顾沉歌 - Hôm nay Kính Huyền đã thổ lộ chưa?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


【玄丽】今天镜玄表白了吗

【Huyền Lệ】Hôm nay Kính Huyền đã thổ lộ chưa?

Quyến Tư Lượng - Kính Huyền x Đồ Lệ

Tác giả: 顾沉歌

Link truyện gốc: https://mariuscielo.lofter.com/post/1fc5ab27_1cc464a41

Fic dịch khi đã được sự đồng ý của tác giả. Mong mọi người tôn trọng công sức dịch của mình và không đem đi nơi khác. Cảm ơn.

°

Năm giờ sáng không ngủ được đột nhiên có cái động não, là góc nhìn từ bội kiếm Hàn Thấm của Kính Huyền, sa điêu chửi bới ngọt hướng, Hàn Thấm trong văn chính là các ngươi hiện tại.

Riêng tư:

1. Can tướng Mạc Tà là thượng cổ thần kiếm, trong văn bản đặt ra Hàn Thấm trước khi chưa đến Tư Lượng đảo có chủ nhân là Thiên giới Thượng thần.

2. Kính Huyền giả trang là Hằng lão, nhưng khi gặp Lệ Nương hắn luôn không mang theo bội kiếm , cho nên mười năm sau mới là lần đầu tiên Hàn Thấm gặp Lệ Nương.

3. "Tây Sương Ký" đoạn miêu tả này mọi người không hiểu có thể đi tìm kiếm một chút, ta chỉ có thể nói là quá hay.

Cuối cùng, nếu có lỗi, hãy trách ta. Ngọt ngào thuộc về Huyền Lệ tốt nhất của ta.

°

Hôm nay Kính Huyền thổ lộ chưa?

Góc nhìn từ bội kiếm Hàn Thấm của Kính Huyền.

________

01

Tên ta là Hàn Thấm, trong mắt mẹ đạo diễn, ta là một thanh kiếm có giá trị nhan sắc và vũ lực rất cao. Đương nhiên, người có thể xứng với kẻ cao quý như ta cũng không tầm thường. Chủ nhân hiện giờ của ta tên là Kính Huyền, tính toán ngày tháng, ta ở bên cạnh hắn cũng hơn mười năm.

Kính Huyền người này, là một kẻ cao ngạo lãnh khốc, làm việc quả quyết, trong lòng có chủ kiến, để cho ta thưởng thức nhất chính là hắn có thể chơi một cách đẹp mắt. Khuyết điểm duy nhất của hắn, ước chừng chính là lúc theo đuổi cô nương, rõ ràng thích cô nương người ta rất nhiều năm, lại nhăn nhó không mở miệng, tình nguyện trốn ở chỗ tối, đem mình ghen muốn chết muốn sống, cũng không nguyện ý ngã ngựa.

Bồi chủ nhân hơn mười năm, ta đem suy nghĩ của hắn sờ đến rõ ràng, bao gồm cả cô nương trong lòng mà hắn vẫn luôn nhớ thương. Ta biết tên của nàng, chủ nhân ta mỗi khi gặp ác mộng, ngoại trừ la hét tên cha mẹ, thời điểm khác chính là luôn gọi cùng một cái tên. Ta ngày đó hiếu kỳ cẩn thận phân biệt, thì ra nữ hài tử kia tên là Đồ Lệ, bất quá hình như hắn càng thích gọi nàng là Lệ Nương.

Hắn có một bức chân dung của Đồ Lệ, đại khái là ban đêm tự mình vụng trộm vẽ, giống như bảo bối cất vào ngực, sợ bị người khác cướp đi. Ban đêm khi ta không ngủ được sẽ thấy hắn lấy bức tranh nhỏ ra xem, nhìn nhìn khóe mắt liền phiếm hồng một bộ dáng muốn khóc. Đại nam nhân còn khóc lóc, ta vừa khiếp sợ vừa rất khinh thường nhấc mí mắt lên nhìn bức tranh trong tay hắn, chỉ có vậy sao? Ta thật sự không hiểu một tiểu cô nương khóc lóc chảy nước mắt nước mũi đầy mặt, thì có cái gì đẹp mắt.

Sau đó khi hắn cùng nữ chủ nhân của ta gặp lại ta mới biết được, bức tranh đó là lần cuối cùng hắn quay đầu nhìn lại Đồ Lệ trước khi nhảy xuống biển cách đây mười năm trước. Ngoại trừ bức tranh lúc nhỏ hắn vẫn đặt bên cạnh, nếu ta có thể nói chuyện nhất định phải mua một cái loa lớn để hét xuống lầu cho Đồ Lệ biết, trong cái rương trúc dưới gầm giường vị hôn phu của nàng ấy, có rất nhiều bức tranh của nàng đều là do hắn vẽ, từ tiểu hài đến thiếu nữ, từ thiếu nữ đến tân nương sắp lấy chồng, hắn đã dùng rất nhiều thời gian để tưởng tượng dáng vẻ lớn lên của nàng ấy sẽ như thế nào.

Nói đến nữ chủ nhân Đồ Lệ của ta, ngày đó Hằng Thủy Cư trút mưa hoa đào, ta mở mắt ra nhìn thấy nàng, phản ứng đầu tiên chính là, chủ nhân của ta, cốt tướng tinh xảo diện mạo thanh tú, đánh nhau mưu sự đều là nhất đẳng tiêu chuẩn, ngươi lại như thế nào là kẻ tay tàn không biết vẽ tranh?

Nếu không phải hắn vẽ quá trừu tượng, ta cũng không đến nỗi cho đến bây giờ mới hiểu được lý do tại sao hắn nhớ nhung nữ chủ nhân của ta đến như vậy. Nàng thật sự là một cô nương rất tốt, một phàm nhân ở trong cái lồng giam Thần tiên này giãy dụa sinh tồn, nhưng vẫn lạc quan vui vẻ giống như một mặt trời nhỏ. Nàng và chủ nhân của ta đều có một ít đặc tính phi thường giống nhau, hai người chỉ đứng chung một chỗ, chính là ngay cả Thần kiếm không có tình cảm như ta cũng phải thẳng thừng hô một câu "xứng đôi".

Lễ gặp mặt nàng ấy tặng ta một bao kiếm mới, là do nàng ấy tự làm, ta không biết nàng ấy phải đánh bao nhiêu cá mới có thể đổi lấy vật liệu thượng hạng như vậy. Lúc chủ nhân ta tiếp nhận bao kiếm, trong mắt đều là khắc chế cùng ẩn nhẫn, ta nghe thấy hắn do dự mở miệng: "Lệ Nương, ta..."

Đồ Lệ hất mái tóc đuôi ngựa, quay người cười với hắn: "Làm sao vậy Kính Huyền ca ca?"

Ta nhìn chủ nhân của ta hơn nửa ngày mới nói chuyện, vành tai đỏ như một thiếu nữ nói: "Không có gì, cảm ơn muội."

Ta hận rèn sắt không thành thép thở dài, Kính Huyền a Kính Huyền, lúc ngươi thổ lộ không thể dứt khoát giống như lúc ném ta ra ngoài sao?

Ta đột nhiên nghĩ đến vạn vạn năm trước, ta đối với Mạc Tà ngay từ cái nhìn đầu tiên đã chung tình, hôm đó liền thổ lộ tâm ý với nàng. Tuy rằng sau đó ta bị Can tướng đuổi theo đánh suốt một tháng, nhưng so với Kính Huyền, ta dứt khoát hơn nhiều.

Quên đi, chuyện cũ không đề cập cũng được

02

Hôm nay là ngày kỷ niệm một tháng mà chủ nhân của ta và nữ chủ nhân gặp lại nhau. Ở bên cạnh bọn họ một tháng, ta xem như là ước tính ra một chút tiến triển giữa bọn họ. Nói đến chuyện này, ta khó có thể không sinh ra lòng thương xót đối với chủ nhân của ta. Tuy rằng không phải là âm mưu cẩu huyết mà Lạc Hoa cố ý lưu thủy vô tình, làm một thanh Thần kiếm sống vạn vạn năm, ta có thể nhìn ra Lệ Nương đối với Kính Huyền có chút thích, nhưng trước mắt nàng còn chưa ý thức được. Vì vậy, bây giờ mối quan hệ của họ, rất lúng túng dừng lại ở giai đoạn "Ta muốn kết hôn với nàng nhưng nàng chỉ coi ta như ca ca" này.

Bất quá nói đi thì phải nói lại, Lệ Nương đối với ta thật sự tốt. Có lẽ nguyên nhân là do nàng ấy thích làm thủ công, mà bề ngoài của ta lại vừa vặn phù hợp với từ "khéo léo đoạt thiên công", so với hành vi cặn bã của tên chủ nhân dùng xong liền ném đi, nàng ấy đối với ta phải trân trọng hơn nhiều.

Sau khi chủ nhân trở lại bên cạnh Lệ Nương đã rất ít đánh nhau, vì thế ta liền không thể tránh khỏi thường xuyên ngủ trong vỏ kiếm ăn tro. Nhưng Lệ Nương sẽ thả ta ra phơi nắng, thuận tiện dùng vải rất mềm lau đi bụi bặm trên kiếm. Ta thừa nhận rằng ta đã bị mua chuộc bởi cô nương này. Ta chân thành hy vọng rằng chủ nhân của ta có thể mạnh mẽ hơn một chút, sớm kết hôn với nàng ấy để nàng ấy trở thành nữ chủ nhân thực sự của ta.

Nhưng theo tình huống trước mắt, con đường thổ lộ của chủ nhân ta vẫn là thập phần dài, dù sao nữ chủ nhân của ta, thật sự không thông suốt.

Tư Lượng đảo cũng có Thất tịch tiết, tuy rằng không có thịnh cảnh "Nhà nhà cầu nguyện nhìn thu nguyệt, mặc lên mấy vạn dải hồng tơ" như ở thời điểm ta còn bên cạnh Thượng thần chủ nhân mấy vạn năm trước nhìn thấy, nhưng rốt cuộc vẫn có chuyện giai nhân gặp tình lang như trong sách kịch hay viết. Đáng tiếc chủ nhân của ta là tình lang có ý, nhưng nữ chủ nhân lại không để ý: "Tiết này... Có gì mà thưởng thức đâu?"

Ta nhìn thấy chân thật trong ánh mắt nàng, chính là khao khát không mang theo bất kỳ tạp chất nào. Ta buồn cười nhìn gân xanh trên trán chủ nhân nhảy dựng lên, nhưng vẫn phải cân nhắc từng câu từng chữ tránh dọa đến nàng ấy: "Ta nghe mọi người nói, đường phố rất náo nhiệt, còn có rất nhiều kiểu hoa đăng để xem."

Dựa theo diễn biến bình thường của câu chuyện, lúc này giai nhân hẳn là nâng mặt, tràn đầy khát vọng đáp ứng hắn. Nhưng nữ chủ nhân của ta, quả nhiên là một cô nương kỳ lạ lần đầu tiên ta gặp phải sau khi sống nhiều năm như vậy, nàng mỉm cười khinh thường, nói với hắn, "Huynh nói những ngọn đèn trên đường phố? Bọn họ đều là sao chép bản thiết kế do ta vẽ, nếu huynh thật sự muốn xem, ta treo lên cho huynh xem."

...... Được rồi. Ta không thể chịu đựng được nữa. Ta nhìn thoáng qua chủ nhân của ta, hắn cũng là vẻ mặt bất đắc dĩ, lại không thể làm gì được. Ta đối với nữ chủ nhân của ta nghiêm túc kính trọng, phải biết rằng chủ nhân của ta luôn cao ngạo với bên ngoài, một bộ cao lãnh xuất trần đối với ai hắn thích thì mới trả lời hoặc là không để ý, nhìn hắn ở bên nữ chủ nhân ăn thiệt, ta thẳng hô sảng khoái.

Bọn họ sau đó vẫn không đi ra ngoài. Nữ chủ nhân buộc một chiếc đèn lồng xinh đẹp ở cửa trước Hằng Thủy Cư, ta từ cửa sổ phòng chủ nhân nhìn ra, có thể nhìn thấy ánh nến ấm áp lắc lư trong gió đêm ôn nhu, tựa như rất nhiều năm trước, hắn ở trong đêm dài cô tịch tinh tế phác họa ra bộ dáng của nàng.

Cho nên Thất tịch tiết, Kính Huyền vẫn không thổ lộ.

03

Hôm nay ta muốn tuyên bố một chuyện rất trọng yếu, đó chính là chủ nhân Kính Huyền của ta, sau rất nhiều năm loay hoay, rốt cục đã thổ lộ cùng nữ chủ nhân Đồ Lệ. Ta nghĩ nếu ta có thể hét lớn, nhất định sẽ làm cho Tiên kiếm Thần kiếm đang ngủ say trong phạm vi trăm dặm đều tỉnh giấc, sau đó cùng ta hô to "xứng đôi".

Lại nói tiếp chủ nhân kỳ thật cũng làm không ít công tác chuẩn bị. Không có mẫu thân nhắc nhở, tâm tư của hắn đối với nữ nhi gia có thể nói là không biết chút gì. Nhưng điều đáng nói nhất chính là, hắn sẽ lặng lẽ thay đổi trang phục đến hiệu sách trên đảo mua rất nhiều sách truyện của công tử tiểu thư trở về xem. Ta rảnh rỗi vô sự cũng liếc mắt nhìn hai cái, nhìn hắn đọc nghiêm túc, ta thật sự không đành lòng đả kích hắn. Ta ở trần thế trằn trọc nhiều năm, có một đời chủ nhân là nữ Thần tiên, cũng thích xem mấy thứ này, vì thế ta ở bên cạnh nàng trăm năm, đem những thứ có thể nhìn không thể nhìn đều nhìn qua. Cảm giác duy nhất chính là, nơi này miêu tả đủ loại nữ tử, nhưng đều không có một cái tính cách tương tự như Lệ Nương.

Nữ chủ nhân là trong mưa gió học chim vỗ cánh, một ngày nào đó sẽ rời khỏi cái lồng không có sức sống này, đi đến trời đất rộng lớn hơn. Trong ánh mắt lạnh lùng của Tiên nhân đảo này, nàng dựa vào sự lạc quan kiên cường sống của mình, tựa như trong vùng đất hoang vu, đón ánh mặt trời ấm áp nở rộ.

Chủ nhân nhìn nhiều, cũng đại khái hiểu cái đạo lý này, vì thế ta thấy hắn đem những quyển sách kia cất kỹ, tìm một đêm khuya mang đến sau núi lặng lẽ đốt. Ánh lửa dần dần bốc lên phản chiếu gương mặt góc cạnh rõ ràng của hắn, ta bỗng nhiên có dự cảm cực tốt, bọn họ hẳn là muốn thành.

Sự thật chứng minh, vạn năm thần kiếm lời nói quả nhiên hữu dụng. Cũng chính là ngày hôm sau, sáng sớm không có gì khác với bình thường kia, chủ nhân ta uống hai ngụm cháo, bỗng nhiên mở miệng: "Lệ Nương, ta có chuyện muốn nói với muội."

Ta bồi chủ nhân hơn mười năm, đã sớm cùng hắn tâm niệm tương thông. Cảm giác được hắn muốn nói cái gì, ta vốn còn đang ngủ gật lập tức thanh tỉnh.

Mà nữ chủ nhân đang chuyên tâm đối phó với một cái bánh bao thịt, hàm hồ nói: "Huynh nói đi, chuyện gì."

Hắn đặt bát lên bàn, đi đến trước người nàng ngồi xổm xuống, trong mắt là hơn mười năm phong sương mưa tuyết trìu mến thâm tình: "Ta luôn băn khoăn không biết khi nào nên nói thì mới tốt, sau đó ta nghĩ lại, muội ở bên cạnh ta, kỳ thật mỗi thời điểm đều là thời cơ tốt."

Nữ chủ nhân chậm rãi buông cái bát đang bưng trong tay xuống, ánh mắt di chuyển, ta liếc mắt nhìn nàng một cái, rõ ràng là khẩn trương.

Kính Huyền thăm dò nắm lấy tay nàng, nụ cười tựa như băng tuyết vừa tan chảy, vẻ mặt đều dịu dàng: "Ta vẫn cảm thấy, nếu ta nói ra, không được muội đáp lại, đại khái ta sẽ cảm thấy bị tổn thương. Nhưng Lệ Nương, muội có chuyện mà muội cần phải làm, mặc dù chúng ta tâm ý tương thông, ta cũng không thể mượn danh nghĩa tình cảm đem muội trói ở bên người ta. Nhưng thích là thích, muội giống như mặt trăng trên bầu trời, trước đây ta chỉ có thể nhìn từ xa, nhưng bây giờ, mặt trăng này, đã ở bên cạnh ta rồi."

Ngón tay thon dài của hắn dần dần nắm chặt, nụ cười kiên định mà lại ôn nhu, "Lệ Nương, muội không cần vội vàng đáp lại ta, có thể giống như bây giờ vẫn ở bên cạnh muội, ta đã rất thỏa mãn."

Nữ chủ nhân sửng sốt thật lâu, ta cũng sửng sốt thật lâu. Ta chưa từng nghe Kính Huyền một lần lại nói nhiều như vậy, ta nghĩ đến năm đó khi ta thổ lộ với Mạc Tà chỉ đơn giản thô bạo là "Ta coi trọng ngươi", không khỏi lâm vào trầm tư, rất không cam lòng thừa nhận, Kính Huyền vẫn là hiểu rõ hơn ta. Ta yên lặng đem những lời này của hắn ghi nhớ, sau này nếu gặp được nữ Tiên kiếm xinh đẹp, ta có lẽ cũng có thể lấy được lòng giai nhân.

Hằng Thủy Cư sáng sớm yên tĩnh, thỉnh thoảng có thể nghe được một hoặc hai tiếng chim hót líu lo. Một lúc sau, ta thấy nữ chủ nhân dần dần đỏ hốc mắt, nàng nhào vào lòng chủ nhân, đột nhiên khóc. Chủ nhân cẩn thận ôm lấy nàng, nhẹ nhàng an ủi. Ta lúc này mới nhớ tới, lúc Lệ Nương dẫn ta đi ra phơi nắng, ngẫu nhiên cũng sẽ nhìn chằm chằm bóng lưng chủ nhân ngẩn người, trên mặt nàng là vẻ mặt gì? Giống như có nhớ nhung muốn nói lại thôi, cũng có may mắn sống sót sau kiếp nạn. Khi ta mơ mơ màng màng muốn ngủ dưới ánh mặt trời, ta có thể cảm thấy được bàn tay của nàng mang theo vải mỏng vuốt ve thân kiếm của ta, một câu nói như thở dài: "May mắn... Huynh chưa chết."

Ta nghĩ, nàng cũng là thích hắn đi, chỉ là tình cảm kia cách mười năm sinh tử mênh mông. Nàng ở trần thế lăn lăn lộn lộn, luôn mang theo nụ cười sáng ngời, ta cũng sắp quên, nàng bất quá cũng chỉ là một tiểu cô nương mười sáu tuổi.

May mắn thay, họ đã gặp lại nhau. Cũng may mắn thay, hôm nay Kính Huyền thổ lộ.

Ta rất vui mừng.

04

Khi chủ nhân 19 tuổi, hắn đã kết hôn với nữ chủ nhân. Không có sự chứng kiến của cha mẹ, cũng không có sự hiện diện của bạn bè và gia đình, nhưng chủ nhân đã chuẩn bị cho nữ chủ nhân những điều tốt nhất. Hỉ phục phượng quan đều là tìm người làm riêng, ta dám nói, so với hỉ phục Tiên giới Đế Cơ xuất giá năm đó còn đẹp hơn.

Ta nhìn đồ án long phượng thêu kim tuyến kia cùng dạ minh châu khảm trên mũ phượng như không cần tiền "chậc chậc" cảm thán, Kính Huyền thật sự là một tiểu tử thâm tàng bất lộ, nhìn mộc mạc, không nghĩ tới lại có tiền như vậy. Nghe nói đây còn là bản vẽ của hắn, ta càng thêm vui mừng, trong chuyện theo đuổi lão bà, cho tới bây giờ hắn đều đã dùng tất cả công phu.

Biển rộng lớn, mặt trăng và những ngôi sao là nhân chứng của họ. Trong phòng tân hôn đốt long phượng hỉ chúc, ta nhìn thấy hắn nắm cân hỉ, cẩn thận nâng lên khăn trùm đầu màu đỏ của nữ chủ nhân, dưới khăn trùm đầu là cô nương mà hắn tâm tâm niệm niệm nhiều năm. Hôm nay nàng trang điểm, gương mặt tươi sáng như đóa hoa đào đầu tiên trên cành vào mùa xuân. Ta thấy họ uống một ly rượu, sau đó bầu không khí dần dần trở nên kiều diễm. Ta bị chủ nhân treo trên tường, rất khinh thường nghĩ, năm đó ta đi theo bên cạnh nữ Thần tiên, cái gì đại tràng miêu tả chưa từng thấy qua, rốt cuộc vẫn là hai tiểu hài tử, vẫn là có chút khẩn trương.

Ta nghe thấy tiếng quần áo rơi xuống đất, trong màn lụa đỏ thẳm, ta thấy chủ nhân cúi đầu hôn tân nương của hắn. Đang nhu tình mật ý, chủ nhân đột nhiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua hướng của ta.

Lệ Nương thấy hắn ngừng động tác, có chút mê mang mở mắt ra, đôi mắt nước thu lấp lánh kia hàm chứa vẻ e thẹn, nhìn hắn tâm viên ý mã.

Ta nghe chủ nhân nói "có thứ gì đó không thích hợp", ta đang nghi ngờ, tất cả mọi thứ trong ngôi nhà mới này không phải là họ cùng nhau bố trí sao? Chỉ nhìn thấy chủ nhân đi về phía ta, đuôi mắt hắn phiếm hồng, trong ánh mắt lạnh lùng ngày xưa giờ phút này nhiễm đầy dục vọng. Ta một câu không tốt còn chưa thở dài xong, chủ nhân liền xách ta lên, không chút lưu tình ném ra ngoài cửa sổ.

Được rồi, vừa vặn qua mùa hè, gần đây thời tiết nóng bức, nước ao nhỏ của Hằng Thủy Cư trong suốt, ngược lại là một nơi tốt để giải nhiệt.

Ta có chút buồn bực ngước mắt lên liếc mắt nhìn cành hoa tràn đầy xuân sắc này, bầu trời đều là ánh trăng, bỗng nhiên rất muốn hát một đoạn "Tây Sương Ký".

"Xuân chí nhân gian hoa lộng sắc, đem eo liễu bày ra, hoa tâm nhẹ nhàng nở, lộ ra mẫu đơn hoa."

05

Nữ chủ nhân của ta đã sinh ra một tiểu cô nương vài ngày trước. Tiểu cô nương sinh ra như ngọc tuyết đáng yêu, điều duy nhất đáng lo lắng chính là nàng luôn thích túm bội kiếm là ta chơi đùa. Mặc dù vậy, ta thích nàng ấy rất nhiều. Nàng ấy là sự kết hợp hoàn hảo của chủ nhân và nữ chủ nhân của ta, là một cô nương thông minh và xinh đẹp.

Lại qua nhiều năm, ta vẫn chưa gặp được nữ tiên kiếm có thể so sánh với Mạc Tà, nữ chủ nhân của ta lại sinh thêm một tiểu hài tử, nam nữ song toàn, tào thành một chữ "Tốt". Lúc đó nữ nhi của bọn họ đã đến tuổi có thể đi học, mỗi ngày về nhà chính là đọc sách cho hai vợ chồng bọn họ nghe.

Ta nhớ ngày hôm đó, Hằng Thủy Cư đã nở hoa đầy cây. Tiểu cô nương mặc áo bông màu hồng trắng, thân thiết nhào vào trong ngực Lệ Nương, đôi mắt sáng lấp lánh: "Mẫu thân mẫu thân, hôm nay phu tử bảo chúng ta về nhà hỏi cha nương một vấn đề!"

Lệ Nương dịu dàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn bị gió bắc thổi đỏ bừng, cười hỏi: "Vấn đề gì?"

Tiểu cô nương trèo lên đầu gối của nàng, ôm lấy cổ nàng, vẻ mặt đứng đắn giống như tiểu Kính Huyền: "Đối với mẫu thân cùng phụ thân mà nói, cái gì là chuyện tốt nhất trên thế giới nha?"

Chủ nhân đang bưng trà nóng đi ra, nghe vậy nhẹ nhàng sờ sờ đầu tiểu cô nương, sau đó cùng Lệ Nương nhìn nhau cười. Ta nhìn thấy trong mắt bọn họ là tình ý kinh niên không thay đổi, sau đó ta nghe thấy thanh âm ôn hòa của Lệ Nương vang lên: "Đại khái chính là lâu ngày gặp lại đi."

-- May mắn thế gian này đối với chúng ta còn không tính là quá hà khắc, để cho ta rất nhiều năm sau, còn có thể cùng ngươi lâu ngày gặp lại, chấp thủ nương tựa lẫn nhau.

END.

________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro