顾沉歌 - Trong tầm mắt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

【玄丽】目之所及

【 Huyền Lệ 】 Trong tầm mắt

Quyến Tư Lượng - Kính Huyền x Đồ Lệ

Tác giả: 顾沉歌

Link truyện gốc: https://mariuscielo.lofter.com/post/1fc5ab27_1cc72b5a7

Fic dịch khi đã được sự đồng ý của tác giả. Mong mọi người tôn trọng công sức dịch của mình và không đem đi nơi khác. Cảm ơn.

°

Kẻ theo dõi ghen tuông đáng yêu.

Đã viết nhưng không hoàn toàn đầy đủ.

Biết hôm nay mọi người lo lắng rất nhiều, vì vậy ăn một viên kẹo để ngủ, chúc ngủ ngon,  mơ một giấc mơ thật tốt.

________

"Nàng vĩnh viễn ở trong tầm mắt của ta."

Đồ Lệ cùng Kính Huyền ở chung một thời gian, đột nhiên phát hiện hắn có chút động tác nhỏ giống như mình. Ví dụ như lúc ngồi dựa vào ghế luôn thích ngẩng đầu lên, lại ví dụ như trước khi ăn nhất định phải ngửi một chút chứ không phải là nóng vội mà động đũa.

Ban đầu nàng nghĩ rằng đó là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, rất vui mừng nói với hắn những điều này, cuối cùng còn kết luận: "Cho nên, chúng ta thực sự rất phù hợp."

Kính Huyền nghe vậy sờ sờ mặt nàng, đáy mắt trải ra ý cười ôn nhu, không nói cái gì khác, chỉ gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Nàng nào biết được, đây đều là hắn ban ngày không có việc gì làm, nhìn chằm chằm nàng thật lâu, sau đó chậm rãi bắt chước theo.

Đồ Lệ là một cô nương cực kỳ chậm hiểu đối với chuyện tình cảm. Những năm gần đây, vô luận là ngoài sáng trong tối, nếu nàng cẩn thận nghĩ tới, sẽ phát hiện rất nhiều chuyện không phải trùng hợp.

Lấy chuyện mấy tháng trước nàng bị thương mà nói, người bình thường buổi sáng tỉnh ngủ phát hiện vết thương ban ngày còn rất dữ tợn trải qua một đêm liền khép lại hoàn toàn, phản ứng đầu tiên là đan dược đại phu này cho quả thật thần kỳ. Nhưng Đồ Lệ thì khác, Đồ Lệ nhìn làn da trơn bóng như mới của mình hồi lâu, lắc đầu cảm thán nói: "Vận khí này của ta thật sự không giống như người bình thường."

Không chỉ thế, nàng còn tìm - Kính Huyền đang giả trang thành Hằng lão - để khoe khoang, đem vết thương đã khỏi hoàn toàn cho hắn xem.

Kính Huyền đang ăn sáng, là món cháo kê nàng đã đun cả đêm, đậm đà hương vị ngọt ngào. Nhìn thấy động tác này của nàng, đột nhiên cảm thấy bát cháo trước mặt nhất thời không còn tư vị, nhưng lại không đành lòng nhìn nàng thất vọng, nghẹn một hồi lâu mới bất đắc dĩ nói một câu: "Tốt."

Đồ Lệ nhất thời mặt mày hớn hở, xách giỏ cá cùng cần câu ra cửa, thanh âm thanh thúy theo gió mùa hè từ xa truyền vào tai hắn: "Gia gia, ta đi đánh cá, buổi tối uống chút canh cá đi.”

Kính Huyền nhìn bóng lưng gầy gò của nàng dần dần biến mất giữa rừng trúc xanh biếc, khuấy cháo trong chén, có chút phiền muộn thở dài. Suy nghĩ một chút lại cảm thấy không cần thiết, ai bảo hắn thích nàng chứ. Vô luận là ngoài sáng hay là trong tối, chỉ cần nhìn thấy nàng tốt, hắn đều sẽ cam tâm tình nguyện.

Mấy năm đều ở dưới cùng một mái hiên, Kính Huyền tự nhiên là đem thời gian Đồ Lệ làm việc và nghỉ ngơi ghi nhớ rõ ràng. Ban ngày hắn không ra khỏi cửa sẽ cầm một quyển sách ngồi bên cửa sổ giả vờ đọc, nhưng trên thực tế ánh mắt đều quấn quanh Đồ Lệ. Mặc dù hắn là một vị thần sa đọa, nhưng thị lực cũng tốt hơn người bình thường rất nhiều, cho nên khi Đồ Lệ bận rộn ở Hằng Thủy Cư, đều sẽ không thể đi ra khỏi tầm mắt của hắn.

Cô nương này tuy rằng chậm chạp một chút, nhưng tương đối hiểu chuyện, ra ngoài tất sẽ cùng hắn báo cáo, đi đâu bao giờ trở về, cũng cho tới bây giờ chưa từng xảy ra chuyện gì.

Nhưng khi đó Kính Huyền thật không nghĩ tới, không lâu sau, sự bình tĩnh và kiềm chế mà hắn xây dựng nhiều năm qua sẽ sụp đổ, hơn nữa còn vỡ vụn triệt để

Đối với chuyện của Đồ Lệ hắn luôn để ở trong lòng, cho dù việc nhỏ đến mức hôm nay nàng dậy muộn vài phút, hay việc lớn đến mức kinh nguyệt của nàng đến sớm hoặc chậm trễ mấy ngày, hắn đều sẽ yên lặng ghi nhớ trong lòng. Vì thế Đồ Lệ đột nhiên không bình thường, Kính Huyền cũng rất nhạy bén nhận ra.

Cũng không biết từ ngày nào khi nào, Đồ Lệ không nói với hắn đi đâu mấy giờ trở về, buổi sáng xách dụng cụ đánh cá của nàng ra cửa, luôn phải đến khi trăng lên đỉnh mới trở về.

Kính Huyền thừa lúc nàng ngủ lặng lẽ đi xem, sọt cá kia đều khô, càng đừng nói trong bể nước sẽ có cá.

Hắn đã không ngủ ngon trong nhiều ngày. Ngoại trừ những ngày đầu tiên mới tách ra khỏi Đồ Lệ, mấy năm nay hắn cải trang thành Hằng lão, còn chưa bao giờ xuất hiện tình huống khiến Đồ Lệ rời khỏi tầm mắt mình cả ngày. Kính Huyền cũng biết mình không tiện mở miệng hỏi, nha đầu Đồ Lệ này tuy rằng đối với tình cảm chậm chạp, nhưng nàng lại rất giỏi trong chuyện tìm lý do. Chỉ cần đả thảo kinh xà, đó tất nhiên là hắn toàn bộ thua.

Kính Huyền suy nghĩ một chút, mình cũng không liên quan gì đến từ quân tử này, dù sao cũng không có vị quân tử nào thừa dịp trăng thanh gió mát, cách năm lần bảy lượt lại chạy đến phòng cô nương chưa xuất giá, dứt khoát an tâm thoải mái học ẩn thân chú, ngày hôm sau đi theo phía sau Đồ Lệ ra cửa.

Mục đích Đồ Lệ tựa hồ là ở ngoài biển, Kính Huyền không qua được, vì thế liền lưu lại một luồng thần thức trên người nàng, chính mình tìm một chỗ bí mật nhắm mắt lại, coi như là trải nghiệm một ngày góc nhìn của Đồ Lệ, xem cô nương hắn yêu quý ở ngoại hải đến tột cùng là như thế nào thoải mái.

Ý cười trên khóe miệng hắn đột ngột dừng lại khi nhìn thấy Tiêu Tế thập phần thành thạo chạy về phía thuyền nhỏ của Đồ Lệ, trong lòng có chút thấp thỏm, nhưng vẫn coi như trấn định như trước.

Hắn vẫn tiếp tục nhìn.

Đồ Lệ từ trong thuyền nhỏ xách theo một hộp thức ăn, bên trong là mấy đĩa điểm tâm, còn có cháo trắng và hoa quả. Ngón tay Kính Huyền đặt trên đầu gối giật giật, hắn nhận ra, đây là đồ ăn mà Đồ Lệ buổi sáng thức dậy làm. Hắn đã lâu không ăn điểm tâm nàng làm, thậm chí trong lòng tràn đầy vui mừng chờ mong một hồi lâu, không nghĩ tới lúc ăn sáng lại vẫn như thường lệ.

Đồ Lệ rất tự nhiên đem hộp thức ăn kia đưa cho Tiêu Tế, mà bọn họ tựa hồ rất quen thuộc, Tiêu Tế cũng không cùng nàng nói cảm ơn, cứ như vậy ngồi xuống đất ăn.

Sau đó bọn họ nói cái gì hắn kỳ thật nghe không quá rõ ràng, chỉ nhớ rõ hai người tán gẫu hồi lâu, một người nói một người cười, rất có ý tứ, tựa hồ như đã lâu không gặp.

Kính Huyền chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, hắn thất hồn lạc phách thu hồi thần thức, lại thất hồn lạc phách trở về Hằng Thủy Cư.

Ban đêm lăn qua lộn lại, thủy chung là không ngủ được. Hắn chỉ nghĩ mấy năm nay nàng có lẽ đã quên mình, cũng có lẽ căn bản chưa động tâm cùng người nào, lại như thế nào cũng không nghĩ tới, có một ngày Tư Lượng đảo này lại còn có thể bị phàm nhân đánh bậy đánh bạ xông vào, lại cùng nàng bầu bạn lẫn nhau.

Kính Huyền suy sụp hồi lâu, thẳng đến không lâu sau Đồ Lệ chủ động cùng hắn nhắc tới Tiêu Tế.

Hắn đắm chìm trong cảm xúc "thất tình", mấy ngày không có khẩu vị gì, Đồ Lệ lại cho rằng hắn lớn tuổi ăn không nổi, vì thế mỗi ngày đều thay đổi cách nấu chút cháo, Kính Huyền một bên rối rắm quan hệ giữa nàng và Tiêu Tế, một bên lại không đành lòng để cho nàng lo lắng, ít nhiều còn có thể ăn chút.

Nhưng buổi trưa hôm đó Đồ Lệ lại làm một bàn thức ăn thịnh soạn, trên mặt có ý cười lấy lòng, rõ ràng là muốn yêu cầu hắn cái gì.

Kính Huyền có chút không tư vị buông đũa xuống, thở dài nói: "Nói đi, chuyện gì."

Đồ Lệ mặt mày hớn hở, gắp một miếng thịt cá vào bát của hắn, châm chước mở miệng: "Gia gia, ta muốn xin người giúp ta cứu một người."

Đây là có liên quan đến thiếu niên ngoài khơi đi, Kính Huyền nhắm mắt lại, bàn tay đặt dưới bàn nắm chặt thành quyền, thanh âm vẫn bình tĩnh như cũ: "Người nào?"

Đồ Lệ tự mình ăn một miếng thịt, không hề nhận ra tâm tình dao động của hắn, nói: "Ừm... Lúc trước có phàm nhân không cẩn thận đi tới Tư Lượng đảo, ta ngày đó vừa vặn ra biển, liền cứu hắn. Vốn chuyện này không nên để người ra mặt, nhưng người nọ đối với Linh Tê vừa thấy đã yêu, hơn nữa ta thấy Linh Tê đối với hắn cũng có chút ý tứ. Hiện tại Linh Tê bị Tu phu nhân nhốt lại, Trình gia lại chờ xem Tu gia bị chê cười, ta nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có người có thể giúp hắn."

Nàng suy nghĩ một chút, lại bổ sung, "Ta muốn cứu hắn, một là bởi vì chúng ta đều là phàm nhân, ở trên đảo này có thể giúp đỡ một chút, hai là bởi vì lúc hắn ở đây, Linh Tê cười cũng nhiều hơn bình thường một chút, Linh Tê âm thầm cũng có giúp ta, cho nên ta muốn nhìn nàng vui vẻ.”

Thì ra là vì Tu Linh Tê. Kính Huyền chỉ cảm thấy mây đen che phủ trong lòng mấy ngày nay nhất thời tản đi, tâm tình hắn thoải mái nở nụ cười: "Được rồi."

Đồ Lệ cũng cười theo hắn: "Cảm ơn gia gia, gia gia người ăn cái này đi, hương vị rất thơm.”

Thơm, cái gì cũng thơm. Kính Huyền vừa ăn vừa khen tay nghề của nàng, khen đến làm Đồ Lệ cười cong cả mắt.

Sau khi bọn họ ở cùng một chỗ, có một lần Tiêu Tế đến Hằng Thủy Cư tìm Đồ Lệ, Kính Huyền tất nhiên lại bị quên đi một lúc lâu, một mình ở trong phòng sinh ra một trận buồn bực, lại nghĩ đến những chuyện năm đó, chờ sau khi Tiêu Tế đi, hắn đúng thật là mang theo chút ủy khuất chất vấn: "Các ngươi tán gẫu thật lâu."

Đồ Lệ bỗng nhiên phấn chấn tinh thần: "Huynh đây là... Ghen à?"

Kính Huyền mất tự nhiên sờ sờ mũi, đi lên đem nàng ôm vào trong ngực, không cho nàng ấy nhìn thấy vành tai lặng lẽ đỏ lên của mình: "... Ta mới không có.”

Đồ Lệ rất hiếm khi thấy bộ dáng này của hắn, không khỏi cười ra tiếng. Nàng suy nghĩ một chút, mềm giọng nói với hắn: "Không phải chúng ta đều nói chuyện dưới mí mắt của huynh sao, là chính huynh không muốn gia nhập."

Kính Huyền bất đắc dĩ cười cười. Hắn đang miên man suy nghĩ, liền cảm giác được Đồ Lệ đưa tay vòng quanh eo hắn, thanh âm cũng thấp đi vài phần, tựa hồ còn có chút ngượng ngùng: "Yên tâm, ta chỉ thích huynh.”

Kính Huyền nắm bả vai nàng, trong mắt hắn có tinh hà vạn dặm, nơi sáng lạn nhất của tinh hà phản chiếu hình bóng nàng nho nhỏ. Hắn cúi đầu hôn nàng, cười dịu dàng: "Ta cũng chỉ thích nàng, rất thích nàng.”

END.

________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro