Du hành thời gian

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điều đầu tiên Nami nhìn thấy khi mở mắt ra là ánh trăng và ánh đèn của lễ hội ở gần cô.

Đợi đã, cô ấy ngất đi à?

Người phụ nữ ngồi ngay sau khi nhận ra điều này. Cô cảm thấy hơi nhức đầu và đặt ngón tay lên trán như thể cơn đau sẽ biến mất.

Nami cố nhớ lại chuyện gì đã xảy ra, những gì cô có thể nhớ lại. Cô và đồng đội đã đi đến một hòn đảo, chỉ dừng lại một chút để lấy những thứ cần thiết lên tàu, họ không định ở lại lâu.

Nhưng sau đó Luffy và Usopp phát hiện ra rằng sắp có một lễ hội và họ không thể nào quên được sự thật đó. Vì sự kiên trì của mình, họ đã chọn ở lại tham gia sự kiện và rời đi ngay khi nó kết thúc.

Đáng ngạc nhiên là Nami lại là một trong những thành viên ủng hộ ý tưởng này. Cô nghĩ rằng, sau tất cả những gì họ đã trải qua, họ xứng đáng được nghỉ ngơi ít nhất một đêm.

Cô ấy đến lễ hội cùng mọi người nhưng phải tách khỏi một số người để làm người trông trẻ- ahem, đi cùng Luffy, Usopp và Zoro. Điều cuối cùng cô có thể nhớ là chạy theo người đầu tiên, vì anh ta đang tránh xa họ giữa đám đông, và sau đó... cô bất tỉnh.

Chà, nó có ích, nhưng nó không giải thích được việc cô ấy đang làm khi ngồi trên một chiếc ghế dài cách xa lễ hội, nhân tiện, với những đồ trang trí khác với những gì cô ấy có thể nhớ lại.

Cô quay đầu để cố gắng tìm kiếm ba người bạn của mình nhưng thay vào đó cô nhìn thấy, ngồi ở mép ghế cùng với cô, một cậu bé ít nhất sáu tuổi. Anh ta rất quen thuộc, không chỉ vậy mà còn giống hệt một người cô biết, với đội trưởng của cô. Anh ấy đang cầm takoyaki trên tay và trên đầu là chiếc mũ rơm mà Nami đã quá quen nhìn thấy.

Đôi mắt đen to tròn mà cô chỉ có thể cho rằng là Luffy chuyển tầm nhìn và anh nhìn chằm chằm vào cô.

"Chị đã thức dậy!" Cậu bé cười toe toét giống như cách mà Nami thấy cậu cười toe toét mỗi ngày. cô chỉ nhìn chằm chằm vào anh, quá bối rối để trả lời. Cô thấy nét mặt của người tóc đen thay đổi theo cách như thể anh không hiểu tại sao cô không nói gì. "Chị gì ơi, chị ổn chứ?"

"Cái gì? Ồ-" cô gái tóc cam bắt đầu, không biết phải nói gì. "Chị... vâng, chị nghĩ vậy. Em có thể cho chị biết tên em là gì không? Và chị đang ở đâu?"

"Em là Monkey D. Luffy và em sẽ là vua hải tặc!" Anh trả lời sau khi ăn hết số takoyaki có trong tay. Nếu Nami có chút nghi ngờ rằng anh ta là Luffy thì giờ cô đã không còn chút nghi ngờ nào nữa. Nhưng chuyện gì đã xảy ra? Cô ấy có quay ngược thời gian không? "Chị đang ở East Blue. Lúc ngã chị có bị đập đầu không?"

"Có lẽ." Cô ấy nói. Trên thực tế, điều đó là có thể. Cô ấy có thể đã bị thương ở đầu khi bất tỉnh và giờ cô ấy đang mơ thấy tình huống này.

“Em có thể đưa chị đến bệnh viện nếu chị muốn.” Cậu bé đứng dậy, tay giữ chiếc mũ trên đầu cho khỏi rơi. “Em biết một người rất thân thiết! À, nhưng Ace sẽ không biết em đã đi đâu…”

Đôi mắt Nami nheo lại. Tất nhiên rồi! Nếu cô ấy đang mơ với cậu bé Luffy thì việc Ace còn sống là điều đương nhiên. Rốt cuộc, anh ấy... đã ra đi cách đây hai năm ở thế giới thực.

"Không sao đâu, chị ổn mà, Luffy." Cô mỉm cười với chàng trai tóc đen, đứng dậy ngay sau lời nói. "Nhưng dù sao thì Ace này là ai?" Cô gái tóc cam nói mặc dù cô đã biết câu trả lời.

"Anh ấy là anh trai của em!" Luffy mỉm cười theo cách mà chỉ anh mới có thể, nhưng lần này nó ngây thơ hơn bao giờ hết và nó thậm chí còn rộng hơn những gì cô nhớ, dù sao thì anh cũng là một đứa trẻ. "Em và anh ấy nhìn thấy chị nằm trên sàn nên đưa chị đến đây. Anh ấy bỏ đi cầu cứu."

Nami mỉm cười và cúi xuống, chống khuỷu tay lên đầu gối và gục đầu vào tay.

"Vậy thì chị nghĩ cả hai đứa đều là anh hùng của chị nhỉ." Cô biết sau này cô sẽ hối hận, nhưng cô có thể làm gì được? Cô ấy yêu trẻ con, và Luffy khi còn nhỏ thì quá dễ thương. "Hay là chị mua cho em một ít đồ ăn nhé? Như yakitori? Đây sẽ là quà chị dành cho em."

Đôi mắt cậu bé lấp lánh như thể Nami biết họ sẽ làm vậy khi nhắc đến đồ ăn miễn phí.

"Thật sự?!"

"Ừ, nhưng chúng ta phải đợi anh trai em. Chị cũng phải cảm ơn em ấy."

Và nụ cười của anh vụt tắt.

“Nhưng việc đó sẽ mất quá nhiều thời gian.”

"Nhưng nếu chúng ta ra khỏi đây và em ấy xuất hiện thì sao? Em ấy sẽ lo lắng phải không?" Luffy bắt đầu nghịch vành mũ của mình, có chút thất vọng. Một cái bĩu môi bắt đầu hình thành trên khuôn mặt anh ấy và Nami ký tên. "Này, dừng cái vẻ mặt đó lại đi." Cô búng ngón tay vào anh, khiến anh phải đặt bàn tay nhỏ bé của mình lên trán cố gắng xoa dịu cơn đau nhẹ.

"Nhưng..." Anh bắt đầu, cố tìm cớ để ăn ngay lúc đó. Anh nhìn quanh và tìm thấy thứ gì đó, đôi mắt anh lại lấp lánh. “Có một quầy bán yakitori ở ngay kia, nếu nó ở gần chúng ta cũng được, phải không?”

Nami quay đầu lại thì thấy quầy đồ ăn cách chỗ họ không xa, họ sẽ không thoát khỏi tầm mắt của Ace nếu anh xuất hiện. Cô lại nhìn chằm chằm vào Luffy, rồi đứng dậy và đưa tay cho cậu.

"Được rồi, nhưng hãy chú ý xem Ace có xuất hiện không?" Đúng lúc đó, Luffy nắm lấy tay Nami và chạy về phía khán đài. Cô chộp lấy tiền của mình và sau một hồi mặc cả - đọc là: tra tấn - giá món yakitori đã giảm xuống, làm hài lòng cô.

Ngay khi người lớn đưa thức ăn cho cậu bé, cậu bé đã ăn ngay.

"Ăn chậm lại!" Cô nói rồi cúi xuống lau mặt cho Luffy. “Trời ạ, cậu không hề thay đổi một chút nào cả.”

"Ý chị là gì?" Luffy hỏi, bối rối trước câu nói của Nami và sau đó cô cứng người. Lẽ ra anh không được biết cô biết anh. Vâng, biết phiên bản mười chín tuổi của mình.

"Ừ, en làm chị nhớ tới một người." Cô ấy đã nói dối. “Cậu ấy luôn ăn quá nhanh.”

Cậu bé cười lớn, lau tay vào chiếc khăn ăn mà Nami đưa cho cậu. Sau đó, họ ngồi trên chiếc ghế dài cũ đợi Ace quay lại.

Thật kỳ lạ khi ở trong tình huống đó. Đúng vậy, Nami luôn muốn biết tuổi thơ của Luffy như thế nào và những câu chuyện của anh vẫn chưa đủ để thỏa mãn sự tò mò của cô nên đây là cơ hội ngàn vàng. Dù sao thì đó cũng chỉ là một giấc mơ thôi, vậy thì có ý nghĩa gì?

"Tên chị là gì vậy?" Anh hỏi, hướng ánh mắt về phía cô.

"Chị chưa bao giờ nói với em, phải không?" Cô hỏi, biết rõ câu trả lời. "Tên chị là Nami."

"Cảm ơn, Nami! Ace sẽ không bao giờ mua cho em thứ gì khác đâu!" Luffy nói trong khi mỉm cười.

“Em thật may mắn vì tâm trạng chị đang tốt.” Cô chạm vào mũi của đứa bé và khiến Luffy gãi sau đó. "Bình thường chị sẽ không mua đồ ăn cho người lạ đâu. Nhưng em thật may mắn vì dễ thương thế này đấy."

Cô thấy má anh ửng hồng và tránh ánh mắt của cô. Cô chớp mắt một lần để cố gắng hiểu tình hình. Vậy Luffy là loại trẻ con được khen xinh đẹp sẽ đỏ mặt sao? Đáng yêu.

“Em không quen với việc khen ngợi à?” Cô hơi cúi đầu xuống để trêu đùa đứa trẻ trước mặt.

"Mới không có đấy! Chỉ là..." Anh ấy bắt đầu, gãi má.

"Nói cho chị biết, chị có phải mẫu người của em không?" Cô cười khúc khích. Chúa ơi, trẻ con thật đáng yêu.

Chơi lô tô. Bây giờ anh thậm chí còn đỏ hơn.

Sau đó, người phụ nữ bắt đầu cười và Luffy nhìn cô ấy với vẻ hơi khó chịu.

"Nó chẳng vui!"

"Xin lỗi, xin lỗi! Ôi Chúa ơi, em thật dễ thương." Sau khi ngừng cười, cô nhận thấy có điều gì đó ở bàn tay mình. Chúng bắt đầu trở nên trong suốt. Vậy là bây giờ giấc mơ của cô đã kết thúc?

Nami mỉm cười với Luffy và cúi xuống để có cùng chiều cao với cậu trong khi cậu vẫn đang ngồi trên băng ghế.

"Chị phải đi bây giờ, nhưng cảm ơn em, Luffy." Cô ấy đã cười.

"Ngay bây giờ sao?" Anh hỏi, rõ ràng rất buồn khi phải nói lời tạm biệt với người bạn mới.

"Ừ, chị có bạn bè để quay lại." Bàn tay của người lớn hơn đẩy tóc Luffy ra sau và Nami hôn nhanh lên trán cậu. Sau khi đẩy ra, cô thấy anh sờ trán mình, mặt đỏ bừng hơn bao giờ hết.

Nami cười khúc khích và đứng dậy.

“Đó là một câu thần chú giúp em thực hiện ước mơ của mình.” Một lúc sau, Luffy bình tĩnh lại và xác nhận bằng đầu, má vẫn còn hơi hồng. "Hẹn gặp lại, Luffy."

•··

Cô mở mắt ra và nhìn thấy khuôn mặt của những người bạn của mình, đang nhìn cô đầy lo lắng.

"A, cậu ấy tỉnh rồi!" Usopp nói, nhẹ nhõm.

"Tôi đã bảo cậu đừng lo lắng. Phù thủy không chết dễ dàng như vậy đâu." Tất nhiên đó là điều đầu tiên Zoro sẽ nói.

"Im đi, rong biển." Cô gái tóc đỏ nói, giọng hơi khàn vì vừa mới thức dậy. “Pháo hoa đã kết thúc rồi à?”

Luffy, người đang cúi xuống bên cạnh cô mỉm cười và lắc đầu nói không.

"Không! Nó vẫn sẽ-" Vào lúc tóc đen định tiếp tục nói, một tiếng động lớn thu hút sự chú ý của bốn người bạn.

Pháo hoa vừa mới bắt đầu.

"Tôi rất vui vì cậu đã thức dậy đúng lúc." Luffy nói nhỏ đến mức cô gần như không nghe thấy. Nami mỉm cười, nhớ lại cậu bé Luffy trong giấc mơ thật dễ thương làm sao.

Sau đó, cô dùng ngón tay búng vào trán anh.

"Như vậy để làm gì?!" Anh hỏi, Nami nhận thấy tai anh hơi hồng. Bây giờ anh có thể kiểm soát việc đỏ mặt của mình tốt hơn.

"Đó là một câu thần chú".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro