Muội muội cướp chăn của ta, phải làm sao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

妹妹抢我被子怎么办

【Huyền x Lệ】Muội muội cướp chăn của ta, phải làm sao

Tác giả: 茶匙

Link truyện gốc : https://chachi90646.lofter.com/post/4badd6a6_1cc7102b3

Fic dịch khi đã được sự đồng ý của tác giả. Mong mọi người tôn trọng công sức dịch của mình và không đem đi nơi khác. Cảm ơn.

_________

         Mất đi cha mẹ cuộc sống luôn không dễ dàng, huống chi Đồ Lệ chỉ là một tiểu cô nương vừa mới ba bốn tuổi.

  Lúc mới được cứu, Tiểu Đồ Lệ luôn ngủ không yên, con tàu đắm đêm đó luôn giống như ma quỷ, tàn nhẫn tìm đến trong giấc ngủ của nàng.

  Mới đầu ngược lại rất làm cho người ta vui mừng, Đồ Lệ có thể mơ thấy mình lại cùng phụ thân ngồi ở trên thuyền lớn, bên kia thuyền là biển rộng mênh mông vô tận cùng bầu trời đêm lây lan tinh quang. Khi đó hết thảy đều là mông lung nhìn không rõ, trong lúc hoảng hốt có thể cảm giác được mình ngồi trên bờ vai thật dày rộng lớn của cha, bàn tay to của hắn nhẹ nhàng nắm chặt tay nàng, mới cho nàng thêm vài phần an tâm.

  Sau đó bỗng nhiên, Đồ Lệ nhìn thấy hai đoàn ánh sáng chói mắt cực lớn xuất hiện trên không trung, nhưng lại không có cảm giác ấm áp, thanh âm của cha trầm thấp, còn có chút sợ hãi: "Đây là... Đây là song thiên lăng không..."

  Thiên địa trong phút chốc biến sắc, mây đen quay cuồng.

         Mây đen đè xuống đỉnh đầu nàng, cuồng phong liên tiếp ập đến, cùng mưa lớn dệt thành một tấm lưới đánh cá tử vong thật lớn.

  Đồ Lệ bị cha gắt gao kẹp ở khuỷu tay, người sau nghênh đón mưa gió quật cường khống chế thuyền lớn, vượt qua sóng biển cao hơn một tầng.

  Nàng bị cha ôm cứng thập phần đau, lại là lúc này sóng biển đem hai người quật xuống đất, Đồ Lệ sặc nước giống như con cừu sợ hãi rụt vào trong ngực cha, nhìn sấm sét xé rách như rắn lửa cắt qua bầu trời, lưu lại một vết sẹo kinh khủng cho tầng mây không ngừng sôi trào.

  "Phụ thân..." Nàng mang theo nức nở hỏi, "Phụ thân, ta sợ, ta... Ta có phải sẽ chết hay không a..."

  Phụ thân ý đồ một lần nữa đứng lên, mặc dù như vậy vẫn không buông tha nắm chặt tay Đồ Lệ: "Sẽ không, Lệ Nương sau này sẽ làm nên chuyện lớn, phụ thân sẽ không để ngươi..."

  Lại là một tia chớp quét tới, phảng phất đưa tay là có thể chạm vào, sượt qua má Đồ Lệ giống như tử thần giáng xuống, trong khoảnh khắc bóng đen khổng lồ bao phủ toàn bộ thân thể nàng, tiểu cô nương lúc này liền càng thêm bất lực cùng nhỏ yếu.

  Nàng không nghe xong lời cha nói, trong nháy mắt cột buồm ngã xuống, bàn tay ấm áp nắm chặt tay Đồ Lệ kia đột nhiên buông ra, thân thể nàng không khống chế trượt về phía trước, mà phía sau, là tiếng động chấn nhiếp lòng người khi cự vật ầm ầm sụp đổ, cùng với câu nói cuối cùng của phụ thân nàng.

  Hắn nói, bảo Lệ Nương của hắn sống sót.

  Sống sót...  

  Phàm nhân luôn như vậy, biết rõ mình sẽ chết, nhưng vẫn đem phước lành đẹp nhất gửi gắm đến người mình yêu.

  Đồ Lệ hung hăng va chạm vào boong tàu, nàng cảm giác thắt lưng một trận đau đớn kịch liệt, sau đó, sau đó là lạnh lẽo thấu xương, quả thực quán triệt tâm phế, gắt gao bao lấy thân thể của nàng, muốn trốn cũng không có chỗ trốn. Nàng mơ hồ giống như xa xa nhìn thấy một mảng lớn ánh đèn rực rỡ, thật giống như là trong thần thoại truyền thuyết lưu truyền, vào lúc tuyệt mệnh mới có thể gặp được tiên gia cô đảo cứu mạng. Nàng dốc hết sức lực, chỉ là muốn gần hòn đảo kia một chút, lại gần một chút.

  Con tàu khổng lồ phía sau dần dần tan rã trong cơn bão sấm sét, trở về những đoạn gỗ vụn như lúc ban đầu, yên lặng chìm xuống biển sâu.

  Tiểu nha đầu sặc nước, cảm thấy thân thể trở nên thật nặng nề, trong lúc giật mình tựa hồ lại trở về những ngày cha còn sống trước kia, hai người đứng ở trên boong tàu, ánh mặt trời ôn nhu trút xuống, trên mặt đất rải xuống một mảnh kim quang.

          "Phụ thân, ta mệt quá. Ta... muốn ngủ..."

  "Vậy phụ thân kể chuyện cho con nghe được không?"

  "Thật lâu trước đây..."

  "Không muốn! Không muốn nghe cái này ... Lệ Nương muốn nghe chuyện phụ thân hành hiệp trượng nghĩa! "

  "Được, được, để cho phụ thân nghĩ một chút..."

  "Ừm..."

  Cuối cùng kết cục những cơn ác mộng của Đồ Lệ đều là chấm dứt ở dưới đáy biển hắc ám cô độc...

  Tiểu Đồ Lệ không nhớ rõ mình là lần thứ mấy bị ác mộng dọa tỉnh, hiện giờ tựa hồ mỗi đêm đều phải quấy nhiễu nàng, sáng sớm đeo hai quầng thâm, khiến ca ca mới nhận kia lại chê cười.

  Nàng nhớ rõ trong nhà có một người dì rất tốt, luôn dặn dò bản thân trước khi đi ngủ, nếu không ngủ được, liền đi tìm dì, dì và cha giống nhau, cũng sẽ kể rất nhiều chuyện xưa.

  Tối nay khó có được ánh trăng, ngoài cửa sổ mấy con quạ đen bay tán loạn kêu gào ẩn đi trong sương mù dày đặc, thậm chí không nghe được tiếng ve thường kêu vào mùa hè.

  Dù sao thì cũng thật đáng sợ.

  Đồ Lệ nghiêm túc suy tư một lúc lâu, vẫn là chuẩn bị phá lệ đi tìm dì Anh Mạch.

  Con đường trúc bởi vì ban đêm yên tĩnh không tiếng động, cho nên tiểu cô nương chân nhỏ giẫm lên chi nha thanh âm liền có chút rõ ràng, Đồ Lệ nhìn chung quanh bốn phía, tìm kiếm con đường mà ban ngày nàng rất quen thuộc, còn phải cẩn thận tránh đánh thức người khác ngủ.

  Chủ yếu là không muốn đánh thức ca ca.

  Nàng không dám bật đèn, chậm rãi mò mẫm trong bóng đêm, mơ mơ màng màng vòng qua mấy khúc cua, bàn tay nhỏ bé mới chạm được cái loại lạnh lẽo đặc trưng của tay nắm cửa.

  Cửa cũng giống như sàn nhà phát ra tiếng ồn ọp ẹp, trong nháy mắt tiểu nha đầu mặc đồ ngủ đã lắc mình trốn vào gian phòng kia. Nàng vô cùng quen thuộc nhào vào trên giường mềm mại, lăn lộn như nũng nịu, muốn bắt lấy góc áo của Anh Mạch: "Dì ơi, con sợ, con không ngủ được. "

  "......"

  "Ngươi đi nhầm rồi."

  "A?" Đồ Lệ từ trong một đoàn chăn ngẩng đầu, một vị thiếu niên xếp bằng ngồi trên giường, thập phần mất tự nhiên nhìn mình.

  "Ta nói, ngươi đi nhầm rồi." Thiếu niên vẻ mặt có chút ghét bỏ.

  Sau đó tới rất nhiều năm, Đồ Lệ tự nhiên bò lên người Kính Huyền, linh quang chợt nhớ tới một màn này, ánh mắt nhìn trượng phu của mình thập phần đùa giỡn: "Ngươi khi còn bé dọa ta, phải bồi thường ta mới được. "

  Kính Huyền sờ sờ mũi, tỏ vẻ khi đó quả thật có chút xấu hổ, nhưng lại không chịu thua đem thê tử đẩy ngã xuống: "Được a, nhưng làm sao để bồi thường, phải do ta định đoạt mới tốt. "

  Đồ Lệ lúc ấy rất may mắn vì khi đó đi đường vang lên âm thanh ọp ẹp, ít nhất nó vừa vặn đánh thức Anh Mạch đang ngủ không yên ổn, mới có thể ở thời khắc mấu chốt cứu mình từ trong biển lửa.

  Khi Anh Mạch đẩy cửa vào phòng, cả phòng thậm chí cũng bắt đầu quanh quẩn mùi hoa nhàn nhạt, thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu truyền đến, hướng Đồ Lệ càng ngày càng gần: "Kính Huyền, không được phép khi dễ muội muội."

Tay nàng mềm nhũn, nhẹ nhàng đem tiểu cô nương từ trong chăn móc ra, lại nhẹ nhàng đặt trên mặt đất, "Lệ Nương, nếu sợ hãi, liền ngủ ở chỗ này đi, nương kể chuyện xưa cho ngươi nghe. "

  Đồ Lệ nghĩ đến, lúc Anh Mạch vừa ôm nàng về, là nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, giới thiệu cho mình thành viên trong nhà, Kính Huyền, phụ thân hắn là Thương Trận, cùng với mẫu thân Anh Mạch. Dì nói rằng ca ca nàng sẽ chia sẻ tất cả mọi thứ của mình với muội muội, bao gồm cả phụ mẫu của mình.

           "Nương..." Thanh âm của tiểu cô nương giòn tan, còn thật dễ nghe.
  

            Anh Mạch dùng sức nhéo nhéo mặt Đồ Lệ, sau đó sửa sang lại giường, thuận tiện kéo nhi tử từ trên giường xuống: "Kính Huyền, đừng luyện công nữa, đi ngủ trước đi."

             Nàng kêu Đồ Lệ nằm trên giường Kính Huyền, đắp chăn của Kính Huyền, mới phát giác là có chút không thích hợp, "A, ngươi đi ôm chăn trong phòng Lệ Nương đến đây, để muội muội ngủ trước, nương dỗ dành nàng."
  
             Đồ Lệ mơ hồ còn nhớ rõ biểu tình của Kính Huyền lúc ấy, đặc biệt, đặc biệt khó coi.
  
              Tối hôm đó Đồ Lệ quả nhiên ngủ một giấc ngon, nương kể đến chính là chuyện khi còn bé của Kính Huyền ca ca, ví dụ như khi còn bé hắn luôn muốn gọi Thương phụ thân là mẫu thân, sau đó lại ở trước mắt bao người la hét muốn đòi sữa; lại ví dụ như Anh Mạch vì bù đắp cho tiếc nuối không có một tiểu cô nương đáng yêu nào, luôn vụng trộm đem Kính Huyền trang điểm, mặc váy hoa đeo trâm hoa, nhưng cũng thập phần như hoa như ngọc...

  Kính Huyền bao nhiêu lần ý đồ phản kháng không có kết quả, quyết tuyệt xoay người, cắn răng đếm cừu.

  Đồ Lệ bày tỏ sự đồng cảm mười phần đối với mấy ngàn con cừu kia, bọn chúng nhất định là đang cực kỳ sợ hãi.

  Sau đó, Anh Mạch dường như là vì tiện chăm sóc, liền dứt khoát gọi hai đứa nhỏ ngủ chung giường. Kính Huyền sau khi ngủ với em gái xa lạ khoảng một tuần, tổng kết ra một kết luận -- Đồ Lệ nàng... Thích cướp chăn của người khác.

Ban đầu hắn rất kiên nhẫn dạy dỗ: "Lệ Nương, ngủ phải đắp chăn của mình, buổi tối mới không lạnh. "

  "Nhưng buổi tối ta luôn tìm không thấy chăn của mình..." Đồ Lệ hậu tri hậu giác, hiểu rõ giác ngộ, "A Kính Huyền! Có phải huynh cướp chăn của muội không? "

  Kính Huyền thử làm cho mình bình tĩnh: "Là ngươi tự đá xuống đất..."

  "Ồ... Huynh đã ném chăn của ta xuống đất. "

  "......"

  Sau khi dạy dỗ thất bại, Kính Huyền lại chủ động cho nàng chiếc chăn bông của mình thêm một đêm, sau đó hắn cứ thế chịu lạnh đến khi trời sáng cũng không dám làm phiền mẫu thân cùng phụ thân hắn. Kết quả thập phần tự nhiên, hắn và muội muội cùng giường phải thay đổi một cái chăn đôi lớn.

  Hắn cơ trí tính toán chín lần trong lòng: Chỉ cần mình và Đồ Lệ đắp một cái chăn, hắn sẽ không phải trải qua đêm khuya dùng pháp lực chống lại cái lạnh chua xót nữa.

  Hắn nhớ rõ đó là đêm lạnh nhất vừa mới vào đông, ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy những bông tuyết tung bay từ từ rơi xuống, nặng trịch đè bẹp cành cây khô héo, liếc mắt nhìn xa xa, thế gian đều mênh mông một màu trắng xóa.

  Kính Huyền rốt cục ý thức được sự lợi hại của vị tiểu cô nương phàm nhân bên cạnh này, hắn thậm chí còn không nghĩ rõ nàng làm sao đem chăn dày như vậy, nặng như vậy lại có thể đá xuống đất, chỉ là mới phát hiện khuôn mặt ửng đỏ cùng thân hình nhỏ nhắn cuộn tròn của tiểu cô nương.

  Bởi vì chỉ có một cái chăn nên nàng đá đi rồi liền có chút lạnh, hắn cũng không có dư cái chăn nào để Đồ Lệ tới cướp.

  Kính Huyền nghe được nàng thấp giọng nói, thanh âm tựa hồ còn mang theo nức nở, khiến hắn kìm lòng không được muốn đến gần nàng nghe rõ ràng hơn.

  "Cha... Lệ Nương lạnh..."

  "Cha... Lệ Nương... Muốn về nhà..."

  Trầm mặc một lúc lâu, Kính Huyền cũng không đánh thức nàng, mà là tự mình nhẹ nhàng đi xuống giường, vẫn nhặt chăn đắp cho nàng, thì thào thì thầm: "Đừng khóc, về sau, đây là nhà của ngươi."

  Không có hy vọng sẽ có người trả lời mình, nhưng tiếng khóc hình như thật sự yếu ớt không ít, Tiểu Đồ Lệ ỷ lại ôm lấy cánh tay Kính Huyền, nước mắt trên khuôn mặt nhỏ bé xem như đều bôi lên tay áo hắn.

  Sáng sớm hôm sau, Kính Huyền một lần nữa yêu cầu đắp hai cái chăn, Đồ Lệ hỏi nguyên nhân, lại chỉ nhìn thấy thiếu niên có chút trêu cười nhìn nàng: "Không cướp chăn của Lệ Nương, cả người ta không thoải mái. "

__________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro