Chap 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điều quý giá nhất trong cuộc đời con người chính là hồi ức. Mà em lại là hồi ức của anh.























Ngày hôm ấy là một ngày vui. Niềm vui lan từ Thường Châu về đến Việt Nam. Không chỉ các cầu thủ, 90 triệu người dân Việt Nam cũng đang hân hoan chào đón chiến thắng.

Phòng ăn của khách sạn hôm ấy bị làm loạn. Rũ bỏ hình ảnh khẩn trương, miệt mài trên sân, các cầu thủ trở về đúng với lứa tuổi thanh xuân đẹp đẽ. Họ quàng vai bá cổ, hò hét tưng bừng. Chẳng ai ăn được gì cả. Miệng họ đang bận rồi, 23 chàng trai cộng thêm ban huấn luyện đang cười hết công suất. Nâng li lại nâng li nhưng không ai dám uống quá, chuyện vui còn ở phía sau mà.

Bỗng... Phụt...
Đèn điện chợt tắt. Căn phòng tối om. Công Phượng ngơ ngác. Anh đâu? Anh đâu rồi? Cậu cậu sợ bóng tối a. Hix, cậu vội vàng vơ vội vạt áo của thằng bên cạnh, bám rịt không buông, mặc kệ thằng bên cạnh gào to:
- Thằng lào, thằng lào lắm áo tao đấy? Buông tao ra rách áo bây giờ. Có tin tao thồn kẹo dừa vào miệng mày không? Thằng lào đấy? Ưm... Ưm... Ịt ồm ố à ư ào. ( Bịt mồm bố là như nào)
- Anh Huy nói bé thôi. Đợi tí nào.
Cánh cửa bật mở...
- Happy birthday to you. Happy birthday to you. Happy birthday to Huy- Phượng. Happy birthday to you.
Xuân Trường và Đức Chinh mỗi người bê một chiếc bánh đặt trước mặt cậu và Đức Huy. Ngạc nhiên chưa, mắt cậu mở to hết cỡ, môi nở nụ cười, mắt rưng rưng. Hạnh phúc quá! Có lẽ đây là sinh nhật hạnh phúc nhất của cậu. Đón sinh nhật trong niềm vui chiến thắng, trong sự bình yên của ngôi nhà thứ hai với những người anh em thân thiết nhất.
- Chúc mừng sinh nhật Huy, chúc mừng sinh nhật sớm của Phượng. Chúc hai người tuổi mới có thật nhiều thành công, sự nghiệp ngày càng đi lên. Bây giờ thổi nến, ước, sau đó ngửi bánh rồi mới cắt bánh.

Công Phượng nhắm mắt, chắp tay trước ngực mà ước. Cậu ước anh và cậu sẽ gặt hái được nhiều thành công trong sự nghiệp cũng như trong cuộc sống, mong tình yêu của họ mãi mãi bền chặt, dù cậu biết sóng gió còn đang ở đằng trước. Tình yêu của anh và cậu giống như con thuyền nhỏ lênh đênh đơn độc giữa đại dương. Cậu và anh là người lái, dù biết trước mặt là phong ba bão táp. Nhưng cả hai nếu muốn hạnh phúc thì chỉ có thể tiến đến giông gió chứ không thể quay lại
Nhưng không sao, cậu tin anh, tin tình yêu của bọn họ. Dù sao cũng đã đồng hành tới bảy năm. Cậu nghĩ tình yêu này không thê là ngộ nhận đơn thuần được. Anh mình cùng nhau cố lên nhé.

Lạc trong suy nghĩ miên man, đến lúc Đức Chinh đứng bên cạnh cậu huých nhẹ vào tay cậu rồi thì thầm bằng giọng hí hửng " Anh ước gì mà lâu kinh lên được thế. Tham ơi là tham nhé!" cậu mới giật mình mở mắt. Cả đội đang nhìn. Ngại ghê gớm nhé! Xuân Trường hô to:
- Nào, ngửi bánh.

Cậu ngây ngốc nhìn anh cười cười, không chút phòng bị. 3,14 giây sau. Hụp... Mặt cậu úp gọn trong chiếc bánh. Công Phượng có hơi giật mình, sau đó toét miệng cười toe. Đúng là mấy thằng quỷ. Lần nào cũng có cái trò này. Nhân lúc người ta không phòng bị là úp bánh vô mặt người ta nhá. May cho mày lắm Chinh ạ, nếu hôm nay không phải là ngày vui của anh với đội trưởng...ủa lộn...sinh nhật anh thì mày đi lâu rồi. Chết thật đầu cậu lúc nào cũng chỉ nghĩ đến ngày vui với anh. Hư, hư quá. Mặt cậu giờ đây lấm lem toàn bánh. Mấy thằng kia còn không ngừng cầm bánh dúi vào mặt, vào miệng cậu. Mặc chúng mày, nay anh vui. Tới đi. Cậu rút tờ giấy trên bàn, định lau mặt. Nhưng một bàn tay ấm áp giữ cổ tay cậu lại- là anh:
- Đừng lau, tí còn có cái này hay lắm.
- Nhưng vào mắt em rồi.
Anh cười xoà, lấy tờ giấy trên tay cậu, nhẹ nhàng lau đi vệt kem trắng nơi khoé mắt cậu rồi hài lòng gật gật đầu:
- Vậy được rồi, để nguyên vậy cho vui nhé.
- Sao ạ? Vui gì cơ? Còn gì hả anh?
- Chút nữa liền cho em biết. Anh...
- Phượng, Phượng mau ra chụp ảnh điiiii. Làm gì trong đấy mãi thế. Nhanh nào.
Anh chưa kịp nói hết câu, cậu đã bị Văn Toàn xổ một tràng vào mặt rồi kéo đi. Đúng là... Đã 23 cả rồi, vậy mà vẫn còn như lũ trẻ con ý. Tối nay, thằng đội trưởng già đầu là anh đây lại tha hồ mà thu rồi. Dù nghĩ vậy, nhưng chân anh lại tiếp tục bước ra phía đồng đội, cùng nhau ghi lại khoảnh khắc đẹp nhất hôm nay. Lúc lướt qua nhau, một cậu mắt Híp ghé vào tai bạn công chúa nói nhỏ:
- Về phòng sớm nhé, anh còn quà lớn cho em. Đảm bảo em dùng cả đời không hết.
Giọng nói đầy mờ ám của anh lập tức khiến cậu lúng túng chạy mất. Sau đó thấy tiếng Chinh đen văng vẳng góc bên kia phòng:
- Anh Phượng ơi, sao mặt anh đỏ thế ạ?

--------------
Nhạt lắm không hả các ông?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro