Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Nửa giờ trước -

" Theo kết quả giám định mẫu máu của Tiêu Chiến, thì 99% đã mang thai rồi " - bác sĩ Chu đẩy tập hồ sơ xét nghiệm máu rối ren đến trước mặt cậu

" Không thể nào, anh ấy chỉ mới sinh bảo bảo 6 tháng..." - Vương Nhất Bác thẩn thờ nhìn bản xét nghiệm rạch ròi trước mắt.

" Trước tiên tôi muốn nói rõ những vấn đề sẽ gặp phải để cậu tham khảo khi đưa ra quyết định, bệnh viện không tiếp nhận trường hợp bỏ thai vì ngoài kế hoạch nhưng vẫn tiếp nhận bỏ khi tính mạng người mang thai bị đe dọa "

" Anh ấy vừa sinh bé thứ nhất cách đây sáu tháng, đồng nghĩa với việc nếu tiếp tục mang thai sẽ không thể phẫu thuật được "

" Khi phẫu thuật khoảng cách thời gian gần như vậy, không một ai dám đảm bảo an toàn cả. Nên cho dù là bất cứ bác sĩ nào cũng sẽ đưa ra gợi ý là phá bỏ, nhưng xét về tình người việc này có chút không hay lắm "

" Những trường hợp mang thai cận ngày như vậy, đều sẽ thỏa hiệp sinh thường, nhưng anh ấy là nam, tôi không biết cả quá trình sẽ xảy ra chuyện gì ..."

" Thai nhi sẽ lớn lên theo thời gian, đồng nghĩa với vết thương vừa lành sẽ chịu một lực tác động rất lớn, việc đau nhức tái đi tái lại tại vị trí vết mổ khi mang thai lần hai không hiếm gặp "

" Còn nữa, bệnh viện chỉ chấp nhận phá bỏ khi có sự đồng ý của chính bệnh nhân, cho dù là bất kì ai cũng không thể quyết định thay, vì vậy cậu chỉ có thể che giấu nhất thời "

" Tỉ lệ phá bỏ hay tỉ lệ sinh ra nguy hiểm hơn? " - Vương Nhất Bác không nghe nổi nữa liền đánh vào trọng điểm. Nếu như tỉ lệ sinh ra nguy hiểm hơn, vậy ta cũng chỉ có thể xin lỗi con.

" Tôi không dám chắc điều gì "

" Cậu làm bác sĩ mà không biết cái nào nguy hiểm hơn? "

" Cậu làm người yêu anh ấy mà không biết để mang thai nhanh như vậy rất nguy hiểm? "

Vương Nhất Bác im lặng cúi đầu, đúng vậy, là lỗi của cậu...

" Như tôi đã nói thì vẫn còn 1% xét nghiệm sai, một lát nữa anh ấy tỉnh lại siêu âm để xem tình hình sức khỏe thai nhi rồi từ từ quyết định "

" Lấy tính khí anh ấy nhất định không chịu bỏ... "

" Lấy tính khí của cậu, tôi thấy nhất định sẽ vì anh ấy cái gì cũng không màng "

" Tôi sắp xếp xong hồ sơ siêu âm rồi, anh ấy tỉnh lại liền có thể thực hiện "

- Lúc này -

" Anh chỉ là mệt mỏi quá thôi, em đã nói bác sĩ Chu sắp xếp siêu âm vùng bụng để xem vì sao lần trước anh lại nôn rồi "

" Dạ dày anh có chút không tốt, chắc là lại tái phát thôi " - Tiêu Chiến xoa xoa chiếc bụng rỗng tuếch của mình, anh có chút đói a.

Anh vẫn chưa biết ở đây, có bảo bảo của hai người đã âm thầm xuất hiện.

" Trời tối như vậy rồi em có về xem Tỏa nhi chưa? Mẹ về khuya sẽ rất nguy hiểm, em nhanh về giữ Tỏa nhi để mẹ về đi " - Tiêu Chiến vừa cầm điện thoại lướt lướt một vòng weibo bằng acc clone cho đỡ nhàm chán vừa nói.

" Anh ở đây một mình ổn sao? " - Nhất Bác mới nhớ đến mình vẫn chưa gọi về báo, nhất định mẹ đang ở nhà chờ cậu.

" Anh cũng không phải trẻ con, đưa hồ sơ đây lát anh có thể tự siêu âm "

Nhất Bác chần chừ một chút, cuối cùng cũng đem hồ sơ đặt cạnh anh liền về nhà trông chừng bé con. Nếu được sẽ bế nhóc lên cùng baba.

_______...._______

[MỜI SỐ 018 VÀO PHÒNG 03]

Tiêu Chiến cầm sấp giấy tờ trên tay bước vào, nhìn thấy bác sĩ Chu khiến anh hơi ngỡ ngàng?

Bác sĩ Chu đâu phải làm ở khoa này đâu nhỉ? Chuyển khoa rồi ư??

Tạm gác tò mò sang một bên, anh đi lại giường nằm xuống, tay không nhanh không chậm vén áo lên để bác sĩ siêu âm, lộ ra vết mổ nhàn nhạt ở bụng dưới.

" Ở đây có đau không? "

" Không "

" Còn ở đây? "

" Cũng không "

" Anh vừa sinh bảo bảo cách đây không lâu nhỉ? " - Thái Đỉnh dùng lực tay kiểm tra thử vết mổ, liền thấy anh có xu hướng nhíu mày.

Còn đau như vậy, nhất định không bỏ sau này sẽ rất thống khổ.

" Có vấn đề gì sao? " - Tiêu Chiến khó hiểu cau mày.

" Không có vấn đề gì, là do dạ dày anh tái phát thôi, không có gì nghiêm trọng.

Tiêu Chiến nói cảm ơn xong liền đi về phòng bệnh. Quanh đi quẩn lại một ngày khiến anh có chút mệt mỏi.

Dù sao lịch trình mấy ngày nữa rất dày đặc, thời gian cùng bảo bảo không nhiều khiến anh cực kì nhớ nhóc, sao có thể phí thời gian ngốc ở bệnh viện cơ chứ. Anh muốn đi về a~

" Tôi nghe " - Nhất Bác vừa định bế Tỏa nhi mở cửa liền nhận được cuộc gọi của Thái Đình.

" Tôi vừa siêu âm cho anh Chiến, không chỉ có một phôi thai, kết quả đang trong tay anh ấy, làm giả hồ sơ cậu biết nghiêm trọng như thế nào mà? Cậu nhanh tìm cách nói rõ với anh ấy đi"

Tâm tình Nhất Bác lộp bộp rơi xuống, sao lại khó chịu như vậy? Thật sự cậu không biết nên làm gì cả. Cho dù biết trước kết quả phần lớn là có bảo bảo, nhưng cậu vẫn luôn cố trốn tránh

Tỏa nhi đột nhiên đem ngón tay nhỏ xíu sờ lên mặt cậu, bé con cười với cậu. Nụ cười đó như nói rằng bé biết papa đang khó xử, đang đau lòng nên bé chỉ có thể cười an ủi.

Tâm can Nhất Bác đều vụn vỡ, tưởng tượng có hai bảo bảo đáng yêu như vậy trong bụng anh, nhưng lại bị người làm cha là cậu ruồng bỏ, bé con sẽ như thế nào? Rồi bọn nhỏ sẽ hận cậu không? Anh ấy có hận cậu không?

Không phải lúc trước cậu cũng đòi bỏ bé con đang trong ngực mình sao?

" Tỏa nhi, cha phải làm sao đây? "

Tỏa nhi chớp chớp mắt khó hiểu nhìn cậu, sau đó nhu thuận híp mắt cười động viên cậu, cánh tay nhỏ xíu mở ra như muốn ôm lấy cậu.

" Bảo bảo, đi gặp baba thôi, chúng ta cùng nhau đối mặt "

Vương Nhất Bác để bé con vào ghế trẻ em, liền lái oto đi đến bệnh viện.

Tiêu Chiến lúc này đang ngồi trên giường, một tay lướt điện thoại một tay cầm táo ăn.

Đoạn trước mang thai Tỏa nhi anh luôn cố không đụng đến điện thoại, bây giờ liền có chút không nỡ xa điện thoại a.

" Em đến rồi? Sao lại bế cả bảo bảo đến? " - Tuy miệng nói như vậy nhưng anh vẫn vươn tay bế cục bông nhỏ vào lòng.

" Bảo bảo ở nhà có ngoan không? Có làm bà nội mệt không? " - anh dùng ngón chọc vào má sữa phúng phính của con trai.

" Nhất Bác khi nào anh có thể xuất viện? "

" Không gấp, anh nghỉ ngơi đi em xin phép bên đoàn phim..."

" Anh cũng không sao, đi làm vài hôm đã như vậy thật không chuyên nghiệp " - Tiêu Chiến ngước mặt nhìn cậu nói.

" Em nói không gấp là không gấp, anh gấp đi làm như vậy làm gì?! Cũng không phải rất thiếu thốn. "

Cậu suy nghĩ biện pháp đến mất trí rồi, thế mà lại còn đem tức giận xả lên người khác.

Tiêu Chiến thoáng kinh ngạc, có chút không dám tin, em ấy quát mình?

" Em nếu thấy anh phiền phức có thể về nhà, em ở đây tức giận cái gì hả?! "

" Anh ! " - Nhất Bác thật sự bực nhọc xoay người muốn rời đi, suy cho cùng cậu vẫn còn quá trẻ để đối mặt với nhiều thứ một lúc như vậy.

Tiêu Chiến ngồi thẫn thờ trên giường, nhìn ra hướng cửa lại mình Tỏa nhi trong lòng mình bi bô nha nha cười khổ.

Sao lại thành như vậy rồi? Rõ ràng mình không nên tức giận với em ấy...

Nhất Bác đến cuối cùng cũng là một bạn nhỏ, tùy hứng có ỷ lại có, nhưng bạn nhỏ này không muốn anh gặp phải chuyện gì, đành cố gắng gượng dậy làm người lớn, lo toang tất cả, đến mức bản thân quên mất có một số chuyện một mình nghĩ cách không phải tốt nhất.

Tiêu Chiến hồi thần, liền bế Tỏa nhi mở cửa xem xét. Nhất Bác thật sự rời đi, chứ không phải như ở nhà tức giận sẽ ra cửa tịnh tâm một lúc.

Anh khoác áo của mình lên bao lấy Tỏa nhi thành một túi bông nhỏ liền bế bé đi một vòng tìm cậu.

Quả nhiên là một bạn nhỏ...giận dỗi liền khiến người lớn như anh đi kiếm cậu! Thật khiến người khác không an tâm mà.

_____________________________

End chương 37

Tui không biết chính mình viết cái gì nữa :((( rõ ràng muốn giữ bảo bảo nhưng nội tâm lại muốn một phen sóng gió


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro