Chương 15: Lễ vật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Thời điểm trở về, Tô Kiều không có trực tiếp đi đến dòng suối nhỏ tắm rửa, mà là về sơn động lấy quần áo tắm rửa trước, nếu không trực tiếp đi qua, tắm rửa xong vẫn phải mặc lại quần áo dính đầy nước quả mâm xôi này, thì sẽ rất khó chịu.

Trải qua ánh mặt trời giữa trưa chiếu vào dòng suối nhỏ cũng không qua lạnh, nhưng cũng so với độ ấm bình thường thấp hơn một ít.

Tô Kiều hất lên trên người một ít nước, để quen thuộc với nhiệt độ nước, cầm quần áo chỉnh tề đặt ở bên dòng suối nhỏ, chính mình chậm dãi chìm vào trong nước.

Dòng suối nhỏ không cạn không sâu vừa vặn để cậu có thể chạm vào đáy, nước cũng không có quá cổ cậu.

Lão hổ đứng ở bên dòng suối nhỏ, nhìn Tô Kiều từng chút chìm xuống nó hoảng loạn xoay quang tại chỗ, nôn nóng kêu, "Ngao ô! Ngao ô!"

Lão hổ thử nghĩ đem Tô Kiều ngậm trở về, nhưng mà Tô Kiều đã chạy tới giữa dòng suối nhỏ, nó mà đi thêm một đoạn nữa chắc chắn là rơi vào trong nước.

Đối với động vật họ mèo mà nói, nước vĩnh viễn là nan đề không giải được, nhưng lão hổ tựa hồ không giống động vật họ mèo khác, mèo lớn sốt ruột, thuần túy là bởi vì lo lắng Tô Kiều ' trượt chân rơi xuống nước. '

"Ngao ô!" Lão hổ gấp không chịu được, móng vuốt ở bên dòng suối nhỏ cào vài cái, bùn đất vỡ vụn rớt xuống nước, đột nhiên dưới chân nó vừa trượt thiếu chút nữa ngã xuống.

Lão hổ vội vàng lui về phía sau, trước tiên ổn định chính mình, sau đó tiếp tục thử há mồm ngậm Tô Kiều.

"Ngao —— ngao ô!"

Tô Kiều đang chà lau nước trái cây trên người, nghe được âm thanh lão hổ kinh ngạc quay đầu lại, liền thấy lão hổ có ý đồ nhảy xuống nước.

"Chờ một chút!" Nước này chưa chắc có thể làm lão hổ chết đuối, nhưng mà lông trên người lão hổ khẳng định sẽ bị thấm ướt, nếu là lông bên trong ướt đẫm rất khó làm khô, rất dễ dàng sinh bệnh!

Nghe được âm thanh của Tô Kiều, lão hổ phảng phất theo bản năng dừng động tác, đứng ở bên bờ không nhúc nhích chờ Tô Kiều tới gần.

Tô Kiều đi đến bên bờ, nói: "Đừng xuống dưới, đừng xuống dưới."

"Ô ——" lão hổ nức nở một tiếng, cúi đầu cọ cọ tay Tô Kiều.

"Tao chỉ là tắm một chút, sẽ không có việc gì." Tô Kiều sờ sờ đầu mèo lớn, hình như là đem mèo lớn dọa sợ rồi.

Lão hổ cắn cổ tay của cậu thử kéo lên trên, muốn đem Tô Kiều kéo lên trên, nhưng mà lại sợ làm Tô Kiều bị thương, có lẽ trong nhận thức của lão hổ, nhân loại là sinh vật rất yếu ớt.

Không dám dùng hàm răng đụng tới Tô Kiều, nhưng lại không có biện pháp khác đem cậu kéo lên, lão hổ nỗ lực nửa ngày, cũng không thể thành công đem Tô Kiều ' cứu ' lên.

"Ô ô!" Lão hổ sốt ruột xoay quanh.

Tô Kiều bất đắc dĩ, dù sao cũng tắm được kha khá, nhiệt độ của nước cũng dần hạ thấp, ngâm thời gian dài quá cũng không tốt.

Tô Kiều xoa xoa nước trên người, thay quần áo mới, thuận tay lại đem quần áo bị bẩn kia ném vào trong dòng suối nhỏ.

Thấy Tô Kiều rốt cuộc cũng đi lên, lão hổ cũng thở đai nhẹ nhõm một hơi, "Ngao ô ——!"

Lão hổ cọ nước trên người Tô Kiều, liếm liếm gương mặt của cậu, yết hầu không ngừng phát ra âm thanh ' khò khè khò khè '.

' cậu không có việc gì thật tốt quá. '

Tô Kiều không biết như thế nào, từ trong những động tác của lão hổ phân tích ra những lời này.

Nước trái cây về sau rất khó tẩy sạch, Tô Kiều lại không có mang đồ vật linh tinh như nước giặt quần áo, cho dù là mang theo cậu cũng không có dám dùng, suối nước ở đây thường thường sẽ có động vật tới uống, tuy rằng là nước chảy, nhưng mà Tô Kiều bỏ thêm nước giặt quần áo vào chỉ sợ sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với động vật.

Cho nên cũng chỉ có thể ngâm, chờ thời điểm có thể giặt sạch sẽ lại tiếp tục động thủ.

"Ô ô!"

"Tiểu Than Nắm?" Tô Kiều nghe được âm thanh, vừa quay đầu liền thấy cục bánh trôi đen nhỏ ngậm quần áo lúc lắc chạy về phía cậu.

Tiểu Than Nắm một đường chạy đến bên người Tô Kiều, Tô Kiều gãi gãi cằm nó, hỏi: "Mi đây là sao, chạy tới nơi nào?"

Tiểu Than Nắm: "Ô ô!" Tiểu Than Nắm đem quả mắc cọp* trong miệng đưa cho Tô Kiều.

*raw là quả tử mik tra ra quả dùng để cúng 🙏 vì bên dưới có tả là giống lê, mà giống lê nhất chỉ có mắc cọp nên mik mạn phép để mắc cọp, ai bt là quả j xin chỉ giáo ạ.

Quả mắc cọp dính chút bùn đất, nhìn cũng không phải bộ dáng rất mới mẻ, nhưng Tô Kiều lại cảm thấy quả mắc cọp này nhất định rất ngọt, chẳng sợ cậu không ăn, cũng sẽ cảm thấy ngọt.

Tô Kiều đem Tiểu Than Nắm bế lên, cao hứng xoa xoa bụng nhỏ của nó, "Mi là đi hái quả dại cho tao?"

"Ngao tức!" Tiểu Than Nắm nằm ngửa ở trên đùi Tô Kiều, hai chiếc chân trước như không có xương mà rũ trước người.

"Cảm ơn, tao rất thích."

"Ngao ngao!" Tiểu Than Nắm lắc lắc cái đuôi, hiển nhiên cũng thật cao hứng.

Tô Kiều dùng dao đem quả dại cắt ra, loại quả dại này vỏ ngoài không thể ăn, chỉ có thể cắt ra ăn thịt quả màu vàng nhạt bên trong, vị có điểm hơi giống lê.

Quả dại không lớn, Tô Kiều cắt một miếng để mình ăn, dư lại chia cho Tiểu Than Nắm và lão hổ.

Lúc trước thời điểm chia thịt Tiểu Than Nắm và lão hổ đều sẽ không từ chối, nhưng lần này là quả mắc cọp, hai cái lông xù xù liền cùng nhau thương lượng kiên quyết không ăn, đưa đến bên miệng đều không há mồm.

Tô Kiều ôm lão hổ lớn nghịch lông, "Vậy đi, xem ra là không thích ăn trái cây? Buổi tối đói bụng chúng ta trở về đem ngựa vằn nướng ăn."

Một hạt mắc cọp cũng chính là mấy miệng ăn, Tô Kiều ăn xong rồi đem hột chôn dưới đất, rửa rửa tay đi lấy quần áo mình ngâm ở trong nước, kết quả cậu phát hiện....... Quần áo đã theo dòng nước trôi xuống phía dưới.

Mơ hồ còn có ý tứ tiếp tục đi xuống.

Tô Kiều: "......"

Hơn nữa vị trí này thật sự xấu hổ, cậu muốn lấy quần áo phải xuống nước bơi tới giữa, mà tìm cái gậy gỗ khều quần áo về là không có khả năng.

Tô Kiều bất đắc dĩ thở dài, quần áo cậu mang đến tổng cộng có vài món như vậy, quần áo kia vẫn còn mặc được cậu không thể không cần.

Tô Kiều cởi hai cái nút ở trên cổ áo, Tiểu Than Nắm ở trong lòng ngực cậu liếm móng vuốt ngẩn người, ánh mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Tô Kiều không biết suy nghĩ cái gì.

Đột nhiên, Tiểu Than Nắm ' ngao tức ' một tiếng, từ trong lòng ngực Tô Kiều đứng lên, nhảy vào dòng suối nhỏ.

"Than Nắm?!" Bánh trôi nhỏ lục soát một chút liền không thấy, Tô Kiều không kịp động thủ cản lại.

Trong lúc nhất thời cũng không rảnh lo trên người là quần áo mới đổi, Tô Kiều đang muốn hướng phía dưới nhảy xuống, Tiểu Than Nắm lại ở trong nước bên cạnh quần áo đáng trôi nổi của cậu thò đầu ra.

"Ngao ô!" Tiểu Than Nắm hướng phía cậu kêu một tiếng, sau đó ngậm quần áo cậu bơi trở về.

Chân ngắn nhỏ của Tiểu Than Nắm ở trong nước coi như là cá gặp nước, nhẹ nhàng đem quần áo ngậm trở về.

Thấy Tiểu Than Nắm không có việc gì, Tô Kiều cũng nhẹ nhàng thở ra.

Tô Kiều đem Tiểu Than Nắm vớt lên, dùng quần áo của mình bao lấy nhóc con, tránh cho nó bị cảm lạnh.

Ngâm mình trong nước nửa ngày quần áo cũng không cần tẩy rửa nhiều, mặt trên dính nước trái cây đều tự mình phai đi, Tô Kiều không khỏi cảm thán, thời đại tinh tế nguyên liệu làm quần áo dễ dàng tẩy sạch như vậy, nếu là trước kia, quần áo bị dính nước trái cây cơ bản đều không dùng được.

"Đi thôi mèo lớn, chúng ta đi về trước." Trở về sớm một chút lấy khăn lau khô lông cho Tiểu Than Nắm.

Còn may là Tiểu Than Nắm tương đối nhỏ, bằng không lông bị làm ướt rất phiền toái.

"Ngao ô!" Lão hổ kêu một tiếng, ngậm quần áo của Tô Kiều lên cùng cậu trở về cùng nhau.

Có lão hổ hỗ trợ, Tô Kiều cũng có thể dành ra hai tay ôm Tiểu Than Nắm.

Tiểu Than Nắm bị cậu khóa kín bọc lại trong quần áo kín mít, tuyệt đối không có khả năng chịu gió.

Trở về sau đó trời đã tối rồi.

Ngựa vằn bị giấu ở bên cạnh hang động tương đương với lương thực dự trữ, Tô Kiều dùng khăn lông đem Tiểu Than Nắm từ trên xuống dưới cẩn thận xoa một lần, thẳng đến lông bên ngoài không còn cảm giác ướt dầm dề lúc này mới buông tay.

Tiểu Than Nắm bị xoa vẻ mặt mờ mịt, lông trên người lung tung rối lại thành một cục, chính là như vậy, nó cũng không có nửa điểm phản kháng, thành thành thật thật ghé vào trên đùi Tô Kiều tùy ý để cậu lăn lộn lông của chính mình.

Tô Kiều nhìn Tiểu Than Nắm ngoan ngoãn đột nhiên có một chút tâm tư trêu chọc, cậu nhẹ nhàng vê dựng lên một ít lông làm cho nó nhòn nhọn, từng chút từng chút xoa lên, thắt lông mao lên, Tiểu Than Nắm tức khắc biến thánh một con nhím con màu đen.

Tô Kiều không nhịn được cười ra tiếng, "Ha ha, Than Nắm mi quá đáng yêu."

Tiểu Than Nắm ngậm móng vuốt vô tội nghiêng nghiêng đầu: "Ngao ô?"

Tô Kiều đối với nhóc con ngoan ngoãn thấy thế liền không có năng lực chống cự. Thời gian cũng không còn sớm, Tô Kiều lại cùng lông nhỏ dựng lên chơi một hồi, sau đó đem lông trên người chải vuốt lại, "Đi thôi, chúng ta đi ngủ nào."

"Ngao tức!"

Lão hổ ở bên ngoài lều trại đã phát ra tiếng khò khè, Tô Kiều bởi vì ôm Tiểu Than Nắm nên bị ướt quần áo giờ phút này cũng đã được hong khô.

Ôm Tiểu Than Nắm đem chính mình chôn sâu ở trong chăn mềm mại, một ngày bôn ba mệt nhọc giống như tại một khắc này hoàn toàn biến mất.

Than Nắm trên người đều là hơi thở cỏ xanh ấm áp dễ chịu.

Tô Kiều ôm Tiểu Than Nắm hít sâu một cái, chóp mũi cọ cọ cái mũi ướt dầm dề của nhóc con, "Ngủ ngon Tiểu Than Nắm."

"Ngao tức ngao tức!"

Đêm khuya rừng rậm thập phần an tĩnh.

Ban đêm động vậy đi săn im ắng xông qua bóng đêm nhào về hướng con mồi, tuyệt đối an tĩnh xuất kích, con mồi còn chưa kịp phản ứng lại đã mất đi hơi thở.

Săn mồi thành công, động vật sẽ ngay tại chỗ hưởng thụ bữa ăn ngon, ăn no xong liền tự xử lý chính mình, đem xương cốt còn thừa ném cho kền kền xử lý, chính mình thì trở lại địa bàn chờ đợi màn đêm tiếp theo.

Bên ngoài sơn động, một đạo thân ảnh màu đen nhanh chóng từ cửa động chạy qua, cùng lúc đó Tiểu Than Nắm trong lều trại đồng thời mở mắt.

Bên trong lều trại không có nửa điểm ánh sáng, Tiểu Than Nắm cúi đầu nhìn Tô Kiều đang ngủ say, lại quay đầu nhìn về phía cửa động bên ngoài lều.

"Ơ...... Than Nắm?" Tô Kiều mơ mơ màng màng cảm giác nguồn nhiệt ôm trước người không thấy đâu, chỉ còn lại một đống chăn có chút rét run.

"Ngao." Tiểu Than Nắm nhẹ nhàng kêu một tiếng xem như đáp lại, nó không tiếp tục quản động tĩnh bên ngoài, mà chui hết vào chăn lủi vào trong lòng ngực Tô Kiều.

' rào rạt '

Bên ngoài không biết là âm thanh cái gì, ở trong sơn động an tĩnh, âm thanh này hết sức rõ ràng.

Tô Kiều nhíu nhíu mày, chỉ cho là gió thổi lá cây phát ra âm thanh, cũng không để ý, ôm lại Tiểu Than Nắm ấm áp trong lồng ngực tính toán cùng đứa nhóc tiếp tục ngủ.

Nhưng mà......

' rào rạt '

' rào rạt '

Âm thanh không chỉ không có dừng lại, ngược lại càng ngày càng có xu thế nghiêm trọng hơn.

Theo lý thuyết cây run rẩy biên độ lớn như vậy, gió hẳn là cũng sẽ không nhỏ, nhưng Tô Kiều lại không có nghe được bất luận âm thanh gì của gió.

Tô Kiều ngồi dậy xoa xoa đôi mắt, Tiểu Than Nắm vươn móng vuốt nhỏ lay cậu, muốn cho cậu tiếp tục ngủ.

Tô Kiều đem Tiểu Than Nắm bế lên, xoa vài cái lông, nói: "Mi ở lại đây chờ tao, tao đi ra ngoài nhìn xem sao lại thế này."

Rõ ràng không có tiếng gió, lại có âm thanh của lá cây, này quá kì quái.

Có thể là động vật đi săn gì đó chạy tới bên này, vì tránh cho đối phương cùng lão hổ xảy ra xung đột, Tô Kiều vẫn là rất cần thiết đi ra ngoài xem một cái.

"Ngao ô!" Tiểu Than Nắm mới vừa bị buông ra, vội vàng nhảy dựng lên theo quần áo của Tô Kiều một đường hướng lên trên bò, "Ngao tức ngao tức!"

Rất có ý tứ rằng ngươi muốn đi ra ngoài nhất định phải mang ta theo, bằng không nơi nào cũng đừng hòng đi.

Tô Kiều không có biện pháp, đành phải đem Tiểu Than Nắm để ở trong lồng ngực.

Đi ra ngoài lều, lão hổ còn đang ngủ, thân thể khổng lồ chặn hơn phân nửa cửa động, vì Tô Kiều chặn hơn phân nửa rét lạnh.

Nhận thấy được có động tĩnh, lỗ tai lão hổ giật giật, tư thế nằm bò vẫn không thay đổi, nó lười nhác đem đôi mắt mở bừng một cái, thấy là Tô Kiều, nhỏ giọng kêu một tiếng: "........ Ngao?"

Tô Kiều vội vàng sờ sờ đầu của nó, hôn nó một cái, nhẹ giọng nói: "Mèo lớn ngoan, mi tiếp tục ngủ đi, tao đi ra ngoài đi một chút."

Lão hổ liếm liếm lông, nhìn thoáng qua Tiểu Than Nắm bị Tô Kiều nhét trong ngực, lại lần nữa nhắm hai mắt lại.

Đi ra cửa động, Tô Kiều gom lại quần áo trước người.

Trên mạng ghi chép về độ ấm của Hải Lam tinh vào ban đêm kì thật cũng đúng, ở trong sơn động ngủ không cảm thấy lạnh bao nhiêu, hiện tại đi ra ngoài mới cảm thấy rét lạnh nháy mắt thổi quét toàn thân.

Thời điểm Tô Kiều đi ra liền không nghe được âm thanh ' rào rạt ', nhìn xem trái phải cũng không phát hiện nơi này cùng ban ngày có cái gì không giống nhau, càng không có phát hiện động vật đi săn.

Chẳng lẽ là bắt được con mồi cho nên đi trở về?

Tô Kiều lắc lắc đầu không nghĩ lại, cậu ngáp một cái, ôm Tiểu Than Nắm liền nghĩ muốn trở về, phải đảm bảo giấc ngủ sung túc thì ngày hôm sau rời giường mới có thể có tinh thần, cậu ngày mai còn muốn phát sóng trực tiếp đây, không thể lại thức đêm.

Nhưng mà, khoảnh khắc xoay người, dư quang quét đến trong một góc có mấy bụi cây, Tô Kiều mơ hồ cảm thấy có chút không đúng.

Lúc trước........ Chỗ này có bụi cây sao?

Tô Kiều nhìn chằm chằm cái bụi cây kia một hồi, hình như là không có đi?

Chỗ trụi lủi này cỏ đều rất ít, sao có thể sẽ có bụi cây ở đây.

Hơn nữa không biết là ban đêm ánh sáng quá mờ vẫn là sao lại thế này, Tô Kiều cảm giác này đó bụi cây có điểm quen mắt.

Như là bụi cây ban ngày cậu ở thảo nguyên hái quả mâm xôi.

Tô Kiều càng khẳng định nơi này ban đầu không có bụi cây, nếu mà có thì cậu cũng không cần chạy đến thảo nguyên mới phát hiện trái mâm xôi đúng không?

Cho nên...... Bụi cây này rốt cuộc là đến như thế nào?

Trong lòng Tô Kiều còn treo cái dấu chấm hỏi, không đợi để cậu sát vào cẩn thận xem xét, trong lồng ngực cậu Tiểu Than Nắm còn đang an ổn nằm bò đột nhiên đứng lên, sắt mặt không thân thiện hướng về phía bụi cây kia nhe răng: "Ngao ô ——!"

Ở giữa yết hầu không ngừng phát ra âm thanh cảnh báo, bộ dáng hung ác kia tựa hồ ngay sau đó liền phải xông lên đánh nhau cùng đối phương cứng đối cứng một hồi.

Ngay lúc Tô Kiều nhìn chăm chú, đôi bụi cây kia tựa hồ lặng kẹ di chuyển một chút.

Tô Kiều: "......?"

Quả nhiên có vấn đề.

Ngay sau đó liền nghe thấy bên kia truyền đến một tiếng rất nhẹ, nghe tiếng kêu tới đặc biệt ủy khuất: "Rống......"

Tô Kiều nháy mắt nghe ra được âm thanh này, này không phải ban ngày ở trên thảo nguyên gặp được con sư tử lớn thẹn thùng kia sao.

Đại sư tử chậm rãi từ chỗ ngoặt ở sơn động nhô đầu ra, chỉ lộ nửa cái đầu, thật cẩn thận nhìn Tô Kiều, "Ô......"

"Ha ——" Tiểu Than Nắm hùng hổ nhe răng.

Lông trên người đều nổ tung, hiển nhiên sau khi nhìn thấy đối phương, Tiểu Than Nắm càng muốn đi lên dạy bảo sư tử lớn, nó nhận ra sư tử lớn là hơi thở ban ngày xuất hiện ở trên người Tô Kiều!

"Ngoan, nó không có thương tổn tao, không được đánh nhau." Tô Kiều ôm Tiểu Than Nắm hướng vào trong lòng ngực, đại sư tử cùng Tiểu Than Nắm không có quen biết, đánh nhau Tiểu Than Nắm hiển nhiên là chịu thiệt.

Cũng may Tiểu Than Nắm nghe lời, hướng trong lòng ngực cậu cọ cọ, trừ bỏ một đôi mắt chết nhìn chằm chằm sư tử không bỏ, cũng không có động tác khác khiêu khích sư tử.

Tô Kiều đi qua đi, đại sư tử thấy Tô Kiều tới gần, theo bản năng liền muốn lui về phía sau, kết quả đụng phải cục đá sau lưng, nó khẩn trương sững sờ ở tại chỗ.

Đi vào càng gần càng có thể thấy rõ hình dáng của bụi cây, xác thật là bụi cây ban ngày cậu hái trái mâm xôi, mặt trên còn treo trái mâm xôi đã chín.

Tô Kiều khẽ cười một tiếng, nhìn sư tử lớn đang khẩn trương hỏi: "Này là cho tao sao?"

"Rống......" Một âm thanh rất nhẹ, dường như là sợ dọa đến Tô Kiều.

"Cảm ơn mi, tao rất thích." Tô Kiều sờ sờ lông của sư tử lớn, trong lòng rất kích động, lông của sư tử ở trong đám lông mao là xúc cảm độc nhất vô nhị!

"Rống!" Sư tử lớn cả người cứng đờ, nhưng không giống lúc trước mà lùi bước chạy trốn, mà lại lặng lẽ cúi đầu, để Tô Kiều có thể càng nhẹ nhàng sờ đến đầu của nó.

Nhận thấy được biến hóa của sư tử lớn, Tô Kiều khẽ cười một tiếng, không nghĩ tới tiếng cười lại đem sư tử lớn dọa sợ, cả người run lên mở to hai mắt nhìn cậu.

Một con động vật lớn như vậy lại nháy gan thẹn thùng, Tô Kiều cũng không biết hình dung như thế nào loại tương phản đáng yêu này, cậu sờ sờ đầu sư tử nói: "Không sợ."

"Rống." Động tác của sư tử thong thả cọ cọ tay Tô Kiều, móng vuốt trên mặt đất bất an dẫm tới dẫm lui.

Tô Kiều nhận thấy được động tác của nó, theo bản năng cúi đầu nhìn thoáng qua, liền thấy phía dưới móng vuốt của sư tử, dẫm lên một con ngựa sọc đen trắng.

Trên đùi trước của ngựa vằn còn cột lấy nửa sợi dây thừng.

Tô Kiều: "???"

Như thế nào giống con ngựa vằn ban ngày cậu vứt đi vậy?

_____________
Bánh: quà tết dương nhé mấy thím. tui vừa phát hiện ra 1 trn kbt nên vui hay buồn, trn của tui bị reup =)))) vui vì trn flop ẻ này cx bị reup hay buồn vì bị reup?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro