Chương 16 - 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16:

- Cảm ơn anh vì sự quan tâm tới học viện của chúng tôi, nhưng tôi chưa thể cho anh câu trả lời chính xác được. Vì chúng tôi vẫn chưa nhận được lời xác nhận nhập học của tất cả các học sinh niên khóa năm nay nên danh sách các học sinh khoa Kinh Tế chưa được cập nhật.

- À vậy sao? Ừ, cảm ơn cô nhé.

Tôi đờ đẫn cúp máy. Tôi vừa làm gì, gọi điện tới trường đại học kinh tế lớn nhất trong thành phố để rồi nhận ra thời điểm này bộ phận tuyển sinh của trường đều đang nghỉ hè, chỉ có vài sinh viên sắp tốt nghiệp túc trực làm thêm ở đó, danh sách học sinh mới chưa thể được bổ sung. Đây là một điều mà ai cũng rõ, chắc hẳn cô gái kia sẽ đảo mắt ngao ngán ngay sau khi cúp máy vì tôi là "thằng dở hơi hỏi những câu đần độn" thứ n mà cô ta phải cố tỏ ra lịch sự.

Tôi đang đi tìm Alfred và mong nhóc đổi ý ư? Không hẳn, tôi chỉ muốn có một cuộc nói chuyện hẳn hoi thôi. Chỉ vì tôi nghĩ nhóc nên theo đuổi ước mơ không có nghĩa là nhóc không thể về xin lỗi bố mẹ và theo học Kinh Tế. Nhưng nếu gặp thì tôi sẽ nói gì cơ chứ? Tôi và nhóc đột nhiên trở nên xa cách sau ngày nhóc mười tám tuổi, những mẩu hội thoại gượng gạo khiến tôi không biết Alfred có mưu tính gì. Có lẽ việc xin học bổng ngành Kinh Tế này diễn ra sau lưng tôi cũng lâu rồi, và tôi thì không đủ tin cậy để nhóc tiết lộ về điều ấy.

Rồi tôi nhớ lại chuyện bắt gặp nhóc ở tiệm ăn với bạn, thái độ của nhóc khi giới thiệu tôi cũng chả vui vẻ hào hứng gì. Tôi nhận ra Alfred không còn là thằng nhóc nhõng nhẽo bám theo ôm ấp tự hào về tôi nữa, điều ấy xảy ra được một thời gian rồi. Ah, cảm giác tổn thương thật ấy nhỉ? Người thích bạn đột nhiên không thích nữa, như thể mất đi một fan hâm mộ vậy.

Nếu tôi thực sự muốn nói chuyện nghiêm túc với Alfred, thực ra tôi nên tìm đến trường cấp ba của nhóc, hoặc đến tận nhà. Nhưng đang trong thời gian nghỉ hè, nên cái phương án đến tận trường loại ra khỏi đầu được rồi, còn đến tận nhà? Tôi không biết nhà Alfred ở đâu. Ngoài tên của nhóc con và trường trung học, tôi chẳng biết gì cả. Nhóc có anh chị em không? Làm sao tôi biết. Bố mẹ nhóc làm gì? Có vẻ như bố là một doanh nhân thành đạt thích áp đặt, mẹ của nhóc thì khá yêu thương chiều chuộng. Nghĩ đến đây tôi thấy có vẻ như về nhà nhóc sẽ có những điều kiện tốt hơn là cứ dính chặt lấy tôi.

Xét cho cùng tôi cũng quý nhóc, nhưng chẳng thể là yêu hay thích được.

*

* *

"Gửi ông/anh/ngài Søndergaard,

Cảm ơn vì e-mail thể hiện sự quan tâm tới trường đại học của chúng tôi. Chúng tôi rất tiếc khi phải thông báo lại rằng không có học sinh nào tên Alfred M. Bradley nằm trong khoa Kinh Tế. Có thể là một sự nhầm lẫn đã xảy ra về phía ông/anh/ngài.

Cảm ơn và chúc một ngày tốt lành."

Đừng ngạc nhiên, ngài Søndergaard chính là tôi, Andersen. Không liên quan tới câu chuyện lắm, nhưng cha tôi là người Đan Mạch, mẹ tôi là người Thụy Điển. Nghe tên tôi cũng biết mà, Andersen là cái tên khá phổ biến ở hai nước đó, nhưng có nguồn gốc Đan Mạch nhiều hơn, truyện cổ Andersen, nghe quen không? Có lẽ là vì thế nên tôi không giống nhiều gã đồng tính ở Mỹ nơi mình đang sống, khác biệt theo kiểu tích cực ấy. Tôi gầy hơn (ở một đất nước có nhiều người bụ bẫm như Mỹ điều này làm tôi tự hào chết được), tửu lượng rất tốt và đường nét trên mặt có nét đặc biệt khó nói và trông hot hơn nhiều, kể cả ở lứa tuổi của mình. Andersen này sẽ luôn giữ vững phong độ là tên đồng tính được khao khát nhất ở Dickens, không bàn cãi gì nữa.

Tôi cố nghĩ lan man về những điều đó để không nghe thấy tiếng thở dài của mình. Đó là e-mail thứ sáu tôi nhận được, cùng một nội dung, cùng một sự thất vọng. Tất cả những trường đại học trong thành phố này đều không có học sinh khoa Kinh Tế nào tên Alfred M. Bradley. Vậy là đi học ở thành phố khác, hoặc có thể là du học, gia đình nhóc con đó định hướng như thế nào tôi không hề biết.

Rốt cuộc thì tôi chẳng biết cái quái gì ngoài rượu và tình dục. Có khi vậy lại tốt hơn.

*

* *

- À, vào đi Andersen. – Giám đốc chi nhánh tươi cười chỉ tay vào chiếc ghế xoay đối diện bàn làm việc khi tôi bước vào phòng.

Thông thường tôi không hay nói chuyện với ông ta, cơ bản là không có gì để nói, đây là loại người chán ngắt. Ông ta giao việc, tôi xem xét rồi lên ý tưởng nộp lại, nếu được thì sẽ chỉ đạo bộ phận marketing thi hành. Chưa bao giờ tôi gây thất vọng hay làm sai điều gì, về công việc tôi khá cẩn thận nên cũng chẳng có lí do để gặp riêng. Nhiều kẻ không ưa tôi ở công ty vì thái độ và lối sống cá nhân bê bối, nhưng chừng nào tôi vẫn làm việc nghiêm túc và không gạ gẫm lũ trai thẳng ở công ty thì chẳng làm gì được tôi cả. Ben từng nói tôi tốt hơn hết là tránh xa cả những tên gay kín ở chỗ làm ra, nhưng vài cậu trông cũng được nên tôi phớt lờ lời cảnh cáo ấy. Dù sao thì tôi cũng đâu có đi rêu rao khắp nơi chuyện tôi ngủ với ai.

- Hmm, có chuyện gì vậy ông Smith? – Tôi nhướn mày ngạc nhiên, rõ ràng không hiểu lí do tại sao mình được mời tới đây.

- Có vẻ như công ty nhiều người không thích cậu lắm nhỉ? – Nhấp một ngụm cà phê, ông ta nhận xét. – Tôi không tiếp xúc nhiều nên chỉ có thể đưa ra nhận xét về cậu trong công việc.

- Chuyện yêu ghét là vấn đề cá nhân, tôi không hề để mấy thứ đó xen vào công việc. Khối lượng công việc ở phòng Marketing đều được tôi phân chia hợp lí. – Quá quen với kiểu nói chuyện chuyên nghiệp từ tốn, tôi rất tự nhiên đáp trả. Không phải hứng lên mà ông ta gọi tôi tới phòng gặp riêng, nhất định là tôi sắp có rắc rối gì đó rồi. Đan hai tay vào nhau, tôi tiếp lời. – Có chuyện gì vậy thưa ông?

- Tôi rất hài lòng với những việc cậu làm trong công ty từ trước tới nay. – Tôi nhăn mày, chờ đợi từ "nhưng" huyền thoại xuất hiện sau những câu khen ngợi lấy lệ như thế này, tôi cần biết chuyện quái gì sắp xảy ra. – Nhưng gần đây có người báo cáo rằng cậu có vấn đề về sự thành thật. Xin lỗi tôi không thể tiết lộ tên, người đó đã đưa ra kết quả điều tra rằng cậu có tiền sử phạm tội, và tội đó vẫn chưa mãn hạn cho tới bốn tháng nữa. Nhưng trong đơn xin việc và cả những đơn sau này, cậu đều viết rằng không hề có tiền sử gì.

Ôi mẹ kiếp, đừng nói là chuyện đó...Tôi không ngăn được đồng tử mắt mình giãn to đầy ngạc nhiên.

- Tôi nghĩ chuyện vi phạm luật giao thông ở mức độ nhẹ không được tính là tiền sử phạm tội. – Tôi cố lấp liếm sự lo lắng của mình, hi vọng thông tin mà ông ta nhận được chỉ gói gọn trong vài chữ "có tiền sử" chứ không cụ thể.

Một hi vọng ngu ngốc, có lẽ một kẻ nào không ưa tôi đã cất công tìm hiểu tới vậy. Chuyện xảy ra đã lâu, tôi hoàn toàn không quên nhưng không nghĩ rằng vị trí làm việc của mình quá khắt khe với tiền sử phạm tội. Thực sự, tôi đâu nộp đơn xin làm cảnh sát hay kế toán. Xin việc ở thời đại này đã đủ khó rồi, nếu dám ghi rằng có tiền sử phạm tội, dù chỉ là một tội vớ vẩn nhỏ nhặt sẽ giảm khả năng được nhận đi biết bao nhiêu phần trăm cơ chứ. Suy nghĩ đó hoàn toàn không sai, tôi đã làm việc trong công ty này được chừng năm năm, sau khi công ty cũ phá sản. Đó chính là lúc tôi phạm tội, cũng chẳng vẻ vang gì, khi ấy tôi vừa thất nghiệp. Tôi không phải kiểu người tiết kiệm đề phòng trường hợp như vậy, tôi còn trẻ, cũng coi là ngu ngốc đi. Nếu là phụ nữ, tôi đã đi ăn nằm loanh quanh rồi có bầu để hưởng những phúc lợi xã hội rồi, nhưng không, dù tôi cũng thích đàn ông nhưng tạo hóa không cho tôi khả năng ấy. Tôi mất việc làm, nhưng hóa đơn không quan tâm tới chuyện đó. Khả năng cao là tôi sẽ chết vì đói – điều mà không còn xảy ra mấy ở thời đại này vì tôi không muốn hỏi ai giúp đỡ, kể cả từ Levi. Tôi vào siêu thị, có mang theo tiền trong người nhưng làm thế nào để sống những tháng tới đây? Well, có vẻ ai cũng đoán được chuyện gì xảy ra tiếp theo. Ngớ ngẩn là ở chỗ, thứ tôi lấy trộm không phải là đồ ăn, là một lon bia cơ, mẹ kiếp! Thế nên những thằng nhóc con vắt mũi chưa sạch đừng có đi rêu rao mấy thứ triết lí sáo rỗng như thế: phá vỡ luật lệ, làm điều gì đó điên rồ, vân vân. Tội tôi từng phạm phải không hề liên quan tới vị trí tôi đăng kí làm ở phòng marketing, vì vậy những ngày tháng đi làm trôi qua khá yên bình.

Cho tới lúc này.

Mẹ kiếp cái lỗi lầm vớ vẩn đó. Chỉ còn bốn tháng nữa thôi mà! Bốn tháng nữa là những người tuyển dụng không được phép dùng tội đó để từ chối đơn làm việc của tôi nữa.

- Không phải là vi phạm luật giao thông. – Ông Smith từ tốn, dễ dàng nhìn ra ý định che giấu yếu ớt của tôi. – Cậu đã làm việc rất tốt trong năm năm vừa qua, tất nhiên tôi đã xem xét những cố gắng của cậu.

Tình hình không ổn rồi, tôi không cảm thấy một chút hi vọng nào cả.

- Nhưng vì cậu từng làm việc trong quảng cáo liên quan tới trẻ em, và từng đích thân tham khảo thị trường, tiếp xúc với trẻ em dưới tuổi vị thành niên, hành vi phạm tội của cậu lại xảy ra không lâu trước thời điểm nộp đơn cho công ty và chuyện che giấu khiến mọi chuyện nghiêm trọng hơn. – Hahaa, tốt, nói nốt điều cần nói ra đi ông Smith. – Tôi không có cách nào khác ngoài buộc cậu thôi việc.

Mẹ kiếp. Cuộc đời thất bại này.

*

* *

- Này mới có mười rưỡi thôi mà. – Ben chộp lấy cố tay tôi khi thấy tôi đang say sưa hít đống cỏ vừa mua được từ mấy tên nghiện trong nhà vệ sinh.

- Thì sao? – Tôi cộc cằn giằng tay ra.

- Hôm nay mới là thứ năm, sáng mai cậu còn đi làm. – Ben nhún vai như thể đấy là điều hiển nhiên.

Tôi không nói gì chỉ cười khẩy nhạt nhẽo.

- Tôi sẽ đè ai đó ra thật sớm rồi về, được không? – Tôi ôm cổ Ben thì thầm, đầu óc vẫn nhận thức được mình đang làm gì, có lẽ "phê" rồi nên tôi mới hành xử như thế này.

- Ừ. – Ben không giấu được giọng điệu lo lắng nhưng biết rằng không thể cản nổi tôi nên cũng chấp thuận.

Tựa lưng vào thanh chắn ở bar, làm điều mà tôi giỏi nhất – uống nốt ly rượu. Tôi đảo mắt quan sát mọi người ở sàn nhảy. Nhóc đứng bên cầu thang kia có vẻ được, à, hóa ra là thằng nhỏ dính tin đồn bị giang mai. Chẳng biết thật hay đùa, nhưng nghe cũng hơi ghê. Tôi quay đi, đảo mắt qua một lượt, âm thầm đánh dấu "tích" những người đã từng qua tay mình. Một, hai, năm, mười, mười lăm, hai lăm, bốn mươi, năm lăm, sáu mươi,... Mẹ kiếp, tôi tự thấy mình có chiến tích đồ sộ ra phết. Nhìn đi nhìn lại ai cũng quen mặt cả, hoặc không phải kiểu tôi thích, hoặc là béo ị già nua. Tôi hi vọng thị lực mình vẫn còn tốt để phân biệt những điều ấy, hoặc vì đang phê nên tôi nhìn ai cũng giống nhau.

- Về thôi. – Tôi túm cổ Ben lôi ra khỏi Dickens, ném chìa khóa xe cho cậu ta. – Tỉnh hơn thì cẩm lái đi.

Hành trình từ Dickens về nhà tôi diễn ra trong im lặng, tôi chẳng biết kể chuyện gì. Mọi khi sẽ là về mấy tên đồng nghiệp hay dự án mới đảm nhận ở công ty, giờ thì còn gì mà kể nữa chứ? Kể chuyện về tình một đêm à? Tôi cũng sẽ kể nếu tôi nhớ tên được hết bọn họ để Ben dễ phân biệt. Không lẽ tôi lại bắt đầu cuộc hội thoại bằng cách khoe mình mới thất nghiệp.

- Hình như cậu là thứ duy nhất có khả năng di chuyển mà tôi chưa đè ra. – Phá tan không khí im lặng một chút vậy, chắc sẽ nói về chuyện hôm nay tôi nhìn ai ở Dickens cũng thấy không hứng.

- Chúng ta từng suýt rồi. – Để tôi nhắc lại cho mọi người nhớ, Ben là bạn giường hụt của tôi.

Tôi mím môi cau mày nhớ lại đêm hôm đó nhưng rượu khiến đầu óc tôi không chịu hoạt động gì cả:

- Cậu có nhớ tại sao mình không lôi nhau lên giường mà lại trở thành bạn không?

- Vì tôi khóc lóc và nhớ về bạn trai cũ. Và cậu nói cậu không hứng thú gì với một tên ẻo lả như tôi. – Ben bật cười khi nhớ lại bản thân hôm đó. Nói là ẻo lả, nhưng thực ra tính cách và thân hình của Ben khá đàn ông, chỉ là trong chuyện tình cảm hồi đó cậu ta hơi ngớ ngẩn như vậy đấy.

- Thế quái nào mà cậu nhớ được? – Cậu ta cũng uống vài li khi nãy ở Dickens cơ mà.

- Neh, chẳng biết. – Ben nhún vai. – Có khi là yêu từ cái nhìn đầu tiên chăng? – Là do tôi say hay giọng điệu của Ben có chút "gợi ý"?

- Tôi muốn mửa quá. – Tôi đáp lại kiểu đùa cợt.

Xe đột ngột dừng lại. Nè tôi đùa thôi mà, tôi đâu có cần nôn mửa gì đâu. Đang định phản bác thì tôi nhận ra cậu ta đang dừng đèn đỏ.

- Giờ tôi không còn là một tên ẻo lả nữa. Cậu có suy nghĩ lại không? – Đột nhiên cậu ta ngập ngừng khi nói ra câu thứ hai.

Tôi không hiểu ý định của cậu ta là gì. Tôi cũng không biết hành động chống tay rướn người gần lại Ben này là do bị tác động bởi rượu hay là lời nói có phần gợi ý như thế. Tôi có thể cảm nhận cậu ta cũng tiến lại phía tôi, tai nghe được hơi thở gấp lo lắng, môi hơi mím lại. Hai chóp mũi gần cảm nhận được nhau thì có gì đó đánh động trong tâm trí. Tôi bật cười ngả ngớn, phả hơi thở nhiều mùi cồn khó chịu của mình trực tiếp vào mũi Ben khiến cậu ta nhăn nhó lùi lại:

- Đèn xanh rồi kìa.

-

- Con không biết nói gì nữa. – Julietta trợn tròn mắt khi tự tưởng tượng ra viễn cảnh tôi miêu tả.

- Bố cũng thế.


Chương 17:

Ben nghĩ tôi cố tình làm quá lên mỗi khi nhắc tới vấn đề tuổi tác nên luôn luôn trêu chọc. Trừ cái vấn đề đó ra, cậu ta không bao giờ nhắc tới những chuyện mà tôi ghét đề cập một cách nghiêm túc. Chẳng hạn như việc Alfred bỏ đi hoặc việc chúng tôi suýt hôn nhau trên xe đêm nọ.

Tôi vẫn đến Dickens vào hàng tối, dụ dỗ mọi em trai mà tôi thấy hứng thú, ban ngày thì mê mải lướt mạng tìm việc làm. Kệ mẹ low-carb đi, tôi phát hiện ra với một bữa ăn có carb mỗi ngày cùng tình trạng thất nghiệp hiện giờ khiến năng lượng đủ xài cho cả ngày – tính cả chuyện mây mưa và mất hai cân. Không biết sẽ phải điền hồ sơ như thế nào với cái tiền án sắp mãn hạn và chuyện "dối trá" ở công ty cũ đây?

Có thể tôi nên tới một thành phố khác, đủ xa để chẳng ai biết tôi là ai, nhưng đủ gần để người ta thấy những dự án mà tôi từng phụ trách là đáng xem xét. Cũng là một ý hay, tôi sẽ bắt đầu hành trình chinh phục một quán bar khác. Có nên bịa một cái tên nào thật "kêu" để dùng trong bar không nhỉ, như vậy thì những trường hợp hi hữu kiểu Alfred sẽ không xảy ra nữa.

Haa, trước kia đôi khi tôi vẩn vơ nghĩ về Levi, giờ thỉnh thoảng Alfred lại chạy qua tâm trí. Nhóc đó thật biết cách làm phiền người khác, ngay cả khi không còn ở đây nữa, ngay cả lúc tôi có quá nhiều điều để suy tính.

Thở dài một tiếng, tôi chôn mình sâu hơn dưới tấm chăn ấm áp, khiến chiếc laptop đang được đặt trên đùi trượt xuống bụng. Ngồi một chỗ nhìn màn hình máy tính năm tiếng đồng hồ liền làm mắt và lưng tôi nhức muốn chết.

Lâu rồi mới cảm thấy bế tắc thế này.

*

* *

Ben chỉ phát hiện ra tôi thất nghiệp trong một lần rảnh rỗi tới công ty – chính xác hơn là công ty cũ, hồn nhiên hỏi tiếp tân gọi tôi xuống để cùng đi ăn trưa, điện thoại cậu ta hết pin nên cũng không thèm báo trước. Tôi có thể tưởng tượng ra khuôn mặt đần độn của cậu ta khi được báo rằng tôi đã bị buộc thôi việc.

Ben có vẻ tức giận vì tôi không nói gì, cậu ta gần như liên tục đay nghiến cái chuông cửa, như thể sẵn sàng đấm cho tôi một cú ngay khoảnh khắc tôi ló đầu ra vậy. Không trách, tối nào tôi cũng tới Dickens với cậu ta, uống rượu nói chuyện rồi làm tình như thể mình vẫn là người đàn ông vô lo nhất thế giới. Cũng cảm thấy chút vui sướng len lỏi khi thấy tên khốn đó dù hay mở miệng gây gổ nhưng thật sự quan tâm tới tôi, chỉ là người lớn thì không cần giúp đỡ.

Có vẻ như ông trời cũng đồng tình vậy, khoảnh khắc Ben phát hiện ra tôi thất nghiệp, cũng là lúc tôi nhận được lời mời phỏng vấn từ một công ty ở Washington DC, có lẽ tôi sẽ bay tới đó thay vì chấp nhận phỏng vấn qua skype. Hành động như vậy thể hiện thiện ý nhiều hơn.

Đột nhiên lại nghĩ tới sự quan tâm lo lắng của Ben cùng chuyện xảy ra hôm nọ trên xe, tôi tự hỏi Ben có nhìn nhận tôi hơn bạn bè một chút không? Đây không phải giọng điệu hi vọng. Nếu thực sự những lời nói của Ben hôm đó có ý yêu đương thật thì đúng là thảm họa.

Thế nên nhận được lời mời phỏng vấn từ thành phố khác như thế này quả thực là chuyện đáng mừng. Không chỉ vì tình trạng cần công việc của tôi hiện giờ mà tôi cần giữ khoảng cách với Ben, cậu ấy là một người bạn tốt, và tôi không có ý định phá hỏng nó bằng thứ tình cảm mập mờ vớ vẩn.

- Này, có nghe không đấy? – Ben bực tức đưa tay đóng laptop lại vì tôi cứ nhìn chằm chằm vào đó, mặc kệ cậu ta ra sức tự quát tháo tự nghe.

- Ờ...không? – Tôi nhíu mày vô tội. – Tôi bận mà. – Câu trả lời đáng đấm nhất có thể thốt ra từ miệng tôi lúc này, nhưng tôi đang bận tìm vé máy bay thật chứ bộ.

Một khoảng lặng bao trùm căn phòng, về phần Ben, chắc cậu ta đang suy tính xem nên bóp cổ hay đấm tôi thì hơn, còn não bộ của tôi đang phân vân dữ dội giữa hai lựa chọn: nói cho Ben tình hình hiện tại và suy nghĩ của mình hay là cứ kệ, đợi đến lúc tôi đi thì cậu ta khắc biết. Chia tay chưa bao giờ dễ dàng cả, mà kết quả cũng chưa chắc chắn, chả có lí do gì để tôi đột nhiên biến thành kẻ khoác lác.

Buổi tối hôm đó là lần đầu tiên từ ngày quen nhau bọn tôi không cần tới Hazel hoặc Dickens, không cần rượu mà vẫn có thể nói chuyện tới sáng. Ben thực sự là một người mà tôi có thể nói chuyện hàng giờ.

Có một khoảng lặng, Ben quay ra nhìn tôi, ánh mắt dịu đi rất nhiều so với lúc sập cửa ầm ầm bước vào nhà hồi chiều. Tôi chợt nhớ lại ngày đầu tiên gặp Ben, tua lại đoạn hội thoại mà tôi dùng để dụ cậu ta vào xe của mình. Chắc chỉ là cảm giác thôi, nhưng ánh mắt cậu ta lần này có vẻ "sẵn sàng" hơn lần đó.

- Để tôi xem có thể làm được gì. – Bàn tay to lớn với vài vết chai do thói quen nắm rất chặt vô lăng khi lái xe của Ben thít lấy cổ tay tôi như một hành động trấn an.

Càng thêm lí do để tôi đặt vé một chiều tới Washington.

*

* *

Đêm trước ngày bay, tôi vẫn đến Dickens với Ben như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, cho dù chuyện hợp đồng nhà cửa ở đây tôi đã lo xong hết, tôi tự dồn mình vào đường cùng, bằng mọi giá buổi phỏng vấn chiều mai phải thành công.

Có khi đây là lần cuối tôi còn gần gũi thân thiết với Ben như thế này. Nghĩ tới đấy lại thấy lòng chùng xuống, không phải kiểu sầu não thương nhớ, là giống như một cái bĩu môi của trẻ con khi thấy một con thú nhỏ dễ thương tội nghiệp hơn, aww, trong đời tôi cậu ta cũng đặc biệt theo cách riêng mà.

Tâm trí vẩn vơ, nếu Levi không còn tìm thấy tôi dễ dàng như mọi khi, cậu ấy sẽ cảm thấy thế nào nhỉ? Cả Alfred và lời hứa hẹn vặt vãnh kia nữa.

Gì đây Andersen, đột nhiên ủy mị như vậy?

*

* *

Nằm trong phòng khách sạn lơ đễnh nguệch ngoạc vài đường cố qua màn thứ năm trăm bao nhiêu đó của Candy Crush, tôi nghĩ về phản ứng của người phỏng vấn hồi chiều. Mọi thứ có vẻ rất tốt trừ lúc người ta cầm CV của tôi lên, hai chân mày nhíu lại khi nhìn thấy mục tiền sử phạm tội. Nhưng chuyện đã lâu – tội đó cũng không quá đáng kể, thêm nữa tôi lại có kinh nghiệm làm việc khá ấn tượng. Khi được hỏi tại sao lại thôi việc ở công ty cũ, miệng nói rằng môi trường cũ không đủ thách thức, trong lòng thầm mong họ không gọi cho công ty cũ hỏi cặn kẽ.

Chỉ mong là vẻ mặt của tôi đủ tự tin để họ không nghi ngờ tôi cố che giấu gì đấy. Ý tôi là, thôi nào, tôi đã dám khai là mình có tiền sử phạm tội sắp mãn hạn rồi, theo lẽ thường thì còn điều gì đáng sợ hơn để mà giấu giếm nữa cơ chứ?

Aww, chuyện thuê nhà ở đây tôi vẫn chưa lo xong, họ nói nếu được nhận sẽ liên lạc trong thời gian sớm nhất có thể. Chàng trai sắp sinh nhật ba mươi tuổi này đang cân nhắc xem có nên mỗi ngày dụ một em trai ở gay bar gần đây cho về nhà để tiết kiệm tiền ăn ở không, đã thất nghiệp còn phải ở trong khách sạn chờ đợi, thật khổ cho tôi quá mà.

Cuộc gọi tới khiến tôi ngay lập tức thoát ra khỏi dòng suy nghĩ vẩn vơ kia.

- Này, ở đâu vậy? – Ben vẫn không hay chuyện gì xảy ra, có lẽ đang đứng trước thềm nhà tôi, bực tức vì bấm chuông mãi mà chẳng thấy cửa mở.

- Washington DC. – Ngập ngừng một lúc, tôi không muốn nói ra khi mà kết quả việc làm chưa có, nhưng thực tế thì không thể giấu Ben lâu được, ngày nào cậu ta cũng tìm tôi.

- Bar mới sao? – Giọng điệu của Ben mang hàm ý: "Tên khốn đổi địa bàn mà không nói trước cho chiến hữu".

- Không. – Tôi bật cười. – Washington, thủ đô ấy.

- Hả? – Có lẽ cậu ta không tin, nhưng rồi lại nghĩ tôi chẳng có lí do gì để nói dối. – Từ khi nào đấy? Sao không nói gì? Du lịch à?

- Ừm...không. – Tôi nuốt khan một tiếng. – Phỏng vấn việc làm.

- Hả? Cậu định chuyển đi? – Giọng điệu của cậu ta ngạc nhiên như thể tôi thông báo mình mang bầu vậy. – Này, nghiêm túc đấy à?

Tôi không biết đáp lại như thế nào, vốn dĩ chưa bao giờ là người giỏi nói ra những câu chia tay sướt mướt. Ben là người tôi có thể nói chuyện lâu, nhưng không phải là người để tôi nói những chuyện ủy mị.

- Sao tự dưng lại?

- Tôi chán Dickens rồi, vậy thôi.

*

* *

Những ngày tiếp đó tôi không dám rời điện thoại, ít nhất là trong giờ hành chính. Cuộc gọi mang tin tốt hoặc tin xấu có thể tới bất cứ lúc nào, cảm giác chờ đợi bất lực này thật đáng sợ. Ben không gọi lại, chỉ có một tin nhắn chúc may mắn kèm theo lời nhắc nhở rằng kết quả ra sao cũng nên báo cho cậu ta.

Khởi đầu mới ở một thành phố mới, nghe cũng ổn. Nhưng tôi có hơi "già" để làm lại từ đầu không? Căn nhà của tôi còn sáu năm nữa để trả xong, tôi cũng đi được 1/3 quãng đường rồi. Sớm xác định bản thân không cần con cái đầy nhà, tôi đã làm hợp đồng trả góp nhà từ khi sự nghiệp bắt đầu khởi sắc. Đã có người liên lạc khi thấy tôi cho thuê nhà, đồng ý kí hợp đồng một năm, là một gia đình nhỏ. Lần này nếu không thành công, tôi trở về cũng chẳng còn chỗ mà ở nữa. Chắc phải căng thẳng lắm tôi mới nghĩ như vậy, haahaa, cũng có ngày Andersen tự nhận mình già đó. Nếu Ben biết được, cậu ta sẽ tự mãn lắm, nghĩ rằng những lời châm chọc của cậu ta cuối cùng cũng ngấm vào não tôi.

Tiếng chuông điện thoại làm tôi giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ tiêu cực, nhưng nhìn tên người gọi đến lại làm tôi chết lặng hơn. Levi.

Từ ngày con gái cậu ta ra đời gần như không liên lạc, tại sao lại là lúc này? Cậu ta biết chuyện tôi bị đuổi việc? Hay chỉ đơn giản là muốn gặp mặt tâm sự lâu ngày? Không có lí do để tôi nghe máy, nhưng càng không có lí do để tôi ngắt máy.

- Đi uống không? – Levi không hề thắc mắc tại sao tôi mất quá nhiều thời gian để bắt máy.

- Hôm nay không được. – Hình như đây là lần đầu tiên tôi từ chối Levi.

- Tối mai tám giờ, Hazel, ngồi tới khi đóng cửa, nghe được không? – Cậu ta có vẻ khẩn thiết.

- Haaa, cãi nhau với vợ? – Tôi cố tình châm chọc. – Hay ngán mùi bỉm sữa rồi?

- Haahaa không, tôi nhớ cậu thôi.

Ba tiếng sau tôi tìm thấy bản thân ngồi đờ đẫn trên chuyến bay về.

-

- Oi, oi, oi! – Con bé trợn mắt như thế muốn nói "bố bị cái quái gì", mong mỏi đợi tới đoạn mình xuất hiện.

Tôi nghiêm mặt chấn chỉnh, dám dùng giọng điệu đó với tôi à? Lũ trẻ con để xổng ra thế giới bên ngoài ngày nào là nguy hiểm ngày đó.


Chương 18:

Tôi và Levi ngồi nói chuyện tới tận khi ông chủ Hazels không thể chịu nổi phải tằng hắng cất lời đuổi khéo. Lana – con gái bé bỏng của Levi đã biết bò, cậu ta khoe tôi hàng tá hình con bé trong hàng trăm bộ đồ dễ thương. Cảm giác có con tuyệt tới vậy sao? Tôi chẳng bao giờ hiểu được việc hàng ngày bưng bê hầu hạ một đứa nói không nên câu, quần áo không thể tự mặc, động chút là ầm ĩ lên, lại còn ị bừa bãi nữa chứ. Có thể do đấy là con cậu ta, nhưng nghĩ lại thì tôi là con bố mẹ tôi đó, mà họ có chấp nhận tôi đâu, dù tôi không hề ị bậy, tôi chỉ thích đàn ông thôi.

Nhưng tôi vẫn im lặng nghe không đưa ra nhận xét, cũng không cảm thấy tiếc vì mình đã về đây. Gương mặt vui vẻ của cậu ta thực sự lâu rồi mới thấy, dù có vài quầng thâm dưới mắt vì đêm hôm mò dậy cho con ăn sữa. Levi cũng không biết chuyện tôi bị đuổi việc, haa, lần cuối cùng cậu ta tới cơ quan tìm tôi là khi nào, không biết là phải thôi. Chính ra Ben quan tâm tới tôi hơn đó chứ, khi cậu ta vui vẻ vùi đầu vào mấy bộ mông của các em giai Mexico tôi vẫn nhận được hàng tá tin nhắn khoe mẽ và rủ đi chơi. Ben đúng là bạn tốt mà.

Một lí do nữa để tôi thẫn thờ im lặng nhấm nháp ly rượu của mình đó là khi vừa xuống máy bay, một cuộc gọi nhỡ. Tôi đường cùng rồi.

*

* *

Những ngày tiếp theo tôi cố thủ ở một khách sạn vừa tiền, đến bữa ra ngoài mua chút đồ ăn, chẳng làm gì ngoài tiếp tục tìm việc. Khi tôi gọi lại cho công ty ở Washington, họ tỏ ý từ chối khéo vì tôi đã tắt máy như thể không toàn tâm với công việc. Tôi lại lận đận ngồi tìm một công việc thích hợp ở đây, cả nơi ở nữa chứ. Rốt cuộc số phận làm tôi không xa Levi được. Pshh, không đổ tội linh tinh nữa, là tôi đã tự chọn như thế.

Đến một ngày không còn thích Levi nữa, tôi sẽ kể hết ra và yêu cầu đền bù lại mọi quyết định đường đột sai lầm vì cậu ta của tôi.

Khi nhìn thấy tên Ben hiện lên trên màn hình điện thoại, tôi lưỡng lự rồi cũng bắt máy. Không muốn cậu ta bận tâm nhưng cũng chẳng thể che giấu được, mọi lời nói dối đều thật vụng về trong tình cảnh này.

- Kết quả sao rồi? – Ben vào thẳng vấn đề chính, bỏ qua phần loanh quanh trêu chọc như mọi khi.

- Levi gọi điện cho tôi vào hôm nọ. – Tôi nói luôn nguyên nhân thay vì kết quả.

Tôi nghe thấy tiếng thở dài xen lẫn âm thanh đứt quãng của một tiếng cười nhạt, haahaa, tôi đã bao giờ nói là Ben rất hiểu tôi chưa?

- Vậy là đang ở nhà? – Và giờ thì cậu ta sẽ tới tìm tôi, tranh thủ giờ nghỉ trưa ít ỏi của mình.

Tôi chép miệng, thôi thì cũng nói cho nốt sự thật đi, che giấu vài phần cũng chả ích gì:

- Không, cũng chẳng có nhà để ở nữa.

- Mẹ kiếp thằng đần này.

*

* *

Chuyện xin việc càng trở nên khó khăn không chỉ bởi chuyện "gian dối" ở công ty cũ mà còn vì mấy lời đồn vớ vẩn của lũ ở Dickens nữa. Trước giờ có khi nào tôi để ý chúng đi nói xấu gì tôi, tới khi đi xin việc mới nhận ra thành phố này gay phủ sóng mạnh quá đi. Quá nổi tiếng cũng thật không tốt.

Ben ngỏ ý tôi có thể tới nhà cậu ta ở, đùa cợt mà nhận xét rằng tôi cũng quen hơi với ghế sofa ở đó rồi, chắc không khó khăn gì. Đùa cũng vui đấy, nhưng tôi không cần giúp đỡ. Chợt cảm thấy may mắn vì Alfred không quyết định bám dính lấy mình, tình trạng hiện tại của tôi không đủ để cho nhóc con vay học phí. Rời xa tôi, chung quy lại cũng...tốt cho nhóc thôi. Tôi không ý thức được là mình đã lén thở hắt ra khi nghĩ vậy.

Có vẻ như nhớ lại chuyện trên xe lần trước, Ben cũng không nghĩ rằng việc ở chung nhà kéo gần khoảng cách với tôi là ý hay, dù xét về lí thì đấy là một cách để cải thiện đáng kể tình hình hiện tại. Thế nên dù bản chất cứng đầu y hệt Alfred, Ben không hề hối thúc thuyết phục chuyện ấy.

Khi ngẫm lại mọi chuyện, tôi phát hiện mình bắt đầu vu vơ nhớ tới Alfred, ngầm so sánh nhóc con với vài người trong giai đoạn này. Trước đó mọi thứ đều quy về Levi, mặc dù khoảng thời gian này tôi vẫn đầu óc điên loạn vì cậu ta, nhưng Alfred đã bắt đầu có một vị trí nhất định. Không tới mức nuối tiếc nhớ nhung, chỉ là nghĩ tới thôi.

Hoặc tôi "tưởng" là chỉ có vậy.

*

* *

- Tôi có thể giúp cậu có một buổi phỏng vấn ở công ty tôi. – Ben nói vậy khi thấy chuyện ngày nào tôi cũng ở trong khách sạn tìm việc là không hề ổn. Chưa chắc tôi đã tìm được một công việc ở đây, và thuê nhà thì luôn có hợp đồng ít nhất là sáu tháng. – Công ty tôi cần một nhân viên trong quản lý sắp xếp kho khi nhận đơn hàng trên mạng hơn là giới thiệu sản phẩm như cậu từng làm trước đó, nhưng cậu cũng từng học qua về lĩnh vực này mà.

- Ừ...cảm ơn. – Tôi vẫn chăm chú di chuột qua lại.

- Cậu thậm chí còn chả nghe thấy gì. – Ben cố giữ bình tĩnh trước thái độ bất cần của tôi.

Tôi lén liếc mắt nhìn cậu ta, có vẻ như vẫn chưa chạm tới giới hạn đâu, cợt nhả thêm một chút là được:

- Có...mà...?

- Nhắc lại đi.

- Cậu biết cậu nói gì mà. – Tôi chun mũi.

- Đủ rồi đấy Ander. – Haa, tức rồi, tôi chỉ đợi có thế, tôi gần như có thể đoán ra câu nói tiếp theo của cậu ta. – Từ chối mọi sự giúp đỡ chẳng làm cậu đàn ông lên chút nào đâu.

Nói rồi bực tức, mặt đỏ tía tai vơ lấy chìa khóa xe và áo khoác, trước khi sập cửa vẫn kịp quay lại, hai lỗ mũi phập phồng vì tức giận, lườm tôi tới cháy mặt, Chúa ơi, tôi miêu tả cậu ta như thể con bò mộng thần từ mấy trò chơi bước ra ấy nhỉ.

- Còn tiếp tục giữ cái thái độ đó, và nghĩ rằng bản thân có thể làm được mọi chuyện. Tốt thôi. Ôi Ander, cậu thật mạnh mẽ, tự lập, lạnh lùng. – Haa, chắc hẳn bực mình lắm, cậu ta còn không ý thức được là bản thân đưa tay lên khua loạn để minh họa cho cục tức đang tắc ở cổ họng. – Đừng nói chuyện với tôi cho tới khi cậu thừa nhận rằng cuộc đời cậu đang thảm hại và cần giúp đỡ như thế nào. Mẹ kiếp!

Wow, mức độ xúc phạm còn hơn cả tôi dự tính nữa kìa. Neh, cũng tốt thôi, tôi không muốn thành gánh nặng của Ben. Chẳng ai có trách nhiệm phải lo lắng cho tôi tới vậy cả.

*

* *

Tôi tới Dickens sau hai tuần bọc chăn làm kén trong khách sạn. Có lẽ tôi đang có vận xui, và chẳng có cách nào xua những linh hồn u ám được tích tụ bao lâu đi ngoài việc tìm một em trai thật trẻ và non nớt. Ai cũng thích đồ mới và hiện đại, chắc hồn ma cũng vậy thôi. Nói vậy nhưng đôi khi đồ cổ mới có giá trị à nha, không, tôi KHÔNG HỀ ám chỉ bản thân là "đồ cổ".

Cũng không ngoài dự đoán, Ben cũng ở Dickens và đang giao du với nhóm bạn mới, có thể là mới làm quen từ khi tôi còn ở Washington. Tôi kín đáo đánh giá các bằng hữu mới của cậu ta, không phải là ghen tị hay do tôi xấu tính đâu, nhưng errr, cậu ta thích kiểu người đó hả? Nhìn mấy tên to con theo kiểu ngoại cỡ, hình xăm chiếm một nửa cơ thể tu một hơi hết cả vại bia đó, nhìn thế nào cũng thấy Ben như kiểu mấy tên đần độn bị lũ đầu gấu ở trường bắt nhập hội. Nhưng thấy Ben nói chuyện có vẻ vô tư đùa cợt với họ như vậy, chắc tôi không nên đánh giá con người qua vẻ bề ngoài, vỏ bọc cũng chỉ là hình thức thôi. Nhưng cứ nghĩ tới mấy tên già bụng phệ đầu hói đi dê qua dê lại mấy nhóc mới vào Dickens thì có thấy kinh khủng không cơ chứ? Mẹ nó, tôi tự làm dấu thề độc với bản thân rằng mình sẽ không biến thành một kẻ tuyệt vọng như thế khi bước sang ngưỡng ba mươi.

Khốn kiếp, cũng sắp rồi đấy. Không cần Ben ở cạnh móc máy nhắc đểu, tôi vẫn nhớ. Tuổi trẻ của tôi chỉ còn kéo dài một tuần nữa thôi.

Buồn thật. Tôi chép miệng, thất nghiệp, không nhà, đã vậy lại còn sắp ba mươi tuổi nữa chứ. Vế cuối cùng là tệ nhất đấy! Đêm nay phải tranh thủ mới được.

*

* *

Tình hình ngày càng tệ đi, tôi nhận ra một tháng trôi nhanh như thế nào khi hạn trả góp nhà đã tới gần. Vậy là bản án ngớ ngẩn kia của tôi còn ít hơn ba tháng để mất hiệu lực. Tôi vẫn tạt qua Dickens để tận hưởng nốt tuổi trẻ của mình, không thể nằm ở khách sạn mãi. Và Ben thì vẫn tiếp tục coi như không quen biết tôi khiến lũ bép xép nhiều chuyện ở Dickens tự vẽ ra một cuộc tình lâm li ngắn hạn giữa tôi và Ben. Mỉa mai về chủ đề này sẽ vui lắm, tiếc là chúng tôi không nói chuyện với nhau.

Ben đã từng nói vào ngày sinh nhật ba mươi tuổi, cậu ta sẽ làm cho tôi ý thức sâu sắc được rằng mình đã già nua cũ kĩ tới như thế nào. Nhưng có vẻ dự định ấy không thể thành sự thực, ai mà ngờ chuyện này sẽ xảy ra chứ? Có vẻ như dạo gần đây tôi nghĩ về Ben hơi nhiều. Cũng dễ hiểu, giờ tôi chẳng còn công việc để mà suy đi tính lại nữa, chuyện tiền bạc thì có nghĩ nữa cũng không nhiều thêm được, tôi chỉ biết hàng ngày nhìn tài khoản vơi dần đi, dùng tiền kiếm được từ gia đình sinh sống tại nhà tôi rồi đắp thêm chút vào để trả góp nốt căn hộ.

Một số nhà tuyển dụng không thèm trả lời email của tôi, một vài nơi lịch sự ám chỉ rằng họ rất ấn tượng với CV của tôi nhưng đáng tiếc là mục "tiền sử phạm tội" có chút không thích hợp, hình như cũng có vài công ty ấn tượng nhưng nhanh chóng dập tắt ý định thuê tôi khi gọi điện hỏi giám đốc công ty cũ nguyên nhân thôi việc. Tôi còn thiếu điều dội bom thư các công ty nữa thôi.

Lúc nào cũng là tiền, kế đến là đàn bà, mọi rắc rối đều từ đấy mà ra.

Tôi không hề biết rằng suy nghĩ ấy lại ngầm tiên đoán những chuyện xảy ra sau này. Ngớ ngẩn haa? Ai mà ngờ được đàn bà lại rắc rối tới độ kéo cả gay vào cuộc cơ chứ?

-

- Cuối cùng thì bố vẫn nhận sự giúp đỡ của chú Ben chứ gì? – Julietta vắt chéo chân với vẻ mặt "con đoán được mà" chán nản.

- Mà tại sao lại đoán vậy? – Tôi lườm con bé.

- Vì bố sẽ không xin lỗi chú Ben, và chú ấy thì hiển nhiên cũng không xin lỗi bố rồi. – Con bé đảo mắt nhìn trần nhà lắc đầu ngao ngán. - Có thể chú ấy thích bố, nhưng không phải kiểu như Alfred.

- Haaha, có nhiều kiểu thích vậy à? – Mẹ kiếp, hình như con bé lớn quá nhanh rồi.

- Như Alfred, yêu bất chấp tất cả, hành động ngu ngốc, cố gắng cam chịu, người ta chỉ có thể như thế khi còn quá trẻ thôi. Chú Ben thì không như thế, kiểu yêu hết lòng đam mê không màng tự tôn ấy đã dành cho người khác trước bố rồi.

Pshhh, tôi ôm con bé bật cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro