Thượng Tiên, ta đánh cá nuôi ngươi a

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


【玄丽】上仙,我打渔养你啊

【Huyền Lệ 】Thượng Tiên, ta đánh cá nuôi ngươi a.

Quyến Tư Lượng - Kính Huyền x Đồ Lệ

Tác giả: 南无道长

Link truyện gốc: https://nanwuamituofo21230.lofter.com/post/31326763_2b4c43255

Fic dịch khi đã được sự đồng ý của tác giả. Mong mọi người tôn trọng công sức dịch của mình và không đem đi nơi khác. Cảm ơn.

__________

Gần trưa, thiếu nữ một thân áo hồng vải thô trên vai vác một con cá lớn xuất hiện trên đường phố dưới chân núi, vảy cá sắp xếp chỉnh tề khúc xạ ra điểm sáng đẹp mắt.

Nếu là người bình thường thấy vậy nhất định sẽ kinh ngạc trước thân hình gầy gò của thiếu nữ làm sao chịu nổi một con cá lớn có thể so với nam tử trưởng thành.

Chẳng qua cảnh tượng như vậy, đối với các tiên nhân hậu đại trên đảo mà nói chỉ là tầm thường.

Ai cũng sẽ không để ý một phàm nhân thấp hèn như vậy.

Ít nhất bình thường mà nói, sẽ không ai để ý.

Nhưng...

"A, đây không phải Lệ Nương sao!"

"Lệ nha đầu, hôm nay lại ra biển?"

"Nào, gà mái nhà thím vừa mới đẻ, mang trứng gà về mà ăn."

"Trứng gà có cái gì ngon, đến đây, bên ta có  trái cây vừa mới hái xuống đây."

"Lệ tỷ, a nương nói cái này để tỷ mang về hiếu kính Thượng Tiên."

Nhìn già trẻ từ bốn phương tám hướng xông tới, Đồ Lệ một tay khiêng cá, một tay ấn thái dương co chút co giật.

Mọi người... Thật đúng là nhiệt tình ha.

Bất quá tất cả đều là vì người kia tự chủ trương ở nhà ông nội.

Vị kia từ sau khi nghênh ngang vào phòng ngủ chính, liền cả ngày nhốt mình ở trong phòng, nếu không phải nàng ngẫu nhiên nghe thấy động tĩnh, thật đúng là cho rằng hắn chết ở bên trong.

Nhưng mặc kệ nói như thế nào, hắn đều là ân nhân cứu mạng của nàng, cho nên sáng sớm hôm nay nàng ra biển, tính toán bắt chút hải sản đổi chút thứ tốt cho vị Thượng Tiên này bổ sung thân thể.

Hồi tưởng lại ác chiến ngày đó, người lợi hại hơn nữa chắc hẳn đều sẽ nguyên khí đại thương đi, Lệ Nương nghĩ thầm, tuy rằng không biết hắn có cần hay không, nhưng coi như là báo đáp ân cứu mạng của hắn đối với nàng đi.

Bất quá, nhìn tình hình hiện tại hình như là nàng đã làm hơi nhiều...

Rốt cục Lệ Nương cũng đuổi được mọi người đi, vai trái vác cá lớn, tay phải xách theo một giỏ trứng gà, một con gà mái, bốn cân thịt bò cùng trái cây và bánh ngọt, một mình bước lên đường về nhà.

Nàng chưa bao giờ cảm thấy con đường lên núi này dài và khó khăn như vậy ...

Bất quá sự thật chứng minh nàng vẫn đánh giá thấp người dân Tư Lượng đảo, nhất là khi nàng nhìn thấy hàng rào trên mặt đất bị giẫm đạp đến hoàn toàn thay đổi, xiêu xiêu vẹo vẹo tựa vào cửa gỗ trên tường, cùng với lễ vật chất đầy sân, cảm giác thái dương càng nhảy càng lợi hại.

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?!

Cái hàng rào kia thì thôi, trên núi có nhiều tre, nhưng gỗ để sửa cổng thì rất khó đổi được!

Nhớ tới vẻ mặt khắc nghiệt của bác gái thợ mộc, Lệ Nương thở dài thật sâu.

°

Ngày đó từ Nghị sự đường trở về, Kính Huyền luôn có loại cảm giác sống sót sau kiếp nạn, không phải bởi vì ác chiến với Nam Minh Huyền Vũ, mà là bởi vì hắn cho rằng mình thiếu chút nữa liền không trở về được.

Nếu thân phận bại lộ, vậy nhiều năm trù tính đều uổng phí.

Hiện giờ có thể trở lại Hằng Thủy Cư, lấy bộ mặt vốn có của mình đứng ở trước mặt Lệ Nương, có tính là trong họa có phúc hay không.

Hắn từng tưởng tượng qua rất nhiều lần, tương lai sẽ xuất hiện trước mặt Lệ Nương như thế nào, lại nên giải thích tất cả với nàng như thế nào.

Nam Minh Huyền Vũ hiện thân dường như có người thao túng sau lưng, trên đảo dĩ nhiên có người âm thầm tu luyện Tinh Túc Trận, còn có quái vật tối đen như mực kia, những chuyện này có phải là cùng một người gây ra hay không?

Theo đuổi càng gần chân tướng, toàn bộ sự tình thoạt nhìn cũng càng thêm mơ hồ, hắn không muốn đem Lệ Nương liên lụy vào.

Có lẽ giống như bây giờ, xuất hiện như một người lạ trong cuộc sống của nàng là đủ.

°

Lúc trời vừa hửng sáng, hắn cảm giác được Lệ Nương rón rén thu thập đồ câu ra cửa, nhìn thân ảnh lén lút kia, Kính Huyền nhịn không được nhíu mày, "Chẳng lẽ nàng lại muốn đi tìm tiểu tử họ Tiêu kia? ”

Những năm gần đây hắn đã quen với việc có nàng ở bên cạnh, nhưng lần này hình như nàng thật sự quyết định rời đi, trở về nơi mà nàng gọi là quê hương chưa từng nhìn thấy kia.

Nghĩ tới đây, Kính Huyền không khỏi phiền não.

Cho nên khi đám người kia lén lút lên núi, hắn không lưu tình đem bọn họ một cỗ ném đi.

"Tính tình vị Thượng Tiên này hình như không tốt lắm."

"Đoán chừng là nhất thời còn không tiếp nhận được sự thật không thể rời khỏi đảo đi."

"Lúc Hằng Lão ở đây cũng không cho người ta lên núi quấy rầy, hiện giờ Thượng Tiên này cũng tính nết như vậy, lại giống như Hằng Lão."

"Có lẽ đây chính là tư thái của cường giả."

"Đáng tiếc, tư thế anh hùng của Kính Huyền Thượng Tiên trong trận chiến ở ngoại hải đều truyền ra, nghe nói bản thân Thượng Tiên càng có tướng mạo bất phàm, chuyến này ngay cả góc áo cũng không nhìn thấy."

"Còn nhớ rõ mười năm trước Phụng Lão cũng đột nhiên xuất hiện như vậy, lúc ấy cũng dẫn tới ba động không nhỏ."

"Thật hâm mộ những tiên nhân chân chính này a, chúng ta cũng không biết năm nào tháng nào mới có thể trở lại trời."

Một đám người líu ríu xuống núi, bên này Kính Huyền xoa xoa mi tâm, nhìn lan can chật vật, lúc nãy nhất thời không khống chế được lực đạo, nha đầu kia nhất định sẽ mất hứng.

°

"Thật sự là, ỷ vào gia gia không có ở đây liền làm càn như vậy." Trời nắng nóng, Lệ Nương vừa vung đao, vừa hối hận không thôi, nghĩ thầm không phải là bởi vì mình không ngoan làm gia gia tức giận, cho nên gia gia mới không biết chạy đi đâu bế quan mặc kệ nàng đi.

Tiếng đốn trúc truyền đến, kinh hãi chim sẻ đầy núi.

Khi nàng kéo một bó thúy trúc về nhà, phát hiện cửa gỗ kia lại càng rách, chỉ có một cái đinh cố định ở khung cửa, một trận gió lạnh thổi qua, cửa nhỏ bị gãy phát ra một tiếng chi nha, bộ dáng lung lay sắp đổ cực kỳ giống một con diều nhỏ đáng thương hề hề.

"Ai..." Lệ Nương thở dài thật sâu, đau lòng vuốt ve cửa nhỏ, "Lại kiên trì một chút, ngày mai ta liền xuống dưới chân núi đổi gỗ sửa ngươi. ”

Lệ Nương cũng không biết người khởi xướng là người ở trong phòng, sau khi sửa sang lại tâm tình liền bắt đầu làm việc, ngâm nga tiểu khúc đem lễ vật phân loại chuyển đến trong phòng, sắp xếp chỉnh tề trên bàn thuận tiện Thượng Tiên lựa chọn.

"Thậm chí ngay cả Hỏa Chi cùng Tuyết Sâm cũng bỏ được, chậc chậc." Lệ Nương nhìn lễ vật sắp chất thành núi nhỏ cảm thán nói, dược liệu trân quý bị những thế gia đại tộc kia độc quyền, ăn vào có thể bồi bổ gân cốt lại có thể bảo vệ dung nhan, ngày thường một gốc cây khó cầu, không thể tưởng được hiện tại vì mượn sức Thượng Tiên lại hào phóng như vậy.

Nhưng tất cả những điều này không liên quan gì đến nàng cả.

Nàng nhanh nhẹn xử lý cá biển mới bắt hôm nay, tách vảy moi nội tạng liền mạch.

Điều thú vị là gà mái mà bà Trương tặng lại ấp trứng gà của bà Lý. Lệ Nương nhìn mấy tiểu tử đầu lông trong giỏ, cùng gà mái già không biết làm sao ở một bên, ánh mắt sáng ngời như phát hiện ra bảo tàng.

Đầu tiên nàng dùng mảnh trúc làm cho chúng nó một cái tổ nhỏ, ở bên trong trải một tầng rơm rạ mềm mại, lại bưng tới một đĩa nhỏ nước và gạo, nhìn hai tiểu tử kia vui vẻ mổ thức ăn.

Sau đó thừa dịp chúng nó không chú ý tay cầm đao rơi xuống, thủ đoạn sắc bén tạo thành bóng ma tâm lý kiếp sau đều không thể xóa nhòa cho gà mái già.

Lệ Nương gạt hai con gà con ra, đem gà già xử lý xong bỏ vào trong nồi cát, tuy rằng có chút đau thịt, nhưng mục đích chủ yếu nhất hôm nay vẫn là bồi bổ thân thể cho Thượng Tiên, cho nên có lỗi với gà mẹ, ta sẽ chăm sóc con non của ngươi thật tốt!

°

Hoàng hôn sắp đến, một bàn thức ăn đã được chuẩn bị sẵn sàng.

Lệ Nương cẩn thận gõ cửa, nhẹ giọng nói: "Thượng Tiên, cơm chiều đã chuẩn bị xong rồi."

Không đợi nàng hỏi thêm, trong phòng truyền đến thanh âm trong trẻo lạnh lùng của nam tử, "Ừm.”

"Vậy ngài dùng từ từ, có phân phó gì tùy thời gọi ta." Lệ Nương xoay người chuẩn bị rời đi, nàng nghĩ nhân vật thanh cao tuấn dật như Thượng Tiên khẳng định không muốn lúc ăn cơm bị người ta nhìn đi, cho nên chuẩn bị ra sau núi hái chút trái cây.

Đúng lúc này, cánh cửa phía sau bỗng nhiên mở ra, "Đi đâu vậy?”

Lệ Nương nghe tiếng quay đầu lại, đụng vào đôi mắt sâu thẳm kia.

"Cùng ăn đi."

"Hả? Ồ." Nhìn người trước mắt ngồi xuống đối diện nàng, Lệ Nương không được tự nhiên cười gượng hai tiếng.

Tiếng côn trùng dần dần vang lên, hai người trầm mặc ăn cơm, không ai mở miệng nói chuyện.

Thật sự là một cái hồ lô ngột ngạt. Lệ Nương oán thầm.

Thượng Tiên quả nhiên là Thượng Tiên, ăn một bữa cơm đều làm cho người ta vui mắt như vậy. Lệ Nương nhìn Kính Huyền một chút, lại nhìn mình, bỗng nhiên hiểu được cái gì gọi là xấu hổ.

Mà một người khác nhìn như chuyên tâm ăn cơm, lại chú ý tới thiếu nữ đối diện bỗng nhiên ngồi thẳng tắp, từng ngụm từng ngụm bới cơm, cố gắng làm ra một bộ dáng đoan trang.

Chuyện gì xảy ra với nàng ấy thế? Đồ ăn không ngon miệng sao? Kính Huyền khó hiểu, lúc mình còn là Hằng Lão cũng thỉnh thoảng cùng Lệ Nương ăn cơm, nàng mỗi bữa đều ăn rất ngon.

Chẳng lẽ chất độc từ cự thú vẫn chưa được chữa lành hoàn toàn? Nghĩ đến đây, hắn vội vàng dùng thần thức quét một lần, phát hiện thân thể tiểu cô nương đã không có gì đáng ngại.

Thật kỳ lạ.

Kính Huyền nhớ tới lúc Lệ Nương vừa tới nơi này luôn sinh bệnh, đám tiên nhân không muốn chẩn trị cho phàm nhân, nương đành phải thay đổi thủ đoạn mỗi ngày đem tiên quả cùng tiên thảo làm thành một ít điểm tâm tinh xảo dỗ Lệ Nương ăn, thật vất vả mới đem nha đầu này từ Quỷ Môn Quan kéo trở về.

Hắn từ đó cũng hiểu rằng cuộc sống của con người là rất mong manh và không dễ dàng.

Cho nên trong những năm giả trang Hằng Lão, ngoại trừ tu luyện pháp thuật ra, hắn tốn rất nhiều công phu nghiên cứu y thư.

Mắt thấy nha đầu này ngày càng gầy, lá gan cũng to lớn không ít, thế nhưng cầm một thanh chủy thủ liền dám đơn thương độc mã đi chém Nam Minh Huyền Vũ.

Thật sự là càng lúc càng hồ đồ.

Có lẽ ngay cả Kính Huyền cũng không chú ý tới, hắn bất quá cũng chỉ lớn hơn Lệ Nương một tuổi, lúc còn nhỏ rất nhiều chuyện đều không nhớ rõ, duy chỉ có chuyện có liên quan đến Lệ Nương, lại nhớ rõ ràng.

°

Ngày hôm sau, Lệ Nương ngáp ngắn ngáp dài đi ra khỏi phòng, cảm giác một thân thoải mái, ánh mặt trời tựa hồ so với hôm trước trước càng thêm sáng sủa một chút.

Chuyện lạ, bình thường lúc trời chưa sáng nàng đã tỉnh, hôm nay sao ngủ lâu như vậy.

Nhất là trong nhà còn có một người xa lạ mà nàng còn ngủ nướng, chẳng phải là làm cho người ta chê cười sao.

Nghĩ tới đây, Lệ Nương cảm giác đầu óc trong nháy mắt thanh tỉnh.

Khi nàng nhìn thấy bánh bao và cháo cá nóng hổi trên bàn, nàng lại bị một vạn điểm kinh hách, nàng đây là... Vẫn còn trong giấc mơ, phải không?

Bể nước đã đầy, mỗi phòng đều sạch sẽ tỏa sáng như bị bôi sáp, trong đĩa thức ăn của gà con cũng thay lương thực mới, ngay cả củi cũng bổ xong, cao lương được để ở bên cạnh phòng bếp, thoạt nhìn ước chừng có thể ăn đến nửa năm.

Lệ Nương dụi dụi mắt không thể tưởng tượng nổi.

Cảm giác này phức tạp hơn là bị kẻ trộm vào nhà.

Nàng sững sờ đi tới tiền viện, thấy bóng dáng cao gầy kia đang cầm dụng cụ gõ gõ cửa gỗ.

Thọ, Kính Huyền Thượng Tiên vậy mà hóa thân thành Tiên Ốc cô nương a.

"Tỉnh rồi." Thanh âm dễ nghe truyền đến, người nọ cũng không quay đầu lại, vẫn chuyên tâm sửa cửa như trước, ngón tay như ngọc khẽ động, đem cái đinh cuối cùng cố định, đại công cáo thành.

Thiếu niên xoay người, gió ấm áp lưu chuyển trong ánh nắng ban mai.

Gốc lam hoa kia chưa từng héo úa, Lệ Nương mở to hai mắt, không thể tin được Thượng Tiên thanh dật xuất trần kia cũng sẽ làm những công việc nặng nhọc này.

"Ah, việc này ... Huynh... Những việc này để ta đến là được rồi." Nàng sửng sốt hơn nửa ngày, rốt cục từ kẽ răng nặn ra một câu.

Kính Huyền cầm cây búa nhỏ đi vào trong phòng, thờ ơ nói: "Chỉ là một cái nhấc tay mà thôi."

Nói là nói như vậy, cũng không biết là ai sáng sớm chạy xuống chân núi mua gỗ cùng điểm tâm, hắn vốn không giỏi việc nhà, không tránh khỏi dùng chút pháp thuật, còn bị hai con gà con không biết tốt xấu kia mổ ngón tay.

"Ta hiện giờ ở lại chỗ này, nói vậy trong thời gian ngắn cũng sẽ không rời đi, có nhiều quấy rầy, xin thứ lỗi."

Rõ ràng là nho nhã lễ độ khách khí nói, nhưng từ trong miệng hắn nói ra lại làm người có một loại cảm giác lão tử thiên hạ là lớn nhất.

Lệ Nương giống như một cái đuôi nhỏ đi theo hắn vào trong phòng. Nghe vậy nói: "Làm sao có thể chứ."

"Nếu như có thể, cái này coi như là ta trả tiền ăn ở đi." Thiếu niên lấy bút ra vẽ một đạo phù văn trên giấy, Lệ Nương có thể cảm nhận được linh lực tràn đầy mà tinh khiết trong phòng.

Chỉ thấy Kính Huyền đem hai ngón tay khép lại dẫn tụ thiên địa linh khí, tóc và góc áo của hắn bay múa, khóe miệng giương lên độ cong đẹp mắt, đầu ngón tay lóe lên vầng sáng màu lam nhẹ nhàng phiêu phù trên giấy một chút, phù giấy liền theo gió mà lên, quang trận huyễn mắt qua đi, phù giấy chậm rãi rơi xuống đất, chậm rãi hóa thành một đoàn tuyết trắng.

Lệ Nương tò mò nhìn tất cả phát sinh, vài đốm tàn nhang nhàn nhạt rải rác trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp, có vẻ đặc biệt linh động đáng yêu.

Pháp thuật thần kỳ như vậy tựa hồ không giống với Trình Huyễn bọn họ dùng.

Còn chưa đợi nàng phục hồi tinh thần lại, xúc cảm lông xù liền từ bên chân truyền đến.

Lệ Nương ôm nó lên, từ trên xuống dưới đánh giá một lần nói: "Là chó con!"

Thì ra là từ bùa giấy hóa thành một đoàn nhỏ toàn thân tuyết trắng.

Kính Huyền gật đầu, người có thể nhận linh thú trước Thần La điện đại khái cũng chỉ có ngươi.

Đây là bí thuật hắn nhìn thấy ở Tàng Điển Các, có tiểu thú này làm bạn, nàng cũng sẽ không nghĩ đến việc rời đi.

°

"Thích không?"

"Ừm... Thích..."

Kính Huyền ngẫu nhiên nghe nói nữ hài tử bình thường đều thích những tiểu động vật đáng yêu kia, cho nên mấy ngày nay đóng cửa không ra chính là vì nghiên cứu cái này.

"Đặt tên cho nó đi."

"Hả? Để ta đặt tên cho nó? ”

"Ừm."

"Nhưng gọi nó là gì?"

"Đều có thể."

A... Lệ Nương nhìn đôi mắt to ngập nước của chó nhỏ, không biết là nhớ tới cái gì, trầm ngâm một lát nói: "Vậy gọi ngươi là Tiểu Phúc đi, thế nào?"

"Tiểu Phúc ~ có thích hay không ~"

"Gâu!"

Tiểu Phúc...

Kính Huyền nghe được cái tên này thiếu chút nữa ngất đi, tay vừa bưng chén trà hung hăng run rẩy.

Lạnh lùng nói: "Cái này không được, đổi một cái khác."

"Vì sao!?"

"Ta nói không được chính là không được."

"Không phải ngươi nói tùy tiện lấy sao!"

"Vậy, vậy gọi là phát tài?"

"Ngươi xác định?"

Sau khi hai người cạnh tranh một trận khốc liệt, tên của chó nhỏ cuối cùng đã được quyết định.

"Bánh Trôi, đoàn viên tiểu thang viên ~ Bánh Trôi nhỏ thơm ngát mềm mại ~" Lệ Nương ôm chó con nhảy nhót ngâm nga khúc hát nhỏ rời đi.

Lưu lại Kính Huyền một mình trong gió lộn xộn, hắn chung quy vẫn đánh giá thấp năng lực sáng tạo kinh người của nha đầu này.

°

"Ăn chậm một chút." Lệ Nương mỉm cười, vươn ngón tay nhẹ nhàng điểm đầu Bánh Trôi.

Chỉ thấy tiểu bạch cẩu đang hì hục ăn thịt cá mà Lệ Nương cố ý nấu cho nó, non nớt sủa một tiếng xem như đáp lại tiểu chủ nhân nhà mình.

Một chậu thịt cá lớn rất nhanh liền thấy đáy, Lệ Nương kinh ngạc nói, thì ra chó con cũng có thể ăn nhiều như vậy.

Có lẽ cảm thấy được ý cười của nữ chủ nhân, Bánh Trôi vây quanh Lệ Nương nhảy nhót vài vòng, lăn một vòng tại chỗ, còn cố ý làm lộ ra cái bụng nhỏ tròn của nó.

"Thích ăn là tốt rồi." Lệ Nương gãi gãi lông hộ tâm của tiểu bạch cẩu, nghiêm nghị nói: "Tuy rằng nhà chúng ta rất nghèo, nhưng ngươi yên tâm, có ta một miếng thịt ăn liền có ngươi uống một ngụm canh!"

Lệ Nương tính toán hiện giờ nàng có chó có gà, gia gia bế quan tạm thời không tính, nhưng còn có một Thượng Tiên nửa đường giết ra muốn được nuôi, xem ra mấy ngày nay lại phải cần ra biển.

°

(Nội tâm Huyền Ca giả vờ: Vợ mau nhìn, ta đẹp trai lắm phải không!)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro