Chương 13: trái mâm xôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Không thể nào?

Theo lý thuyết về sau ngựa vằn tỉnh táo lại, thời điểm chạy trốn hẳn là sẽ phát ra âm thanh, nhưng mà Tô Kiều nửa điểm âm thanh dị thường cũng chưa nghe được.

Tiểu Than Nắm chạy đến trên đầu lão hổ nằm bò xem ngựa vằn, thấy Tô Kiều nhìn trái phải bộ dáng tựa hồ có chút bất an, "Ngao ô?" Tiểu Than Nắm vươn móng vuốt lay Tô Kiều một chút.

Tô Kiều bắt lấy móng vuốt của đứa nhóc nhéo nhéo thịt lót, Tiểu Than Nắm cả người đều là màu đen, duy nhất thịt lót là trắng mịn, mềm mại đàn hồi đặc biệt bóp rất tốt.

Tô Kiều bất đắc dĩ nói: "Bữa khuya của chúng ta đã không còn."

"Ngao tức?" Tiểu Than Nắm nghiêng nghiêng đầu, nhìn về phía vừa rồi cột lấy ngựa vằn nhỏ.

Nơi đó có ăn.

Nhưng mà...... "Ngao ô ô?!" Tiểu Than Nắm khiếp sợ.

Đôi mắt tròn xoe tràn đầy mờ mịt, ngựa vằn đâu? Cái con ngựa vằn lớn như vậy đâu?

Tô Kiều bị biểu tình sinh động rất giống con người của nó làm cho tức cười, "Thôi, đến lúc ăn bữa khuya rồi nói sau, dù sao mới vừa ăn no."

Thế giới động vật không tồn tại cái gì mà cơm ba bữa trà chiều, có đôi khi lão hổ ăn no có thể một ngày thậm chí tới hai ngày đều không hề ăn cơm, thật ra cũng không phải sẽ không đói, sẽ đói, nhưng mà sẽ chịu đựng.

Lão hổ bị ánh mặt trời sau giờ một giờ trưa phơi ngáp một cái, suýt nữa đem Tiểu Than Nắm trên đầu ngã xuống.

Tiểu Than Nắm dùng sức chạy lên trên vài bước, thật vất vả ổn định lại chính mình, nhanh chóng giơ móng vuốt đem đầu sỏ gây tội đánh mấy phát.

Ai đánh lão hổ cũng không quan tâm nhắm mắt lại, không có nửa điểm kinh hoảng còn có thời gian sửa sửa lông trước người mình.

Nhìn lão hổ ung dung bình thản, Tô Kiều đột nhiên nghĩ đến, lấy thính giác của lão hổ, không có khả năng ngựa vằn tỉnh tránh thoát khỏi dây thừng chạy cũng không biết đi?

Nhưng là vì cái gì vừa rồi lão hổ không có đi bắt con ngựa nhỏ kia vậy?

Nên sẽ không còn tưởng rằng hắn là không thích tiểu ngựa vằn, cho nên cảm thấy tiểu ngựa vằn chạy không chạy không sao cả, chạy ngược lại càng có lý do đi bắt lớn hơn nữa sao?

Lão hổ nhận thấy được Tô Kiều tầm mắt, từ bỏ mao mao lại đây liếm Tô Kiều.

"Ngao ngao!" Tiểu Than Nắm ghé vào trên đầu nó đem động tác của nó xem đến rõ ràng, hai móng vuốt nhanh chóng múa may tạo ra dư ảnh, lão hổ bị đánh, nhanh chóng liếm Tô Kiều một miếng.

【 ha ha, cách màn hình tui đều ngửi được vị chua. 】

【 dục vọng chiếm hữu siêu mạnh của nhóc con ó. 】

Tô Kiều sờ sờ Tiểu Than Nắm, ý đồ muốn xin nhóc con bớt giận, sau đó lại đem lông trên đầu lão hổ bị Tiểu Than Nắm cào loạn chải vuốt lại.

"Ngao." Quá trình trải lông rất là thoải mái, lão hổ nhịn không được ngẩng đầu.

Tô Kiều đi xuống nghịch một phen lông trước người lão hổ, như là trêu đùa mèo nhà mà gãi gãi cằm nó.

Xúc cảm rắn chắc lông nhung siêu mềm, lão hổ trong cổ họng phát ra âm thanh khò khè khò khè, hiển nhiên là rất thoải mái.

"Ngao tức." Tiểu Than Nắm ủy khuất mà nhìn Tô Kiều.

Nhìn dưới ánh mặt trời, đôi mắt Tiểu Than Nắm là màu xanh biếc, đôi mắt tròn xoe một cái chớp mắt cũng không chớp mà nhìn chằm chằm Tô Kiều, tiểu bình có thể nói là rất rất ủy khuất.

Tô Kiều bị dễ thương run sợ, đôi tay nâng cái đầu nhỏ đầy lông lên hôn, "Cũng sẽ thuận lông cho mi, ngoan nha."

【 bị lông xù đuổi theo muốn sờ là loại trải nghiệm như thế nào? 】

【 hâm mộ, tui cũng muốn có được. Chủ nhà có thiếu trợ thủ livestream không? Gì cũng sẽ không thể nhưng có thể chia sẻ với cậu sờ lông xù xù sờ cùng lắm thì hơi vất vả. 】

Tiểu Than Nắm ở bên cạnh Tô Kiều từ lúc bắt đầu nằm bò đến lúc sau lại nằm ngửa, bên phơi nắng bên hưởng thụ phục vụ chải lông, mắt nhỏ đều thoải mái cong lên.

Tô Kiều nhìn thời gian, bọn họ muốn về trước khi trời tối, từ bên này đi về cũng cách một khoảng, vậy thì bây giờ trở về là hoàn hảo.

Tô Kiều dùng lòng bàn tay cọ cọ lỗ tai Tiểu Than Nắm, nhẹ giọng nói: "Chúng ta cần phải trở về."

Tiểu Than Nắm lỗ tai run run, sau đó liền nghe lão hổ kêu một tiếng: "Ngao ——!"

Tiểu Than Nắm: "Ngao tức?"

Lão hổ: "Ngao!"

Vài tiếng đơn giản như là đang nói chuyện với nhau.

Tô Kiều nghe không hiểu chúng nó đang nói cái gì, chỉ là sau khi lão hổ kêu một tiếng, nó đột nhiên chạy ra ngoài, mãnh hổ xuống núi nhằm về phía ngựa vằn đang ăn cỏ ở thảo nguyên.

Tiểu Than Nắm ngồi xổm ở trên đầu lão hổ, đặc biệt có khí thế hô một tiếng: "Ngao ô ——!"

Ngựa vằn đã chịu kinh hách tức khắc từ bỏ cỏ mỹ vị trên mặt đất chạy như bay bốn phía.

Lúc này bụi đất cỏ xanh hỗn loạn bị vó ngựa phi bay đến giữa không trung lại nhanh chóng rơi xuống, thảo nguyên an tĩnh ban đầu bị loạn thành một đoàn.

Tô Kiều: "???" Tô Kiều đứng ở bên ngoài ' chiến cuộc ', mơ hồ có điểm theo không kịp suy nghĩ của đám lông xù xù, nhưng không khó đoán ra, chúng nó đây là muốn bắt một con ngựa vằn lớn tới bổ khuyết bởi vì ngựa vằn nhỏ chạy trốn mà mất bữa khuya.

【 tui đm! Đây là tốc độ của lão hổ sao?! Đột nhiên phát lực đi về phía trước tui thiếu chút nữa không thấy rõ động tác! 】

【 livetreams có tuy lại không? Vừa rồi động tác nhảy xuống cũng quá soái!! Muốn chụp hình phải tuy chậm nhìn thật kỹ! 】

【 phải biết rằng, lão hổ ở thời kì địa cầu cũ đã được xưng là vua của vạn thú, xem nó bị đùa thật đáng yêu, liền thật sự xem nó là mèo nhà sao? 】

Lão hổ đuổi theo đàn ngựa vằn hướng nơi xa chạy, nó có mấy lần đều có thể cắn được bên người ngựa vằn kéo ra, nhưng không có hạ miệng mà là tiếc tục đuổi theo phía trước.

Tô Kiều ở phía sau nhìn, dở khóc dở cười nghĩ, cậu thật sự không có không thích ngựa vằn nhỏ!

Xem ra cùng lông xù xù giải thích là không rõ, đi săn đều phải chọn con mồi lớn.

Lão hổ cùng Tiểu Than Nắm đều lao xuống đi săn,  Tô Kiều tuy rằng sợ Tiểu Than Nắm bám không vững rơi xuống sẽ gặp nguy hiểm, nhưng cậu chính là nghĩ ra sức đem Tiểu Than Nắm nhưng cũng không thể, lão hổ đều chạy ra khỏi trong phạm vi tầm mắt của cậu.

Hơn nữa, thời điểm cậu không ở, lão hổ một mình cũng đem Tiểu Than Nắm nuôi sống, nó hẳn là sẽ chiếu cố Tiểu Than Nắm.

Tô Kiều cảm thấy chính mình không cần thiết can thiệp quá mức, động vật thì phải có bản năng của động vật, để Tiểu Than Nắm đi theo lão hổ nhiều hơn học hỏi cũng tốt.

Chỉ là, hai cái lông xù xù vừa chạy ra, ngựa vằn chịu kinh hách đã rời đi trước, mà mảnh thảo nguyên trước mắt này an an tĩnh tĩnh.x

Tô Kiều muốn tìm chỗ an tĩnh có thể phơi được ánh mặt trời ngồi xuống chờ chúng nó đi săn trở về, nhưng xoay người lại thì dư quang lại quét tới chút màu sắc đỏ rực.

Như là phúc bồn tử.

Tô Kiều trong khoảng thời gian này vẫn luôn ăn thịt nướng, đã sớm ngán, thấy phúc bồn tử còn chưa có ăn trong miệng đã liền mơ hồ có thể cảm giác được hương vị chua ngọt kia.

Tô Kiều vội vàng men theo sườn núi tương đối san bằng bên cạnh trượt xuống, lúc sau xuống dưới mới phát hiện, bụi cây trước mặt từng cụm từng cụm bên trên mọc đầy phúc bồn tử.

【 đây là cái gì? Thoạt nhìn đỏ đỏ hồng hồng có thể ăn sao? 】

【 không rõ ràng lắm ý...... Nhưng mà đều nói nấm càng tươi đẹp càng nguy hiểm, không biết loại này có phải cũng là như thế này hay không. 】

Tô Kiều vặt xuống mấy viên, toàn bộ ném vào trong miệng, hương vị chua chua ngọt ngọt rất không tồi, "Có thể ăn, mọi người lúc dã ngoại không có đồ ăn lúc thấy loại quả này đều có thể vặt xuống ăn."

Trong lúc nói chuyện, Tô Kiều lại ăn mấy cái, nhìn vẻ bề ngoài thì Tô Kiều cho rằng đây là phúc bồn tử, nhưng ăn vào vị lại cùng phúc bồn tử không quá giống nhau, so với phúc bồn tử thì ăn ngon hơn nhiều.

Có lẽ cùng vị trí sinh trưởng của nó có quan hệ

Nơi này bụi cây lớn lên rất tươi tốt, mặt trên phúc bồn tử cũng không kém.

Tô Kiều giải thích vừa ăn, bất tri bất giác bụi cây mất một khối nhỏ, cùng bên cạnh dày đặc phúc bồn tử so sánh với nhau thật khác biệt.

【 xem chủ nhà ăn thật ngon, tui cũng muốn ăn. 】

【 ô ô ô...... Trái cây mới mẻ trong tầm tay đều đã không còn thơm ngon, dã ngoại cũng quá vui sướng đi. 】

【 chủ nhà bán không? Phí chuyên chở tui trả, cậu nói một cái giá, tui muốn mua mấy cân. 】

【 a?! Có thể chứ?! Chủ bá bán hay không?! Chỉ cần cậu ra giá! 】

"loại trái mâm xôi này trên đường bảo quản không tốt, hơn nữa mặt khác Hải Lam tinh đến tinh cầu khác phí chuyên chở quá đắt, không đáng." Đây là trái mâm xôi dại, khả năng đều không bằng phí chuyên chở đắt đỏ, không đáng giá với từng đó tiền.

Làn đạn một mảnh kêu rên, tinh tế không thiếu kẻ có tiền, thấy Tô Kiều không có ý tứ muốn bán, thậm chí chủ động khai thành lên giá cao.

Tô Kiều thật là không có tính toán bán cái này, bởi vì còn muốn suy xét bán sau, chủ nhà mua đồ uy tín là rất quan trọng, trên đường thời gian dài trái mâm xôi chảy nước, lãng phí đồ ăn là một chuyện, sau khi bán khó giải quyết cũng là một phiền toái.

Tô Kiều nghĩ nghĩ nói: "Dã ngoại hẳn là đều sẽ có, mọi người nhìn xem tinh cầu bản địa có chỗ như này hay không."

【 trừ bỏ Hải Lam tinh, các tinh cầu khác đều bị khai phá đến trạng thái tối ưu, cây đều là giả, kia khả năng nào còn trái mâm xôi nha. 】

【 lần đầu tiên cảm thấy phát triển quá nhanh cũng không tốt, ô ô ô...... Rất muốn ăn. 】

【 có tổ chức thành đoàn thể đi Hải Lam tinh hay không? Cùng nhau thuê cái phi thuyền thế nào? 】

【 đi Hải Lam tinh? Nhưng đừng, đến lúc đó trái mâm xôi không ăn được, đã đưa động vật khác cơm hộp. 】

Tô Kiều nói: "Hải Lam tinh xác thật rất nguy hiểm, mọi người muốn tới cẩn thận là tương đối tốt."

【 cảm giác chủ nhà không có gặp được gì nguy hiểm đâu, hàng ngày trải qua dễ chịu như vậy. 】

【 vô nghĩa, cũng không nhìn xem lão hổ bên người chủ nhà là ăn chay sao, lão hổ chẳng lẽ không phải nguy hiểm lớn nhất của rừng rậm sao? 】

【 cho nên, nếu là không có thể chất hút lão hổ giống chủ nhà liền không cần đi Hải Lam tinh, vừa lơ đãng lão hồ liền đem mi xơi tái. 】

Lại hái được một bộ phận trái mâm xôi, Tô Kiều tìm khắp trên người cũng không có một cái có thể dùng để làm túi đựng đồ vật, nhìn dư lại nhiều trái mâm xôi như vậy, Tô Kiều bắt đầu tự hỏi khả năng đem cả bụi cây mang đi.

Nhưng nhìn bụi cây mọc khả quan, Tô Kiều rốt cuộc không xuống tay.

Cậu cái gì công cụ đều không có, mang về vạn nhất nuôi không sống làm sao bây giờ.

Chi bằng để cho bụi cây tại đây tự nhiên sinh trưởng, cậu về sau muốn ăn lại đến hái.

Hơn nữa nơi này có thể có trái mâm xôi, rừng rậm khả năng cũng có, chỉ là cậu không phát hiện ở đâu, trở về cẩn thận tìm xem, nếu có thể ở trong rừng rậm tìm được trái mâm xôi, cậu cũng không cần phiền toái chạy xa như vậy hái trái mâm xôi.

Tô Kiều vừa ăn bên cạnh chờ lão hổ cùng Tiểu Than Nắm đi săn trở về, thấy cách đó không xa trên bụi cây có các màu sắc khác nhau củ trái mâm xôi, không biết hương vị thế nào.

Tô Kiều theo bụi cây một đường đi qua, đem các loại màu sắc đều hái được một ít.

Điều Tô Kiều cảm thấy ngạc nhiên chính là, mỗi trái mâm xôi có màu sắc khác nhau hương vị cũng không giống nhau, "Màu tím sẽ tương đối ngọt một chút, màu hồng nhạt chính là chưa có chín sao? Nhưng mà ăn lên thật ra mềm mại, chính có phần chua."

【 ăn liền ăn, như thế nào còn để lại lời bình luận?! Cậu là ma quỷ sao! 】

【 đáng giận, ủy khuất nước mắt từ khóe miệng chảy xuống, hút lại. 】

【 từ từ...... Đó là cái gì? 】

【 tui, đm?! 】

【 chủ nhà để ý phía sau! 】

Làn đạn này xẹt qua nháy mắt, Tô Kiều đột nhiên cảm giác được một áp lực cực lớn va chạm mà đến, nháy mắt đem cậu ấn ngã xuống đất.

"Rống ——!"

______________
Quả phúc bồn tử




Mâm xôi


Tui lúc đầu tưởng là bug của tg nma kp T^T là tui ngu dốt, đm kbt là wattpad lỗi hay mạng lỗi tui ko thể nào tải ảnh lên đc dù dùng cả 4G thôi thì mâm xôi và phúc bồn tử là 1 nhé chẳng qua là 2 tên gọi khác nhau thôi, sau này tui sẽ thử đăng lại hình lên, cú vcl

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro