✦ Chương 15: LƯỚI TÌNH ✦

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Garage Tuấn Linh, quận 3.

Một chiếc ô tô màu trắng đổ chễm chệ trước cửa, cô gái có mái tóc dài nhuộm đỏ bước xuống, mặc áo len, đội mũ nồi, một tay xách chiếc túi hiệu, tay còn lại chấm mồ hôi trên trán, không ngừng than thở:

"Sài Gòn nóng quá! Từ sân bay về đây có 30 phút mà chịu không nổi luôn."

Cô bước thẳng vào trong một cách thản nhiên trước sự ngỡ ngàng của mọi người. Trong số đó dường như có một anh thợ nhận ra cô bèn cất tiếng gọi:

"Linh Sa!? Bé Linh Sa con gái chú Tuấn phải không? Lúc đi nước ngoài còn nhỏ xíu mà giờ ra dáng thiếu nữ dữ ta ơi. Suýt không nhận ra em luôn."

Linh Sa nhoẻn miệng cười nhạt, tỏ thái độ khinh bỉ, không thèm trả lời mà bước thẳng vào trong, để lại bầu không khí sượng không thể tả.

"Láo thật!" - Nhật Thiên lắc đầu cảm thán. Chả hiểu sao chú Tuấn tốt bụng thế mà lại dạy dỗ ra con bé hỗn xược như này. Con gái ông chủ thì sao chứ? Mới 19 - 20 tuổi đầu đã không coi ai ra gì, tỏ thái độ trịch thượng rồi.

...

Buổi tối, chú Tuấn rủ mọi người ở lại làm tiệc mừng đoàn tụ với con gái. Chú và vợ ly dị đã lâu, con gái theo mẹ sang Mỹ, nay tròn 19 tuổi vì mâu thuẫn với mẹ nên đòi về Việt Nam sinh sống, vô tình lại làm nên cảnh cha con sum vầy đáng nhớ.

Nhật Thiên vì nấu ăn ngon nên được giao trọng trách cùng chú Tuấn làm đồ ăn đãi tiệc, những anh em còn lại thì thay phiên nhau dọn dẹp, mua rượu mua bia.

Linh Sa tay chắp sau lưng đảo tới đảo lui trong nhà bếp, không ngừng dòm ngó Nhật Thiên nấu nướng.

"Không làm thì ra kia ngồi. Đừng có thách thức sự nhẫn nhịn của người khác!" - Nhật Thiên vẻ mặt bực dọc, lên giọng cảnh cáo.

"Anh dám ăn nói kiểu đó với tôi hả?"

"Mắc gì không? Còn nhỏ mà hỗn hào, tin anh mày tẩn cho một trận không?" - Nhật Thiên quay sang vung tay định ký đầu Linh Sa thì thấy cô đang trừng mắt nhìn mình đầy thách thức.

'Đôi mắt con bé... giống Khuê Tú quá!'

Nhật Thiên trộm nghĩ. Năm xưa lúc hai đứa thường xuyên cãi nhau, tôi cũng hay nhìn nó như thế. Để ý kỹ một chút, từ vóc dáng đến mặt mũi ngũ quan của Linh Sa và tôi đều có nét tương đồng, chả trách chú Tuấn mỗi lần gặp tôi đều nói nhìn tôi chú lại nhớ đến con gái chú.

Nhật Thiên nhíu mày một cái rồi hạ tay xuống, quay sang tiếp tục rửa rau. Linh Sa bị hành động của người đàn ông trước mặt làm cho khó hiểu, từ đó đối với Nhật Thiên bắt đầu tăng thêm sự chú ý.

...

Sau khi buổi tiệc kết thúc, Linh Sa chủ động nhờ Thiên đưa cô đến cửa hàng tiện lợi mua chút đồ thiết yếu, lấy cớ đêm muộn nên không dám đi một mình. Vì nể tình chú Tuấn nên Thiên đã đồng ý dẫn Sa đi.

Trời đã dần khuya, hai người mua đồ xong xuôi, đang trên đường đi bộ về nhà thì bị một đám nghiện hút tiến tới xin tiền đểu.

Linh Sa lần đầu bắt gặp cảnh này liền bị dọa sợ đến phát khóc. Nhật Thiên hít một hơi thật sâu, sắn tay áo để lộ vài hình xăm ở cánh tay phải, từng bước một xông lên nhắm thẳng từng tên mà đánh, không cho phe địch có cơ hội phản kháng, ra cước nào liền chí mạng cước đó. Quả nhiên, bên kia chỉ là một đám nhãi ranh nghiện ngập, ốm nhom yếu nhớt, vốn không phải đối thủ của Thiên, phút chốc nó đã khiến bọn xì ke tái xanh cả mặt, bỏ chạy tán loạn.

"Quoa! Anh Thiên, lúc nãy thật sự cừ lắm! Đánh rất đẹp!" - Linh Sa không giấu nổi sự ngưỡng mộ, bước đến choàng lấy tay Nhật Thiên.

"Bỏ ra!" - Nhật Thiên lạnh lùng, ánh mắt sắc nhọn nhìn vào hành động của Linh Sa mà nhắc nhở - "Đừng có thấy vậy mà sáp sáp vào, anh mày ghét nhất là bị phụ nữ bám dính, phiền phức!"

Nói rồi Nhật Thiên bỏ đi trước, Linh Sa lẽo đẽo theo sau. Khi về đến nhà cô liền tìm đến ba mình để hỏi thêm về thông tin của Thiên, có lẽ con bé đã bị một màn anh hùng cứu mỹ nhân vừa rồi làm cho rung động, rơi vào lưới tình. Cộng thêm chú Tuấn không ngừng nói tốt về người đệ tử mà mình đánh giá cao nhất, đặt nhiều kỳ vọng nhất. Linh Sa trong lòng khởi sinh ý niệm sẽ theo đuổi người đàn ông này cho bằng được.

***

Mùa thu, tháng 9 năm 2015.

Thời gian qua tôi ở tòa soạn phát triển rất tốt, đều là nhờ anh Phong nhiều lần giúp đỡ, công việc mới trở nên suôn sẻ như vậy. Chúng tôi cũng thường xuyên ăn trưa cùng nhau, sau giờ làm thì hẹn nhau đi chơi, trò chuyện tán gẫu, thoáng chốc đã trở nên vô cùng thân thiết.

Hôm nay, sau khi tan làm anh Phong hẹn tôi đến một nhà hàng ở quận 1, trước đây tôi chưa từng tự mình đi ăn ở một nơi đắt tiền như vậy. Tuy bản thân sống trong nhung lụa từ nhỏ nhưng tôi không thích tiêu xài xa xỉ cho lắm.

Bước vào trong, tôi ngỡ ngàng vì trước mặt là một khoảng không gian lãng mạn chứa đầy hoa baby xanh và trắng, loài hoa mà tôi yêu thích nhất, cũng là loài hoa duy nhất tôi không hắt hơi khi lại gần.

"Happy birthday to you... happy birthday to you..." - Anh Phong vừa hát vừa cầm một chiếc bánh kem đi ra, anh là đang cố tình muốn làm một bữa tiệc sinh nhật bất ngờ cho tôi.

Bấy lâu nay anh Phong đều dành thời gian ở bên cạnh tôi, theo đuổi tôi. Tình cảm anh dành cho tôi chân thành ra sao, tôi đều có thể cảm nhận được. Hôm nay anh vì tôi cất công tổ chức sinh nhật, nếu nói tôi không có chút cảm động nào là nói dối.

Anh là một người chu đáo, tinh tế, dịu dàng và ấm áp, Phong đã thật sự chạm đến trái tim tôi, khiến tôi sau bao nhiêu năm khép chặt lòng mình đã có thể lần nữa chịu mở chúng ra đón nhận tình yêu mới.

Anh Phong tiến đến trước mặt tôi, để bánh kem trên bàn, ôm một bó hoa baby trắng, nhẹ nhàng quỳ xuống:

"Anh yêu em, cho phép anh làm bạn trai em được không?"

Tôi nhất thời không kiềm chế được cảm xúc mà bật khóc, khẽ cúi đầu nhận lấy bó hoa từ anh, biểu cảm vô cùng xúc động.

"Được, em đồng ý."

Nói rồi anh Phong đứng bật dậy, mừng rỡ ôm lấy tôi, bế lên xoay liền mấy vòng. Tiếng đàn piano không ngừng vang lên bên tai kèm theo không gian tràn đầy lãng mạn, phút chốc thân thể cả hai chúng tôi đã được bao trùm bởi tình yêu và hạnh phúc ngập tràn.

***

6 tháng sau.

Tháng 5 năm 2016.

Tòa soạn Tạp chí Eugene, quận 7.

Đến giờ tan làm, tôi như thường lệ đứng đợi anh Phong đi lấy xe trước cổng cao ốc tòa soạn. Bất chợt có một người đàn ông bước chân vội vã, vô tình va phải người tôi từ phía sau.

"Xin lỗi! Cô không sao chứ?"

Nghe thấy thanh âm quen thuộc, tôi quay đầu nhìn, đúng như dự cảm của mình, người trước mặt không ai khác chính là Nhật Thiên. Thống kê cái gì mà xác suất vô tình gặp nhau là 0,01%, đúng là lừa bịp.

Nhìn thấy tôi, Thiên nhất thời có chút bất động, không biết nên phản ứng ra sao. Tôi cũng vậy, nhìn thấy người tri kỷ mình từng thân thiết nhiều năm, quả thật trong lòng có chút khó xử, xen lẫn chút ngại ngùng. Nếu không phải vì đang đợi người yêu đón, tôi nhất định sẽ không ngần ngại bỏ chạy ngay tức khắc.

"Chịu để tóc dài rồi ha. Suýt chút thì không nhận ra mày." - Nhật Thiên nhanh chóng lấy lại vẻ mặt điềm tĩnh, mở lời bắt chuyện.

"Gần 2 năm rồi, những thứ không phù hợp, cần thay đổi cũng phải thay đổi thôi." - Tôi cười trừ, tùy ý trả lời đại một câu.

"Thực sự cảm thấy tóc ngắn không phù hợp sao?" - Nhật Thiên đặt câu hỏi đầy ẩn ý, nhìn tôi trầm ngâm.

Tôi không nói gì, cố ý né tránh mắt của Thiên. Tôi sợ, nó vốn dĩ rất hiểu tôi, một cái nhìn quét qua cũng biết tôi đang nghĩ gì. Không muốn tâm tư của mình bị người khác nắm bắt, tôi chỉ cười nhạt một cái rồi tìm cách đánh trống lảng:

"Sao mày lại ở đây?"

"Tòa nhà này có công ty đặt lịch bảo dưỡng xe công tác, tao cùng anh em đến đây làm việc thôi."

"À, ra vậy. Mà người yêu tao đón rồi, tạm biệt nha!" - Vừa nhìn thấy anh Phong chạy xe tới, tôi liền nhanh chóng nói lời từ biệt bỏ đi. Lúc đó tôi chỉ hận bản thân mình không thể có phép thần thông, một phát biến mất khỏi đây.

"Người đó có phải người trong hình trên bàn làm việc của em lúc trước không?" - Anh Phong chở tôi sau lưng, nhìn thấy tôi cùng người đàn ông khác nói chuyện, tránh không khỏi tò mò nên hỏi.

"Ừm. Lúc trước học chung trường cấp 3, lâu rồi không gặp nên xã giao vài câu thôi, cũng không thân thiết lắm." - Tôi phủ nhận mối quan hệ thân thiết của mình với Thiên. Không biết nữa, chỉ là với thân phận một bông hoa đã có chủ, tôi đối với bạn khác giới vô cùng lẩn tránh, huống hồ là Nhật Thiên, người từng có tình cảm sâu đậm dĩ nhiên không còn muốn có bất kỳ liên quan nào nữa.

***

Garage Tuấn Linh, quận 3.

Nhật Thiên vừa về đến xưởng đã bị Linh Sa chặn lại trước cửa, đồng nghiệp đi cùng cũng biết ý, vỗ vai nó một cái, cười cười trêu chọc rồi đi vào trong.

"Gì nữa đây?" - Nhật Thiên thở dài một tiếng, vẻ mặt lộ rõ sự chán chường ngán ngẩm.

"Anh chở em đi chơi được không? Ở nhà chán quá!" - Linh Sa điệu bộ nhõng nhẽo, nắm lấy tay Nhật Thiên mà nũng nịu.

"Muốn thì tự đi. Ai rảnh mà hầu? Suốt ngày chơi chơi, không thấy học hành gì hết." - Nhật Thiên gỡ tay cô gái ra, giọng nói cộc cằn khó chịu.

"Được được, ngày mai em sẽ đăng ký đi học. Em đi học thì anh sẽ chở em đi chơi đúng không? Em học giỏi thì anh sẽ yêu em mà hả?" - Linh Sa quyết không từ bỏ, nhất định phải bằng mọi cách bám dính lấy người đàn ông này.

"Lại nói khùng nói điên nữa. Mày có làm gì anh cũng không yêu mày đâu. Anh bị đứt dây thần kinh tình cảm rồi, được chưa? Làm ơn đi! Ngoài kia thiếu gì người, mày tha cho anh cái anh đội ơn!" - Nhật Thiên tỏ thái độ chán ghét, đẩy Linh Sa ra rồi đi thẳng vào trong.

Linh Sa bộ dạng uất ức đứng giậm chân tại chỗ, người trước giờ muốn gì được đó như cô sao lại có thể bị người khác khước từ phũ phàng như vậy được? Không cam lòng cô nhất quyết phải có được người đàn ông này, dù có phải trả giá bao nhiêu cũng chấp nhận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro