[France × UK] Thất bại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là AU riêng, không liên quan đến chính trị, lịch sử, không xúc phạm tổ chức, cá nhân nào.
⚠️Có H, 18+
⚠️❗❗MPREG❗❗ (ĐỌC KĨ NHA CÁC BẠN)
-------------------------------

France đảo chính cha anh thành công, lập nên chính quyền mới, đưa ra nhiều luật lệ và củng cố quân đội.

Sau khi người dân quen với cuộc sống mới, tình hình quốc gia ổn định, France bắt tay vào giấc mơ anh ấp ủ bấy lâu.

Thôn tính Vương quốc Anh.

~~~\\~~~

Do bị tấn công bất ngờ, nội bộ lại lục đục, có kẻ gian mà không tìm ra, quân đội Anh sớm thất thủ.

Nước Anh thua trận.

~~~\\~~~

France dùng tay chống lên tay ghế, gương mặt điển trai tì lên mu bàn tay. Đôi mắt hai màu sắc bén và nụ cười đầy khinh bỉ hiện hữu trên khuôn mặt mang quốc kỳ ba màu khi anh chăm chú quan sát tù nhân bị đưa đến máy chém đầu.

Người dân đứng xung quanh với nhiều cung bậc cảm xúc. Có kẻ vui mừng vì chiến thắng của quân Pháp trước Anh Quốc nổi tiếng là hùng mạnh, người thương xót cho kẻ thua trận bị xích nặng trói chặt cổ tay. Thậm chí, một phần dân chúng không hề muốn xem cảnh tượng ám ảnh này nhưng họ bị bắt phải làm khán giả. Mà trong đó, có cả người dân Anh.

Lính canh tư thế trang nghiêm, vũ khí trong tay, sẵn sàng nghe theo bất kì chỉ thị nào từ người đứng đầu quốc gia.

Bầu trời xứ Pháp hôm ấy vẫn trong xanh và sâu thẳm, rất thích hợp cho các buổi vui chơi hay nghỉ ngơi, thư giãn sau khi làm việc vất vả. Gió nhẹ thổi qua mát rượi, làm tán lá xanh căng tràn sức sống trên cành cây gầy xao động. Hôm ấy là một ngày đẹp trời.

Chỉ là, dưới thời tiết đẹp như vậy, những con người nơi đây phải chứng kiến cảnh tượng mà họ chắc chắn sẽ không ngủ được.

~~~\\~~~

Great Britain - niềm tự hào của xứ sở Sương mù bên kia đại dương bước lên giàn.

Ngài không còn khoác lên mình y phục hoàng gia lộng lẫy, mà chỉ còn độc chiếc áo sơ mi trắng đã bẩn cùng quần Âu bạc màu. Dù vậy, họ vẫn cảm nhận được sự ngay thẳng và dũng cảm toát lên từ vị vua anh minh kia. Ngài là vậy. Anh Quốc là như vậy.

- Không! Dừng lại đi!

Giọng nói của một chàng trai trẻ vang lên, xé toạc không gian im lặng đến nghẹt thở với bao xúc cảm. Mọi người quay về phía tiếng nói lớn vừa rồi, Britain cũng không phải ngoại lệ.

Đó là con trai ngài, United Kingdom of Great Britain and Northern Ireland.

France nở nụ cười đầy hứng thú.

~~~\\~~~

Vương quốc Anh thua trận, Britain và Northern Ireland cùng toàn bộ quân đội Anh đều bị bắt sống. France thích nhìn chúng chết bằng máy chém đầu hơn. Riêng UK bị giam lỏng trong phòng anh.

Y hận anh, y khóa cửa từ bên trong và chặn cửa bằng tủ, bàn, ghế,... bất cứ thứ gì y thấy trong căn phòng rộng lớn ấy. UK thà chết ở đây, nước Anh mất rồi, hai cha và quân đội cũng sớm bị France giết thôi.

Nhưng sáng hôm ấy, France nói vọng vào trong phòng, giọng như muốn trêu tức y, còn pha thêm điệu cười điên dại:

- Hôm nay tôi xử tử cha em đấy, em không muốn nhìn ông ấy lần cuối sao?

~~~\\~~~

Giờ thì nhìn xem. Thái tử của Vương quốc Anh trông không khác gì cha mình là bao. Y chỉ còn chiếc áo sơ mi và quần đen, cả người mấy ngày qua không ăn gì nên gầy rạc đi, mất hết sức sống cùng sự nghiêm túc, uy nghiêm của một vị vua tương lai.

Mọi người không khỏi kinh ngạc nhìn y, Britain thì sốc. Ngài mừng vì con trai vẫn ổn, còn tức giận chứng kiến France đã đối xử tệ với y.

Riêng chỉ có France rất thích thú.

UK chạy đến bên Britain, liền bị lính canh chặn lại. Y hoảng sợ, đôi mắt không rời cha. Y ngày đêm lo sợ France sẽ làm gì gia đình mình, và nhìn thấy Britain bây giờ, lòng y đau như cắt. Britain định lên tiếng thì bị France cắt lời:

- Tôi biết thế nào em cũng đến.

France bước về phía UK, một tay chống nạnh và khuôn mặt đầy tự tin quan sát nỗi sợ hãi của y.

UK run rẩy. Y cắn chặt môi rồi mới quỳ rạp xuống, trước sự bất ngờ từ những người xung quanh:

- Ta xin ngươi! Xin ngươi hãy dừng lại đi! Chúng ta đã làm gì ngươi chứ?!

Và y bật khóc. Y được dạy từ nhỏ rằng dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, y cũng không được khóc. Khóc là một cách thể hiện sự yếu đuối của con người, với cương vị là người trị vì một Vương quốc Anh hùng mạnh, UK không được rơi lệ.

Nhưng y không thể không sao?

Chẳng lẽ UK lại không rơi nước mắt trước cảnh tượng cha y bị đưa lên giàn xử tử?

Vậy thì y khác gì một đứa con vô cảm, bất hiếu?

- Hm? Vậy mấy ngày qua em cho tôi ngủ ngoài hành lang lạnh lẽo là không làm gì ấy hả?

Chết tiệt! UK ngay lập tức ngẩng lên nhìn anh. Đó là lí do anh muốn chém đầu cha y sao? Anh ta tâm lý bình thường chứ? Y có thể thấy nét đùa cợt rõ mồn một trên khuôn mặt xảo trá ấy. Không, anh ta muốn giết cha y để hoàn toàn chiếm được Anh Quốc.

- Đứng lên. - Anh ra lệnh.

UK nhanh chóng làm theo, tính mạng cả hai người cha của y và tương lai vương quốc Anh giờ phụ thuộc vào UK, mà trong tình huống này, tốt nhất y không nên chọc giận anh.

- Hôn tôi.

Đôi mắt y mở to, biểu cảm từ sợ hãi chuyển sang kinh ngạc. Giờ UK thật sự nghĩ rằng anh có vấn đề về thần kinh. Nhưng trái với sự bối rối của y, France trông rất nghiêm túc.

- Ở.... ở đây? Ta sao? Chúng ta... không phải là con trai sao?

- Không làm?

- Không! Ta làm!

Nói rồi, y nặng nề bước tới gần anh. France cao hơn UK, y phải đặt tay lên phần ngực rắn chắc của anh để làm điểm tựa, hai chân kiễng lên cao nhất có thể. France đứng im, để UK chủ động làm ngắn khoảng cách giữa cả hai.

Đến khi hai người chạm môi.

Một tiếng "Ồ" lớn vang lên. Phải, mọi người đều rất đỗi kinh ngạc, đến Britain cũng không biết nên nói gì. Ngài không ghét người đồng tính, nhưng thứ France bắt con trai ngài làm và y đồng ý điều đó đều quá sức tưởng tượng của Great Britain.

France vòng tay ôm lấy UK, kéo sát y vào người mình. Anh ấn mạnh môi mình vào đôi môi mỏng của y, liếm nhẹ phần môi dưới phớt hồng, ôn nhu xin phép được vào trong.

Chỉ là UK không nắm được điều ấy, sự động chạm về thể xác mới mẻ này làm y khó xử và y đã đủ xấu hổ rồi, y không muốn hủy hoại hình tượng của y trong lòng người dân Anh nữa.

France hiểu, nhưng anh không vì thế mà dừng lại. Bất cứ thứ gì anh muốn, anh đều không từ thủ đoạn để có được.

France mạnh bạo cắn lên môi dưới UK làm y mở miệng vì đau, France không một tia chậm trễ, đưa lưỡi vào trong khoang miệng nhỏ. Lưỡi anh di chuyển điên cuồng bên trong nơi ấm áp, khám phá từng ngóc ngách rồi bắt lấy chiếc lưỡi rụt rè mà đùa nghịch.

Đầu óc y quay cuồng, y hết dưỡng khí đến muốn ngất đi, liên tục đập mạnh vào lồng ngực France trong khi những giọt nước mắt lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời không ngừng chảy xuống, để lại hình bóng trong đôi mắt khép hờ của anh.

Luyến tiếc rời khỏi đôi môi mỏng, France ôm chặt con người mềm nhũn đang để cả cơ thể mình dựa vào anh. Anh cảm nhận nhịp thở hổn hển và đôi tay yếu ớt đặt trên vai mình dần buông xuống.

- UK, em là một người con có hiếu - France vuốt ve tấm lưng nhỏ, nhẹ giọng thì thầm vào tai y - Em sẽ vì cái đầu của cha mình mà đồng ý với những điều khoản của tôi chứ?

UK biết điều khoản mà France nhắc tới là gì, anh đã nói với y vào ngày đầu tiên y bị bắt.

Y mím chặt môi, thầm nhủ không thể tin tưởng anh. Kẻ mà đến người cha máu mủ ruột thịt của mình anh còn chém đầu, thì sao mà tha cho Britain được? Có thể, sau khi UK đồng ý, anh sẽ cho xử tử cha y luôn.

- Thôi nào, đừng tính toán nữa. Em không thấy tôi bị thiệt sao? Giữ lại đức vua của vùng thuộc địa là rất nguy hiểm, tôi vừa phải cẩn trọng với điều này, lại phải trông nom em nữa. Trong khi em chỉ việc ngồi yên một chỗ sau khi hiệp ước được kí. Tôi nói có đúng không nào?

Anh giải thích, dù nói bản thân thiệt, nhưng France không hề khó chịu. Anh sẵn lòng luôn thì có. Từ "trông nom" được anh cố tình nhấn vào, như muốn nhắc nhở UK rằng France biết mấy trò tự tử của y nếu Britain mất mạng.

UK dùng mu bàn tay lau đi giọt nước nóng hổi, người lấy lại chút sức lực liền lùi về sau. Với đôi mắt đau thương nhìn về mọi người xung quanh và sự bất lực đến không thể đối mặt với Great Britain, y lên tiếng, to hết mức có thể:

- Ta, United Kingdom of Great Britain and Northern Ireland, thái tử của Vương quốc Anh... Ta... Ta...

Y vẫn là không thể nói được. Anh là đồ độc ác, dù đã chiếm được Vương quốc Anh, bắt người trị vì hiện tại và sở hữu toàn quyền với mảnh đất Sương mù bên kia đại dương, France vẫn buộc UK phải nói những lời này, như thể lỗi lầm là của y vậy.

Một bàn tay đặt lên vai y, UK liếc thầy France vẫn mỉm cười - một nụ cười tươi đắc thắng, chỉ khiến UK thêm ghê sợ con người xảo trá này. Anh đang muốn nhắc y làm nhanh lên.

- Anh Quốc sẽ được sáp nhập vào Pháp và trở thành một phần thuộc nước Pháp! Và.... và.... ta......

UK lại bật khóc, không thể kìm nén bản thân được nữa. Y vừa bán đi mảnh đất quê hương mà bao đời tạo nên lịch sử vẻ vang, đất nước sương mù với những con người ngày đêm không ngừng cống hiến, chung tay gây dựng một xã hội phồn vinh. Y không thể đối mặt với Britain nữa.

- UK! Con -

Britain nói lớn, định tiến về phía UK thì tên lính ngăn lại. Ngài thất vọng vì sự sụp đổ của nước Anh, nhưng ngài không ghét con trai mình. Y đã vì tính mạng của ngài, Northern Ireland và binh sĩ Anh mà bỏ đi lòng tự trọng, y là người có hiếu, biết lo nghĩ cho đất nước.

- Ta... ta sẽ.... - UK vừa buộc những con chữ gãy vụn vang lên trong cổ họng, vừa kìm nén những giọt nước mắt nóng hổi, cảm nhận bàn tay kia dồn thêm lực lên vai y - Ta sẽ cưới France!

Ngay sau đó, đôi chân run rẩy đã không còn sức lực để giữ cơ thể đứng vững, y ngã xuống và y khóc, với đôi tay gầy đang che mặt.

France ngồi trên một đầu gối, tay không ngừng vuốt ve tấm lưng nhỏ đang run bần bật. Anh thì thầm vào tai y những lời khen ngợi và trấn an, trong lòng đang rất hạnh phúc, mặc cho y đã hoàn toàn suy sụp.

~~~\\~~~

Câu chuyện của họ là như thế.

Một người thái tử của nước thuộc địa với trái tim vụn vỡ và nỗi thất vọng với bản thân vì đã phản bội quê hương, đến nỗi không thể đối mặt với bất cứ ai, kể cả cha mình.

Kẻ kia là đại diện cho nước Pháp hùng mạnh và tự do, lại đem lòng yêu người kia đến điên dại, vì y mà làm mọi cách để thôn tính cả một quốc gia, vì y mà giữ lại mạng sống cho đức vua cùng tù binh của phe thua trận.

Họ không tổ chức đám cưới, chỉ xuất hiện trước công chúng mà trao nhẫn và sống chung với nhau như một cặp vợ chồng, trong cung điện Pháp, chờ tới khi căn nhà mới của riêng họ xây xong.

~~~\\~~~

UK không ra ngoài, và France cũng không để y làm vậy mà không có anh. Y ở trong phòng cả ngày với một chân có dây xích sắt, trói buộc y với chân giường, giới hạn khoảng đi lại của y. Và xung quanh UK, chỉ có chiếc giường cỡ lớn có mành che màu xanh biển, hai tủ gỗ hai ngăn thấp, nhỏ đặt sát hai bên giường. Một tủ có đèn ngủ và sách, tủ kia để thức ăn cùng đồ uống người hầu mang đến.

France luôn về sớm, có những hôm anh không đi làm, sai người mang giấy tờ tới tận phòng. Chỉ những lúc ấy, UK mới không bị xích.

France thích kể cho y nhiều câu chuyện về tuổi thơ của anh, về quãng thời gian đi khắp đó đây rồi những vấn đề phiền phức anh phải đối mặt với mấy người phụ tá.

Cả hai đều có thói quen dậy sớm, cùng thưởng thức bữa sáng rồi France đi làm, bữa trưa và tối cả hai dùng bữa trong phòng ăn hoàng gia rộng lớn, lấp lánh màu vàng quyền quý. UK luôn tìm đến chỗ đối diện France ở tận đầu bên kia bàn, nhưng anh lại ra lệnh y phải ngồi ngay cạnh anh.

Họ trở về phòng sau khi France bắt y cùng anh đi quanh vườn trong cung điện Pháp với bao loài hoa đẹp. Anh đã cho người chăm sóc lại sau cuộc lật đổ chính quyền của mình.

Niềm vui lớn nhất của France là ngồi trên chiếc ghế sofa êm ái, đặt UK trong lòng. Tối nào họ cũng ngồi như vậy, France vừa ôm y, thỉnh thoảng quay qua hôn lên trán người nhỏ, vừa làm việc.

~~~\\~~~

Về phần UK, y trở nên im lặng, ít nói và cũng không phản ứng mấy. Y còn hận anh, rất giận France vì tất cả những gì anh gây ra với y, cha y và đất nước của y. Y cảm thấy bị phản bội khi tin rằng France là một người tốt. Họ đã từng gặp nhau trước đây để trao đổi về quan hệ hợp tác của hai nước. Đó là trước khi France chiếm được Vương quốc Anh.

Cuối cùng, y đã sa vào lưới của anh. UK tuyệt vọng và bất lực, dù y có nung nấu ý chí trả thù thì y sẽ làm được gì? Y bị giam tại đây, nơi thủ đô Pháp với rất nhiều lính canh, mà không phải tất cả đều được quyền bước chân đến cửa phòng UK.

UK tự hỏi có nên bắt đầu cuộc sống mới. Không có chút hi vọng nào dành cho người thái tử trẻ tuổi này, vậy hà cớ gì y không quên tiệt tất cả và sống với France?

Ngay sau khi ý nghĩ ấy lóe lên, UK tự tay tát vào má mình một cái rõ đau. Y không thể quên đi quê hương của mình. UK không làm được gì lớn lao, y chỉ biết cầu nguyện.

Chỉ là qua thời gian, UK dần quen với sự hiện diện của France. Anh ta không còn là kẻ đáng sợ với đôi mắt sắc như dao, cùng điệu cười đắc thắng mà y thấy những ngày đầu. France đã trở lại là con người vui vẻ, hay cười và hơi có chút trẻ con khi họ quen nhau trên đất Anh Quốc. Đó là France đã dạy UK thích một người là như nào.

Rốt cuộc, France cũng có hai mặt của mình. Anh cũng giống y, hay tất cả những người khác mà thôi.

~~~\\~~~

- UK, anh muốn có một đứa con.

Đêm ấy, bầu trời phủ một màu đen huyền ảo. Mặt trăng tròn tỏa ánh sáng xanh dịu nhẹ vào ô cửa sổ lớn, cùng muôn vàn vì sao nhỏ lấp lánh làm không gian thêm thơ mộng. Bên ngoài, gió nhè nhẹ thoảng qua, khiến rèm cửa trắng tung bay.

Trên chiếc giường lớn, France ôm lấy UK, người đang nằm quay lưng lại với anh. Và anh nói nhỏ vào tai y như thế, làm UK ngạc nhiên, gương mặt điển trai nhẹ quay về sau mà nhìn France.

Anh rất nghiêm túc, đôi mắt hai màu được ánh trăng bạc chiếu lên đẹp đến mê hồn.

France và UK không phải người bình thường, họ là countryhumans, họ có thể có con bất kể giới tính của mình. Đó là lí do Great Britain và Northern Ireland có y.

UK nghĩ một lúc. Họ đã sống với nhau trên tư cách là gia đình hợp pháp, giờ chỉ cần thêm một đứa trẻ, gia đình ấy sẽ hoàn hảo. Nhưng y có sẵn sàng mang con của anh? Y không còn hận anh như trước nữa, nhưng đó là bí mật sâu thẳm trong tim y. Y không muốn người Anh Quốc nghĩ rằng thái tử của họ, kẻ bán đi đất nước, lại yêu kẻ thù của mình. UK không muốn con mình bị người đời khinh bỉ vì tội lỗi của y.

- Sẽ không ai nói gì đâu, cưới xong thì có con, lẽ thường tình thôi mà.

France nói rồi di chuyển, để anh ở phía trên UK, giam giữ y giữa anh và giường.

Anh đã luôn chờ đợi một ngày y hiểu được con người của anh, lý do anh trở thành một kẻ đáng sợ đến xâm chiếm Vương quốc Anh. France đau lòng khi UK làm ngơ anh, anh biết y hận anh nhưng anh vẫn hy vọng một ngày UK sẽ mở lòng với mình. Vậy là anh đợi, cho đến khi anh thấy mất kiên nhẫn.

France cúi xuống, hai người chạm môi. Anh nhẹ nhàng gặm lên môi dưới ra hiệu, UK mở miệng, đồng ý cho lưỡi anh tự do khám phá khoang miệng nhỏ, rồi quấn lấy lưỡi y. Đến khi France luyến tiếc rời đi, kéo theo sợi chỉ bạc kết nối hai người, đôi mắt xanh màu mặt biển những đêm trăng sáng quyền quý của UK đã phủ lớp sương mờ, hai má ửng hồng và khuôn mặt nóng lên rất nhanh.

France di chuyển xuống phần cổ mảnh khảng, lưỡi chu du trên làn da mềm mại, đồng thời, anh cởi từng cúc áo sơ mi của UK. Cơ thể y lộ ra đến đâu, liền bị France đánh dấu đến đó. Khi cơ thể được giải phóng khỏi lớp quần áo vướng víu, UK vòng một tay qua gáy anh, tay kia cởi bỏ áo ngủ France.

Hơi lạnh từ không khí và bàn tay thô ráp của France chạm vào cơ thể nóng của y, sự chênh lệch nhiệt độ làm UK run. Y cong người lên, tận hưởng cảm giác kích thích kì lạ trào dâng trong lòng khi những ngón tay dài của France di chuyển khắp cơ thể y, vuốt ve làn da xanh biển. Còn anh đặt lên khuôn mặt nhỏ những nụ hôn nhẹ.

Anh muốn lần đầu tiên của họ nhẹ nhàng, từ từ và đáng nhớ.

~~~\\~~~

France gối đầu lên đùi y, cả người nằm thoải mái trên ghế sofa. Hương thơm nhẹ từ người phía trên càng làm France thích thú. Chỉ là UK đang đọc sách nên anh không thể nhìn thấy khuôn mặt y. France đẩy quyển sách, thành công làm UK chú ý đến anh.

Anh trở mình, khuôn mặt đối diện với bụng y mà rúc mặt vào gần hơn, cảm nhận mùi thơm thoang thoảng đủ làm France mất trí ngay bây giờ. Anh hôn lên phần bụng phẳng trong khi UK chỉ cười nhẹ. Y cũng đưa tay lên bụng.

Mấy tuần nay, UK không ăn nhiều, y còn bỏ cả bữa, ăn xong rất hay nôn ra. UK chỉ muốn dùng bánh mì và uống nước lọc. Bác sĩ nói đây là dấu hiệu đầu tiên cho thấy y đang mang thai.

France kinh ngạc, anh ngay lập tức kéo y vào lòng mà hôn lên khắp gương mặt mang màu xanh biển với dấu hoa đỏ có viền trắng, hoàn toàn quên sự hiện diện của bác sĩ trong phòng.

- Em muốn đặt tên con là gì? - France lên tiếng.

- America, có thể là Canada? - UK vừa véo má anh vừa trả lời.

- Vậy con đầu là America đi, Canada sẽ là đứa thứ hai.

UK bật cười. Không phải bây giờ còn quá sớm để nói những chuyện này sao? Y yêu sự trẻ con và lạc quan này của France.

Y cúi xuống hôn anh. France mỉm cười ngồi dậy, đẩy UK dựa vào lưng ghế. Y chủ động mở miệng, cho phép lưỡi anh khám phá bên trong y. Ở đó một cuộc chiến nhỏ xảy ra để giành thế chủ động, dĩ nhiên là France thắng. Anh rời đi để cả hai lấy thêm dưỡng khí, kéo theo sợi chỉ bạc.

France di chuyển xuống cổ, tay cởi cúc áo y, không ngừng hít vào mùi hương đầy quyến rũ và đánh dấu chủ quyền lên khắp làn da mịn màng.

- Anh đang xem xét việc trả tự do cho Anh Quốc.

UK ngay lập tức nhìn thẳng vào France, đôi mắt y đầy kinh ngạc, không thể tin những gì mình vừa nghe được.

- Có một đội quân Anh ở Bỉ, có vẻ họ trốn sang đó, chờ thời cơ sẽ làm cuộc Cách mạng. - Anh giải thích - Mà, trong thời gian này, anh không muốn gây chiến với ai đâu.

Nét mặt UK dịu đi, y nghiêng đầu ngả vào lồng ngực France, mùi hoa oải hương nhẹ nhàng làm y thấy dễ chịu, trong lòng có cảm giác thoải mái kì lạ. France giữ y một tay, tay kia cầm bút làm nốt công việc còn dở, anh ngân nga một bài hát cho tới khi UK chìm vào giấc ngủ.

~~~\\~~~

Dưới bóng râm từ cây cổ thụ, hai đứa trẻ đang chơi đuổi bắt.

America là anh cả, sở hữu khuôn mặt mang sọc đỏ xen lẫn trắng, phía bên phải có phần màu xanh biển với nhiều ngôi sao nhỏ. Canada là em sinh đôi của America, trên gương mặt nhỏ đáng yêu là chiếc lá phong đỏ, hai bên mặt cũng mang màu lá, còn ở giữa là màu trắng.

- Hai đứa, về nhanh đi, ông ngoại sắp đến rồi!

Tiếng France vang lên làm hai đứa trẻ chú ý mà chạy lại, sà vào lòng France. UK đi bên cạnh, trên môi nở nụ cười mà nhìn France đang bế Canada, America túm vào áo choàng anh.

- Cha! - America ôm lấy UK, nhìn y với đôi mắt xanh hồn nhiên - Con muốn có thêm em!

- Con cũng muốn! - Canada hùa vào.

Cả hai anh em không biết mình vừa làm UK và France ngạc nhiên.

- Hai đứa không phải đang rất vui rồi sao? - UK hỏi.

- Con muốn nữa! - America túm áo UK mà ra sức kéo, đến khi cậu ngã về phía sau.

France thả Canada xuống, ra hiệu cho hai đứa trẻ mau sửa soạn đón vị vua Anh Quốc, ông ngoại của hai anh em.

- À, còn chuyện vừa rồi con nói - Đang đi giữa đường, France lên tiếng - Bố sẽ nói riêng với cha con.

Anh còn nháy mắt với con trai cả, làm UK không khỏi thấy lo lắng, trong khi America cười tươi, nhảy vào lòng France đòi bế.

   -------‐---------------------------
.The end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro