Chương 12: kinh ngạc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 11: LỢN RỪNG

Lợn rừng tới nhanh đi cũng nhanh, Tô Kiều là một người lớn như vậy đứng ở bên cạnh lợn rừng nhìn đều không nhìn một cái trực tiếp quẹo vào đuổi theo Tiểu Than Nắm.

Bởi vì quẹo vào tốc độ quá nhanh nó còn lảo đảo một chút, theo sau đó đột nhiên tăng tốc chạy như điên.

Con lợn rừng lớn như vậy, cùng Tiểu Than Nắm đối đầu, Than Nắm lại không lớn chỉ như bánh trôi nhỏ làm sao có thể đấu lại.

Tô Kiều vội vàng nhặt hai khối cục đá đuổi theo.

【 chủ nhà muốn làm gì? Cậu ấy sẽ không muốn đánh lợn rừng đi? Mấy tảng đá mà thôi, lợn rừng kia da dày thịt béo cậu đánh không chết. 】

【 phía trước nguy hiểm lắm chủ nhà!Cậu đừng cùng đi qua! Việc của động vật giao cho động vật giải quyết! 】

Tô Kiều hiện tại cũng không quan tâm được nhiều như vậy, cậu không có khả năng đứng trơ ra nhìn Tiểu Than Nắm bị lợn rừng làm bị thương, chỉ cần răng nanh kia của lợn rừng đâm một chút Tiểu Than Nắm liền sẽ mất mạng.

Tô Kiều tưởng tượng Tiểu Than Nắm có khả năng lâm vào nguy hiểm như vậy liền không nhịn được mà sốt ruột, thở hồng hộc chạy mà khó khăn lắm mới nhìn được cái đuôi của lợn rừng.

Với Tô Kiều chạy vội mà nói thì tốc độ đuổi đem lợn rừng bắt lấy là không có khả năng, Tô Kiều đơn giản giơ cánh tay lên dùng hết toàn lực đem cục đá ném ra ngoài.

' phanh '

Tô Kiều vứt rất chuẩn, ở ngay giữa đầu lợn rừng, nhưng mà từng này thương tổn đối với lợn rừng mà nói thì là không đau không ngứa.

Tô Kiều cũng biết dùng đá nhỏ loại này đánh ngã lợn rừng không thực tế, cậu chỉ là muốn làm ra động tĩnh để hấp dẫn lực chú ý của lợn rừng, để lợn rừng lại đây đuổi theo mình.

Kết quả là lợn rừng chỉ tại chỗ ngây người ra một lúc, còn không có xoay người lại, Tiểu Than Nắm đã chạy xa lại cọ cọ chạy về phía lợn rừng nhe răng.

Một cái nhe răng này, cũng làm Tô Kiều thấy rõ ràng đồ vật Tiểu Than Nắm ngậm trong miệng.

Đó là một khối màu trắng giống như là chiếc răng vậy.

Tô Kiều: "......?"

Trách không được răng nanh của lợn rừng kia thoạt nhìn có chút kì quái.

Lợn rừng liều mạng đuổi theo Tiểu Than Nắm như vậy cũng có giải thích hợp lý.

Cái vật nhỏ này đem răng nanh của lợn rừng cắn đứt a!

Người xem phòng phát sóng trực tiếp cũng phát hiện vấn đề răng nanh.

【 tàn nhẫn như vậy sao?!! Răng nanh lợn rừng là đồ vật chứng rắn cỡ nào, hiển nhiên sẽ bị cắn đứt?! 】

【 lúc trước tui còn cmt nói vật nhỏ dễ thương, tê —— thực lực của vật nhỏ khủng bố như vậy. 】

【 đây là động vật gì vậy mọi người có biết không? Lực cắn kinh người, tốc độ chạy cũng nhanh, hơn nữa mọi người có phát hiện không, nó không có biểu hiện mệt, như là có thể lực vô tận, này quá kinh người. 】

Làn đạn xoát một mảnh: 【 chưa thấy qua. 】

Người tinh tế đối với Hải Lam tinh hiểu biết vẫn là quá ít.

Tô Kiều lúc này không rảnh cùng người xem phòng phát sóng trực tiếp nói chuyện phiếm, cậu tốn không ít công sức để hấp dẫn lực chú ý của lợn rừng, kết quả Tiểu Than Nắm lại chạy về khiêu khích thành công khơi dậy lửa giận của lợn rừng, lợn rừng liếc cũng không thèm liếc cậu một cái, tiếp tục đuổi theo Tiểu Than Nắm.

Tô Kiều sợ Tiểu Than Nắm xảy ra chuyện, đành phải ôm một đống cục đá ở phía sau đuổi theo, thường thường dùng cục đá ném lợn rừng một chút, ý đồ làm lợn rừng thay đổi đối tượng công kích.

Theo thời gian trôi qua, tốc độ chạy của lợn rừng cũng dần dần chậm lại, xem ra thể lực bị tiêu hao có chút nghiêm trọng.

Tô Kiều lúc này đột nhiên phát giác hoàn cảnh chung quanh hình như có chút quen thuộc, vừa nhìn hướng trái quả nhiên phát hiện cái bậy rập vừa rồi được mình chuẩn bị tốt.

Tô Kiều vội vàng hô: "Than Nắm! Hướng bên trái chạy!"

Tiểu Than Nắm nghe được âm thanh của Tô Kiều, nửa điểm do dự đều không có trực tiếp xoay người bên trái.

Mặt trên bẫy rập là cỏ có năng lực chống đỡ nhất định, Tiểu Than Nắm rất nhẹ, đạp lên mặt trên cũng sẽ không ngã xuống.

Liền thấy Than Nắm chạy nhanh như bay qua bẫy rập, lợn rừng ở sau cắm đầu đuổi theo thời điểm dẫm phải bẫy rập nháy mắt rơi xuống.

—— "Ngao nhi!"

Lợn rừng dừng ở bẫy rập kêu một tiếng liền không có âm thanh.

Tô Kiều đuổi theo phía sau cuối cùng cũng thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Nguy hiểm giải trừ một lúc sau lại khó tránh khỏi có điểm tức giận.

Tiểu Than Nắm quá là làm bậy.

Lợn rừng lợn hơn Tiểu Than Nắm vài lần lận? Lợn rừng dùng một chân đều có thể đem Tiểu Than Nắm dẫm bẹp!

【 xong rồi xong rồi, chủ nhà tức giận. 】

【 tức giận trùng hợp thuyết minh chủ nhà thực sự là quan tâm nhóc con. Vốn tưởng rằng là sẽ tìm ra một con thỏ, kết quả là tìm ra con lợn rừng , người lớn trong nhà hẳn trong lòng đều run rẩy đi. 】

【 có ý kiến có ý kiến! Chủ nhà có thể bắt lấy nhóc con để téc mông hông. 】

【 tui xem ra, cảm giác chủ nhà sẽ tức điên đây. 】

Tô Kiều đem cục đá vô dụng trong tay đều ném đi, vỗ vỗ tay cùng chỗ dính đất trên người vòng qua bẫy rập đi đến bên người Tiểu Than Nắm.

"Ngao tức!" Tiểu Than Nắm hiển nhiên không có ý thức được hành vi của mình có bao nhiêu nguy hiểm, nó thấy Tô Kiều lại đây cao hứng mà xoay vòng vòng tại chỗ.

Cái đuôi ở sau người vung vung, rất chi là cao hứng còn tiến đến bên người Tô Kiều vòng quanh chân cậu cọ cọ.

Tô Kiều mới vừa bùng lên được một chút lửa giận, khi nhìn thấy Tiểu Than Nắm cười cong đôi mắt về sau tức khắc đều tan thành mây khói.

Tiểu Than Nắm biết cái gì đâu, nó chẳng qua là muốn hỗ trợ mà thôi.

Nhưng hấp dẫn loại động vật ngoại hình lớn này rất nguy hiểm, Tô Kiều vẫn là cảm thấy nên để cho Tiểu Than Nắm biết, vì thế cậu đem đứa nhóc bế lên, rồi kiểm tra một chút, thấy nó không có bị thương cũng nhẹ nhàng thở ra.

Tô Kiều chọc chọc cái mũi của nhóc con nói: "Về sau gặp được loại động vật ngoại hình lớn này không cần đi trêu chọc chúng nó, mi còn quá nhỏ, tìm mấy con thỏ con linh tinh luyện tập đi săn là được rồi."

"Ngao tức!" Tiểu Than Nắm ở trong lòng ngực Tô Kiều lăn lộn, hai cái móng vuốt nhỏ giữ cổ áo Tô Kiều chơi vui vẻ.

Nhìn dáng vẻ căn bản không đem lời Tô Kiều nói nghe vào.

Tô Kiều sờ sờ đầu lông xù của Tiểu Than Nắm rất là bất đắc dĩ, mê chơi tựa hồ là thiên tính của ấu tể tuổi này, cậu có thể làm sao bây giờ?

Thấy nhóc con liền mềm lòng rối tinh rối mù còn có thể răn dạy nó như thế nào đây.

Tô Kiều nghĩ, cũng chỉ có thể nhìn chằm chằm ở thời điểm quan trọng, trước khi Tiểu Than Nắm lớn lên thì không cho nó cùng những động vật thân hình lớn thân cận quá.

Làn đạn lúc này đều cười điên rồi.

【 ha ha ha ha! Trước khi đi qua: Ba ba hung dữ phải cho mi giáo huấn, sau khi đi qua: Than Nắm đáng yêu như vậy nói vài câu liền tốt, chủ nhà rất sủng nhóc con nha. 】

【 đối với nhóc con đáng yêu như vậy cậu nhẫn tâm tẩn nó sao? Cậu có dám nói lúc thấy nó nước mắt lưng tròng sẽ không tự trách chính mình vì cái gì muốn cùng ấu tể so đo? 】

【 haizzz, ai nói không phải đâu. Đối với bánh trôi lông nhỏ đáng yêu căn bản không hề có sức chống cự. 】

【 cái kia...... Vừa rồi rất muốn hỏi, Than Nắm là có ý tứ gì? Có cái ý nghĩa đặc thù gì sao? 】

Tô Kiều bớt thời gian đưa mắt nhìn làn đạn, vừa vặn thấy câu hỏi này, liền nói: "Than Nắm là đồ vật dùng để sinh hoạt và sưởi ấm thời kì địa cầu cũ, nhưng mà sau này lại bị đào thải."

【 sưởi ấm? Oa...... Chẳng lẽ đặt tên cho nhóc con là Tiểu Than Nắm là bởi vì chủ nhà cảm thấy nhóc con làm cho sinh hoạt của cậu trở nên ấm áp sao? Tên này cũng quá đẹp đi! 】

【 móa, tên trộm lãng mạn! Tuy rằng mi rất nhỏ, nhưng mi xuất hiện vì tao mà mang ấm áp đến sinh hoạt của tao, làm tao từ đây không hề cô đơn. 】

【 tui thích tên này! 】

Tô Kiều: "???"

Lúc này nói đặt tên Than Nắm là bởi vì nhóc con cùng Than Nắm giống nhau đều đen, có phải rất gây mất hứng hay không?

Tô Kiều chớp chớp mắt, cúi đầu nhìn Than Nắm trong lòng ngực.

Tiểu Than Nắm cái bụng ngửa ra đang liếm móng vuốt, thấy Tô Kiều nhìn qua nó tức khắc vứt bỏ móng vuốt, nghiêng nghiêng đầu nhìn về phía Tô Kiều: "Ngao tức?"

Tô Kiều đem tay đáp ở trên bụng của Tiểu Than Nắm xoa xoa, bật cười nói: "Kì thật bọn họ nói cũng không sai."

Chẳng sợ cậu lúc ấy không có cái loại ý tưởng này, nhưng vận mệnh chú định, Than Nắm còn không phải là ở thời điểm cậu lẻ loi một mình xuất hiện ở trong sinh hoạt của cậu sao?

Tiểu Than Nắm thời thời khắc khắc đều là ấm áp.

【 chủ nhà chủ nhà, cái con lợn rừng kia làm sao bây giờ á? Không âm thanh, có phải đã chết hay không? 】

Tô Kiều chỉ lo Tiểu Than Nắm, đều đã quên con lợn rừng lớn kia.

Nhìn đến làn đạn nhắc nhở mới nhớ tới, bẫy rập còn nằm một cái bữa ăn đây.

Tô Kiều đi qua liền thấy, lợn rừng đã bị gai nhọn phía dưới đâm thủng, không động tĩnh hẳn là đã chết rồi. Bên cạnh có sợi dây thừng, túm lên phía dưới sẽ có một cái ván gỗ khởi động, cái bẫy rập này thiết kế dùng rất ít sức, một mình Tô Kiều đều có thể dựa vào trang bị đem lợn rừng túm lên.

Con lợn rừng lớn như vậy, đủ cho bọn họ cùng lão hổ ăn no nê.

Chỉ là...... Lão hổ đến bây giờ vẫn còn không có trở về.

Cũng không biết nơi này về sơn động nghỉ ngơi có bao xa, lão hổ có phải sẽ không tìm thấy bọn họ hay không.

Tô Kiều nghĩ, dứt khoát đem lợn rừng xử lí, đều cắt thành thịt mang về, lão hổ có khả năng ở trong sơn động chờ bọn họ đây.

Tô Kiều lấy đao ra, bắt đầu cắt lợn rừng.

Lợn rừng rất lớn, thịt cũng không ít, Tô Kiều một đao một đao cắt nửa ngày mới cắt xuống dưới một nửa, thứ này so với ban linh khó xử lý hơn nhiều.

Liền ở thời điểm Tô Kiều đã đem toàn bộ lợn rừng xử lý không sai biệt lắm, đột nhiên nghe được một tiếng hổ gầm.

Chỉ chốc lát, thân ảnh của lão hổ liền xuất hiện ở trước mắt.

Lão hổ đem ngựa vằn đi săn mang về vứt trên mặt đất, đều không rảnh lo ăn cơm, chạy đến bên người Tô Kiều cọ cọ trước.

Mèo lớn ào vào trong ngực, Tô Kiều liền buông đao, mở ra hai tay đem lông xù xù ôm cái đầy cõi lòng, "Đây là đi nơi nào? Một buổi sáng cũng chưa nhìn thấy mi."

"Ngao ô ô!" Lão hổ một bên cọ Tô Kiều một bên kêu, như là giải thích rằng buổi sáng đi làm cái gì, nhưng Tô Kiều nửa chữ cũng không nghe hiểu.

Tô Kiều hai tay mỗi tay nắm lấy một bên lỗ tai của lão hổ, vòng quanh nghịch nghịch hai cái tai, "Đi ra ngoài lâu như vậy cũng đói bụng đi? Chúng ta chuẩn bị ăn cơm, giữa trưa sẽ ăn lợn rừng."

"Ngao ô!" Lão hổ quay đầu đi đến bên người ngựa vằn, đem ngựa vằn ngậm lại đây.

Tô Kiều vừa rồi đã chú ý tới đồ ăn lão hổ đi săn trở về, chỉ là ăn hay không ăn nhưng thật ra làm Tô Kiều rất khó khăn.

Bọn họ bắt lợn rừng đã nhanh xử lý tốt, da đều lột cũng đã bảo tồn tốt, đống này tốt nhất liền ăn luôn, chính là lão hổ ăn uống hẳn là ăn không vô hai đống này, ăn xong lợn rừng trước về sau liền ăn không vô ngựa đi.

Ban ngày độ ấm không thấp, đống thịt thứ hai để lại khả năng cao sẽ bị hư thối.

Tuy rằng lão hồ sẽ không để ý, nhưng mà Tô Kiều không nghĩ sẽ cho lông xù của mình ăn đồ ăn không sạch sẽ, một khi sinh bệnh hậu quả có thể rất nghiêm trọng.

Hơn nữa ngựa vằn còn chưa có tắt thở, miệng vết thương cũng không phải rất nghiêm trọng, chỉ là vẫn luôn bất động như là bị dọa ngất, nói không chừng một hồi là có thể tự mình tỉnh lại.

Tô Kiều nghĩ nghĩ, chải chuốt lại lông trên ngực lão hổ, nói: "Chúng ta hôm nay ăn thịt heo trước, nếu mà đến đêm đói bụng lại ăn ngựa vằn được không?"

Còn sống thì có thể để lâu hơn một chút, nếu là chết rồi Tô Kiều cũng không có cách nào, rốt cuộc cậu không có mang tủ lạnh lại đây.

Nếu có tủ lạnh mà nói, là có thể đem thịt ăn không hết bỏ vào tùy thời ăn.

Về sau có tiền cậu có thể lên võng nhìn xem có tủ lạnh quang năng tự phát điện không chuẩn bị một cái, bằng không thịt ăn không hết đều lãng phí.

Lão hổ liếm liếm móng vuốt, cũng không chấp nhất với ăn thịt ngựa vằn, nó ngẩng đầu liếm liếm mặt Tô Kiều.

【 nhóc con tốt, cuộc sống này quá mê hoặc, thật muốn làm những cái người chuyên gia nói Hải Lam tinh không thích hợp nhân loại sinh tồn nhìn xem, ai nói không thích hợp? Đó là các ngươi không được! 】

【 chính là! Chủ nhà hãy mở nhà máy dự trữ lương thực nuôi dưỡng! 】

【 mở nhà máy đi, tui nguyện ý làm công miễn phí, chỉ cần cậu đem lông xù xù cho tui mượn vuốt một ngày, tui đảm bảo không đem nó vuốt trọc! 】

_____________
Bánh: hơn nưa đêm thấy còn đn edit nốt dù mai học sáng, là tay ngang đá sang mảng edit nên có nh chỗ sẽ ko thuận lắm, hoan nghênh mn vô xoát typo, chính tả, câu cú, ngữ pháp,......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro