Trạm 4 - chương 94

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 94: Hộp Mù (13)

Cái chết của Thanh niên mặc áo caro không thể nghi ngờ đã khiến Thanh niên đội mũ trùm cảm giác hoang mang cực mạnh.

Ngôi nhà khiến Thanh niên đội mũ trùm cảm thấy thoải mái và thư giãn đột nhiên mất đi cảm giác an toàn trước đó, có lẽ cảm giác của hắn như việc bạn đang trốn trong chăn xem phim Lời Nguyền, lại không ngờ có tiểu quỷ đột ngột xuất hiện sát hại hắn như sát hại nam chính trong phim, cái chăn là kết giới an toàn đã bị phá vỡ, tiến không được mà lùi cũng không xong.

Lại chết thêm một người.

Từ người đầu tiên đến Trì Điềm, lại tới Thanh niên mặc áo caro không hề có cảm giác tồn tại, đã chết ba người, cộng thêm những cảm xúc tiêu cực trước thời điểm mà Trì Điềm chết, những người mới ít nhiều gì đều có chút hoảng loạn.

Thanh niên đội mũ trùm co ro trong góc không nói gì, Anh Mao và Lạc Gia Bình sốt ruột đi tới đi lui trong hành lang, mà Mạch Lôi thì lại cùng La Vĩnh Niên ngồi cùng một chỗ, bọn họ theo bản năng khóa chặt cửa phòng vệ sinh, đồng thời dùng ghế tựa chặn lại cửa phòng vệ sinh, chỉ lo đồ vật bên trong sẽ lần thứ hai lao ra.

Cái chết bi thảm của Thanh niên mặc áo caro đã in sâu vào tâm trí mỗi người, hoàn toàn không có cách nào lãng quên.

Tâm lý của con người dù mạnh mẽ đến đâu cũng có giới hạn, cái chết của người đầu tiên là quỷ dị, cái chết của Trì Điềm là sự dày vò về tinh thần, mà cái chết của Thanh niên mặc áo caro thì lại máu tanh tàn bạo, như thể là cố ý sắp đặt, dần dần phá tan tuyết phòng vỡ tâm lý của mọi người.

Bầu không khí trở nên cực kỳ ngột ngạt.

"Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?" Anh Mao túm lấy tóc của chính mình,dường như không thể cảm nhận được chút đau đớn nào, lo lắng lầm bầm, "Tại sao chúng ta lại ở đây, chúng ta có thể đi đâu đây? Có khi nào bên trong sương mù sẽ có nơi an toàn hơn hay không, nếu không... nếu không chúng ta cầm balo lên, thử đi ra ngoài xem!"

Lạc Gia Bình cũng rất buồn bực, giọng điệu không còn ôn hòa như trước "Muốn đi thì tự mình đi, đừng lôi kéo chúng tôi, sương mù dày đặc như vậy thì có thể đi đâu? ! Mẹ nó anh cho rằng trong sương mù không có quỷ quái sao?"

"Bình thường, tiểu thuyết, trò chơi, kể cả phim ảnh, đều có giới thiệu bối cảnh chi tiết hoặc diễn biến cốt truyện" Thanh niên đội mũ trùm đắng chát mà cười rộ lên, "Nhưng chúng ta chẳng có gì cả, manh mối duy nhất chính là chiếc hộp mù, nhưng chiếc hộp mù cũng chẳng giống manh mối gì cả!"

"Hãy nghĩ xem đây là thời đại nào, thời đại thông tin lớn. Mọi người tiếp xúc với tới tám trăm nội dung kinh dị trên Internet. Các câu hỏi suy luận logic kinh dị rất phổ biến ở trường cấp hai và cấp ba. Nói cách khác, ngay cả khi chỗ này coppy nhiều nội dung kinh dị kia thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên, tôi đoán ngay cả thư của luật sư Disney cũng sẽ không được gửi đến thế giới này."

"Không! Không phải hoàn toàn không có quy luật." La Vĩnh Niên bưng chén nước nóng, hít sâu một hơi từ trên ghế sa lông đứng lên, "8 giờ, 4 giờ, 12 giờ. Đây tuyệt đối không phải trùng hợp , tôi nghĩ mỗi một lần có người chết thì luôn có khung thời gian cố định"

Lời này vừa nói ra, mọi người theo bản năng nhìn La Vĩnh Niên "Có ý gì?"

"Hồi trước tôi thấy anh Tả luôn xem điện thoại, tôi cũng cầm lên nhìn một chút, phát hiện thời gian rất kỳ quái, mỗi khi trải qua 8 tiếng, đều sẽ xuất hiện người chết , tôi nghĩ quỷ quái của hộp mù cứ cách 8 tiếng sẽ xuất hiện" La Vĩnh Niên cường điệu nói, "Đây chính là điều kiện phát động, ngày hôm qua lúc 8 giờ ma nữ giết người đầu tiên, sau đó chúng ta ở trong sương mù thời gian dài mà không bị tập kích, chắc chắn là vì điều này"

"Thời gian an toàn là 8 tiếng" Mạch Lôi trầm tư nói, "Nói cách khác, nếu như không có gì bất ngờ, tối nay 8 giờ sẽ có thêm người chết?"

La Vĩnh Niên gật gật đầu nói "Tôi đoán là thế"

Ngay lúc này, Tả Huyền bỗng nhiên lên tiếng nói "Cái bánh mỳ chả bông mới nãy đúng là khó ăn quá, giờ lại cảm thấy đói bụng rồi, tôi muốn xuống lầu nấu chút gì đó, có ai muốn đi cùng không?"

Anh Mao nghe được thì mặt phát xanh "Đói bụng? Mới vừa nãy... Mới vừa nãy có người chết, anh còn có thể nuốt trôi đồ ăn?"

"Sao lại không thể nuốt trôi?" Tả Huyền hời hợt nói, "Miệng mọc ở trên người tôi, anh còn muốn quản tôi lúc nào mới được ăn hay sao?"

"Biến thái!" Anh Mao tàn bạo mà mắng nhỏ một câu.

La Vĩnh Niên có chút không rõ "Anh Tả, tuy rằng tôi suy đoán là 8 tiếng an toàn, nhưng cũng sẽ không thật sự là có quy luật này, thời điểm như thế này, mọi người ở cùng nhau chẳng phải tốt hơn sao?"

"Sợ cái gì, chết đói cũng là chết, bị quỷ hại chết cũng là chết." Tả Huyền nhún vai, không sợ trời không sợ đất nói, "Còn không biết ngày mai sẽ có tình huống gì, không thừa dịp ngày hôm nay ăn no chút, nói không chừng ngày mai sẽ chịu đói ."

"Tuy rằng tôi không đói bụng, nhưng cũng sẽ cùng anh đi xuống lầu." Mộc Từ nghĩ đến cái thang máy liền cau mày, "Một mình anh lạc đàn đúng là không quá an toàn."

Lạc Gia Bình chớp mắt một cái, không biết nghĩ tới điều gì, nhưng cuối cùng không nói ra miệng, nhìn hai người Mộc Từ với Tả Huyền xuống lầu.

Anh Mao hiếm thấy lanh lợi một lần, nhưng vẫn chờ hai người đi rồi mới đột nhiên phản ứng lại "Chờ đã, hai người bọn họ đều đi, chắc là đã phát hiện manh mối mới rồi phải không? Cho nên mới lén lén lút lút tự chạy thoát một mình"

"Ba lô đồ đạc của mấy người họ ở kia" Mạch Lôi nhấc nhấc cằm, chỉ ba lô đang ở trong góc, "Sương mù lớn như vậy, nếu không trang bị cái gì, vậy thì chết chắc rồi, tôi nghĩ hai người họ đơn thuần là đói bụng, muốn nấu chút gì đó nóng để ăn"

Lạc Gia Bình cũng gật gật đầu "Đúng, cứ cho hai người họ là người kinh nghiệm lâu năm, nhưng cũng không phải là thần, mấy người nhìn đi, cả một đường dài chẳng nghe bọn họ đề xuất cái gì hữu dụng hết. Chờ đến khi nghe Vĩnh Niên nói thời gian an toàn là 8 tiếng, thì mới yên tâm mà đi ăn cơm, nếu anh thật sự không yên tâm, thì đi xuống lầu nhìn đi"

"Không được, tôi không yên tâm!" Anh Mao vỗ đùi, "Tôi sẽ đi xuống lầu nhìn."

La Vĩnh Niên trầm ngâm nói "Nếu như vậy, tất cả chúng ta đi xuống lầu đi, mọi người cố gắng đừng để phân tán nhau, cho dù nói thế nào, lạc đàn đều là vấn đề rất nguy hiểm."

Những người khác đương nhiên không có ý phản đối, năm người đồng thời cùng đi thang máy xuống, quả nhiên thấy Mộc Từ cùng Tả Huyền ngồi cùng một chỗ, một bên chơi điện thoại di động, một bên thì ăn.

Tả Huyền ngẩng đầu nhìn thấy bọn họ, nhíu mày "Mọi người cũng xuống ăn mì?"

"Ừm." Lạc Gia Bình gật gật đầu, mỉm cười nói, "Mọi người chúng tôi cũng đều đói."

Nếu người đã xuống, Lạc Gia Bình cũng không thể nói thẳng là xuống do nghi ngờ bọn họ, dù bản thân không muốn ăn gì, nhưng cũng tự chủ động úp một bát mì đơn giản.

Mà Mộc Từ cùng Tả Huyền thì lại tiếp tục chơi điện thoại di động, hoặc là nói, nhắn tin với nhau.

Sơn mộc hữu hề "Lần này anh cảm thấy có người đang ném đá giấu tay sao?"

Tư Hoa Niên "Mỗi tám tiếng chết một người, vậy chỉ cần có người chết trước, vậy thì bản thân sẽ an toàn, còn có cái gì không thể xảy ra?"

Sơn mộc hữu hề "... Anh cảm thấy được ai là người có khả năng nhất?"

Tư Hoa Niên "Ai cũng đều có khả năng, kể cả tôi với em, có lẽ La Vĩnh Niên hoặc là không nghĩ tới, hoặc là không dám nói, nhưng mà tiền đề việc của Trì Điềm đã có, tôi nghĩ đã có một số người cởi bỏ lớp quần áo đạo đức xuống rồi."

Sơn mộc hữu hề "4 giờ, 12 giờ, 8 giờ, ba ngày cộng chín lần, thêm vào ngày hôm qua, tổng cộng mười lần, ngày thứ tư là đường về, tôi nghĩ sẽ khó phát sinh vấn đề. Như vậy tính ra, 10 cái hộp mù sớm hay muộn gì cũng đều xảy ra, nếu như chắc chắn phải chết, như vậy ai cũng chạy không thoát, còn không bằng hợp tác."

Tư Hoa Niên "Nếu như ai cũng nghĩ như em, vậy thế giới này sớm đã hòa bình"

Kỳ thực còn có một suy đoán, Tả Huyền cũng không nói ra, người chết đầu tiên cùng Thanh niên mặc áo caro đều chết rất nhanh, còn cái chết của Trì Điềm lại vô cùng chậm, cô ta chết sau khi đã hoàn toàn biến thành hình dáng của con búp bê, cho dù con búp bê kia có tạo ra biết bao mộng cảnh, thời gian trước sau vẫn dừng lại lúc 4 giờ

Chuyện này là trùng hợp sao? Hay là nói, mấu chốt nằm ở 60 giây này?

Thời điểm quỷ quái trong hộp mù thoát ra, chỉ 60 giây... Chỉ cần tránh thoát 60 giây, là có thể qua cửa ải này.

Trong tình huống sinh tử, không cần nói 1 phút, cho dù là 30 giây cũng đủ tạo cảm giác dài dằng dặc, đặc biệt là những quỷ quái di chuyển vô thanh vô thức, thậm chí 1, 2 giây cũng có thể là mấu chốt.

Tả Huyền nhìn quả trứng om đột nhiên xuất hiện trong bát, vô thức quay đầu nhìn Mộc Từ đang vứt bao nhựa, đối phương lại lầm tưởng hắn không hài lòng, lúng túng cười cười "Bên trong cửa hàng tiện lợi cũng chỉ có loại đồ ăn vặt này thôi, tôi thấy anh ăn có chút tẻ nhạt, nên muốn thêm chút món mặn, nếu anh không thích có thể vớt ra"

"Không sao đâu, tôi rất thích" Tả Huyền khẽ mỉm cười, "Dù sao mỗi lần ở bên em, tôi đều suýt chết đói. Nếu tôi kén chọn đồ ăn, có lẽ tôi đã không còn sống được đến bây giờ."

Mộc Từ bị hắn trêu chọc đến không còn mặt mũi, hừ lạnh một tiếng "Đúng rồi, dù sao đói quá thì thịt người anh cũng dám ăn"

Năm người mới đến nghe vậy đều kinh hãi, không biết bọn cậu rốt cuộc là đang nói thật hay nói đùa, vốn dĩ nhìn thấy thi thể của Thanh niên mặc áo caro nên không ai muốn ăn gì, lần này nghe vậy đã trực tiếp muốn nôn.

Tay khuấy mỳ trong bát, Tả Huyền rất chi khinh bỉ mà nhìn mấy người bọn họ "Lãng phí lương thực."

Năm người mới: "..."

Tám tiếng trôi qua rất nhanh, đúng như La Vĩnh Niên suy đoán, không có phát sinh bất cứ dị thường nào, bởi vậy mà mọi người đều cảm thấy sợ hãi không thể giải thích được khi tám giờ sắp đến.

Thời gian đang từng bước đưa họ đến cái chết nhưng mọi người không thể làm gì khác ngoài việc chờ đợi.

19:59:32

Mộc Từ liếc nhìn điện thoại di động, còn nửa phút.

Thanh niên đội mũ trùm gần như mở toàn bộ đèn có thể chiếu sáng trong phòng, nhưng thứ ánh sáng này lại không mang đến cảm giác an toàn, tử trạng thê thảm của Thanh niên mặc áo caro vẫn còn rõ ràng trước mắt, dù bọn họ ở thế đông người, nhưng vẫn cảm thấy bất lực như cũ.

Đúng lúc mọi người đang căng thẳng thì có tiếng gõ cửa

Sắc mặt của Thanh niên đội mũ trùm lập tức trở nên trắng bệch, Mạch Lôi rõ ràng nhìn thấy một bóng đen từ dưới đất đi tới, cô vô thức bịt miệng, một tay chỉ vào cái bóng, kinh hãi nói "Trên đất... Trên đất..."

Mọi người nhìn theo hướng cô chỉ, trên đất quả nhiên xuất hiện một cái bóng đen, hơn nữa nhìn động tác của cái bóng, giống như đang gõ cửa.

Tiếng gõ cửa rất nhanh biến thành tiếng đập cửa, toàn bộ cánh cửa kêu lạch cạch, tựa như sắp vỡ vụn, vốn Thanh niên đội mũ trùm muốn lấy hết can đảm nhìn vào lỗ nhòm đột nhiên dừng lại, vẻ mặt thay đổi lập tức ngưng lại chân, biến sắc "Đi! Tiến vào phòng của tôi!"

Người đầu tiên chạy vào là Mạch Lôi, bởi vì chạy quá nhanh mà vấp phải giường ngã sấp xuống, thứ hai là Thanh niên đội mũ trùm, hắn theo bản năng muốn đóng cửa, suýt nữa đem những người khác chặn ở bên ngoài, hắn ta bị Lạc Gia Bình đẩy ra, ngã xuống đất.

Mọi người ùa vào phòng, Lạc Gia Bình nhìn Mộc Từ đang đợi mọi người vào trước, ánh mắt tối sầm, đang định đóng cửa lại thì một chiếc ghế sofa bay về phía cậu ta, đập mạnh vào ngực, theo sát mà đến chính là bản thân Mộc Từ, cậu một bước không ngừng lại, đá chiếc ghế sô pha đổ vào phòng, sau lưng khóa trái cửa lại

Lạc Gia Bình bị trực tiếp đập vào tường choáng váng, thở hổn hển xoa xoa ngực, những người khác không biết đã xảy ra chuyện gì.

Tả Huyền dựa vào tường, cười nói "Không đem cậu ta ném ra ngoài?"

Mộc Từ liếc mắt nhìn hắn "Mồi nhử nên dùng ở chỗ thích hợp nhất"

"Nhường đường!" La Vĩnh Niên cùng anh Mao khiêng bàn học chạy qua, không để ý tới bọn họ, giận dữ hét, "Nhanh tìm đồ chặn cửa lại!"

Tiếng cửa sập xuống từ ngoài phòng truyền đến, Tả Tiên trầm giọng nói "Tắt đèn! Những phòng khác đều không bật đèn, vật bên ngoài kia sẽ theo ánh đèn tìm đến, chúng ta lập tức sẽ bị phát hiện ."

Thanh niên đội mũ trùm lập tức vươn tay tắt đèn, gian phòng rơi vào màu đen kịt, chỉ còn sót lại ánh sáng xanh u ám từ laptop.

Mạch Lôi vốn định trực tiếp đóng màn hình lại, nhưng khi nhìn thấy video trên màn hình đang mở, tay cô đột nhiên dừng lại.

Thanh niên đội mũ trùm cả giận nói "Cô ngơ gì đó?"

"Các người sang đây xem!"

Video phi thường ngắn ngủi, chỉ có năm giây, đang không ngừng tuần hoàn chạy, mọi người nhìn thấy một bóng đen bước vào cửa, một hai giây sau, liền xuất hiện cảnh tượng bảy người kinh hãi chạy vào phòng ngủ

Mồ hôi lạnh lập tức ướt đẫm lưng bảy người

Nó ở ngay trong phòng

"Két —— "

Tủ quần áo mở...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro