Nhóm người tị nạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(18 giờ 18 phút)

Một nhóm lính biên phòng sẽ đến đưa chúng tôi tới Lào cùng lương thực và trang thiết bị.

Họ sắp chết rồi :)

Chúng tôi đã kiểm tra lại hệ thống bẫy và chuẩn bị vũ khí để xử lí nhóm người này. Họ sẽ đến nơi vào khoảng 7 giờ tối. Chắc nhóm họ chỉ có khoảng hơn chục người ( vì họ nghĩ rằng chúng tôi là "người tị nạn").

BỤP! BỤP! BỤP!

Một bầy zombie bất ngờ ập tới, cố gắng đập cửa leo vào. Chúng tôi định tiêu diệt chúng nhưng có một chị tên là Chinh đã nghĩ ra ý tưởng này:

Chúng tôi sẽ giữ chân đám zombie đó ở bên ngoài thêm 1 tiếng nữa. Lúc đấy nhóm lính biên phòng sẽ đến và bầy zombie sẽ chuyển hướng tấn công họ. Còn chúng tôi gần như không phải tốn một chút sức lực nào để đánh bọn chúng.

(19 giờ 20 phút)

Vì được gia cố chắc chắn nên pháo đài Điện Máy Xanh không hề bị lung lay bởi đám zombie kia.

Anh Sơn:"Đến rồi! Đến rồi! Nhanh! Quay về vị trí đi chúng mày ơi! Ê..."

Tôi cùng Hằng và H. Anh chay lên tầng 3 cùng 10 người nữa. Tầng 2 có 17 người chuẩn bị sẵn súng cao su và sỏi nhặt ở bãi đỗ xe. Dưới tầng 1 chúng tôi kê giá để đồ, lò vi sóng, nồi cơm điện vào 2 bên tường để nhóm cận chiến "mai phục".

Qua 1 lỗ nhỏ trên tường, tôi có thể thấy 1 chiếc xe khách 45 chỗ, 1 chiếc xe tải và 1 chiếc xe cảnh sát cơ động đang từ từ tiến lại gần pháo đài. Ngay lập tức, bầy zombie ở trước cửa quay ra, lao thât nhanh về phía 3 chiếc xe kia. Có 2 anh lính leo lên nóc xe khách, xảng súng về phía bọn chúng. Thế thì phí đạn quá!

Họ có súng?! Ok then :))

Tất cả bọn họ xuống xe. Có 10 người, 2 người đứng ngoài cửa xe, 8 người còn lại tiến về phía pháo đài. Bọn họ đứng lại một lúc trước bãi máu me lòng mề gần cửa.

Lính 1:" Mày chắc là có người tị nạn ở đấy chứ?"

Lính 2:" Bọn tao thấy rõ ràng có người ở bên trong mà."

Lính 1:" Thế mày có dám đi vào trước không?"

Lính 2:" Mày không tin tao à? Ok tao sẽ vào đấy mà không cầm theo súng, vì người tị nạn sẽ không tấn công một anh lính biên phòng đẹp giai như tao."

Anh ta đứng trước cửa, hét to:" Có ai ở trong đấy không...?"

Lính 3:" Vào mà tìm! Đứng đây gào mồm lên cho bọn zombie nghe à?"

Anh ta đẩy cửa vào. Căn phong tối om ( vì chúng tôi đã tắt hết đèn). Những người còn lại thấy vậy, bỏ súng lại trên xe và đi theo anh ấy. Cánh cửa bất ngờ đóng rầm và bị khoá lại.Đèn sáng. Nhóm cận chiến nhảy ra từ những kệ hàng và tấn công họ bằng vũ khí tự chế. Trên tầng 2, nhóm đánh tầm xa liên tục "ném đá" họ, hình như có 1 tên lính bị chảy máu mũi... Còn 2 tên ở ngoài chúng tôi cũng bắn cho biêu đầu. Có một tên đang cầu cứu "tháp canh" qua bộ đàm thì bị anh Hải vung búa đập gãy tay rồi bị 2 anh thanh niên đè lên lưng. Sau khi khống chế được nhóm lính, chúng tôi lột hết quần áo họ ra,bịt mồm, trói thật chặt rồi nhốt vào 3 phòng vệ sinh ở 3 tầng. Còn 3 chiếc xe với lương thực và vũ khí thì bị chúng tôi chiếm hết.

(20 giờ 30 phút)

Vì sóng điện thoại vẫn còn nên tôi đăng kí gói data rồi phát wifi qua máy tính bảng cho một số anh chơi game. Đã hơn 10 ngày kể từ khi đại dịch bùng nổ mà điện, nước, sóng điện thoại vẫn còn. Trên đài tiếng nói Việt Nam họ thông báo rằng 55% dân số miền bắc và trung đã bị nhiễm bệnh, trong số những người còn khoẻ manh mới có 16% là đã di chuyển đến nơi an toàn. Chúng tôi nằm trong nhóm 29% còn khoẻ mạnh và còn đang ở vùng bị dịch.

Đài lại bắt được tín hiệu trò chuyện giữa một tài xế xe tải và chủ tịch uỷ ban nhân dân thị xã Bỉm Sơn - ông Lê Văn Dũng. Sẽ có một đoàn xe gồm 3 xe chở gạo, 2 xe chở rau và gia vị đến viện trợ cho những người còn mắc ket ở vùng bị dịch. Theo kế hoạch, họ sẽ đến trụ sở UBND tại số 28 đường Trần Phú, quận Ba Đình lúc 3 giờ sáng mai. Anh Sơn - chỉ huy mới của nhóm yêu cầu một số người, trong đó có tôi, đến đó lấy vài bao tải gạo cùng vài thùng rau xanh về. Chỗ lương thực chúng tôi lấy được hôm nay chỉ đủ dùng trong vài ngày thôi. Tôi rất lười và rất sợ zombie. Nhưng vì lợi ích của nhóm nên tôi chấp nhận thực hiện nhiệm vụ cao cả này...

.

.

.

Tác giả sắp chết do phải ôn luyện thi vào 10....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro