Chương 14: sư tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Nghe được tiếng hô bị bịt kín trong nháy mắt, đại não Tô Kiều trống rỗng, cậu không có chút nào phản kháng, để tránh kích thích đối phương tức giận, lẳng lặng mà suy tư đối sách.

Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, lấy thực lực của cậu cùng một con mãnh thú tiền nhiệm của thảo nguyên đánh nhau đều không có khả năng thắng lợi.

Cậu chỉ có thể yên lặng hy vọng lão hổ cùng Tiểu Than Nắm ở bên kia phát hiện điểm đúng mà trở về tìm cậu.

Cùng lúc đó, lão hổ lao ra đuổi theo ngựa vằn giờ phút này đang quỳ rạp trên mặt đất há to mồm thở dốc.

Lão hổ cùng đa số động vật ăn thịt khác đều giống nhau buổi tối sẽ ra ngoài kiếm ăn, có hai nguyên nhân, một là ban ngày động vật bên ngoài không nhiều lắm, hai là bởi vì mặt trời chói chang chiếu xuống đi săn bắt động vật rất hao phí thể lực, nghiêm trọng hơn thì còn tạo thành mất nước.

Hôm nay mặt trời ở trên đỉnh đầu lúc này lại ở trên thảo nguyên bắt ngựa vằn, cho dù có bắt được cũng hao phí không ít thể lực.

Tiểu Than Nắm ghé vào một bên, ghét bỏ nhìn lão hổ lớn.

Ngựa vằn bị cắn chết không còn hơi thở ngã vào một bên, con ngựa vằn này so với con ngựa vằn nhỏ chạy trốn trước kia có khi phải lớn gấp hai.

Sau khi trải qua vận động kịch liệt lão hổ trải qua nghỉ ngơi ngắn ngủi liền có thể đi về.

Nhưng đột nhiên, lão hổ và Tiểu Than Nắm cùng lúc quay đầu nhìn về phía của Tô Kiều.

Lão hổ nhanh chóng đứng dậy khí thế mười phần rống lên một tiếng: "Ngao ——!"

Không kịp mang theo đồ ăn vừa đi săn, lão hổ và Tiểu Than Nắm cùng nhau xông ra ngoài.

---

Ngực mãnh thú kề sát phía sau lưng mình, Tô Kiều thậm chí có thể cảm giác được đối phương lao tới với tiếng thở dốc dày nặng kia.

Đè ở trên người mình trọng lượng có nặng bao nhiêu Tô Kiều đoán không được, nhưng Tô Kiều có thể cảm giác được hiện tại mình không thể mở miệng nói chuyện, hô hấp cũng trở nên có chút gian nan.

Tô Kiều không khỏi cảm thấy có chút may mắn, cậu vừa rồi đứng ở sườn bụi cây bên cạnh, bằng không đối phương xông tới, chỉ sợ sẽ đem cậu ấn lên bụi cây, đến lúc đó bị gai nhọn đâm bị thương thì phiền toái.

Tô Kiều quỳ rạp trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, không khỏi có chút cảm khái chính mình thần kinh thép, còn nghĩ cái gì gai nhọn không gai nhọn, hiện tại chỉ sợ mạng nhỏ rất nhanh đều không có.

Đối phương ghé vào phía sau trên lưng cậu, không có giống động vật khi giữ đồ ăn, trực tiếp dùng hàm răng đâm thủng yết hầu của cậu, chỉ là đè nặng không cho cậu động đậy.

Giống như...... Không có ý tứ muốn ăn cậu?

Tô Kiều nhẹ nhàng xoay cổ, từ mặt úp trên đất thành sườn mặt chấm đất, ở góc độ này, cậu có thể thấy rõ ràng đè ở trên người mình là động vật gì.

Lông mao ở trước ngực sư tử rũ xuống dính trên cổ cậu, bị gió thổi qua còn có chút ngứa.

【 a a a! Sư tử a a a! 】

【 chủ nhà có khỏe không? Chủ nhà cậu còn sống không?! Có người nào gọi điện thoại cứu viện đi! Cứu người nhanh! 】

【 cục cảnh sát tinh tế gần Hải Lam tinh nhất cũng phải cách một khoảng, cho dù là hiện tại chạy tới nơi cũng không kịp, chủ nhà có khi đã sớm bị cạo sạch sẽ xương cốt! Nói không chừng chờ lúc bọn họ đến xương cốt cũng không còn. 】

Tô Kiều nhìn sư tử, sư tử cũng đang cúi đầu quan sát cậu, móng vuốt ấn ở trên vai Tô Kiều, chậm rãi tới gần.

Bởi vì khoảng cách bị kéo gần, trọng lượng ở trên người giống như nặng thêm, Tô Kiều nhịn không được ho khan hai tiếng: "Khụ khụ."

Trọng lượng trên người tức khắc ngừng lại, ngay sau đó, sư tử trực tiếp từ trên người Tô Kiều đi xuống, ánh mắt nhìn Tô Kiều tựa hồ có chút lo lắng.

Tô Kiều cảm giác xương cốt cả người đều đã tê rần, cậu chậm dãi ngồi dậy, trước người dính trái mâm xôi nhão nhoét, tràn đầy hơi thở thơm ngọt, trái cây hái được nửa ngày như vậy đều lãng phí.

Sư tử nhìn trước người Tô Kiều một mảng màu hồng hỗn tạp, đôi mắt màu vàng nâu trợn to, "Ô......."

Nó thử thăm dò đi lên trên, ở quần áo trước người Tô Kiều liếm một miếng.

"Không chảy máu." Tô Kiều giải thích một câu, nhìn vài liền muốn ụp cả người vào trong lòng ngực sư tử, cậu vài lần ám chỉ tâm lý cho chính mình: Này không phải lão hổ, sư tử lớn thoạt nhìn tính tình cũng không có tốt như lão hổ, không thể sờ, không thể sờ, không thể sờ....... Tê, lông này thật mềm.

Trong lòng ám chỉ rằng lông xù trước mặt không thể chịu được một kích, lông mao trước người sư tử xúc cảm rất tuyệt, cùng lông lão hổ thì cảm giác hoàn toàn không giống nhau.

Là một loại trải nghiệm hoàn toàn mới.

Sư tử kinh ngạc há to miệng, bị Tô Kiều đùa một phen về sau nó đột nhiên quay cổ lui về sau.

Tô Kiều trên tay không còn lông, theo bản năng duỗi tay về phía trước, muốn đem lông xù xù tiếp tục sờ.

Sư tử trong miệng không ngừng phát ra âm thanh ' ô, ô ', ở Tô Kiều vài lần thiếu chút nữa lại sờ đến nó, sư tử quay đầu liền chạy.

Tô Kiều: "???"

Fans kêu chủ nhà nguy hiểm chạy nhanh chạy: 【??? 】

【 đứa nhóc tốt, tôi trực tiếp đm đứa nhóc, đây là đem sư tử vuốt đến chạy? 】

【 về sau có người hỏi tui tại nơi hoang dã gặp được sư tử làm sao bây giờ, tui liền nói cho người ta xông lên đi sờ lông mao sư tử. 】

【 ha ha ha, kỹ xảo nhỏ tại nơi hoang dã tìm đường chết, học tập đi học tập đi. 】

Tô Kiều đứng tại chỗ, nhìn động tác sư tử chạy đi có vài phần giống như chạy trối chết.

Sư tử tuy rằng thế tới rào rạt, nhưng là lại không có thương tổn đến cậu, hơn nữa khi nhìn thấy trên người cậu ướt còn tưởng rằng là bị thương chảy máu, rất là lo lắng giúp cậu liếm liếm.

Tô Kiều cuộn lại bàn tay, động vật Hải Lam tinh đều ôn nhu như vậy sao?

Đây là cậu gặp được vua thảo nguyên nhưng chỉ nhìn hung dữ thực tế lại là nhóc con lớn đặc biệt dễ thương.

"Ngao ——!"

Thời gian ngây người, Tô Kiều nghe thấy âm thanh quen thuộc, cậu quay đầu vẫy vẫy tay: "Tao ở chỗ này."

Lão hổ cõng Tiểu Than Nắm vọt lại đây, thời điểm sắp tới gần Tô Kiều dần dần giảm bớt tốc độ, "Ngao ô!"

Lão hổ rất là nôn nóng xoay quanh Tô Kiều, Tiểu Than Nắm trên đầu lão hổ biểu tình nghiêm túc, yên lặng mà nhảy lên bả vai Tô Kiều, nhẹ nhàng cọ gương mặt cậu.

"Tao không có việc gì." Tô Kiều sờ sờ Tiểu Than Nắm, sờ sờ thêm mèo lớn, "Bọn mi đi săn đã trở lại? Chúng ta đi về trước đi."

Ngay từ đầu Tô Kiều dựng lều trại ở chỗ có dòng suối nhỏ, cậu muốn trước khi trở về vòng qua bên kia tắm rửa một cái.

Nước của trái mâm xôi bị nghiền nát thấm vào quần áo đều dính ở trên người cậu, hiện tại một trận gió thổi qua mơ hồ làm xúc cảm càng rõ, nhão nhão dính dính rất là không thoải mái.

Lão hổ ở phụ cận Tô Kiều dạo qua một vòng, sau khi xác nhận Tô Kiều không có bị thương, dường như giận dỗi mà ở bên cạnh trên tảng đá rải nước tiểu.

Nó ngửi được mùi hương của động vật khác!

Lưu lại mùi hương của chính mình cũng là để khiến đối phương kinh sợ.

Tô Kiều cũng không biết lão hổ đang làm gì, chỉ nhìn thấy nó chạy đến phía sau đi một vòng, lúc sau trở về, Tô Kiều nói: "Bé mèo lớn, chúng ta cần phải trở về."

"Ngao ô!" Lão hổ kêu một tiếng, lại lần nữa đi chạy ra ngoài.

"Ai, chờ......"

"Ngao tức." Tiểu Than Nắm liếm liếm gương mặt Tô Kiều, trên mặt dính bùn đất cùng hương vị quả mọng hỗn tạp.

Tô Kiều vội vàng quay mặt đi, "Đừng liếm, dơ."

Tiểu Than Nắm rầm rì rầm rì đuổi theo cậu liếm, Tô Kiều trong lúc nhất thời không rảnh bận tâm đến lão hổ bên kia, chỉ có thể là trước đem Tiểu Than Nắm ôm xuống dưới, đè lại móng vuốt nhỏ của nó không cho nó xằng bậy.

Tô Kiều bị dời đi lực chú ý, thời điểm quay đầu lại tìm lão hổ, cục lông lớn mượt mà đã không thấy.

Thảo nguyên lớn như vậy, Tô Kiều không có khứu giác của động vật, đành phải ở tại chỗ chờ lão hổ trở về.

Lần này lão hổ đi không bao lâu, có thể là kiêng kị cái gì đó, ngậm ngựa vằn săn tốt xong liền chạy trở về, không có chút nào dám trì hoãn.

"Ô ô!" Lão hổ ngậm ngựa vằn đi đến trước mặt Tô Kiều.

Tô Kiều sở sở cái đầu lông xù xù, nói: "Làm tốt lắm bé mèo lớn, con ngựa vằn này cũng đủ chúng ta ăn hai ngày."

Hiện tại mặt trời đã lặn xuống, ăn xong bữa khuya, độ ấm ban đêm hẳn là có thể bảo tồn thịt, ít nhất sẽ không ở ban ngày thời điểm bọn họ ăn bị hư thối.

"Đi thôi, trở về."

"Ngao!"

Tiểu Than Nắm ghé vào đỉnh đầu Tô Kiều, bên cạnh lão hổ ngậm ngựa vằn mở đường.

Hoàng hôn xuống, thân hình thanh niên không ngừng đi xa, cho đến khi biến mất.

Mặt sau tảng đá lộ ra nửa cái đuôi, đong đưa trên dưới đập xuống mặt đất.

_________________
Bánh: tui vừa xem 'mùi cỏ cháy' cực kì rcm mn xem, nếu trg phim khốc liệt 1 thì ngoài đời phải khốc liệt 10, xem mà lòng tui cứ nặng trĩu.
-"Chúng tôi đã đi không tiếc đời mình
(Những tuổi hai mươi làm sao không tiếc)
Nhưng ai cũng tiếc tuổi hai mươi thì còn chi Tổ quốc?"
Trích "khúc bảy" của Thanh Thảo
-Phim dựng lại cuộc chiến chống Mĩ năm 1971, tất cả sinh viên đại học đều nhập ngũ, trường thì mất 1 khóa, trường thì mất 3-4 khóa, ncl mn nên xem nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro