Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phương Đa Bệnh bước vào cổng lớn Viện Bách Xuyên, nhìn xem nơi này vẫn như trước kia, nhưng là lại giống như không giống nhau lắm.

Thạch Thủy nhìn thấy hắn có chút kinh ngạc: "Phương Đa Bệnh? Ngươi chịu ra ngoài rồi à?"

Nam nhân ở trước mắt tóc nữa hất lên, đầu dội kim quan, một thân cẩm y màu trắng thêu thủy mặc đan thanh, khuôn mặt vẫn trẻ trung như cũ nhưng đã mất đi vẻ nhu mì của thiếu niên, trở nên càng thêm tuấn tú ung dung.

Khuôn mặt kia vốn luôn rực rỡ nhiệt huyết không thấy lo lắng, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, bắt đầu trở nên ảm đạm, giống như tuyết trắng xóa trên núi băng.

Từ hai năm trước, Quan Hà Mộng kết luận Lý Liên Hoa chỉ còn lại một tháng để sống, đối phương bỗng nhiên ra đi không từ giã, sau khi mọi người khắp giang hồ tìm người nửa năm không có kết quả, Phương Đa Bệnh liền bắt đầu thay đổi.

Nghe nói hai năm qua hắn một mực ở trong Thiên Cơ sơn trang trông coi tòa Liên Hoa Lâu kia, không bước chân ra khỏi nhà, thật không ngờ, bất quá ngắn ngủi thời gian hai năm, người này hôm nay đã thay đổi, như thể không giống hắn.

Phương Đa Bệnh cười cười, chỉ là nụ cười kia cũng không vui vẻ, thanh thanh nhợt nhạt, càng giống Lý Liên Hoa.

“Vân Bỉ Khâu có ở đây không? Ta muốn tìm hắn". Phương Đa Bệnh nói ra mục đích của mình.

Thạch Thủy sửng sốt một chút, một hồi lâu mới gật đầu, "Hắn ở đây, ngươi đi theo ta”.

Nàng mang theo người đi tới trước một tòa lầu cũ, trước cửa có hai gã đệ tử trông coi, nhìn dáng vẻ đều cao lớn thô kệch.

Thạch Thủy hỏi bọn họ: "Sư phụ các ngươi ở bên trong sao?".
Hai người gật đầu, "Sư phụ ở bên trong đọc sách”.

Thạch Thủy sau khi xác nhận, lại nhìn về phía Phương Đa Bệnh đang phía sau, "Hắn ở bên trong, ngươi đi vào đi". Nói xong xoay người muốn rời đi, chỉ là đi được một nửa, lại quay đầu nhìn lại, "Hắn hẳn là so với ai khác càng hy vọng chết, nhưng là nếu như có thể, Phương Đa Bệnh ngươi vẫn là không nên ra tay, để hắn còn sống hẳn là càng thống khổ hơn".

Cái này nói tới ai tự nhiên không cần nói cũng biết, Phương Đa Bệnh cười cười, đoán chừng tất cả mọi người cho rằng hắn lần này đi ra, là tìm người báo thù.

Nhưng hắn lại không phải.

Phương Đa Bệnh đẩy cửa ra, bên trong có chút loạn, còn có một cỗ thư tịch đã mục nát.

Trên vách tường bốn phía đều là giá sách, mặt trên bày đầy các loại sách vở, ở giữa trên ghế có một nam nhân, là Vân Bỉ Khâu, nhìn so với hai năm trước càng tang thương hơn một chút.

Nhớ tới bộ dáng mười năm trước của người này, hắn rốt cục hiểu được vì sao Thạch Thủy nói không giết hắn, sẽ làm cho hắn càng thống khổ.

Vân Bỉ Khâu nghe được động tĩnh, ngẩng đầu lên, liền thấy Phương Đa Bệnh đang lạnh lùng nhìn hắn.

Hắn vội vàng đứng dậy, đối phương rõ ràng trẻ hơn hắn rất nhiều, nhưng Vân Bỉ Khâu cũng không dám chậm trễ, dù sao, đây là người môn chủ chân thành yêu thương.

Lúc trước, nếu không phải cuối cùng vì hiểu rõ "Tuyết Dung Hoa" của hắn, môn chủ cũng sẽ không...

Trong lòng hắn đau nhói, nhịn không được ho khan ra tiếng.

Từ khi biết được Bích Trà chi độc là hắn hạ, Phương Đa Bệnh liền rất ghét hắn, dù sao có một số việc hậu quả quá bi thảm, hắn làm sao có thể hiểu được nguyên nhân sai lầm của người này.

"Vân Bỉ Khâu, ta tới chỉ là muốn hỏi ngươi, ngươi lúc trước gặp Giác Lệ Tiêu khi nào, sao lại gặp?. Cái kia Bích Trà chi độc cô ta lúc nào đưa cho ngươi, ngươi lại là khi nào ở đâu hạ độc Lý Tương Di?".

Hắn hỏi vô cùng trực tiếp, Vân Bỉ Khâu lại bị một đám vấn đề xuyên tim thấu xương này cứ ngắt đứng tại chỗ, những thứ này đều là hắn không dám nhớ lại, giờ lại sợ hãi nhớ lại. Nhưng rốt cuộc là chuyện hắn làm ra, xấu hổ hơn nữa đã nói ra miệng, sai lầm lớn hắn cũng đã đúc thành.

"Trước một năm, Đông Hải quyết chiến ta... ta cùng môn chủ đi gặp Địch Minh Chủ Kim Uyên Minh, ở nơi đó... gặp được cô ta..."

Phương Đa Bệnh khó có thể tin, "Ngươi chính là bởi vì lần đầu gặp, mà mê luyến cô ta, nghe lời cô ta hạ độc Lý Tương Di?"

"Ta... ta nghĩ..." Hắn cho rằng thứ mà Giác Lệ Tiêu đưa cho hắn chính là thuốc giải độc thật sự, hắn cho rằng sao khi ngăn người không đến Đông Hãi quyết chiến thì sẽ giải độc cho người. Nào ngờ mình lại quá nhu nhược thành toàn cho mưu đồ của ả ta. Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mọi điều hắn suy tính đều sai lầm.

Phương Đa Bệnh nhìn Vân Bỉ Khâu thống khổ, lại hỏi, "Cho nên ngươi rốt cuộc khi nào nơi nào, ở nơi nào hạ độc cho người?”.

"Trước quyết chiến, ta đưa cho môn chủ chén trà, Giác Lệ Tiêu một tháng trước đó đã cho ta độc này..."

Phương Đa Bệnh gật đầu ghi nhớ, lại nhớ tới lần gặp nhau dưới chân núi Thanh Trúc, hắn có chút tò mò, "Người ta nói ngươi đọc nhiều sách, trong thư lâu này nhiều sách như vậy, có phải ngươi đã đọc hết rồi không?"

Vân Bỉ Khâu lắc đầu, "Nhiều nhất là tám phần”
Vậy cũng rất nhiều, "Vậy trí nhớ của ngươi có tốt không?”

“Cũng tạm được”.

Vân Bỉ Khâu có chút kỳ quái, hắn cho rằng Phương Đa Bệnh chán ghét hắn như thế, sẽ không cùng hắn yên bình nói chuyện như thế.

Lại thấy đối phương lại suy tư một hồi, chỉ chỉ chính mình, "Vậy ngươi có nhớ rõ ta không?”

Vân Bỉ Khâu ngẩng đầu nhìn hắn, có chút không rõ ràng cho lắm, "Ta đương nhiên nhớ rõ, ngươi là......”

"Ta nói không phải bây giờ, ta muốn hỏi chính là, có lẽ, mười mấy năm trước, ngươi có hay không gặp qua khuôn mặt này?".

Lời này làm cho Vân Bỉ Khâu nhất thời có chút mê mang, Phương Đa Bệnh bây giờ cũng mới chỉ hơn hai mươi tuổi, mười năm trước, vậy hắn còn là một tiểu hài tử, nghe nói lúc ấy sức khỏe còn yếu khó đi, thẳng đến mười bảy tuổi mới rời khỏi Thiên Cơ sơn trang, hắn làm sao có thể gặp qua...

Nhưng trong nháy mắt, trong đầu hắn có vài đoạn ký ức thập phần xa xưa bỗng nhiên hiện lên, Vân Bỉ Khâu một chút nhớ tới, lại cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, "Ngươi! Cái này sao có thể!”.

Đã qua hơn mười năm, nếu là người kia, làm sao có thể một chút cũng không già?

“Người đã gặp qua ta? Ở nơi nào?”.

Hắn chỉ gặp người kia ba lần, một lần ở dưới chân núi Thanh Trúc, còn có hai lần, một lần ở Tứ Cố Môn, một lần cuối cùng, ở Kim Uyên Minh, đêm đại chiến...

*

Kiếm này đối với ngươi mà nói quá nặng, không thích hợp với ngươi, thanh kiếm gỗ này tương đối thích hợp với ngươi. "Lý Tương Di ném thanh kiếm gỗ nhỏ trong tay cho tiểu hài tử đang cúi đầu nhặt kiếm kia”.

Hắn lắc đầu, sư huynh đối với cháu trai mình mới vừa nhận về hiện tại liền nghiêm khắc như vậy.

Hắn thấy tiẻu hài tử kia sờ sờ thanh kiếm gỗ kia, bộ dáng tựa hồ coi như rất thích, vốn định xoay người rời đi.

Ai ngờ ngay sau đó, đối phương ngẩng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt năm phần giống người trong trí nhớ.

Chỉ là đứa nhỏ này nhìn quá nhỏ, lại sắc mặt tái nhợt, thập phần nhu nhược, cùng khuôn mặt tuấn mỹ rụt rè trong trí nhớ kia thập phần bất đồng.

Lý Tương Di lắc đầu, nhanh chóng xoay người đi, hắn cảm thấy mình đại khái là điên rồi, mới có thể nhìn thấy một đứa trẻ đều có thể nhớ đến tới Phương Đa bệnh.

Hắn từ bên hông nhanh chóng lấy ra một khối đường nhét vào trong miệng, để cho mình nhanh chóng quên đi chua xót bỗng nhiên trào ra trong lòng.

Chỉ là đi vài bước sau, nói không rõ là cái gì tâm tính quấy phá, hắn vẫn là nhịn không được nghiêng đầu nói, "Nếu ngươi có thể dùng mộc kiếm này, luyện tốt trăm chiêu thức cơ bản, tới tìm ta, ta nhất định thu ngươi làm đồ đệ."

Đứa nhỏ kia không nói gì, Lý Tương Di cũng không dám lại suy nghĩ lung tung, xoay người rời đi.

Hắn đi không bao xa liền thấy sư huynh mình Thiện Cổ Đao một mình đứng bên hồ sen, liền đi tới, "Sư huynh, ta về tứ cố môn trước”.

Hắn bởi vì chuyện sư huynh nhận lại thân nhân, cố ý cùng đi đến đây, đã ở chỗ này ngây người một ngày, bây giờ cũng nên quay về Tứ Cố Môn, trong môn có rất nhiều chuyện còn phải chờ hắn trở về xử lý.

Thiện Cô Đao nhìn hắn một cái, lại nói, "Ta cùng đệ trở về”.

Lý Tương Di vội vàng ngăn cản, "Sư huynh vất vả mới nhận lại người thân, ở lại đây một thời gian cũng không sao. Ta sẽ chăm sóc Tứ Cố Môn.

Hắn nói xong lời này, cũng không biết vì sao sư huynh sắc mặt càng trầm vài phần, bất quá cũng vẫn là gật gật đầu.

Lý Tương Di không nghĩ nhiều, liền xoay người rời đi.

Chỉ là hắn còn chưa ra khỏi Thiên Cơ sơn trang, liền phát hiện có người đang theo dõi hắn.

Khinh công của người này tựa hồ rất tốt, nếu không có thực lực như hắn, sợ là căn bản không cách nào phát hiện.

Lý Tương Di không nghĩ ra trên đời này ngoại trừ mình và ma đầu kia, còn có ai có võ công lợi hại như vậy.

Hắn cố ý dẫn người đi ra bên ngoài Thiên Cơ sơn trang, cũng là không muốn để cho đối phương quấy rầy sư huynh của hắn  và các gia nhân, thấy khoảng cách càng xa với Thiên Cơ sơn trang hắn chậm lại, rút ra Thiếu Sư, xoay người hướng tới ở chỗ người kia đang núp mà đâm tới.

Kiếm chém tách ra từng nhánh trúc, người nọ cũng đột nhiên giẫm lên một cây trúc mượn lực rút kiếm nghênh đón.

Khoảng cách càng ngày càng gần, Lý Tương Di mới thấy rõ khuôn mặt cất giấu sau mũi kiếm của đối phương, hắn giật mình một lát, lại nhanh chóng nghiêng người, lướt qua đối phương.

Đợi hai người rơi xuống đất, Lý Tướng Di mới hoảng sợ quay đầu lại, nhìn người nọ xoay người, nghiêng đầu hướng hắn cười cười.

“Lý Tương Di, đã lâu không gặp”.

“Phương Đa Bệnh......”

Thấy thiếu niên Kiếm Thần ngây ngốc đứng tại chỗ, Phương Đa Bệnh chủ động đi qua, hai tay khoác lên vai đối phương.

“ Ngươi đã bao lâu rồi chưa gặp ta”.

“Sáu tháng lẻ ba ngày".Lý Tương Di nói xong cũng có chút hối hận.

Quả nhiên, Phương Đa Bệnh ôm lấy cổ hắn, có chút kinh ngạc, "Lâu như vậy a, ngươi làm sao nhớ kỹ rõ ràng như vậy?".

“Cho nên ngươi lại tới tìm ta vui vẻ?" Lý Tương Di nắm cổ tay hắn hỏi,"Ta bảo Tứ Cố Môn điều tra qua, trong giang hồ căn bản cũng không có một người tên là Phương Đa Bệnh”.

Đương nhiên không có, lúc này hắn thế nhưng là ngay cả đại danh cũng không có, mẹ hắn sợ hắn chết sớm, đến bây giờ còn chỉ gọi hắn Phương Tiểu Bảo, Lý Tương Di làm sao có thể tìm được Phương Đa Bệnh.

“Ngươi điều tra thân phận của ta là muốn làm cái gì?”.

Lý Tương Di ôm người vào trong ngực, có chút tức giận, "Ngươi nói xem? Ngươi ba lần không cáo mà biệt, có đôi khi, ta suy nghĩ, ngươi rốt cuộc...... có phải là phàm nhân hay không”.

Đây là lời nói ngu ngốc gì, "Ta nếu không phải phàm nhân, còn có thể là thần tiên sao?”.

Lý Tương Di sờ sờ mặt của hắn, cười khổ nói, "Ngươi mỗi lần xuất hiện cùng rời đi, đối với ta mà nói đều như mộng ảo, xác thực có chút không giống phàm nhân, Phương Đa Bệnh, ngươi có phải hay không là thần tiên?".

Phương Đa Bệnh hôm nay mặc một thân quần áo màu tím đen, làm nổi bật da thịt trắng noãn như ngọc, thời điểm hắn chậm rãi tới gần Lý Tương Di, tựa như một đoàn sương mù, mê hoặc lòng người.

“Ta nếu là thần tiên, vậy ngươi có muốn phạm thượng không?”.

Vừa dứt lời, hai người hô hấp cùng môi lưỡi liền dây dưa cùng một chỗ.

Lý Tương Di đã từ bỏ đối chiến với người này, đối phương chỉ cần hướng hắn ngoắc ngoắc ngón tay, hắn liền vô lực chống đỡ.

Sao có thể có người làm cho hắn động tâm như vậy, nhưng hắn đến bây giờ ngoại trừ chỉ biết tên người này, cái gì khác cũng không biết.

Đợi hai người hôn xong tách ra về sau, Lý Tương Di đè nén tức dận, lại hỏi, "Ngươi có thể nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc là ai không?".

“Ta là Phương Đa Bệnh”.

“Ngoại trừ điều đó? Ngươi đến từ đâu, ta phải đi đâu để tìm ngươi? Hoặc như là người đã từng nói ở lại cùng ta, muốn cùng ta thành hôn”.Lý Tương Di chưa từng có ở trước mặt bất luận kẻ nào nói chuyện cẩn thận như vậy.

Hắn kiêu ngạo, ngang ngạnh, hắn sẽ không thỏa hiệp với người khác, nhưng luôn phá lệ với Phương Đa Bệnh.

“Không phải ta không nói cho ngươi, chuyện này rất khó nói, ta cũng nói cũng không ra”. Mặc dù chính miệng hắn nói ra, Lý Tương Di cũng không nghe được.

Biết nói như vậy, đối phương lại tức giận, Phương Đa Bệnh liền ôm hắn, vỗ vỗ lưng hắn, giống như dỗ trẻ con, " Lý Tương Di, ta dẫn ngươi đi một nơi tốt.

Hắn nói xong, liền lôi kéo Lý Tương Di xuyên qua rừng, người này bộ pháp dưới chân giống mình không khác một chút nào chính là đứng đầu danh mãn giang hồ, Bà Sa Bộ.

“Ngươi làm sao biết Bà Sa Bộ?”.

Phương Đa Bệnh không có trả lời hắn, mà là lôi kéo người bảy vòng tám quẹo đi tới một chỗ khe núi.
Lúc này tới gần tháng mười, trong núi rừng vốn mát mẻ một chút, nơi này lại bởi vì có nước suối, tựa hồ mát mẻ hơn nữa.

Phương Đa Bệnh cởi áo bào, từng bước đi vào trong nước, sau đó quay đầu nhìn về phía Lý Tương Di, "Nước ấm, ngươi xuống thử xem."

Hắn nói xong bỗng nhiên lặn xuống đáy nước Lý Tương Di không nhìn thấy hắn, có chút hoảng hốt, liền cũng nhanh chóng cởi quần áo, đi xuống nước.

Đi thẳng đến nơi vừa rồi Phương Đa Bệnh biến mất , cũng không thấy người này đi ra, hắn trong nháy mắt sốt ruột, "Phương Đa bệnh!"

Vừa nói xong, cánh tay bỗng nhiên bị người kéo xuống.

Đợi sau khi hắn xuống nước, liền có người ôm cổ hắn hôn lên.

Người này một bên cướp đoạt khí tức của hắn, một bên dùng tay chân quấn lấy thân thể của hắn.

Đáy nước này thập phần trong suốt Lý Tương Di có thể rõ ràng nhìn thấy dưới nước hình dáng người nọ, liền cũng ôm hắn không ngừng đáp lại, thẳng đến hai người dần dần có cảm giác hít thở không thông, mới cùng nhau ôm nhau vọt ra khỏi mặt nước.

“Ha ha ha ha".Phương Đa Bệnh vừa cười to vừa hất nước lên người hắn.

Đây hình như là lần đầu tiên Lý Tương Di thấy hắn cười vui vẻ như vậy, người này ánh mắt to mà sáng ngời, lúc không cười lạnh mặt nhìn ngươi, thập phần câu người, cười rộ lên, lại giống như đặc biệt đáng yêu.

Làm sao có thể có người mâu thuẫn như thế, Lý Tương Di bắt lấy Phương Đa Bệnh, người này hôm nay thân thể trần trụi, một thân ướt sũng, nhìn môi khô lưỡi khô.

Hết lần này tới lần khác hắn còn muốn nói ra lời đáng giận hơn, "Hơn sáu tháng, Lý môn chủ đều thanh tâm quả dục sao?".

“Đương nhiên".Hắn đến nay chỉ động lòng không thôi, ngày nhớ đêm mong. “Vậy còn ngươi? Có quên ta hay không?”.

Phương Đa Bệnh nghĩ đến đối với mình mà nói, hình như cũng mới qua sáu ngày, bất quá cái này phỏng chừng nói không nên lời, hắn đi theo Lý Liên Hoa học nhiều nhất, chính là nói lời dễ nghe.

Giờ phút này bỗng nhiên ôm cổ Lý Tương Di liếm liếm nước trên chóp mũi đối phương, "Ta vẫn luôn nhớ ngươi. So với ngươi nhớ ta, còn nhớ ngươi hơn. Lý......

Hai chữ cuối cùng Lý Tương Di không nghe thấy, nhưng trong đầu hắn đã chỉ còn lại có Phương Đa Bệnh nói câu nói kia một mực nhớ hắn.

Hơn sáu tháng chờ đợi, giờ phút này phảng phất rốt cục có kết quả, hắn nâng mông Phương Đa bệnh, làm cho người gần sát mình, sau đó ngửa đầu hôn đối phương.

Phương Đa Bệnh cũng biết nghe lời phải dùng hai chân quấn lấy eo hắn, cúi đầu cùng hắn hôn khó bỏ khó phân.

Lý Tương Di xoa bóp mông trơn nhẵn của người này, ngón tay cũng thuận thế cắm vào huyệt sau của hắn, rút ra đâm vào, làm cho dâm thủy người này róc rách, trơn nhẵn chảy xuống một tay của Lý Tương Di.

Phía trước hai người tín khí lẫn nhau cũng đỉnh ở bụng lẫn nhau.

“Phương Đa Bệnh, ngươi có phải hay không, không có cách nào cùng ta trở về?" Lý Tương Di thở hổn hển hỏi hắn.

Phương Đa Bệnh gật gật đầu, hắn hẳn là xuất hiện ở nơi nào, hắn cũng chỉ có thể tạm thời ở gần đó, một khi rời đi, hắn sẽ quay về hiện tại.

“Vậy ngươi thật sự là người sao? Không phải yêu tinh yêu quái hút máu người sao?”.

Phương Đa Bệnh trừng mắt liếc hắn một cái, chỉ là hắn bây giờ bị ngón tay Lý Tương Di làm cho tình động không thôi, cái này trừng mềm nhũn, không hề quyết đoán, chỉ còn câu dẫn, "Ngươi tiến vào xem a~ân, liền biết ta có phải là người hay không..um..."

Lý Tương Di rốt cuộc nhịn không được, rút ngón tay của mình ra, sau đó đỡ tín khí cương cứng của chính mình đi vào. Dừng lại một lát sau, trước tiên nhẹ nhàng rút ra, đợi Phương Đa Bệnh sau thích ứng, bắt đầu phát ra âm thanh rên rỉ, hắn mới bắt đầu đâm rút.

Thân thể hai người giao hợp động tác kịch liệt, cũng kích động mảng lớn song nước, một ít nước suối ấm áp theo khe hở mà Lý Tương Di rút ra tràn vào trong huyệt mật kia, lại theo lần tiếp theo cố gắng tiến vào chỗ sâu trong huyệt mật kia, sau đó nước suối kia trộn lẫn dâm thủy, bị tính khí thô to kia không ngừng đẩy vào chỗ sâu hơn.

Phương Đa Bệnh chỉ cảm thấy cả người mình đều bị khoái cảm tê dại bao trùm, từng tầng từng tầng, từng sóng đánh vào lý trí của hắn.

“Lý Tương Di ~ A ân ~~.... Đừng.....a...

“Đừng cái gì........A, ngươi không phải rất thích ư? Ngươi siết lấy ta cực kì thoải mái.....Phương Đa Bệnh,ngươi yêu ta sao?.

“Đừng ~~a...ừm...... đi......”

Lý Tương Di cảm nhận được tín khí của mình bị bên trong huyệt đạo thịt non mềm bao vây mút, chỗ sâu dâm thủy hòa với nước suối đánh thẳng quy đầu của hắn, làm cho hắn thoải mái thiếu chút nữa đã cao trào mà phóng thích.

Nhưng người trong lòng hắn, vẫn như cũ không muốn nói ra ái ngữ, Phương Đa Bệnh một lần lại một lần nói đừng đi, cái gì, Lý Tướng Di rất tức giận, bóp eo người này vặn vẹo, hung hăng đụng vào, muốn cho hắn không còn nghĩ gì khác, chỉ có thể dục tiên dục tử, chỉ nhớ rõ một mình Lý Tương Di hắn.

Phương Đa Bệnh bị đụng rên rỉ không ngừng, hắn ánh mắt mê ly, sảng khoái dùng sức bắt lấy sau lưng Lý Tương Di, thanh âm bạch bạch dâm mỹ mà người nghe phải đỏ mặt tía tay kia, hơn nửa ngày mới dừng lại, Phương Đa Bệnh mới chậm rãi lấy tay, ở sau lưng hắn run rẩy nguy nga viết xuống hai chữ -- Đông Hải.
Lý Tương Di nguyên lai không có chú ý tới, nhưng là người này một lần lại một lần viết, rốt cục bị hắn phát hiện.

“Đông Hải? Đông Hải cái gì?”.

Vẫn là nói cái gì, nghĩ đến hắn lúc trước vẫn rên rỉ lặp lại lời nói, Lý Tương Di bỗng nhiên minh bạch.

Hắn đang nói, đừng đi, Đông Hải.

“Tại sao không thể đi....."Hắn còn chưa nói xong, đã bị Phương Đa Bệnh dùng sức chặn miệng.

Người này thậm chí bắt đầu vặn vẹo cái mông nghênh hợp với va chạm của hắn, sau đó co chặt hậu huyệt, khi bọn họ va chạm càng ngày càng kịch liệt, lúc sắp leo lên đỉnh cao, Phương Đa Bệnh mới tách môi lưỡi với hắn ra, "A ân...... Lý Tương Di...... Ân~ ân...... Ngươi hãy...... A.. um...... Nhớ kỹ lời ta nói.

Sau một trận tranh giành kịch liệt cuối cùng, Lý Tương Di rốt cuộc cũng được thả ra. Hắn đem tinh dịch của mình đều bắn ở trong cơ thể đối phương. Chất lỏng nóng bỏng, trùng kích mật huyệt chỗ sâu nhất, để cho Phương Đa Bệnh cũng thoải mái đi theo cùng một chỗ phóng thích ra.

Hai người ôm cùng một chỗ, Lý Tương Di vuốt sau lưng đối phương người trắng nõn mềm dẻo, lại cứng lên, hắn muốn ôm người trở lại bờ, tiếp tục thao hắn, lại phát hiện, người này bỗng nhiên biến mất.

“Phương Đa bệnh?”

Người này ngã vào trong lòng hắn, nhắm hai mắt tựa hồ mê man.

Lý Tương Di trong lòng không hiểu dâng lên một cỗ khủng hoảng, hắn sợ hãi đem người gắt gao ôm chặt, rồi lại trơ mắt nhìn người này ở trong lòng hắn từng chút một biến mất...

End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro