Chương 27.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Si tình cổ vốn là cổ trùng dùng vu thuật cổ xưa của Miêu Cương dưỡng ra, lấy tâm đầu huyết của ba mươi ba đôi tình nhân làm chất dẫn, dùng dược nhân thân thể đặc thù làm thức ăn, dưỡng vài chục năm ước chừng phải đổi ba đến năm lần dược nhân, quá trình huyết tinh thương thiên hại lý, đã từng bị hạ lệnh cấm. Nhưng bởi vì cổ trùng này chuyên dùng trong chuyện phong nguyệt, cho nên rất được giới vương công quý tộc ưa chuộng, ngoài chợ đen giá của một đôi cổ trùng lên đến vạn lượng hoàng kim.

Liêu Vân Quy gắt gao nhìn chằm chằm cổ trùng trong tay, chỉ cảm thấy trong nháy mắt kia đầu ngón tay cũng trở nên lạnh lẽo, trong đầu đều là những lời Tống Tử Ngư từng nói qua, "Nếu ký chủ chứa mẫu cổ chết đi, vậy ký chủ chứa tử cổ cũng không sống được, nhưng ngược lại, nếu ký chủ chứa tử cổ chết đi, mẫu cổ sẽ tách ra từ trong cơ thể ký chủ, sẽ không tổn thương tánh mạng của ký chủ."

Hữu Kỳ đây là.... Đã xảy ra chuyện?

Không thể nào, không phải Hữu Kỳ vẫn luôn ở Vạn Hoa Cốc sao? Hơn nữa.... Nếu nhất tổn câu tổn, tại sao y lại không có việc gì?

Tử Ngư hắn.... có phải có chuyện gì dấu giếm mình không?

"Đã xảy ra chuyện gì?" Trần Kỳ thấy dáng vẻ của đồ đệ không giống như bị nội thương, liền hỏi nói, "Thuần Dương bên này cũng không có chuyện gì quan trọng cần con phải đi làm, chuyện nên giải quyết vi sư đều đã giải quyết, nếu trong lòng có tâm sự, vậy đi thôi.

Liêu Vân Quy kiệt lực áp chế bất an trong lòng xuống, hành lễ nói, "Đa tạ sư tôn thông cảm, đệ tử đi trước một bước."

Thềm đá cao cao trước sơn môn khi đi lên thì cảm thấy mất khá nhiều thời gian, trên thực tế bất quá cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi.

Nhìn theo bóng dáng ái đồ xuống núi, Trần Kỳ vung tay áo, chậm rãi thở dài.

"Sư huynh, người hay thở dài thường già nhanh hơn đó." Sau lưng bỗng nhiên vang lên thanh âm quen thuộc, có người dẫm lên tuyết đọng đi tới bên cạnh hắn, nói, "Nhìn xem, huynh chỉ lớn hơn đệ có vài tuổi mà nhìn già như cha đệ vậy."

"..... Bế quan vài chục năm mà vẫn miệng tiện như trước." Trần Kỳ liếc mắt nhìn Mai Thời Vũ một cái, "Đánh xong rồi?"

"Hừ, khi dễ đám tiểu bối cũng chẳng thú vị, không đánh nữa." Mai Thời Vũ nhìn theo thân ảnh của Liêu Vân Quy, nói, "Người này tâm kiếm hợp nhất, sắc bén đến cực điểm, nếu cho y thêm thời gian mài giũa, nhất định sẽ thành châu báu."

"Lần này Vân Quy trở về, thoạt nhìn có chút tâm sự, tinh thần hoảng hốt, ta chỉ lo nó sẽ dẫm lên con đường giống đệ lúc trước." Trần Kỳ thở dài, "Ta đã sớm nói với nó quá cứng dễ gãy, nhưng nó lại không chịu sửa."

"Là cơ duyên thì chạy không thoát, là số kiếp cũng trốn không xong, ngại gì thuận theo tự nhiên." Mai Thời Vũ ha hả cười thành tiếng, "Sư huynh, đây chính là huynh nhìn không thấu."

Trần Kỳ lại không cười nổi, "Chuyện năm đó trở thành bóng ma trong lòng đệ, khiến đệ cả đời chỉ có thể dừng bước trước cửa của đỉnh cao kiếm đạo, đệ không hối hận sao?"

Hối hận sao?

Nếu lúc ấy hắn cứu nữ tử kia, hoặc là, không tự tay đâm kiếm vào ngực nàng thì mọi chuyện liệu có khác đi không?

Mai Thời Vũ trầm mặc nửa ngày, "Đệ không biết!"

Đó là nhát kiếm khó nhất nhưng cũng dễ dàng nhất trong cuộc đời hắn, bởi vì từ đầu đến cuối, đối phương không hề có ý chống cự.

Nhưng chính nhát kiếm không có chút kỹ xảo đáng nói kia, đã giết chết một sợi hồn đau khổ quấn quýt si mê, cũng hủy hoại đạo tâm hơn hai mươi năm vững như bàn thạch của hắn.

Phong ba tại Thuần Dương cung trên núi Hoa Sơn còn chưa dừng lại, trên giang hồ lại nhấc lên sóng to gió lớn, trụ trì Tâm Đăng của Thiếu Lâm Tự được người phát hiện chết trong thiện phòng, đồng dạng bị một cây trường thương đâm xuyên tim, trên tường cũng có tám chữ bằng máu, "Vong hồn Phong Hoa, nợ máu trả bằng máu".

Minh chủ Kỳ Duẫn của Hạo Khí Minh vội vàng triệu tập chưởng môn các phái tới thương nghị, trong lúc nhất thời các môn phái từng tham gia vây giết Thẩm Quân lúc trước người nào người nấy đều cảm thấy hãi hùng bất an, sợ người bị oan hồn lấy mạng tiếp theo chính là mình.

Nhưng mà bên ngoài phong tinh huyết vũ thế nào cũng không có nửa điểm liên quan đến Tiểu Dao Phong trên núi Côn Luân.

Cô phong, sương tuyết, thạch động, ba người.

Một đứng một ngồi, cùng với một người đang hôn mê bất tỉnh.

"Hai mươi năm qua ta ép ngươi luyện "Không Minh quyết", không phải là để một ngày nào đó ngươi hao hết tu vi thay máu sửa mệnh cho người khác." Giọng nói nghe qua có vẻ bình tĩnh lạnh nhạt, nhưng trong đó lại như cất giấu lửa giận kinh thiên, "Diệp Cửu Từ, ngươi đúng là càng ngày càng có năng lực."

"Khụ khụ, Thế An à." Người dựa lưng ở vách đá cố gắng cười, "Cho dù luyện thành võ công đệ nhất thiên hạ, ta vẫn là một tên què không thể nhúc nhích, có lợi ích gì đâu?.... Mười mấy năm qua ta sống không bằng chết, ngươi có biết ta muốn chết đến thế nào không? Khụ khụ.... Hiện giờ, rốt cuộc cũng có cơ hội thuận lý thành chương đi tìm chết, ta cao hứng.... Khụ khụ, cao hứng còn không kịp."

Người tới đảo ánh mắt qua đôi chân vặn vẹo không bình thường của Diệp Cửu Từ, lại nhìn về phía Diệp Hữu Kỳ còn đang hôn mê nằm ở một bên, lạnh nhạt nói, "Ngươi muốn cứu người, ta lập tức giết hắn, ngươi lại có thể làm gì? Ngươi đã không muốn sống, ta sẽ để hắn chôn cùng ngươi."

"Thế An.... Thế An!! Khụ khụ khụ!!!" Diệp Cửu Từ giãy dụa muốn đứng lên, cuối cùng lại vô lực té xuống, hắn liều mạng bắt lấy mắt cá chân của đối phương, khàn cả giọng nói, "Thẩm Quân!"

Truy mệnh thương Thẩm Quân, người khiến cho giang hồ phân loạn, giờ phút này đang đứng ở nơi này.

Người nọ sống lưng thẳng tắp, tóc dài xoã ở sau đầu, một đôi mắt âm u lạnh lẽo lộ ra thị huyết tàn nhẫn, nhưng sâu bên trong lại ẩn chứa tuyệt vọng không thể che giấu.

Hắn dừng bước, cúi đầu nhìn Diệp Cửu Từ đang chôn mặt bên chân mình, hơn nửa ngày mới phát ra một tiếng khóc nức nở: "Cầu ngươi...."

"Cầu xin ngươi.... Buông tha cho ta đi..." Thanh âm Diệp Cửu Từ dần dần phá thành mảnh nhỏ, sống lưng run rẩy kịch liệt, "Ta xin lỗi ngươi.... Ta biết ngươi hận ta, ta....."

Thanh âm càng ngày càng nhỏ, cuối cùng chậm rãi biến mất.

Thẩm Quân cứng đờ tại chỗ, hơn nửa ngày mới ngồi xổm xuống duỗi tay thăm dò hơi thở của Diệp Cửu Từ.

Mùi bạch mai tô hợp vẫn còn quanh quẩn trong không khí, nhưng người phát ra mùi hương ấy đã mất đi tất cả sinh cơ.

"Ha ha ... Ta hận ngươi?" Thẩm Quân buông tay, đem người lật lại ôm vào trong ngực, chậm rãi lau đi vết máu dơ bẩn nơi khoé miệng, lộ ra khuôn mặt vốn rất ôn nhã, "Diệp Cửu Từ, đây là chuyện cười lợi hại nhất ta nghe được trên đời đấy."

"Ngươi sống, hai chúng ta tra tấn lẫn nhau.... Nhưng ngươi chết rồi, ta phải làm sao bây giờ? Ta còn chưa tự tay chém đầu Kỳ Duẫn, chưa tìm được thi cốt của Phùng Quân, ngươi còn một mực không chịu đáp ứng cùng ta tiến vào Ác nhân cốc.... A Từ, ngươi thật nhẫn tâm a."

"Đường xuống hoàng tuyền, ngươi bỏ lại ta tự đi một mình, ngươi không áy náy sao?"

"Ngươi cho rằng ta thích Phùng Quân? Ta chỉ là không vui khi thấy ngươi thích nàng.... Ngươi cư nhiên cảm thấy ta hận ngươi?"

"Lúc trước nếu ta không dưới cơn tức giận rời khỏi Hạo Khí Minh, ngươi cũng sẽ không bị bọn chúng phế đi hai chân sau đó áp giải đến Phong Hoa cốc...." Ngón tay Thẩm Quân chạm vào đôi chân sớm đã héo rút nhiều năm của Diệp Cửu Từ, trong mắt chất chứa tầng tầng hận ý....

Năm đó, ba người bọn họ bị một đám mang danh hiệp sĩ tỉ mỉ tính kế, đuổi tận giết tuyệt như thế nào.... Những chuyện này nhớ lại một lần hắn liền hận một lần, vòng đi vòng lại, biến thành không chết không ngừng.

Không thể giải, hắn cũng không muốn giải.

"A Từ, ta muốn mang ngươi quay về Ác Nhân cốc, ngươi sẽ không phản đối đúng không?" Thẩm Quân ôm thi thể Diệp Cửu Từ đứng lên, "Ngươi yên tâm, ta đã chuẩn bị sẵn phần mộ cho ba người chúng ta rồi, chờ ta tìm được thi cốt của Phùng Quân, báo thù, chúng ta gặp nhau dưới hoàng tuyền, lúc đó lại cùng nhau uống rượu hạnh hoa."

"Ngươi nhớ chờ ta, đừng vội vàng chuyển thế...."

Diệp Hữu Kỳ nằm trên mặt đất bỗng nhiên giật mình, nỉ non, "Sư phụ..."

Thẩm Quân vốn đã đi đến bên cạnh cửa động chuẩn bị nhảy xuống, nghe thấy tiếng động không khỏi quay đầu nhìn lại.... Không nhìn kỹ thì thôi, giờ phút này đột nhiên thấy rõ gương mặt Diệp Hữu Kỳ, hắn như bị sét đánh, thế nhưng bỗng nhiên có cảm giác thời gian đảo ngược.

Đuôi lông mày kia, khoé môi nhỏ nhắn tự mang ý cười kia, giống Diệp Phùng Quân hoạt bát nhiệt tình, cũng giống Diệp Cửu Từ ấm áp ưu nhã.

Đôi sư huynh muội rực rỡ loá mắt đến từ Tàng Kiếm Sơn Trang, trong nháy mắt này, phảng phất như xuyên qua thời gian hơn hai mươi năm, vượt qua tất cả bất hạnh cùng nỗi đau đớn xuyên tim mấy năm nay, trở lại dáng vẻ ngây thơ sạch sẽ năm đó, lại một lần nữa cùng hắn sơ ngộ.

_______________________________________

"Bắt được ở chỗ nào?" Huyết Cốt quan sát nữ tử mặc quân phục bị Bùi Khinh bắt tới, xoay chuyển trùng sáo trong tay, "Hạo Khí Minh?"

"Bắt được ở Bạch Cốt mộ địa, hình như mới vừa đột nhập vào, không biết đang tìm cái gì." Bùi Khinh bất động thanh sắc cách xa hố Vạn Độc một chút, "Cổ vương sắp đại thành, thuộc hạ nghĩ có lẽ người này có ích với đà chủ cho nên mới mang nàng về."

"Tính ngày thì cũng sắp hoàn thành rồi." Ánh mắt của Huyết Cốt di chuyển một lượt trên thân thể Bùi Khinh, cuối cùng nở một nụ cười ý vị thâm trường "Ngươi trung tâm đáng khen, lại biết làm ta vui vẻ, không giống hai đồ ngu Phong gia kia... yên tâm, ta rất luyến tiếc ngươi a."

"Tạ ơn đà chủ."

Dương Tư bị trói tay chân, miệng nhét vải bố, không thể nhúc nhích nửa phần. Lúc này đang nhìn chằm chằm vào hố Vạn Độc màu sắc khủng bố kia, nội tâm đột nhiên sinh ra cảm giác cực kỳ không tốt.

Lấy thân thủ của nàng, nếu gặp được nhân sĩ bình thường trong Ác nhân cốc, tất nhiên sẽ không có gì nguy hiểm, nhưng không khéo lại gặp Bùi Khinh xuất cốc trở về. Bùi Khinh đột nhiên đánh lén, người có thể lông tóc vô thương tránh thoát khắp thiên hạ này đúng là không có mấy người.

Nàng có chút buồn bực nghĩ, hay rồi, vốn dĩ tiến vào là để cứu Dương Dặc, không nghĩ tới chính mình cũng bị bắt lại... Không biết Tử Ngư biết được sẽ thế nào....

Huyết Cốt đi tới, nhấc cổ áo Dương Tư lên quan sát một chút, dịu dàng nói, "Dung mạo cũng không tồi, đáng tiếc."

"!!!!"

Lời còn chưa dứt, cả người Dương Tư đã bị ném lên, thẳng tắp rơi xuống hố Vạn Độc.

"....." Bùi Khinh nhắm mắt lại, ngay sau đó kính cẩn cúi người xuống, "Trước tiên chúc mừng đà chủ luyện thành cổ vương."

"Có cổ vương trong tay, bất luận cốc chủ muốn biết ai đều dễ như trở bàn tay...." Huyết Cốt âm hiểm cười hai tiếng, vươn tay đẩy ngã Bùi Khinh xuống mặt đất, đè lên sau đó trực tiếp kéo quần hắn xuống, mạnh mẽ đem mấy ngón tay đâm vào bên trong, "Dù sao trong thời gian chờ đợi cũng không có việc gì, đừng lãng phí...."

Bùi Khinh bị làm đau đến mức trước mắt biến thành màu đen, nhưng không đợi hắn kêu ra tiếng, hố Vạn Độc cách đó không xa bỗng nhiên xao động.

Độc thủy sôi trào, cuộn sóng cuồn cuộn, vô cùng đáng sợ, giống như phía dưới có thứ gì đó sắp phá nước chui ra.

Huyết Cốt dừng động tác, còn chưa quay đầu lại đã cảm thấy trước ngực chợt lạnh, một bàn tay trắng xanh xuyên qua thân thể hắn, bất quá chỉ trong nháy mắt bàn tay kia đã rút trở về, ngay sau đó máu tươi mang theo chút thịt vụn bắn đầy lên mặt Bùi Khinh.

Hắn đã chết, ngay cả thời gian phản kháng cũng không có.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro