Chương 50: Come out công khai.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 50: Come out công khai.

Kiều Dật vốn cảm thấy mình đã xui xẻo lắm rồi, bây giờ nhìn lại, so với ba anh thì xem anh vẫn còn tốt chán. Anh chỉ nhất thời không tìm được việc mà thôi, còn mấy chục năm phấn đấu của ba lại đùng một cái biến thành con số không.

Nhưng anh lờ mờ nhận ra chuyện này hình như có chỗ nào đó không đúng lắm, sao anh nghĩ đến chuyện xấu nào thì chuyện đó liền xảy ra vậy? Có phải hơi trùng hợp quá rồi không.

Hơn nữa anh sợ lần này ba anh thật sự sẽ đến tìm anh giúp đỡ, lần trước tuy có tìm nhưng bị anh từ chối.

Kiều Dật sợ cái gì thì cái đó liền xảy ra, quả nhiên anh nhận được cuộc điện thoại của ba mình, ba anh chưa từng dùng giọng điệu ôn hòa như vậy, trông bọn họ quả thật rất giống một đôi cha con tình thương mến thương: "Tiểu Dật à, con sao thế? Ba đến công ty con làm tìm con, không ngờ bọn họ lại nói với ba là con từ chức rồi. Vậy bây giờ con đang ở nhà đợi tìm việc mới sao? Ba có việc muốn nói với con, con có thể đến đón ba cái được không? Chúng ta ôn chuyện cũ, sẵn tiện ba cũng muốn xem bây giờ con đang sống ở đâu?"

Kiều Dật hoảng sợ, anh đã đoán được ba nhất định sẽ đến tìm anh, nhưng không ngờ ba anh lại không nói trước một tiếng mà trực tiếp đi tới công ty của anh, may là anh đã từ chức, nếu không ở trước mặt đồng nghiệp, anh tuyệt đối không thể trở mặt với ông ta, bằng không anh sẽ bị chụp cho cái mũ "một đứa con bất hiếu" trước mặt mọi người, mỗi ngày đến đó ầm ĩ, anh biết phải làm sao bây giờ?

Kiều Dật giả vờ như không biết chuyện gì cả, ngây ngô hỏi: "Sao bỗng nhiên ba lại đến đó? Con..... Giờ con không tiện đi qua."

Ba anh nói: "Ừm, con không tiện qua đây à, không sao, con đọc địa chỉ của con cho ba đi, ba qua đó cho."

"......." Kiều Dật nói, "Bây giờ con đang ở nước ngoài."

Ba anh: "Du lịch hả? Không phải con mới du lịch về sao, lại ra nước ngoài chơi à? Cậu Bùi đối xử với con tốt thế sao? Chừng nào thì con về? Con nói địa chỉ cho ba biết đi, tới đó ba đến tìm con cũng được. Con nhanh về đi."

Nói qua nói lại, Kiều Dật nghĩ, so với đối mặt chất vấn, không bằng bây giờ nói hết mọi chuyện trong điện thoại luôn, anh còn dễ mở miệng hơn chút. Kiều Dật dứt khoát hỏi thẳng: "Ba, rốt cuộc ba có chuyện gì, nói thẳng đi?"

Kiều Thanh Hoa xấu hổ nói: "Ba......ừm....... Chuyện làm ăn của ba xảy ra chút vấn đề, con có thể nói mấy câu với cậu Bùi, bảo cậu ta giúp đỡ chút được không? Bảo cậu ta cho ba mượn 20 triệu tệ để xử lý được không? Sau khi tài chính hồi vốn xong sẽ trả lại cho cậu ta. Không phải cậu ta là chồng sắp cưới của con sao? Chúng ta đều là người một nhà, người một nhà thì phải giúp đỡ lẫn nhau chứ."

Tuy Kiều Dật đã đoán được ông ta sẽ nói như vậy, nhưng khi nghe được con số 20 triệu tệ anh vẫn cảm thấy muốn ngất đi, mẹ nó ba anh thật sự dám mở miệng nói thế à? 20 triệu tệ!!

Kiều Dật không tin nổi, hỏi: "Bao nhiêu chứ???"

Kiều Thanh Hoa: "20 triệu tệ....... Không thì, cùng lắm là 16 triệu tệ cũng được."

Kiều Dật: "........." Kiều Dật thực sự không còn một chút đồng cảm nào với ba anh nữa, anh cũng biết chút ít về chuyện làm ăn của ba, dù cho ba anh có thật sự phá sản thì cũng không cần phải dùng nhiều tiền như vậy.

Kiều Thanh Hoa nói rất đáng thương: "Tiểu Dật, ba cũng không còn cách nào khác, bằng không ba cũng không muốn làm phiền con. Con là con cả của ba, ba vẫn luôn muốn sau này chia mấy nhà máy với biệt thự cho con với em trai con, mỗi người một nửa, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy thì khó nói chắc được, haiz, em trai con ngay cả lớp sở thích cũng không có tiền để học. Con giúp ba đi, vượt qua lúc khó khăn này, tài sản tương lai của ba sẽ để phần lớn cho con, con sáu em trai bốn, được không? Bây giờ cũng chỉ có con có thể giúp thôi."

Kiều Dật không lập tức trả lời, anh im lặng một lúc lâu, sau đó bất ngờ hỏi: "Vậy Tiểu Vũ thì sao?"

Kiều Thanh Hoa lập tức xấu hổ: "Tiểu Vũ..... Không phải Tiểu Vũ vẫn còn mẹ của tụi con sao? Nó đi nước ngoài du học tốn nhiều tiền như vậy, không phải xem như của hồi môn của nó rồi sao? Một đứa con gái mà tốn cho nói hơn mấy trăm vạn không phải là rất tốt rồi ư? Mẹ con cũng vậy, tiền tiết kiệm đều cho em gái con đi học đúng không? Hại con không có tiền mua nhà, còn phải phiêu bạt trên thành phố S, may là gặp được cậu Bùi......."

Kiều Dật thật sự bị chọc tức đến nỗi không còn lời gì để nói. Đến nước này mà còn tưởng có thể lôi kéo anh về phe ông ta sao? Anh cảm thấy từ sau lần anh cãi nhau với ba, trong lòng ba anh cũng không phải không biết ý, bằng không đã sớm đến tìm anh rồi, chỉ là bây giờ không còn cách nào khác nên mới phải đến tìm anh. Từ trước đến nay miệng ông khéo như lưỡi gà. Năm đó ba anh đã vứt bỏ mẹ con anh, nhiều năm qua không hề quan tâm đến bọn họ, bây giờ ông ta gặp chuyện mới tới tìm anh, chẳng lẽ anh phải vì ba mình mà nợ ân tình của Bùi Minh Phong sao? Cũng không phải diễn lòng thánh phụ mùa xuân. Nếu mẹ và em gái xảy ra chuyện, anh nhất định sẽ ra mặt cầu xin Bùi Minh Phong giúp đỡ. Bây giờ anh đã trải qua rất nhiều chuyện, Kiều Dật cũng biết không thể tùy tiện đào tim móc phổi đối tối với ai cũng được, có vài người có lòng tốt cho chó ăn nhưng rồi cũng chẳng có ý nghĩa gì cả. (?)

(?): 有些人就是好心喂狗, 没意思.

Kiều Dật suy nghĩ hồi lâu, sau đó nặng nề nói: "Ba, con có thể giúp ba."

Kiều Thanh Hoa mừng như điên: "Vậy thì làm phiền con rồi, con nhất định phải thuyết phục Bùi......."

Kiều Dật cắt ngang lời ông nói, anh tiếp lời: "Con cho ba mượn....... không là cho ngài mượn 2 vạn tệ. Nhiều hơn nữa con không có. Bên phía Bùi Minh Phong ngài không cần phải suy nghĩ nữa, dựa vào cái gì mà em ấy phải đưa tiền cho ngài? Con cũng không kết hôn với em ấy, nói không chừng chúng con sẽ chia tay. Nếu thật sự muốn mượn, vậy khi con và Bùi Minh Phong chia tay, em ấy đến hỏi con số tiền này, đến lúc đó ba có trả lại không?"

Kiều Thanh Hoa nóng nảy: "Con lo lắng chuyện này? Cậu Bùi đối xử với con tốt như vậy, tại sao con phải chia tay? Ba đã hỏi thăm rồi, có thể ra nước ngoài kết hôn, lúc phân chia tài sản cũng được pháp luật bảo vệ."

Cái đó có phải là vấn đề không? Kiều Dật thật sự thất vọng, xem ra ngay từ đầu ba anh mượn tiền đã không định trả lại.

Kiều Dật rất kiên quyết, nói: "Ba, con không muốn gánh món nợ này. Ba đừng nhiều lời nữa."

Kiều Thanh Hoa ngẩn người, lại mặt dày dỗ dành anh một lúc lâu, Kiều Dật cắn chết cũng không đồng ý. Thật ra muốn học từ chối người khác không khó, chỉ cần không sợ trở thành một người sắt đá là được, lần này Kiều Dật rất kiên quyết, 20 triệu tệ bày ra nặng bao nhiêu thì quyết tâm của anh nặng bấy nhiêu. Anh nghĩ, nếu sau khi ba mẹ ly hôn, chỉ cần ba anh đối xử với anh tốt một chút, nói không chừng anh còn sẽ mềm lòng một chút, nếu lúc trước khi anh nghiêm túc nói với ông rằng mình sắp kết hôn với bạn gái, ba anh phản ứng lại anh một chút, anh cũng sẽ không nhẫn tâm như vậy.

Có đôi lúc Kiều Dật thẳng tín như vậy đấy, anh cứ không muốn giúp đỡ ông ấy!

Kiều Dật đang định cúp máy, nhưng lại nghe thấy ba anh tức giận đến mức thở gấp, miệng thốt ra những lời tục tĩu, hùng hổ mắng anh: "Mày đúng là cánh cứng rồi ha, tao là ba mày mà mày còn dám đối xử với tao như vậy! Mẹ nó giọng điệu của mày là thế nào, tao là ba mày mà còn phải hầu hạ mày à! Đáng lẽ lúc trước tao nên bắn mày lên tường mới đúng! Mày còn nhớ mày mang họ Kiều không? Lòng dạ thối nát, bất hiếu như mày, mày làm đồng tính khiến người ta thấy ghê tởm tao còn chưa nói, tao chỉ hỏi mượn mày chút tiền như vậy mà mày lại từ chối mãi. Mẹ bà cái rắm, thực mẹ nó kỳ lạ, tao vốn đang làm ăn rất tốt, đột nhiên lại giống như đắc tội với ai, ai ai cũng ra sức ép tao, nơi vốn đã được chuẩn bị tốt đột nhiên lại có người đến kiểm tra, có phải chính mày, cái tên súc sinh cố ý tìm người trả thù tao không!"

Kiều Dật bị ông ta mắng đến mức máu nóng dồn lên đầu, tức giận đến mức mặt và cổ đều đỏ hết lên, sao anh lại có thể làm ra chuyện đó được, anh hợp tình hợp lý nói: "Tôi không có!!!"

Kiều Thanh Hoa hệt như tên lưu manh: "Tao nói cho mày biết, chuyện này tao không để yên đâu, mày phải giúp tao mượn 20 triệu tệ, nếu không tao sẽ khiến cho tất cả mọi người biết mày đi bán mông."

Mặt Kiều Dật đều đỏ hết lên: "Ông nói đi! Ông nói thoải mái. Tôi và Bùi Minh Phong là yêu đương đàng hoàng, không ngoại tình, không làm nhân tình, không phạm pháp, không hại trời hại đất, tôi cần gì phải sợ!"

Kiều Dật cảm thấy nói nhiều cũng vô ích, mục đích của việc cãi nhau chính là dùng lý lẽ để phản bác lại đối phương, về sau trực tiếp kết thúc việc cãi vả, để cho đối phương muốn làm loạn cũng không được, vì thế sau khi Kiều Dật nói xong câu đó, anh dứt khoát cúp điện thoại, còn kéo ông ta vào danh sách đen.

Kiều Dật tức muốn chết, đợi sau khi Bùi Minh Phong tan làm về, anh trút giận với Bùi Minh Phong một trận ra trò.

Bùi Minh Phong nheo mắt hỏi: "Vậy........ Nếu ba anh thực sự rêu rao chuyện của chúng ta thì sao, anh chịu được không?"

Kiều Dật: "Có gì mà chịu không được, không phải là giúp anh come out thôi sao, anh không sợ! Dù cho ông ấy kiện anh lên tòa anh cũng không sợ. Anh không nuốt cục tức này được. Cùng lắm thì làm giống ông ta thôi, đợi đến lúc ông ta về hưu, anh cũng cung cấp cho ông ấy chút tiền phụng dưỡng."

Bùi Minh Phong sờ đầu anh: "Bé Tiểu Dật thật đáng thương."

Bùi Minh Phong nói: "Nếu thật là vậy, anh cũng phải cho em một danh phận chứ, nói chúng ta kết hôn đàng hoàng, không phải loại quan hệ xấu xa gì, được không?

Kiều Dật bị hắn chọc cười, lại nhờ Bùi Minh Phong đi thăm dò tình huống cụ thể của công ty ba anh. Bùi Minh Phong làm việc cũng rất nhanh, mới qua hai ngày liền điều tra xong, hắn nói cho Kiều Dật, nói ba anh bán nhà với xe thì có thể bù vào số lỗ, hình như cũng chỉ hơn 10 triệu tệ thôi, cũng không cần đến 20 triệu, sau khi phá sản vẫn có tiền để sinh hoạt, chẳng qua là hơi khó khăn một chút, không tới nỗi không có cơm ăn. Lẽ nào đầu năm còn có thể chết đói được.

Ngoài miệng thì Kiều Dật nói mình không sợ, nhưng thật ra anh vẫn có hơi lo lắng ba anh sẽ đi bêu xấu anh với bên ngoài nên vẫn luôn chú ý thân thích ở quê, bạn bè,.... Chẳng qua anh chưa đợi được bát nước bẩn ba mình hất cho, trước hết nghe nói mẹ kế của anh và ba anh ầm ĩ đòi ly hôn, bởi vì ả không muốn cùng ông ta gánh nhiều nợ như vậy. Nghĩ lại cũng đúng, lúc trước ả tình nhân đó không biết xấu hổ đòi gả cho ba anh chính là vì ba anh có tiền, có thể phấn đấu mười mấy năm, cô ta khôn khéo như vậy, cũng không phải là một người mẹ ngốc, sao có thể cùng ông ta gánh vác khoản nợ làm ăn của ông ấy chứ.

Kiều Dật thật sự có cảm giác thiên đạo luân hồi báo ứng không sai.

Chẳng qua, công việc mới của Kiều Dật vẫn không tìm được như cũ.

Hôm nay anh đang lướt web thông báo tuyển dụng, cửa sổ tin tức góc bên phải hiện ra, đồng thời điện thoại cũng rung lên nhảy ra khung tin tức, bình thường như thế này đều là tin tức quan trọng, Kiều Dật tùy ý nhìn thoáng qua, anh ngẩn người rồi nhấn mở ra xem.

Đm!!!

Tiêu đề tin tức chính là [Tin tức của ảnh đế Tạ Nghi Xuân ở ẩn, nghi ngờ đã ra nước ngoài ngầm kết hôn với người yêu đồng tính được nhiều năm!]

Cùng với đó là vài tấm hình, tuy rằng hai người trong bức ảnh đều ăn mặc rất kín đáo, hơn nữa ảnh chụp cũng rất mờ, nhưng Kiều Dật vẫn có thể nhận ra đó thật sự là bác sĩ Lạc.

Bài viết cụ thể cũng mơ hồ, nhưng lại thẳng thắn chỉ ra người yêu của Tạ Nghi Xuân là người ngoài giới, làm bác sĩ.

Sao chuyện này bị tuôn ra ngoài được? Kiều Dật nghĩ, lần này cũng thật là, anh tưởng bản thân bị ba anh come out giùm, kết quả lại không có, bác sĩ Lạc lại bị công khai tính hướng trước toàn dân cả nước.

Kiều Dật rất lo cho bác sĩ Lạc, chẳng qua tính bác sĩ lạc vốn rất bận rộn, trong vòng bạn bè cũng không thấy anh ấy đăng cái gì.

Hai ngày sau, tin tức vẫn rất ồn ào, Kiều Dật còn đang than trong vòng bạn bè rằng mình vẫn chưa tìm được việc mới, vừa đăng không được bao lâu, bác sĩ Lạc bỗng nhiên liên lạc với anh: "Tiểu Kiều, vẫn chưa tìm được việc à?"

Kiều Dật: [Đúng ạ! [khóc]]

Bác sĩ Lạc: [Vợ tôi nói em ấy có một chức vụ có thể cho em làm, hỏi em có muốn làm không?]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro