Chương 6: Sao tôi lại ở trên xe của cậu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sóc Hoài chỉ cảm thấy mình bị nuốt chửng vào bóng tối, sau đó mất đi ý thức.

Khâu Hoa Hành hơn 50 tuổi nhìn tình hình trước mắt thầm nghĩ không tốt. Nếu như Lệ quỷ nuốt phải quỷ hồn khác, không nói đến bọn họ hiện tại không có biện pháp thu phục tiêu diệt nó, ngay cả bảo mệnh cũng khó.

Khâu Hoa Hành lo lắng nói với một đạo sĩ trẻ tuổi khác: "Thành Dương, mau... Thông báo cho Đổng sư bá con."

"Ba... Không, không có tín hiệu! "Thành Dương trước đó đã sớm cố gắng gọi điện thoại, nhưng không thể gọi được.

Đúng lúc này, quỷ trần nhà đột nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết âm trầm.

Cánh tay thật dài bị xé mở ra bằng tay không, sương đen xung quanh cũng bị chấn nhiếp tản ra.

Mái tóc dài như mực tung bay, bộ đồ đỏ rũ xuống. Thần thái Sóc Hoài lạnh lùng, hơi ngước mắt lên, khi ánh mắt rơi vào trên người quỷ trần nhà, quỷ trần nhà tựa như thấy Diêm Vương sống, cả người chấn động, hoảng sợ lui về phía sau.

Mọi thứ xung quanh bắt đầu run rẩy điên cuồng vì Sóc Hoài, những khuôn mặt gớm ghiếc bò ra khỏi bức tường, chúng gào thét, lần lượt lao về phía quỷ trần nhà, bao phủ lấy nó.

Quỷ trần nhà liều mạng giãy dụa cuối cùng vẫn bị khuôn mặt dữ tợn gắt gao túm lấy, kéo vào trong trần nhà biến mất không thấy đâu.

Trước khi bị kéo vào trần nhà hoàn toàn biến mất, quỷ trần nhà còn mở to hai mắt, nhìn hai cha con Khâu Hoa Hành gần như đối mặt với nó.

Miệng lặp đi lặp lại: "Chân tôi ... Chân tôi... Của tôi, đưa nó cho tôi... Đưa chân cho tôi! ”

Hai cha con sợ tới mức tim sắp ngừng đập, trơ mắt nhìn quỷ trần nhà biến mất trước mắt bọn họ.

Linh Linh——!

Tiếng chuông bạc thanh thúy vang lên, khiến hai cha con phục hồi tinh thần. Chỉ thấy Sóc Hoài cầm cánh tay quỷ dị xé xuống từ trên người quỷ trần nhà, từng bước từng bước đi về phía bọn họ.

Linh, linh, nương theo tiết tấu bước chân, tiếng chuông dễ nghe có vẻ cực kỳ gây kinh hãi vào lúc này, từng chút từng chút tới gần, tựa như chỉ cần nghe âm thanh này là có thể mất mạng.

Cha con Khâu Hoa Hành ôm chặt lấy nhau, run rẩy.

Khâu Hoa Hành: "Đừng đừng đừng lại đây! Chúng tôi chính là... hậu nhân Khâu thị! ”

Khâu Thành Dương: "Không sai, không không sai! Cậu lại tới đây, chúng tôi sẽ không khách khí! ”

Bước chân Sóc Hoài không dừng lại, hai cha con lập tức lấy ra hoàng phù pháp khí phòng thân.

Khâu Hoa Hành đang ngưng quyết, trong miệng lẩm bẩm, hoàng phù trong tay lập tức bốc cháy.

Ngọn lửa màu đen hóa hoàng phù thành tro tàn, Khâu Thành Dương vội vàng đưa lên một tấm gương bát quái, kết quả còn chưa chiếu đến Sóc Hoài, gương đã nứt ra.

Khâu Hoa Hành cuối cùng đành phải cắn ngón tay, ngưng quyết đánh về phía Sóc Hoài, kết quả lại bị hắc khí quanh người Sóc Hoài ngăn cản, không tạo thành nửa điểm thương tổn đối với y.

Bước chân Sóc Hoài dừng lại một chút, nhưng vẫn đi về phía họ.

Điều này làm cho cha con Khâu Hoa Hành hoàn toàn tuyệt vọng.

"Cậu đừng tới đây, chúng tôi không có ý làm cậu tổn thương, không có ý mạo phạm! Ôi, a——! Cứu, cứu mạng——! Có quỷ——! ”

Sóc Hoài đứng trước kết giới nhỏ hẹp, trong tay nắm lấy cánh tay quỷ trần nhà, ngẩng đầu nhìn về phía hai cha con. Đối mặt với bọn họ gào thét khóc lóc hoàn toàn thờ ơ.

Y đột nhiên ném cánh tay quỷ kia cho mặt người dữ tợn xung quanh.

" A a a a a a a a——!."

Tiếng kêu thảm thiết phá vỡ chân trời.

Cánh tay quỷ ném ra bị mặt người dữ tợn cắn xé gặm ăn, cửa phòng 417 lúc này cũng bị người ta phá vỡ từ bên ngoài.

Khuôn mặt dữ tợn nhao nhao nhìn về phía Hạ Nam Đình vừa mới xâm nhập, mà đập vào mắt Hạ Nam Đình, chính là hình ảnh Sóc Hoài tóc dài đồ đỏ, cùng với ba cha con Khâu Hoa Hành ngất xỉu trong kết giới.

Sóc Hoài chậm rãi nghiêng người nhìn về phía Hạ Nam Đình, ánh mắt lạnh lùng đối diện với ánh mắt của hắn.

Hạ Nam Đình đang muốn mở miệng gọi tên y, mặt người dữ tợn bên phía Sóc Hoài ngước mắt lên, nhào về phía Hạ Nam Đình.

Khuôn mặt người dữ tợn tựa như sóng triều bao phủ lấy Hạ Nam Đình, bạch quang lóe ra, khuôn mặt dữ tợn phân hóa thành khói đen, hoàn cảnh xung quanh bắt đầu biến hoá vặn vẹo.

Căn phòng cong và dài ra, cửa ra vào và cửa sổ trở thành những hình thù kỳ lạ.

Đột nhiên, trong phòng cho thuê vang lên một giọng nữ âm trầm: "Quỷ thanh toán vào tài khoản, 100.000 nhân dân tệ."

Hoàn cảnh không ngừng biến hoá đột nhiên dừng lại, theo Sóc Hoài đột nhiên ngã xuống đất, khôi phục bộ dáng ban đầu.

Mà số nhà viết 417, lúc này cũng biến thành 411.

Tà linh hiện thế, âm khí lớn, cho dù thời gian tương đối ngắn, nhưng cũng dẫn tới những tu chân giả khác ở phụ cận này.

Người chạy tới nhìn thấy Hạ Nam Đình, vẻ mặt lo lắng lập tức buông lỏng. Thanh niên cầm đầu đeo chuỗi châu màu đen thuận miệng nói: "Đây là làm sao vậy? Vừa rồi âm khí rất nặng! ”

Hạ Nam Đình quay đầu lại nhìn thoáng qua Kỷ Tích đang đứng ở cửa, chỉ thản nhiên nói: " Tới vừa đúng lúc."

Kỷ Tích đi tới bên cạnh hắn, nhìn ba người ngã xuống đất, có chút ngạc nhiên: "Đây không phải là lão Khâu sao? Này ... Không phải là chết rồi chứ?”

Hạ Nam Đình: "Tôi đã kiểm tra, chỉ ngất xỉu. Đưa ông ấy về đi! ”

"Được! Kỷ Tích vui vẻ đồng ý, sau đó liền nhìn thấy Hạ Nam Đình ôm lấy con quỷ duy nhất ở đây.

Kỷ Tích: "Ai ai, cậu..."

Hạ Nam Đình giảm nhẹ bước chân.

"Kiểm tra khách hàng yêu cầu trừ linh lần này."

Hạ Nam Đình mang theo Sóc Hoài trực tiếp rời đi, Kỷ Tích hơi nhíu mày, nhìn bóng dáng Hạ Nam Đình rời đi, vẫy vẫy tay với mấy người khác ở cửa, ý bảo bọn họ cõng cha con Khâu Hoa Hành xuống.

Kỷ Tích: "Xì..."

Hạ Nam Đình ôm một con quỷ đúng không? Nhưng... Quỷ hồn bình thường như vậy, làm sao có thể dọa ba người này ngất đi?

Khi Sóc Hoài  tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm ở ghế sau xe.

Điểm ký ức của Sóc Hoài còn dừng lại ở thời điểm bị quỷ trần nhà tập kích, nhìn nóc xe rồi lập tức ngồi dậy.

Y sờ sờ bản thân, nhìn hai tay mình lẩm bẩm nói: "Lần này cũng không bị sao..."

Đây không phải là lần đầu tiên khi gặp nguy hiểm thì ngất xỉu, hơn nữa mỗi lần tỉnh lại, bản thân đều không tổn hao gì.

Giống như không có gì xảy ra.

Như là đang nằm mơ, nhưng tấm thẻ làm việc đen trắng trên người lại nói rõ ràng cho y biết không phải là mơ.

Chuyện như vậy có thể nói là may mắn, Sóc Hoài lại cảm thấy có chút kỳ quái, lần nào y cũng bởi vì ngất đi mà may mắn thoát chết.

Sóc Hoài ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, chợt nghe thấy tiếng của Hạ Nam Đình. Thò nửa người ra khỏi cửa xe, vừa vặn nhìn thấy người đang đứng bên đường nghe điện thoại.

Hạ Nam Đình đứng dưới ánh đèn đường, khớp xương bàn tay rõ ràng. Đôi mắt tĩnh mịch nhìn thẳng về phía trước, trên mặt không có biểu tình gì, cả người đều tản mát ra một loại khí tức khó có thể tới gần.

Áo thun trắng đơn giản và quần jean đen mặc vào mang cảm giác khác biệt. Nhìn kỹ, nước da của Hạ Nam Đình có vẻ trắng hơn nhiều so với người bình thường.

Nếu Sóc Hoài không biết hắn là một tên gà mờ, có lẽ sẽ lầm tưởng hắn là một người rất đáng sợ.

Điều này không khỏi khiến cho Sóc Hoài thở dài một hơi, người này thật sự rất đẹp trai, nhưng hắn quá yếu.

Hạ Nam Đình dường như cũng chú ý tới Sóc Hoài, ghé mắt nhìn thoáng qua, rồi nói với người ở đầu dây bên kia: " Không cần phải khuyên tôi, tôi biết những gì tôi đang làm. ”

Hạ Nam Đình cúp điện thoại, sau đó mới đi về phía này.

Chờ Hạ Nam Đình lên xe, Sóc Hoài không nhịn được hỏi: "Tại sao tôi lại ở trên xe của cậu? ”

Lần này hữu kinh vô hiểm, chẳng lẽ là Hạ Nam Đình...

Sóc Hoài: "Vừa rồi..."

Không đợi Sóc Hoài hỏi ra miệng, Hạ Nam Đình đã nói: "Quan hệ khế ước kia. ”

Sóc Hoài: "Hả? ”

Hạ Nam Đình: "Bởi vì kết khế, cho nên dưới tình huống này, tôi có thể cảm nhận được vị trí của anh."

Sóc Hoài không khỏi nhướng mày: "Tuy rằng tôi chết sớm, nhưng cậu cũng đừng lừa tôi! ”

Sau khi quỷ bọn họ bị kết khế, cũng chỉ là bị khống chế ở mức độ nhất định mà thôi, lấy đâu ra chức năng định vị?

Hạ Nam Đình: "Đại khái là bởi vì là khế ước còn sót lại nên hơi khác ”

Sóc Hoài: "..."

Nói vậy… cũng có vẻ hợp lý.

Ban đầu, y nhận Hạ Nam Đình làm đàn em vì không có cách giải khế. Nếu là khế ước bình thường, đã sớm giải rồi.

Sóc Hoài: "Vậy cậu đã tìm ra cách giải khế chưa? ”

Hạ Nam Đình: "Khế ước kia có từ thời xưa, tìm được cách giải tương đối khó khăn. ”

"Cậu học đạo thuật bắt quỷ, những thứ này hẳn là có sư phụ chứ?" Sóc Hoài dựa vào lưng ghế phụ, nghiêng đầu nói với Hạ Nam Đình: "Không phải đều nói người lớn tuổi đối với chuyện trước kia sẽ tương đối rõ ràng sao? ”

Hạ Nam Đình xuyên qua gương chiếu hậu nhìn Sóc Hoài một cái.

"Hiện tại không liên lạc được, tôi sẽ hỏi sau."

Sóc Hoài gật đầu, giải khế ước là chuyện không thể vội.

Nhưng...

" Nãy cậu tìm tôi, không gặp phải chuyện gì à?"

Còn có ba con người ngất xỉu.

Chỉ thấy Hạ Nam Đình nói: "Lúc tôi tới, mọi việc đã xử lý xong rồi. Ba người ngất xỉu, tôi gọi người đưa bọn họ trở về, anh không cần lo lắng. ”

Sóc Hoài không lo lắng cho ba người kia, nhưng vận khí của người này cũng tốt dữ vậy cà?

Sóc Hoài nhìn chằm chằm Hạ Nam Đình trầm tư hai giây, sau đó híp mắt lại.

"Cậu không phải là có khuôn mặt xua đuổi tà khí chứ? Lần nào gặp quỷ cũng tránh được. ”

Chỉ thấy Hạ Nam Đình lơ đãng nhếch khoé môi.

"Đã từng có người nói qua, mệnh của tôi rất cứng."

Động cơ khởi động, Hạ Nam Đình xuyên qua gương chiếu hậu nhìn tấm thẻ đen trắng trên người Sóc Hoài, chuyển chủ đề.

Hạ Nam Đình: "Anh tìm được một công việc chuyển phát nhanh cho người đã khuất? ”

Sóc Hoài cúi đầu nhìn thoáng qua, thản nhiên "Ừ" một tiếng.

Hạ Nam Đình: "Trông có vẻ không an toàn lắm nhỉ? ”

Hồi tưởng lại cảnh tượng kinh hồn thiếu chút nữa bị quỷ trần nhà ăn tươi nuốt sống, đâu chỉ là không an toàn, quả thực chính là chức nghiệp có nguy hiểm cao! Nhưng làm quỷ không thể mất mặt trước mặt đàn em. Vì thế lời nói đến bên miệng, liền biến thành một câu hời hợt" Vẫn ổn. ”

Hạ Nam Đình hỏi thêm: "Nếu thiếu tiền, tôi có thể giới thiệu cho anh một công việc khác.”

"Không cần." Sóc Hoài không chút suy nghĩ bèn từ chối.

Sau đó ho nhẹ một tiếng nói: "Tôi chỉ là muốn.. ra ngoài trải nghiệm cuộc sống."

Tôi thiếu! Tôi quá thiếu ấy chứ!

Mặc dù vừa thu tiền ăn ở cả tỷ, nhưng trả hết nợ rồi cũng không còn lại bao nhiêu.

Mà y cũng không thể nói thật, có bệnh lạ đã làm cho mình mất uy phong ở trước mặt đàn em rồi.

Nhưng ngày đầu tiên đi làm, y thiếu chút nữa bay màu, đây quả thực chính là nghề có nguy cơ cao, không biết có thể tính là tai nạn lao động hay không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro

#hài