Chương 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gió lạnh thấu xương có thể ngăn cản bước chân các tướng sĩ tuần tra ban đêm của Hạo Khí Minh, lại không thể che được đôi mắt sói đói khát ẩn nấp dưới sương tuyết.

Ác nhân cốc đã im lặng không tiếng động mấy ngày bỗng nhiên đồng thời gây khó dễ tại nhiều cứ điểm của Hạo Khí Minh, Hạo Khí Minh không kịp trở tay, tử thương thảm trọng, ba cứ điểm quan trọng tại Cù Đường hiệp bị Ác nhân cốc chiếm cứ, nhất thời sĩ khí đại giảm.

Thẩm Quân đứng giữa Nghị sự đường mở bản đồ ra, dùng bút lông vẽ một vòng tròn khu vực phía nam Ba Lăng thẳng đến Nam Bình Sơn, hắn nhìn chằm chằm ba chữ Nam Bình Sơn kia một chút, nhớ lại lúc trước tức giận rời đi sau đó phải đeo nỗi oan khuất trên lưng mấy chục năm, lạnh lùng nói, "Trước khi mùa đông tới, ta muốn thiết kỵ của Ác nhân cốc đạp vỡ sơn đạo Nam Bình Sơn, chính lĩnh thành Võ Vương."

"Cốc chủ anh minh!"

"Cốc chủ anh minh!"

......

So với ảnh hưởng mà cốc chủ xây dựng lên, thân là Thiếu cốc chủ, Diệp Hữu Kỳ có vẻ quá thiếu phân lượng.

Thẩm Quân trực tiếp giao cho hắn nhiệm vụ tấn công huyện Ba Lăng, nhưng lại không an bài phó tướng cho hắn, "Tướng sĩ do chính ngươi an bài mới có thể nghe lời ngươi, thuộc hạ dưới trướng của ta, cho ngươi cũng lãng phí. Việc này tự ngươi nghĩ cách giải quyết, thuế ruộng cùng quân bị tùy ngươi dùng."

Diệp Hữu Kỳ: "..... Vâng."

"Ta an bài cho ngươi liên hôn với Minh Giáo, là vì để ngươi có thể đứng vững ở trong Cốc trước." Thẩm Quân cử động ngón tay, cũng không nhìn hắn, "Sau lưng tiểu nha đầu Lục Vũ kia chính là tổ chức sát thủ khiến người trong thiên hạ vừa nghe đã biến sắc."

"Cưới nàng, ngươi mới có vốn liếng khiến người ta sợ hãi, khiến người ta nghe lời."

"Chỉ dựa vào nhiệt huyết nhất thời của ngươi, cứu ba năm người như vậy thì có thể có lợi ích gì? Ngươi tới Ác nhân cốc mấy tháng rồi? Ngươi nói xem ngươi tìm được tên thuộc hạ nào chịu vì người vào sinh ra tử chưa?"

"Ngươi cho rằng, với hoàn cảnh hiện giờ của ngươi, nếu trăm ngàn ác đồ trong Ác nhân cốc liên thủ tạo phản lật đổ ngươi, vây giết ngươi, ngươi có thể trốn được sao? Là chính nghĩa cùng công lý trong lòng ngươi có thể cứu ngươi, hay là vị sư phụ hờ ở Hạo Khí Minh kia của ngươi có thể cứu ngươi?"

"......." Thẩm Quân nói câu nào cũng mang theo gai nhọn, cực kỳ không xuôi tai, chỉ là Diệp Hữu Kỳ mở miệng vài lần cũng không thể phản bác một chữ.

Hắn không thể phủ nhận, tất cả những lời này đều là lời nói thật.

Hắn vẫn luôn không thể coi bản thân là một phần tử của nơi này, hắn bài xích nơi này từ trong ra ngoài, nếu ngày nào đó báo được đại thù, điều hắn muốn làm nhất chính là nhanh chóng rời khỏi nơi này, trở lại bên người Liêu Vân Quy.

"Mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì ngươi không muốn cưới Lục Vũ, ta cũng lười quản, ta chỉ hy vọng ngươi đừng làm ta mất mặt." Thẩm Quân đứng lên, "Đánh hạ thêm một cứ điểm nữa sẽ lập tức tấn công huyện Ba Lăng, trong khoảng thời gian này, ngươi tự giải quyết cho tốt đi."

Diệp Hữu Kỳ không biết mình trở về phòng như thế nào, những lời nói vừa rồi của Thẩm Quân khiến cho đáy lòng hắn sông cuộn biển gầm, khó chịu giống như bị rót chì vậy.

A Dao vốn đang ôm cái đuôi cuộn tròn trên ghế ngủ gật, thấy Diệp Hữu Kỳ trở lại liền vô cùng tự giác bò lên trên đùi Diệp Hữu Kỳ. Hiện giờ nó đã mấy tháng tuổi, cân nặng tăng lên không ít, trắng trợn bò lên như vậy lập tức đè cho Diệp Hữu Kỳ hoàn hồn.

"Thiếu cốc chủ đã về rồi, uống chút trà gừng cho đỡ lạnh đi!" Thị nữ Bạch Khê bưng mâm đi tới, cười nói, "Nô tì đã bỏ thêm đường, sẽ không cay đâu."

Bạch Khê chính là cô nương đám người Diệp Hữu Kỳ cứu mấy hôm trước, cô nương kia vốn sống ở trong một thôn nhỏ dưới chân núi Côn Luân, chưa lập gia đình, mấy ngày trước nàng thu thập tay nải muốn đi qua hoang mạc Long Môn tới Trung Nguyên tìm việc mưu sinh, kết quả bị mã tặc sa mạc bắt được, trở thành lễ vật hiến cho Giang đại tổng quản.

Diệp Hữu Kỳ cứu nàng, nàng lại không có chỗ để đi, cuối cùng thuận lý thành chương ở lại nơi này làm thị nữ. Nàng là người cần mẫn, hầu hạ vô cùng tận tâm, chỉ có điều bản lĩnh nhìn mặt đoán ý không được tốt, coi Diệp Hữu Kỳ và Diệp Xuân Thâm là một đôi, khen bọn họ xứng đôi, khiến cho hai người xấu hổ không thôi.

"Đa tạ." Diệp Hữu Kỳ nhận lấy chén trà đưa lên miệng định uống, bỗng nhiên vẻ mặt nghiêm lại, nhanh tay đẩy Bạch Khê sang một bên, chén trà trong tay cũng đồng thời ném ra, va chạm với vật gì đó giữa không trung, vỡ thành mấy mảnh rơi trên mặt đất.

Vật kia bị đánh lệch khỏi quỹ đạo, nghiêng nghiêng cắm vào xà nhà, là một thanh phi đao.

Bạch Khê ngã trên mặt đất, sợ tới mức hai chân mềm nhũn: "Thiếu.... Thiếu cốc chủ..."

Diệp Hữu Kỳ thần sắc phức tạp nhìn chằm chằm thanh phi đao này, chuyện như thế này không phải là lần đầu tiên, thiết nghĩ cũng không phải lần cuối cùng.

Chỉ cần hắn còn ở nơi này, chỉ cần hắn vẫn là một Thiếu cốc chủ tứ cố vô thân không có thực quyền, thì hắn và người bên cạnh hắn vĩnh viễn lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm, cho tới khi hắn chết, hoặc là người phản đối hắn chết.

Hắn cự tuyệt lời đề nghị cùng sư phụ quay về Trung Nguyên, chẳng lẽ chỉ vì kết quả như vậy sao?

Chẳng lẽ chỉ vì thất bại mà táng thân nơi tội nghiệt này sao?

Sư huynh Diệp Hữu Kỳ lòng đầy rối rắm, tình huống bên phía sư đệ Dương Dặc cũng không được tốt cho lắm.

Thời điểm một lần nữa tỉnh táo lại từ trong trạng thái phát cuồng, Dương Dặc phát hiện mình bị trói gô vào cột đá trước cửa.

"........?" Cái tình huống này là thế nào?

"Ngươi tỉnh táo chưa? Không làm ầm ĩ nữa chứ?" Diệp Xuân Thâm cầm kiếm từ trên trời giáng xuống, ghé sát lại quan sát một lát, bấy giờ mới gật gật đầu, "Hình như là không có việc gì."

".... Cái gì?" Dương Dặc chỉ nhớ rõ đêm hôm trước đầu mình đột nhiên đau đớn như muốn nứt ra, rõ ràng hắn không nhìn thấy máu, cũng không nói đến vấn đề kích thích nào, chỉ là cùng Diệp Xuân Thâm tùy ý trò chuyện mấy câu, sau đó bỗng nhiên lâm vào trạng thái điên cuồng không có thần trí.

"Sao ngươi không nói trước với ta ngươi sẽ bỗng nhiên nổi điên a, làm ta sợ muốn chết luôn." Diệp Xuân Thâm thoạt nhìn có vẻ không bị thương, thâm chí tinh thần còn rất không tệ, "May mắn mặc dù lúc ngươi phát điên lực phá hoại kinh người, đầu óc lại không được tốt cho lắm, ta lấy dây thừng làm một cái bẫy, ngươi nhìn cũng không nhìn cứ thế dẫm vào."

Dương Dặc: "......."

"Bất quá ta không dám đi, cứ ngồi xổm ở cột đá này trông chừng ngươi từ đêm hôm qua tới giờ." Diệp Xuân Thâm nhấc kiếm cắt đứt dây thừng, ngáp nói, "Ta về ngủ đây, ngươi làm gì thì làm."

Đi không được vài bước, nàng nghe được thanh âm có chút nặng nề của Dương Dặc từ phía sau truyền đến, "Ngươi.... Ngươi không sợ sao?"

"Sợ cái gì?" Diệp Xuân Thâm vẻ mặt mờ mịt, thiếu chút nữa đã đem mấy chữ "ngốc như vậy thì có gì đáng sợ" nói ra.

Sức chiến đấu bị coi thường, một khang tự oán trong lòng biến thành bi phẫn, nhưng Dương Dặc lại không cách nào biện giải, chỉ có thể nhìn theo bóng lưng nghênh ngang rời đi của Diệp Xuân Thâm.

Nữ tử mặc cẩm y minh hoàng dàng người cao gầy, đuôi ngựa tiêu sái thả  ở sau người, bên hông là Trọng Khinh song kiếm, có chút giống bóng dáng  hắn khao khát mà không có được kia.

Vừa tốt đẹp lại vừa xa xôi, giống như ánh sáng đến từ một thế giới khác.

Trong nháy mắt đó, hắn nhớ tới câu nói mơ hồ như hoà vào trong gió kia của Bùi Khinh "Có, hay không có thì có gì khác nhau sao?.... Dù sao cũng không phải là ta."

Bởi vì cứ điểm tổn thất thảm trọng, Hạo Khí Minh không thể không phát lệnh triệu tập, yêu cầu tất cả thành viên Hạo Khí Minh trong giang hồ quay về tổng đàn. Bởi vậy ,Liêu Vân Quy mới quay về Thuần Dương cung chưa tới nửa tháng đã phải rời đi.

Lạc Cảnh Hành vô cùng thất vọng, "Sư huynh, đệ cùng huynh xuống núi được không? Thời gian qua được huynh chỉ điểm, đệ cảm thấy cảnh giới kiếm đạo của mình tiến bộ rất nhiều a."

"Chờ con có thể đỡ được năm mươi chiêu của Mai sư thúc, lúc đó lại đến nói với vi sư chuyện xuống núi." Trần Kỳ chậm rãi đi tới, cười tủm tỉm nói, "Hôm nay nhịn qua ba mươi chiêu không?"

Lạc Cảnh Hành: "......."

Liếc mắt nhìn bóng dáng ủ rũ cụp đuôi rời đi của sư đệ một cái, Liêu Vân Quy lắc đầu bật cười, "Vì sao sư tôn bỗng nhiên nghiêm khắc như vậy?"

"Ân oán giữa Thẩm Quân và Kỳ Duẫn, vì sư không hy vọng Thuần Dương cung có thêm người bị liên lụy vào." Trần Kỳ nghiêm mặt nói, "Vân Quy, con thân ở trong cuộc, không bứt ra được, nhưng nhất định phải nhớ kỹ những gì vi sư nói lúc trước, không thể đánh mất bản tâm."

"Đệ tử hiểu rõ."

"Thôi, đi đi." Trần Kỳ phất phất cây phất trần trong tay, y phục bị gió tuyết thổi bay, "Đại đạo ba ngàn, trăm sông đổ về một biển. Con chỉ cần nhớ kỹ, nơi này của vi sư luôn có một đường lui cho con."

Đến khi đi xuống khỏi ngàn bậc thang bằng đá, quay đầu nhìn lại, lão giả khoác trên mình đạo bào thuần trắng vẫn đứng ở nơi đó, cùng sơn môn cao ngất, cùng cây tùng già cứng cáp, cùng bạch hạc tự do bay lượn giữa tầng trời, trở thành tồn tại khiến cho đệ tử Thuần Dương cung an tâm.

Hốc mắt Liêu Vân Quy nóng lên.

Sư tôn của y, từ trong trận bão tuyết nhặt y mang về núi, dốc lòng dạy dỗ nhiều năm, truyền đạo thụ nghiệp, với y người này là huynh là cha cũng vừa là thầy vừa là bạn.

Hơn hai mươi năm qua đi, đứa bé chơi đùa dưới gối năm xưa đã lột xác thành nhân, một thế hệ lại một thế hệ đệ tử Thuần Dương cung ở nơi này mài giũa trưởng thành, phát triển tiền đồ. Đệ tử trẻ tuổi mang theo một khang nhiệt huyết bước vào giang hồ, phía sau trưởng bối vĩnh viễn ôn nhu nhìn theo, yên lặng chúc phúc.

Sinh mệnh vòng đi vòng lại, mãi mãi không ngừng.

Tết Âm lịch vừa qua, một phần Anh hùng lệnh dán đầy thôn xóm dưới chân núi Côn Luân cùng trấn nhỏ tại hoang mạc Long Môn.

Đó là bố cáo trưng binh của Thiếu cốc chủ Ác nhân cốc, nói rõ không hỏi xuất thân, không truy xét quá khứ, chỉ cần nguyện ý, đều có cơ hội tiến vào Ác nhân cốc, trở thành thành viên trong đội quân tư thuộc của Thiếu cốc chủ.

Bố cáo vừa ra lập tức khiến cho đương trường chấn động.

Đối với khu vực phụ cận mà nói, kỳ thật Ác nhân cốc vẫn luôn mang theo chút sắc thái thần bí, bởi vì không phải người nào cũng có tư cách nhập cốc, cho nên có rất nhiều người bị ép đến không chỗ để đi chỉ có thể len lỏi bên ngoài, trốn tránh tháng ngày đào vong cùng bị đuổi giết.

Mà hiện tại, rốt cuộc cũng có một cơ hội có thể làm bọn họ chân chính thoát khỏi cuộc sống trốn chui trốn nhủi, đạt được cuộc sống mới!

Trong lúc nhất thời, đầu đường cuối ngõ, các tổ chức tình báo lớn trên giang hồ đều đang thảo luận chuyện này, không chỉ người ở Côn Luân cùng Long Môn, ngay cả Trung Nguyên và phía Nam cũng có không ít người nóng lòng muốn thử, muốn đến Ác nhân cốc tìm kiếm thực hư.

Diệp Hữu Kỳ đứng ở chỗ cao trên Liệt Phong Tập, đuôi ngựa đen nhánh bị gió thổi tung rồi hợp lại, giống như một mặt nước màu đen.

"Sư huynh, biện pháp này có thể thành công không?" Dương Dặc ngồi xổm một bên, trong miệng ngậm một ngọn cỏ nhai nhai, "Loại chuyện như quảng phát anh hùng lệnh này, đệ cảm thấy sẽ đưa tới không ít bao cỏ không có bản lĩnh a."

Từ lần trước hắn thiếu chút nữa đã mất không chế ở trước mặt Diệp Hữu Kỳ, một khoảng thời gian sau đó hắn không dám tới đây nữa. Chỉ có điều càng không gặp lại càng nhung nhớ, đặc biệt là Diệp Xuân Thâm cả ngày ở trước mặt hắn lải nhải Hữu Kỳ lại gặp chuyện phiền toái, ngày hôm qua Hữu Kỳ lại bị phục kích, tên giáp ất bính đinh nào đó khi dễ Hữu Kỳ.... Nói đến hắn đứng ngồi không yên, cuối cùng vẫn mặc kệ tất cả chạy tới đây.

Vừa lúc gặp phải Diệp Hữu Kỳ muốn chiêu binh, vì thế Dương Dặc thuận lý thành chương mà tiếp nhận chức chạy vặt, cũng trở thành đại tướng duy nhất trong đội quân cận vệ của "Thiếu cốc chủ".

Diệp Xuân Thâm từ khi tới Ác nhân cốc chỉ biết ăn không ngồi rồi nghe vậy cũng cảm thấy hứng thú, "Thêm ta được không? Ta còn chưa đánh giặc bao giờ đâu a, thật hưng phấn!"

Dương Dặc: "......."

Diệp Hữu Kỳ: "........"

Mặc dù nhìn qua rất không đáng tin cậy, nhưng vừa bắt đầu đã có hai người giúp đỡ, Diệp Hữu Kỳ thật sự rất cảm động.

"Biển lớn đãi cái luôn có thể lưu lại vàng." Diệp Hữu Kỳ cười cười, "Ngại gì mà không hy vọng một lần."

Nếu đã chọn được đường đi của mình, bất luận là bị khi dễ thế nào cũng phải ngẩng đầu ưỡn ngực mà đi.

Vũng nước đục Ác nhân cốc này sâu không thấy đáy, hắn chỉ có thể khiến cho càng nhiều nhân tố không thể khống chế tiến vào, quấy nhiễu trật tự vốn có của nó. Sau đó, hắn mới có thể cầu thắng trong hỗn loạn, ở giữa nơi hắc ám máu tanh này xé mở một vết nứt thuộc về thời đại mới.

Đó sẽ là thời đại của bọn họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro