Nhớ nhung thành bệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Link tác giả: https://manmanmanmanyuemei.lofter.com/

Sở Nghiêu / Nghiêu Sinh đam mê viết đoản

Truyện ngắn 1,5k từ he

Ooc nó là của tôi

"Mùa đông, tôi chưa bao giờ hoài niệm Thượng Hải như vậy ,hay nói là hoài niệm một người nào đó, cho đến khi tôi đến Paris, hoàng hôn ở Thượng Hải luôn đẹp hơn Paris, có lẽ là do tôi đã quen có người bên cạnh, nhớ lại ngày trước nói muốn ở cùng nhau nhưng cuối cùng lại rời đi một người. Mấy ngày nay tôi nghĩ tôi phỏng chừng là bị bệnh, nên đi đâu cũng có thể nhìn thấy bóng dáng của anh ấy, anh ấy nói anh ấy là người có cuộc sống tồi tệ, tôi tự nhiên không cảm thấy như vậy Anh ấy là nhân vật nổi tiếng ở Thượng Hải. Ngày hôm đó, anh ấy mỉm cười với tôi, nghiêm túc nói "Lộ Nghiêu, chính là em, phu thê tiền kiếp, nay là oan gia, bát tự không hợp cũng là em".

Lộ Nghiêu cầm bút viết, lại nghĩ đến điều gì, vừa viết lại khóc không thành tiếng, khiến Bạch Ấu Ninh hoảng sợ, "Lộ Nghiêu, sao cậu lại khóc, tôi lại không bắt nạt cậu."

"Ấu Ninh, tôi nghĩ Sở Sinh đang  rất nhớ chúng ta, chúng ta đi Thượng Hải thăm anh anh ấy đi, cũng không biết anh ấy có khỏe hay không, chúng ta mang cho anh ấy chút đồ ăn ngon của Paris đi, còn có ảnh chụp..." Bạch Ấu Ninh nghe xong, dùng sức ôm chặt lấy cậu, "Nghe lời chờ Thượng Hải thái bình, chúng ta đi tìm Sở Sinh ca" Trên gương mặt cô cũng xuất hiện một vệt nước mắt, mái tóc bạc như tơ rơi trên mặt Lộ Nghiêu, " Bảo bối, nghe lời."

Bạch tiểu thư vốn thông minh lanh lợi, tự nhiên có thể nhìn ra người mà Lộ tiên sinh yêu không phải là mình, mà là con nuôi của cha cô, Kiều Sở Sinh. Hai người họ lớn lên cùng nhau từ khi còn nhỏ, cô ấy thực sự coi Kiều Sở Sinh như anh trai của mình, từ nhỏ Kiều Sở Sinh đều sẽ nhường cho cô bất kể thứ gì cô muốn. Chỉ vào ngày cô ấy và Lộ Nghiêu giả thành hôn, Kiều Sở Sinh tiều tụy hỏi cô, có thể nhường Lộ Nghiêu cho anh hay không, anh thật sự rất thích Lộ Nghiêu.

Ngay khi cô chuẩn bị buông tay, ngày hôm sau Thưởng Hải bắt đầu hỗn loạn, chị gái Lộ Nghiêu nói bằng giá nào cũng phải dẫn cậu ra khỏi đây, kết hôn giả là biện pháp tốt nhất, đây là cách duy nhất để Lộ Nghiêu ở lại ở Thượng Hải. Cậu ấy có thể làm sao bây giờ, ngay cả chị của cậu cũng nhận ra quan hệ không tầm thường với anh ấy, "Em thật sự cho rằng vị bằng hữu giang hồ kia có thể bảo vệ em cả đời hay sao, tốt nhất em không nên đụng đến điểm mấu chốt của chị, Lộ Nghiêu, em là em trai của chị chị tin em là người thông minh " Với một lời đe dọa trắng trợn, hôn lễ đã được đưa vào chương trình nghị sự.

Đương nhiên, kết hôn giả tuyệt đối không được nói cho bất luận  nào, kể cả Kiều Sở Sinh mà cậu yêu nhất, hôm đó Kiều Sở Sinh tìm cậu, "Nếu em không muốn thành hôn, em đi cùng anh, anh rất giỏi việc chạy trốn, ai cũng không tìm được hai chúng ta." Bỏ trốn, trong đầu Lộ Nghiêu chỉ nhảy ra từ này, "Tôi vừa mới kết hôn đã định bắt cóc tôi sao? Thật sự không sợ Bạch Ấu Ninh phát điên."  

Không sợ, mất đi cậu mới là chuyện đáng sợ gấp ngàn lần, vì câu anh ấy có thể làm bất cứ điều gì cho dù đánh đổi cả sinh mạng, đó là suy nghĩ duy nhất của Kiều Sở Sinh lúc này, nhưng anh ấy chỉ mở môi, "Ra vậy, anh chúc em hạnh phúc." Lộ Nghiêu lịch sự gật đầu, sau khi kết hôn, cậu cùng Bạch Ấu Ninh đi Paris.

Khi đến Paris, Lộ Nghiêu cảm thấy cái gì cũng thay đổi, không có những vụ án phiền phức, không có những ngày cãi nhau với Kiều thám trưởng, không có Kiều thám trưởng bất lực nhìn anh lại chỉ có thể từ từ trả tiền ở phía sau, Lộ Nghiêu mỗi lần nghĩ đến lại vô cùng đau đớn. 

Lộ Nghiêu trở về Thượng Hải một chuyến, trở về anh liền điên rồi, đều nói tương tư thành bệnh, nhưng làm sao lại cảm thấy Lộ Nghiêu cùng mọi người không giống nhau, trở về Paris liền suốt ngày nhốt mình trong phòng , mặc cho người làm gọi lớn tiếng như thế nào cũng không muốn đi ra, Bạch Ấu Ninh mỗi lần cũng chỉ miễn cưỡng đi ra, mỗi lần cô Bạch chỉ nói: "Chính là như vậy, tôi hiểu anh ấy." Làm sao cô có thể hiểu được cảm giác người mình yêu chết trước mặt mình, cô ấy làm sao có thể hiểu được đây:

Đúng, Kiều Sở Sinh đã chết. Anh ấy chết trước mặt cậu, anh ấy chết ở Thượng Hải, chết ở trong phòng tuần tra nơi anh và Lộ Nghiêu xử lý rất nhiều vụ án, cậu nhớ rõ, cậu cùng Kiều Sở Sinh ôn chuyện, ngoài cửa truyền đến tiếng đánh  về chuyện ngày xưa với Qiao Chu, và có một cuộc đánh nhau ngoài cửa, âm thanh thực  sự khiến Lộ Nghiêu hoảng sợ, "Sở Sinh, đã xảy ra chuyện gì? "Kiều Sở Sinh không trả lời câu hỏi của cậu "Lộ Nghiêu nghe lời, trốn vào trong tủ. "Vậy anh phải làm sao?" "Anh tự có biện pháp, đừng nói nhảm nhiều như vậy." Lộ Nghiêu chân trước bước vào tủ đóng cửa lại, tiếng súng chân sau liền chấn vỡ lỗ tai cậu, một bóng người cũng theo đó mà ngã xuống, cậu nhận ra bóng dáng kia, là Kiều Sở Sinh, cậu  cảm giác hốc mắt nóng ngời, nếu đổi lại trước đó, Kiều Sở Sinh đã sớm ôm lấy cậu nói đừng lo lắng, anh ở đây. Nhưng người này lại ngã xuống vũng máu, ngã xuống trước mặt Nghiêu.

Sau đó, Lộ Nghiêu bị đưa trở lại Paris,  trở nên điên loạn, hàng ngày nhốt mình trong phòng, nói rằng sẽ viết thư cho Kiều Sở Sinh, hỏi anh như thế nào, hỏi anh có nhớ mình hay không, chờ một lần nữa đi ra liền là một mùa thu, hình như cậu đã quên chuyện một đoạn thời gian đó, tìm bác sĩ, nói là chịu không nổi loại đả kích này, đem chuyện này bài trừ ra ngoài ý thức.

"Ấu Ninh,  nói khi nào chúng ta sẽ trở về Thượng Hải."

"Qua một giai đoạn, qua một giai đoạn chúng ta sẽ trở về."

Hồi lâu, luôn có một người ngồi dưới gốc cây hoa hải đường trong sân, không phải suy tư cái gì, chính là viết cái gì đó.

"Phần đời còn lại của em không còn tươi đẹp nữa, từng ngọn cỏ ngọn cây đều là nhớ nhung, Kiều Sở Sinh, em nhớ anh rất nhiều."

.

.

.

Trời ơi, tác giả ít có ác vậy mà nói để he. (;'༎ຶД༎ຶ').



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro