Chương 11: "Hoài Tụ, mấy nữ tử trong hậu cung, ngươi muốn cho ai làm hoàng hậu?"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11: "Hoài Tụ, mấy nữ tử trong hậu cung, ngươi muốn cho ai làm hoàng hậu?"

Editor: May

Quỳnh Lâm uyển là hoàng gia ngự uyển, những năm qua Tiêu Duệ ngắm hoa nghỉ mát, trước giờ đều mang theo Hoài Tụ, Hoài Tụ không phải chưa từng đi qua.

Tiêu Duệ nhắc đến như thế, nàng liền nhớ tới lúc Tiêu Duệ kéo nàng ở Quỳnh Lâm uyển đã làm rất nhiều chuyện hoang đường, trong lòng nghĩ: Mang ta đi giải sầu cái gì? Rõ ràng là ngài đi giải sầu!

Hoài Tụ cúi đầu nói: "Trong cung công việc bận rộn, bỏ bê công việc mấy ngày, thần sợ chậm trễ công việc, bệ hạ không cần mang theo thần."

Nàng có mấy phần chờ mong mấy ngày Tiêu Duệ không hồi cung, nàng sẽ tiêu diêu tự tại mấy ngày.

Dù trên mặt nàng đoan chính nghiêm túc, giống như không có chút tâm tư nào, Tiêu Duệ vẫn nhíu mày, nói: "Ngươi không phải đang suy nghĩ mấy ngày này trẫm đi, ngươi có thể ngủ an ổn mấy ngày, còn mong chờ mau tiễn trẫm đi sao?"

Hoài Tụ nói: "Thần không dám."

Không đợi đến giường, hắn đặt người ở trên bàn hôn, giống như muốn hủy hoại nuốt vào bụng, hận không thể đem nàng nhai nát, hôn nàng thở không ra hơi, hôn xong, còn không thôi hôn nhẹ, buồn bực nói: "Răng của ngươi cũng không nhọn như thế, sao có thể nói chuyện miệng lưỡi như thế với trẫm?"

Nói xong Tiêu Duệ nắm lấy vòng eo mảnh khảnh của Hoài Tụ, nhẹ nhàng nhấc lên, ôm người ngồi trên bàn, thò tay muốn cởi cạp váy của nàng.

Hoài Tụ nắm lấy váy của mình, đôi mi thanh tú nhíu chặt, nói: "Ta đến quỳ thủy, bệ hạ không nên, ta dùng cách khác hầu hạ ngài."

Tiêu Duệ sửng sốt một chút, có chút mất hứng,nói: "Trẫm không có cầm thú như vậy. Ngươi coi trẫm là hạng người nào?"

Hoài Tụ cảm thấy thật buồn cười: Ngài không phải là cầm thú sao? Chẳng lẽ không gần nữ sắc là chính nhân quân tử?

Hoài Tụ lặng lẽ từ trên bàn xuống, mũi chân còn chưa giẫm xuống, Tiêu Duệ ôm nàng, trực tiếp đi đến giường, phàn nàn lẩm bẩm: "Quỳ thủy của ngươi thời gian đến thật loạn, có khi mười lăm mười sáu ngày là tới, có khi hai tháng mới đến. . ."

Tiêu Duệ sống giống như đang ở trong Dưỡng Tâm điện an nhàn tự tại, ngồi ở trên giường, cởi giày, hơi mở to mắt nhìn Hoài Tụ nói: "Kêu bọn hắn đem nước nóng tới."

Hoài Tụ lặp lại một lần, cứng nhắc nói: "Bệ hạ, thần thiếp đến quỳ thủy, ô uế không sạch."

Tiêu Duệ nói: "Nhưng Trẫm không ngại."

Hoài Tụ đành phải nói: ". . . Vậy nô tỳ hầu hạ ngài rửa chân."

Tiêu Duệ nhìn nàng một cái: "Quên đi, không phải ngươi đến quỳ thủy sao?"

Tuyết Thúy xách nước rửa chân tiến vào, Trước khi Tiêu Duệ đến thì đã chuẩn bị, bỏ thêm dược liệu cho ấm. Nàng chưa từng nhìn hoàng thượng ở khoảng cách gần như vậy, bởi vì tuổi còn nhỏ, trải qua ít chuyện, có chút bối rối, cầm chậu trên tay, cảm thấy phải hành lễ, nhất thời do dự, giống con kiến nhỏ trên lò lửa.

Hơn nữa rõ ràng bệ hạ ở đây, không lẽ nàng bỏ bệ hạ qua một bên đi hầu hạ cô cô trước sao? Hình như không hợp lý.

Tiêu Duệ cười ha ha: "Tiểu nha đầu này bị ngốc sao?"

Hắn vung tay lên, nói: "Không có việc gì,các ngươi rửa chân cho cô cô đi."

Tiêu Duệ ngồi ở một bên hăng hái xem, thấy Hoài Tụ có chút xấu hổ, ngẫm lại hai người bọn họ đối xử tương đối chân thành đã bao nhiêu năm, còn thẹn thùng cái gì? Cởi giày, lộ hai chân ra trắng như sương, thon dài gót ngọc nhẹ nhàng chạm mặt nước, thử nhiệt độ, chậm rãi ngâm chân vào trong nước ấm màu xanh nhạt.

Tiêu Duệ đánh giá nói: "Hai chân ngươi rất tốt, nhọn gầy nhỏ nhắn mềm mại, đủ cong, ngón chân đều rất đáng yêu. Nhưng hơi lớn chút."

Hoài Tụ không muốn nói chuyện cùng hắn, nàng cũng không cảm thấy chân mình đẹp mắt, khi còn bé nàng để bàn chân trần chạy khắp thôn, lúc làm tiểu cung nữ mỗi ngày đều đi rất nhiều, bàn chân cứng rắn chút mới đi được.

Tiêu Duệ cũng ngâm chân xong, Hoài Tụ thay đổi áo ngủ, lên giường đi ngủ.

Hoài Tụ lặng lẽ trốn tận bên trong giường, Tiêu Duệ cũng áp sát vào, từ phía sau ôm lấy nàng, hỏi: "Đau bụng sao?"

Dứt lời, lấy tay dán lên bụng dưới nàng,lòng bàn tay nóng như vậy, nhiệt khí giống một tia xuyên thấu qua làn da ập vào, Hoài Tụ không được tự nhiên vặn vẹo uốn éo, nói: "Bệ hạ, sợ làm bẩn ngài."

Tiêu Duệ cười nói: "Việc này có là gì? Trẫm cũng không phải chưa có dính máu ô uế, không có ở trong bùn lăn lộn."

Hai năm trước có một lần, đã hai tháng Hoài Tụ không đến quỳ thủy.

Khi đó hắn còn âm thầm nghĩ, nữ nhân xảo quyệt này không phải vụng trộm đổ thuốc tránh thai rồi, trăm phương ngàn kế muốn mang thai long tử? Nếu như mang thai. . . Vậy hắn sẽ nhận.

Tiêu Duệ chờ hơn nửa tháng, cảm thấy lúc này có lẽ có thể chuẩn ra, gọi ngự y bắt mạch, hỏi có phải có thai hay không.

Hoài Tụ kinh ngạc: ". . . Nô tỳ uống thuốc tránh thai, thì mang thai thế nào?"

Nàng còn nghĩ, không lẽ Tiêu Duệ cho nàng không phải là thuốc tránh thai? Nàng còn chưa nghĩ đến sẽ mang thai đâu!

Tiêu Duệ: "Cũng có thể ngươi lén lút đổi thuốc."

Hoài Tụ im lặng nửa ngày: "Nô tỳ không có. Nô tỳ một mực tuân theo ý của ngài, mỗi lần đều uống thuốc, một giọt không dư thừa."

Tiêu Duệ: ". . ."

Cuối cùng ngự y cũng không có chuẩn ra bệnh, chỉ uyển chuyển nói: "Bây giờ không có dấu hiệu tin mừng. . . Có lẽ còn quá sớm."

Qua mấy ngày, Hoài Tụ đến quỳ thủy, Tiêu Duệ cực kỳ thất vọng.

Tiêu Duệ nhẹ nhàng xoa bụng dưới cho Hoài Tụ, ngửi mùi thơm ngát của tóc nàng, nghĩ đến mấy nam nhân vài ngày trước muốn lấy Hoài Tụ làm thê tử, lại có chút bực bội.

Hắn nghĩ, hay là cho Hoài Tụ một đứa bé, hoàng tử không được, hắn lập hậu trước rồi có con trai trưởng, không thể có thứ trưởng tử, nhưng công chúa thì có thể .

Kêu Hoài Tụ sinh tiểu công chúa cho hắn, hắn phong vị cho Hoài Tụ,nữ nhi đầu tiên cũng do Hoài Tụ sinh cho hắn, như vậy Hoài Tụ sẽ hài lòng.

Tiêu Duệ đợi một hồi lâu, cứ nghĩ Hoài Tụ sẽ xoay người, dựa sát vào trong ngực mình, các hậu phi khác đều như thế, nghe thấy hô hấp nhẹ nhàng.

Tiêu Duệ nhẹ giọng bật cười, ôm người vào trong ngực, chậm rãi chìm vào mộng đẹp.

Lúc trước mỗi tháng Hoài Tụ đến quỳ thủy đều đau bụng, lần này thì không đau nhiều, giảm đau rất nhiều.

Nàng nghĩ nguyên nhân là Tiêu Duệ cho quyển « ngọc phòng kinh » kia, ngoại trừ các loại việc trong phòng, trong đó còn có phương pháp cho nữ tử tu dưỡng bên trong, có thể làm cho người an ổn chìm vào giấc ngủ, thân thể dễ chịu, gần đây mỗi ngày trước khi ngủ nàng luyện tập theo một chút, thật sự ngủ ngon hơn, không nghĩ tới ngay cả đau bụng quỳ thủy cũng giảm bớt.

Hôm sau, trời chưa sáng Tiêu Duệ đã dậy hồi Càn Thanh cung.

Các thí sinh tham gia thi đình vừa bình minh thì đã vào cung,trình diện với hắn, điểm danh, tập trung, làm lễ, hành lễ, hắn tự mình ban phát đề sách. Hắn tự mình tuần sát trường thi, qua loa xem xét văn án của thí sinh, thấy yêu thích thì âm thầm nhớ ở trong lòng, đến hoàng hôn nộp bài thi, chờ đóng dấu, đóng gói, niêm phong chờ quan thu, đưa đến chỗ phê duyệt của giám khảo.

Tiêu Duệ dặn dò: "Không lấy từ văn biền ngẫu có sẵn, lấy nguồn gốc sử cứu tâm kinh, cụ thể lấy từ lễ dân nuôi tằm."

Giám khảo kiểm tra danh sách trước.

Sau khi Tiêu Duệ nhìn, điều chỉnh sơ lại, kiểm tra nhiều lần.

Trong đó thám hoa chính là thí sinh Giang Nam Doãn Cảnh Đồng, nguyên là thứ tám, bởi vì quê quán giống với Hoài Tụ, Tiêu Duệ nhìn mấy lần, đọc kỹ cặn kẽ, cảm thấy người này coi trọng căn bản thiết thực,tuổi còn trẻ, năm nay mới hai mươi bảy tuổi, vẫn chưa ba mươi. Hắn nói một chút về đệ tử hàn môn, đề cao thứ bậc, đậu thám hoa.

Sau khi có kết quả thi đình, những người trúng tuyển dự tiệc ở Quỳnh Lâm uyển.

Hoài Tụ cứ tưởng rằng lần trước nàng uyển chuyển từ chối, Tiêu Duệ sẽ không mang nàng đi.

Không ngờ tới ngày đó, Trương Bàn trực tiếp tới mời nàng.

Hoài Tụ đành phải ngồi kiệu xuất cung, tiến về Quỳnh Lâm uyển.

Quỳnh Lâm uyển ở thành tây kinh thành, cách không xa hoàng cung, ở phố lớn Thuận Thiên môn. Đại môn nha đạo, đều cổ tùng quái bách. Có thạch nguyên, vườn anh đào. Bên trong kiến trúc sáng sủa, cao mấy chục trượng, bên trên có tầng lầu, xây hồ nước, cầu vòm tròn, tràn đầy thuyền hoa, phồn hoa như gấm, cỏ cây sum suê, do phía nam tiến cống, hoa nhài, hoa loa kèn, thuỵ hương, mẫu đơn, sơn trà, cũng không ít thêm hoa cẩm tú.

Vườn ở nơi này, ban thưởng cho đám môn sinh của thiên tử ở Quỳnh Lâm yến.

Lúc này Hoài Tụ tất nhiên không có ở bữa tiệc, nàng đang ở tòa Nguyệt Trì cách xa, hóng mát ngắm cảnh, loáng thoáng nghe thấy sáo trúc nhã nhạc truyền đến.

Quỳnh Lâm uyển không phải địa bàn của nàng, không đến lượt nàng quản.

Hoài Tụ cúi đầu, nhìn thấy cá chép trong ao bơi lại, buồn bực ngán ngẩm rơi vãi mồi cho cá, kéo tới một đám cá chép tranh nhau chen lấn thành một bầy.

~~~

Thôi quý phi kêu người nhìn chằm chằm động tĩnh của Hoài Tụ, buổi chiều thì biết nàng xuất cung.

Thôi quý phi cảm thấy không thể tin được: "Bệ hạ mang nàng tới Quỳnh Lâm uyển rồi? Tại sao lại mang nàng đi? Nàng chỉ là thượng cung, không ở trong hoàng cung trông nhà,mang theo nàng làm cái gì?"

Thôi quý phi cảm thấy có nhiều điểm khả nghi.

Nàng càng nghĩ, cảm thấy bệ hạ cùng Hoài Tụ rất có khả năng có tư tình, nhưng không cần phải yêu chiều Hoài Tụ nhiều như vậy. Trong cung, Hoài Tụ tuy đẹp, nhưng các mỹ nhân trong cung này phong phú, cao gầy mập, so với Hoài Tụ thì càng xinh đẹp hơn không phải là không có? Nàng tự nhận cũng không kém cỏi, thậm chí đẹp hơn mấy phần; thứ hai, Hoài Tụ lớn tuổi, hai mươi lăm tuổi, đã là hoa tàn ít bướm, nàng vẫn chưa tới hai mươi, hậu cung phi tử từng người so với nàng tuổi trẻ xinh đẹp, nam nhân mà, không phải đều yêu cái đẹp sao? Phụ thân của nàng, huynh trưởng nàng, di nương hai mươi lăm tuổi là đã thất sủng.

Nàng nghĩ đến trước kia từng có một bà con xa vào kinh đi thi, ở nhờ phòng viện nhà hắn, không mang thê tử, mang theo nha đầu thông phòng không danh không phận, chiếu cố ăn ở, cũng chiếu cố việc giường chiếu.

Cũng không hơn gì.

Nàng nghĩ, khó trách Hoài Tụ là cung nhân tiền triều tới giờ vẫn còn có thể ngồi vững vàng vị trí thượng cung, đại khái là quyến rũ vua? Nhìn bộ dáng nàng đoan trang cứng nhắc, không thể nào tưởng tượng nổi khi nàng làm dáng vẻ phong tình.

Hết thảy chỉ là suy đoán của nàng, có thể hai người thật sự chỉ là quan hệ quân thần.

Thôi quý phi cảm thấy mình là suy nghĩ lầm, thật sự có quan hệ thì thế nào, chỉ là một nam nhân yêu hay không yêu một nữ nhân thì đơn giản nhìn xem hắn có cho hay không cho danh phận, cho danh phận nặng bao nhiêu? cao bao nhiêu?

Nhiều lắm chỉ là nữ nhân làm ấm giường, danh phận chỉ là một đồ vật, ở trong lòng bệ hạ có thể có bao nhiêu phân lượng?

Nhìn chằm chằm nàng làm gì? Không có ý nghĩa. Không quá mức uy hiếp đối với nàng.

Chẳng lẽ Hoài Tụ xuất thân thứ dân còn có thể làm Hoàng hậu?

~~~

Sau yến tiệc Quỳnh Lâm.

Tiêu Duệ ở Quỳnh Lâm hai ngày.

Hoài Tụ quá nhàm chán, ngoại trừ ngắm hoa ăn quả, không có chuyện để làm. Còn không thú vị bằng trong cung, mỗi ngày quản lý công việc, còn có nhiều nhãi con vây quanh nàng.

Tiêu Duệ cho người hầu tỳ nữ lui ra, cùng tản bộ ở trong viện với nàng, thấy nàng sững sờ, hỏi nàng: "Đang suy nghĩ gì?"

Hoài Tụ hỏi hắn: "Bệ hạ, nô tỳ lười biếng nghỉ ngơi mấy ngày, lại trừ bổng lộc của ta?"

Tiêu Duệ bực bội không hiểu, hậu phi hắn chưa từng mang theo, chỉ mang Hoài Tụ theo, còn muốn lấy bổng lộc?

Tiêu Duệ sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, nói: "Trẫm mang ngươi theo thưởng hoa."

Hoài Tụ bình tĩnh, một lát sau,nói: "Ở quê của ta, mỗi khi đến ngày xuân, phía sau nhà ta trên núi sẽ nở khắp núi đồi đầy hoa đỗ quyên, các loại hoa dại, mẹ ta sẽ hái chế thành son phấn, để dùng hoặc đem bán."

Dứt lời, cảm thấy hình như ở trước mặt Tiêu Duệ nói như vậy có mấy phần không tốt, bổ sung nói: "Nếu ngày nào có thể mang thất lang đi xem một chút thì tốt biết mấy."

"Có cái gì đẹp? Nhà ngoại ngươi trừ ngươi thì không còn ai." Tiêu Duệ cảm thấy nữ nhân này thật là không biết tốt xấu, nhất thời tức giận nói, "Ngươi đã không có hứng thú, vậy hồi cung. Lần sau trẫm không mang theo ngươi tới đây."

Hoài Tụ cầu còn không được, tốt nhất nói lời giữ lời.

Tiêu Duệ càng nghĩ càng giận, trên đường trở về gọi nàng vào trong long liễn.

Hoài Tụ thầm nghĩ không ổn, không dám tới gần.

Tiêu Duệ lạnh lùng nói: "Tới đây. Trẫm kêu ngươi tới đây."

Nàng đành phải tiến lên, bị dày vò một đường, lại sợ bị người khác nghe thấy, một mực cắn chặt hàm răng, không dám phát ra một chút âm thanh.

Tiêu Duệ hồi phục tinh thần, giải tỏa bực bội.

Sau khi hồi cung.

Tiêu Duệ tuyên gọi Trương ngự y chuyên phụ trách cho Hoài Tụ tới nói chuyện: "Ngừng thuốc tránh thai của Hoài Tụ, đổi thành thuốc bổ."

Trương ngự y đáp ứng, bệ hạ phân phó như thế hắn không cảm thấy có chút nào kỳ lạ. Hắn đã sớm cảm thấy rằng sớm muộn cũng có ngày này, hắn nhìn bệ hạ đối xử với Hoài Tụ khác với các nữ tử trong hậu cung.

Tiêu Duệ còn nói: "Trước tiên đừng nói với nàng, đến lúc đó mỗi tuần ngươi xem mạch cho nàng, nếu như mang thai nữ thì giữ lại, nam thì bỏ đi."

Trương ngự y kinh ngạc, quỳ xuống đất thật sâu: "Trước kia Thượng cung sử dụng thuốc tránh thai dược tính quá độc, sợ là. . . Sợ là mang thai liền thì rất khó."

Tiêu Duệ lạnh lùng nhìn hắn, nói: "Ngươi nói ngươi là người vô dụng sao?"

Trương ngự y run lẩy bẩy: "Thần, thần sẽ dốc hết toàn lực, nhưng cho thần thời gian một năm điều Dưỡng cho Hoài Tụ cô cô."

Tiêu Duệ nói: "Nửa năm."

Trương ngự y dập đầu, mồ hôi ướt nhỏ xuống mặt đất: "Vâng."

Lập hạ hôm đó.

Buổi chiều, Hoài Tụ bị tuyên gọi đến ngự thư phòng.

Trên bàn sách bày ra rất nhiều hình nữ tử , bên cạnh kèm theo chữ.

Tiêu Duệ hỏi nàng: "Hoài Tụ, ngươi nhìn xem, mấy nữ tử trong hậu cung này,ngươi muốn cho ai làm hoàng hậu?" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro