Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thương Tích Vũ hình như không vui a…… Tiểu Thâm còn đang do dự thì Thương Tích Vũ đã tiến đến, thần sắc giống như đã quay lại bình thường rồi, Tiểu Thâm còn cho rằng lúc nãy là bản thân mình cảm nhận sai.

“Cái trận pháp này có vấn đề gì vậy, lúc nãy đột nhiên mất hiệu nghiệm rồi.” Tiểu Thâm nói, điều hắn quan tâm nhất chính là nước của mình, sớm đã nghiên cứu rõ rồi, sông Ly Cấu này dựa vào trận pháp mà treo lơ lửng trên không trung.

Thương Tích Vũ lắc lắc đầu, “Ta vừa nãy chỉ vội vàng giải quyết, còn chưa xem xét kỹ càng, đợi một chút đi.” Rắc rối không phải bình thường, ít nhất cũng cần chấp sự đảm nhiệm tới xem xét.

Nói xong, ánh nhìn của Thương Tích Vũ lại rơi trên người Dư Ý.

Tiểu Mặc Tinh biến thành đại Mặc Tinh, lúc này đứng kế sát với Tiểu Thâm, khoảng cách gần tới nỗi không biết người bên cạnh nhìn vào sẽ thấy rất kỳ quái. Nếu không phải là cơ thể không cho phép, nó vẫn muốn ngồi trên đầu của Tiểu Thâm.

“Ngươi xem, đây chính là cái gì mà thuật pháp mới Huyền Ngô Tử nói trước đây, nói có thể khiến người cao lên, không cẩn thận làm phép lên người Dư Ý, lúc đó không hề thay đổi gì, nhưng vừa mới nãy đột nhiên lại biến to lên rồi!” Tiểu Thâm thấy hắn nhìn Dư Ý, lập tức giải thích.

Huyền Ngô Tử a……

Hết lần này đến lần khác, Thương Tích Vũ đối với vãn bối không có mấy ấn tượng này cũng hết cách rồi.

Thương Tích Vũ nắm lấy tay Tiểu Thâm kéo đi, có vẻ như vô tình mà dùng một chút lực, Tiểu Thâm tự nhiên bước về trước hai bước tạo khoảng cách với Dư Ý, “Ngươi không sao chứ?”

Hắn là người hiểu rõ tu vi của Tiểu Thâm nhất, chỉ sợ Tiểu Thâm vì muốn chống sông Ly Cấu mà linh lực cạn kiệt. Đương nhiên, nhìn từ bên ngoài, Tiểu Thâm có vẻ thoải mái hơn hắn nghĩ nhiều.

“Ta có thể có chuyện gì…… ân, vẫn ổn.” Tiểu Thâm trả lời.

Lúc này hắn thấy được vài tu giả ngự kiếm mà đến, trong đó có cả Tạ Khô Vinh. Toàn bộ Vũ Lăng Tông giống như sôi lên rồi. Sông Ly Cấu chảy quanh núi đã mấy nghìn năm rồi, chưa từng xuất hiện tình huống đột nhiên rơi xuống như thế này. Huống hồ hôm nay trên sống còn có hơn trăm đệ tử vừa mới nhập tông, cũng may có Tiểu Thâm nhặt lên không sót một người, quản sự của Hiệp Ma Viện hiện tại vẫn còn đang lau mồ hôi lạnh, đây đều là những người do hắn phụ trách chăm sóc.

Không ít người tận mắt chứng kiến sông Ly Cấu rơi xuống. Sau Thương Tích Vũ, không chỉ có tông chủ xuất hiện mà còn có nhiều người quan tâm đến liên tục.

Dư Ý một bước cũng không rời theo sát phía sau Tiểu Thâm, người ở Vũ Lăng Tông đều ở Ngọc Quan thấy qua tượng đá của Dư Chiếu tổ sư, sao lại không biết hình dáng người như thế nào, càng biết đây chính là Mặc Tinh đeo kiếm độc nhất vô nhị.

Lúc nhìn thấy phiên bản nước mực to lớn của Dư Chiếu tổ sư, tất cả đều kinh hãi, thiếu chút nữa quên luôn chuyện sông Ly Cấu.

Nếu không phải Dư Chiếu tổ sư thần hồn cùng diệt, bọn họ đề sẽ hoài nghi đây chính là Dư Chiếu hiển linh rồi.

“Đây…… đây là……” Đến Tạ Khô Vinh cũng kêu lên một tiếng, nhìn kỹ rồi hỏi, “Mặc Tinh? Sao lại to thế này rồi!”

Tiểu Thậm lại phải giải thích một lần nữa những gì Huyền Ngô Tử đã làm, chỉ vào Dư Ý, “Này, thì biến thành thế này rồi.”

Dư Ý vẫn giữ khí chất cũ của mình, ai cũng không quan tâm, thấy Tiểu Thâm chỉ tay vào mình, còn vươn tay cầm lấy ngón tay hắn lắc lắc. Tiểu Thâm rút tay ra, nó lại đi sờ tóc của Tiểu Thâm, tự mình thích thú.

Dường như lúc Dư Ý rút kiếm là giống với Dư Chiếu nhất, hiện nay thế này, ngược lại, giống như làm nũng rồi, tuy nhiên ai mà biết được cái vị Dư Chiếu tổ sư khi có thích làm nũng với người khác hay không……

“Thế này a……” Tạ Khô Vinh nhìn Dư Ý thêm mấy lần, tuy rằng không nói gì, thực ra luôn cảm thấy khó xử trong lòng, suy cho cùng Dư Chiếu là tiền bối mà người người ngưỡng mộ.

Cũng may Dư Ý có màu đen, nếu không khẳng định sẽ càng cảm thấy khó chịu, nhìn thấy giống hệt Dư Chiếu tổ sư, Mặc Tinh này đến khí chất cũng có mấy phần tương tự, thích quấn lấy Tiểu Thâm. Trong tưởng tượng của tất cả mọi người, cũng như trong các câu chuyện được lưu truyền lại, Dư Chiếu tổ sư, đều là hình tượng kiếm ý cao ngạo.

Tạ Khô Vinh vẫn còn suy nghĩ một chút, muốn hóa giải thuật pháp, nhưng Huyền Ngô Tử cũng tính là có bản lĩnh, thuật pháp này có chỗ độc đáo của nó, Huyền Ngô Tử thực lực của hắn không đủ, nhưng khi thi triển thuật pháp, là mượn thiên thời cùng trạng thái đặc biệt của Mặc Tinh, vậy nên nếu đổi lại là thi triển thuật trên người, không phù hợp với thiên thời, cũng rất khó có thể giải thuật.

Sau khi Tạ Khô Vinh đích thân kiểm tra trận pháp, lông mày chau lại càng chặt hơn: “...... Trận pháp của sông Ly Cấu không xảy ra vấn đề gì cả!”

Tiểu Thâm với kinh nghiệm của bản thân, hơn nữa còn là người đầu tiên phát hiện, giữ được cả sông lẫn người, đương nhiên sẽ đứng ra mô tả một chút những gì đã xảy qua.

“Ta cứ tưởng là do trận pháp lâu ngày rồi, xảy ra vấn đề gì đó, nước sông đột nhiên trút xuống.” Tiểu Thâm nói xong lại nghi ngờ hỏi, “Ngươi nói, nếu không phải là trận pháp, lẽ nào nguyên nhân là do ai đó dùng thuật pháp sao?

Vũ Lăng Tông là nơi có quy củ. Đệ tử Vũ Lăng Tông nếu muốn luyện tập thủy pháp, cũng có nơi tương ứng, nếu không phải là bị điên, thì sao có thể dùng sông Ly Cấu để luyện tập chứ. Nghi ngờ của Tiểu Thâm không có khả năng.

Những người ở đây cũng đều không tin chỉ là trùng hợp. Ngay đến cả một người không biết vì về nhân thế như Tiểu Thâm còn cảm thấy không đúng nữa, huống hồ là những người khác.

Chỉ trong khoảnh khắc, thực không thể tìm ra nguyên nhân.

“Ta tạm thời sẽ điều động đệ tử ngày đêm trông coi sông Ly Cấu, đề phòng sự cố lại xảy ra. Việc này vẫn phải cần điều tra cặn kẽ, các vị giải tán trước đi.” Tạ Khô Vinh thần sắc không đổi, phân phó công việc cho các chấp sự điều tra, lại quan tâm đến những đệ tử vừa nhập tông đó, có chút lo lắng cho bọn họ.

Những người này, nhập môn mới được mấy ngày, đừng nói là bay, đến Anh Ninh cảnh còn chưa tiến vào.

Sau khi nhập tông bị tuyên truyền về sông Ly Cấu này là ánh vàng chói lóa do Phương Thốn tổ sư thiết lập, vốn dĩ vạn phần ngưỡng mộ tín nhiệm, chính lúc hứng thú đẩy lên cao nhất, người mới vui vẻ đi thuyền trên sông. Đột nhiên nước sông lại rơi xuống, dù đã giữ lại được rồi, cũng không biết có lưu lại bóng đen tâm lý không, nếu tình hình tệ nhất, chắc sẽ không tạo thành khó khăn cho việc nhập Anh Ninh cảnh đi……

Những đệ tử mới này, đúng thật là trải qua đủ thứ chuyện a!

Những đệ tử mới nhập môn đúng thực là bị dọa cho cực kỳ thảm, có thể bước vào Vũ Lăng Tông, ít nhiều cũng là tri thư đạt lễ. Lúc này còn vây lấy Tiểu Thâm hành lễ, cảm tạ cái vị mà theo lời quản sự là vị Chủ Hàn không dễ chọc, nhưng ấn tượng đối với bọn họ lại tốt tới mức không thể nào tốt hơn được nữa.

Vừa nãy trong lúc bọn họ sợ hãi nhất, Chủ Hàn chính là người đầu tiên ra tay, một đám mây tiên cứu lấy mọi người, nỗ lực giữ cả con sông dài, phong thái thật khiến người khác ngưỡng mộ.

Mọi người đều vô cùng thành tâm, lúc mới nhập môn tính mạng thoát được nguy hiểm, để lại cho mọi người ấn tượng sâu sắc.

Tiểu Thâm tuy rằng là thuận tay vớt thôi, so với việc bắt cá ở biển cũng chẳng khác nhau là mấy, vốn cũng không nghĩ nhiều, nhưng mà vớt rồi mới phát hiện hình như trùng hợp giống với quy tắc vớt lấy tân nương. Vậy nên từ phong tục của Long tộc mà nói, chỉ cần hắn muốn, toàn bộ những người này đều được tính là tân nương của hắn rồi……

Hơi nhiều chút. Tiểu Thâm nghĩ, gò má liền hồng lên.

Những đệ tử mới trước ngày hôm nay vẫn còn không biết Tiểu Thâm, cũng không biết Tiểu Thâm đến cùng là có tu vi gì, nhưng với những gì Tiểu Thâm thể hiện, cùng với quản sự, khiến bọn họ mơ hồ đoán được hoàn toàn không cùng đẳng cấp.

Hắn hiền lành, lại có thực lực, cứu được mọi người, ngay cả gương mặt cũng hồng hồng, đôi mắt màu bích đậm giống như vực nước sâu mê hoặc người, ánh mắt long lanh, thực sự là đáng yêu muốn chết đi được……

Bất luận nam nữ, đều sẽ có cảm giác giống như nước suối mùa xuân chảy qua tim vậy.

Chỉ có điều, Tiểu Thâm nghĩ tới Thương Tích Vũ vẫn còn đứng sau lưng mình, từ trong suy nghĩ tưởng tượng nhanh chóng tỉnh táo lại. Trong suy nghĩ của hắn, địa vị của Thương Tích Vũ so với những người này cao hơn nhiều, lập tức nghiêm chỉnh trở lại, “Không cần khách sáo, tạm biệt.”

Thiếu niên giả vờ nghiêm nghị, ngược lại càng thêm phần đáng yêu, khiến người ta động đậy trong lòng. Đến những tu giả vây xem, cũng không thể không thầm nghĩ, trừ việc bị mù chữ ra, đúng là rất tốt a. Đúng rồi, còn có bá đạo. À, còn có thể đánh nhau. Còn có không chịu nói lý……

Càng là tu giả có tu vi cao, phản ứng tự nhiên càng mở rộng. Huyền Ngô Tử đến chậm một bước, vừa mới tới, phát hiện tông chủ cũng đi rồi. Không còn náo nhiệt để xem, ngược lại toàn thân không rét mà run. Mắt Huyền Ngô Tử nhìn tứ phía quan sát, không khó, liền phát hiện khiến bản thân mình không rét mà run chính là sư thúc tổ.

Không biết vì sao, ánh mắt sư thúc tổ nhìn qua đây không thân thiện, cực kỳ không thân thiện…… Huyền Ngô Tử ép não suy nghĩ kỹ lại, mình làm sai chuyện gì sao, chắc là Tiểu Thâm ca nói xấu mình rồi, nếu không sư thúc tổ vì sao lại nhìn mình như vậy chứ.

Tiểu Thâm vốn định tìm Huyền Ngô Tử, vừa nhìn thấy hắn tới, liền tóm lấy, “Ngươi xem ngươi đem Dư Ý làm thành thế này rồi!”

Huyền Ngô Tử đầu tiên nhìn cái người đen thù lù đứng bên cạnh Tiểu Thâm, phản ứng còn chưa kịp nhận ra đó là Mặc Tinh nữa, suy nghĩ cẩn thận, đột nhiên nhìn tới kiếm của Mặc Tinh, lúc nhận ra, vừa kinh ngạc, vừa nhịn không được mà vui mừng, “Cao như vậy sao?!”

Đây chính là việc trong mơ cũng cầu của hắn, vốn dĩ to chưa bằng một cái tay, hiện tại so với hắn và Chủ Hàn còn cao hơn nửa cái đầu, tuy vẫn đen như mực, nhưng mà đầu tóc trắng cùng với con ngươi lấp lánh sâu trong mắt đen cũng rất thú vị, dáng vẻ đeo kiếm sau lưng, dù là dị tộc cũng rất tuấn mỹ tiêu dao. Suy cho cùng cũng là văn khí kiếm ý của Dư Chiếu tổ sư hóa thành, thư kiếm phong lưu, chính là như vậy.

Đáng tiếc thuật pháp xem ra vẫn là không ổn định, đem Mặc Tinh biến thành to như vậy, không phải là ý định ban đầu của hắn. Qủa nhiên vẫn chưa thể thử trên con người, nếu như biến đúng thì không nói, nếu nhỡ hắn cao lên như Hồng Mông Điện thì biết tính sao……

“Có thể giải trừ thuật pháp này không?” Thương Tích Vũ đột nhiên hỏi, phá vỡ mạch suy nghĩ của Huyền Ngô tử, hắn nhàn nhạt, lành lạnh hỏi, không thể nhìn ra được tới cùng là đang quan tâm cái gì.

Huyền Ngô Tử vừa nãy bị hắn dọa sợ rồi, bất thình lình bị sư thúc tổ “kiểm tra”, thập phần khẩn trương, “Ách, ách, hồi bẩm sư thúc tổ, bởi vì con cũng mới vừa nghiên cứu ra, vẫn chưa hoàn thiện tốt, con, thực ra chính là, có thể nói vẫn chưa biết giải……”

Thương Tích Vũ: “……”

Huyền Ngô Tử nhìn sắc mặt sư thúc tổ hình như càng không tốt, nói chuyện hàm răng cũng bắt đầu run rẩy, “Con, con sợ nếu chỉ đảo ngược lại pháp thuật, nếu như xảy ra sai sót, nó nhỏ thành như con muỗi thì biết làm sao…… đúng rồi, hiện tại cái dáng vẻ này, nó có ảnh hưởng gì không?”

Huyền Ngô Tử hỏi cẩn thận như vậy, Tiểu Thâm cũng đi hỏi Dư Ý: “Ngươi có cảm thấy chỗ nào không đúng không, thấy ngươi bay cũng vẫn bình thường, đều có thể dùng kiếm, vậy vẫn có thể đọc chữ chứ?”

Đừng có mà thân thể lớn lên, trí tuệ bị loãng đi, Mặc Tinh kia sẽ không còn là Mặc Tinh nữa rồi, đặc điểm lớn nhất của đất đặc sản cũng không còn rồi.

Dư Ý lắc lắc đầu, lại gật gật đầu.

Tuy rằng biến to rồi, nó vẫn không biết nói, đây cũng chính là một trong những điểm khác biệt lớn giữa nó và chân nhân.

“Vậy cũng không phải gấp gáp gì, thế này chẳng phải càng thuận tiện làm việc cho Chủ Hàn sao, nhìn cái thân hình này……” Huyền Ngô Tử vừa nói một câu thì thấy sư thúc tổ hình như quét ánh mắt lạnh lùng nhìn tới, toàn thân lạnh toát, lông gà lông vịt đều dựng lên.

Huyền Ngô Tử cũng không biết bản thân mình nói sai chỗ nào rồi, thep bản năng cúi người đáp, “Con sẽ cố gắng kiên trì nghiên cứu pháp thuật này!”
Tiểu Thâm chán ghét liếc hắn một cái, sờ sờ mũi nói: “Muốn tìm sách thì đi vào tìm đi.”

Huyền Ngô Tử vui mừng, đúng thật là liễu ám hoa minh, cái thuật pháp này nghiên cứu đúng rồi, đây không phải là khôi phục tư cách mượn sách rồi sao, “Dạ, dạ! Đa tạ Chủ Hàn, đa tạ Tiểu Thâm ca!”

Dư Ý giống như thị vệ, đi theo Tiểu Thâm về Bích Kiệu Phong.

Tiểu Thâm trở nên bận rộn, nói với Dư Ý: “Ngươi to như vậy, không thể ngồi trên đầu ta hay túi áo nữa rồi, buổi tối nếu như không muốn về Thư Lâm thì cứ ngủ ở phòng của ta, được không?

Dư Ý lắc lắc đầu, thậm chí còn tiến lên một bước, ôm lấy cánh tay Tiểu Thâm, há miệng nhưng chỉ có một số âm thanh không rõ ràng cũng không hiểu là đang nói gì được phát ra, âm thanh giống như tiếng lật sách vậy.

“Vậy không được, không có chỗ nào để mang theo ngươi rồi! Ngươi ngồi xuống!” Tiểu Thâm nói, Dư Ý cũng chịu ngồi xuống rồi, kiếm sau lưng, hai tay đặt trên đùi.

“Ngươi phải ngoan ngoãn ở đây đợi ta ngao, tự mình đọc sách.” Tiểu Thâm nói xong, lập tức ra khỏi cửa, đến chỗ Thương Tích Vũ.

Thương Tích Vũ đang khoanh chân ngồi trên giường nhỏ, áo trắng quanh co như đống tuyết, mắt nhắm lại, duy chỉ có đôi môi có sắc màu đỏ nhạt, dáng ngồi eo và lưng thẳng như kiếm, dung mạo như họa.

Tiểu Thâm quen thuộc leo lên, ngồi trong lòng hắn.

Hắn khép mắt, vô tình nói: “Ta cảm thấy hôm nay ngươi có chút không vui……”

Thương Tích Vũ từ từ mở mắt, cúi xuống nhìn Tiểu Thâm, vuốt vuốt tóc hắn, “Vậy sao?”

“Ta cảm thấy.” Tiểu Thâm nhấn mạnh nói.

Thiếu niên quá thành thật rồi, Thương Tích Vũ nhàn nhạt cười, thậm chí còn cảm thấy bản thân so đo quá mức, giống như thất thố. Đó chẳng qua chỉ là một con Mặc Tinh, nhìn có vẻ giống Dư Chiếu thì sao chứ, với tính cách của Tiểu Thâm, chắc chắn sẽ không nghĩ nhiều. Tiểu Thâm cũng nói qua rồi, Dư Chiếu bản tôn, có như nào thì cũng chỉ là một người giống hắn mà thôi.

Tiểu Thâm cũng mở mắt, đang định nói chuyện, thì thấy nhân ảnh bên ngoài cửa sổ, “Ồ?”

Thương Tích Vũ nheo mắt, niệm trong bụng, cửa sổ mở ra một nửa. Mở cửa sổ, nhân cảnh vẫn là nhân ảnh…… chỉ có điều quá đen rồi, cũng may mái tóc cùng mắt vẫn còn có thể khiến người khác nhìn rõ được, Dư Ý đứng yên bên ngoài, vừa thấy cửa sổ mở ra, hắn liền lập tức bò vào trong……

“Dư Ý!” Tiểu Thâm kêu lên một tiếng, để chân trần nhảy xuống giường.

Dư Ý vui mừng bước tới tóm lấy tay Tiểu Thâm, Tiểu Thâm còn chưa bước về trước thì đã bị Thương Tích Vũ kéo về trong lòng giữ chặt, lực dùng lớn tới mức khiến Tiểu Thâm nhớ tới lần gặp đầu tiên của bọn họ ở Hồng Môn Điện, tính ra lực so với đây còn mạnh hơn.

Sắc mặt Thương Tích Vũ lạnh xuống, kiếm khí quét qua, Dư Ý bị ép phải dừng chân, sợi tóc bay lên lướt qua mũi kiếm, bị cắt thành mấy đoạn, rơi xuống dưới đất, không nguồn không gốc, biến thành vết mực.

Dư Ý chớp mắt một cái, nhìn chằm chằm vào Thương Tích Vũ. Tay nó nhanh chóng nắm lấy thanh kiếm sau lưng, ánh mắt chỉ trong giây lát trở nên sắc bén.

Thương Tích Vũ có thể cảm thấy bên trong mình đang có một cái tôi khác cười đến khó có thể át chế được, vô cùng hứng thú nói với hắn: Chuyện này đúng là bất ngờ…… không, vẫn là nên nói, chúng ta không hổ là cùng một người?

Thương Tích Vũ có thể cảm nhận được đối phương đang hả hê, đây là sự sảng khoái vô cùng giản đơn, suy cho cùng trong khoảng thời gian này, hắn mới là người đố kị. Hơn nữa hắn chỉ là lần đầu tiên đưa tay, từ đây Tiểu Thâm sẽ tự động trèo lên rồi.

Dù rằng có hai mặt, nhưng chỉ là một người.

Thương Tích Vũ cúi mắt, hắn rõ ràng biết kia chỉ là một con Mặc Tinh, nhưng lại không thể chấp nhận việc thiếu niên rời khỏi hắn, đi cùng với người khác, từ thân thể tới tâm can đều rất chống đối, chứ không phải chỉ vì muốn tăng linh lực trong cơ thể.

Dư Ý đứng nguyên chỗ cũ, cũng rất uất ức. Đôi mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Tiểu Thâm, nhưng bị kiếm khí ép bức, không thể tiến lên, nó vốn dĩ định rút kiếm rồi, nhưng Tiểu Thâm đang đối diện với nó, vậy nên cuối cùng nó cũng đành thu tay lại.

Tiểu Thâm nhìn Thương Tích Vũ khó hiểu, “Ngươi rốt cục là kẻ nào a.”

Hắn cảm thấy tự tin rằng bản thân mình không đoán sai, nhưng Thương Tích Vũ này không thể gây hấn với Mặt Tinh được. Hơn nữa cái người kia không phải là đã hứa qua, chỉ cần chạm tay thì sẽ không làm gì Dư Ý nữa rồi sao. Vậy hiện tại cái người không có thiện cảm với Dư Ý rốt cục là ai.

Thương Tích Vũ cũng không biết nói gì, khó mà nói rõ, chỉ có thể cấp bách kéo Tiểu Thâm, quay mặt lại, nhỏ tiếng nói: “Đừng đi.”

Tiếng cười trầm thấp mỉa mai vang lên trong lòng hắn.

“Ta không có đi!” Tiểu Thâm lớn tiếng nói, rất nhanh lại an tâm, “ n…… ngươi không được thoải mái đúng không.” Thương Tích Vũ thường xuyên tóm chặt hắn như thế này, chỉ khi chạm vào hắn thì mới có vẻ thả lỏng ra.   
Thương Tích Vũ không trả lời. 
 
Tiểu Thâm nói với Dư Ý: “Ngươi vẫn là ra ngoài đi, đã nói là ngươi ở trong phòng của ta chờ rồi mà.”

Dư Ý vừa mờ mịt vừa ấm ức nhìn Tiểu Thâm, nó cũng không biết bản thân mình làm sai cái gì, nó chỉ là muốn theo Tiểu Thâm giống như trước đây mà thôi, tại sao lại muốn đuổi nó ra ngoài.

Tiểu Thâm bị ánh mắt của nó nhìn, ngữ khí cũng không thể quá cứng rắn, miễn cưỡng nói: “Ngươi cũng lớn tới như vậy rồi, phải học cách tự lập.” 

Dư Ý:  “……”

Càng ấm ức rồi.

Cũng đâu phải là nó muốn lớn lên đâu.

Cánh tay đưa ra của Dư Ý chầm chậm co lại, bước một bước ba lần quay đầu nhìn Tiểu Thâm, mái tóc màu trắng dưới ánh trăng sáng lên ánh bạc, ánh mắt lấp lánh mờ mịt đi, với ánh mắt kiên định của Tiểu Thâm đành bò ra khỏi ngoài cửa sổ.

Nhưng mà nó cũng không nguyện ý trở về phòng Tiểu Thâm, cuối cùng ôm lấy kiếm, ngồi dưới cái cột trước mặt.

Trong đêm, Thương Tích Vũ đem Tiểu Thâm ôm lấy càng chặt hơn.

 ……

Ngày hôm sau, sau khi Tiểu Thâm tỉnh dậy, thong thả bước ra khỏi phòng, thấy một đống màu đen ngồi bên cây cột dưới hiên nhà, hóa ra là Dư Ý. Hắn ôm lấy kiếm ngồi dưới sàn, một tay vẫn còn giữ lấy thân kiếm, trán kê trên kiếm, nếu như không có mái tóc trắng kia, đen thùi lùi như nó cơ hồ đã hòa làm một với cái cây cột dưới hiên.

“Tại sao ngươi lại ngồi ở đây.” Tiểu Thâm lúc này mới phát hiện nó cả đêm không đi, gấp gáp hỏi, “Không phải nói ngươi quay về đợi ta sao……”

Sao mà giống như nòng nọc nhỏ không có cha mẹ như vậy chứ, đáng thương ngồi ở ngoài chờ. Dư Ý nhìn thấy Tiểu Thâm, lập tức đứng lên, tới bên cạnh Tiểu Thâm. Mặc Tinh không cần phải ngủ, nó cũng không muốn chờ đợi ở một căn phòng không có bóng người kia, nếu đã như vậy, còn không bằng đến Thư Lâm.

Tiểu Thâm cạn lời, phát hiện có nói thì Dư Ý cũng không thông, cái gương mặt ấm ức của nó lại khiến cho Tiểu Thâm cảm thấy có lỗi trong lòng, tự hỏi có phải bản thân quá đáng rồi không, ngược đãi Mặc Tinh.

Hắn cũng muốn giống như trước đây có thể thò tay chọc chọc vào má của nó, lại phát hiện Dư Ý hiện tại lại cao to hơn nhiều quá rồi, ngón tay đưa ra một nửa lại có chút do dự.

Dư Ý thấy vậy, liền cúi người xuống, dùng má của mình cọ vào tay Tiểu Thâm.

Đây cũng là động tác Dư Ý đã quen thuộc, nhưng mà một người mực nhỏ làm thì đáng yêu, nhưng người mực lớn như vậy mà làm, thì có chút cảm giác ái muội nói không rõ được.

Thương Tích Vũ vừa bước tới cửa lại chứng kiến cảnh này, phảng phất nhớ lại chuyện gì đó, ôm tay cười mỉa, tựa như nói với người khác mà cũng giống như nói với chính mình, thì thầm: “Qủa nhiên không nên hứa rằng sẽ không búng thứ đồ chơi thú vị này nữa……”

Hắn sẽ không giống như “kẻ kia”, khẩu thị tâm phi, quan minh chính đại, rõ ràng là một với hắn.

Chỉ có rất tiếc, hắn đã hứa với Tiểu Thâm rồi, không thể động thủ với Mặc Tinh bày ra cái vẻ mặt đáng ghét này. Đúng là sai lầm, hắn cũng không ngờ tới cái đồ chơi này lại càng khiến người khác khó ưa hơn……

Sự giễu cợt của Thương Tích Vũ khiến Mặc Tinh rất mẫn cảm, hơn nữa tựa hồ như rất tinh ý nhận ra được sự thay đổi của hắn, nhanh chóng cầm lấy kiếm, thể hiện thần sắc phòng bị.

Đại khái cũng là do thường xuyên bị búng bay đi nên nảy sinh ra tiềm thức phản ứng.

“Đừng sợ.” Tiểu Thâm ngược lại vẫn còn tin tưởng Thương Tích Vũ, hơn nữa lời của Thương Tích Vũ kỳ thực cũng vừa vặn nói rõ là hắn sẽ không ra tay với Mặc Tinh nữa, “Qủy hẹp hòi, hối hận cũng muộn rồi.”

“Kẻ hẹp hòi không phải là hắn sao——” Thương Tích Vũ ý cười càng sâu hơn.

Là hắn kéo ngươi “tranh sủng”, mới khiến ngươi đem Dư Ý đuổi ra ngoài.

“Ta mới không cùng ngươi nói chuyện.” Tiểu Thâm kéo tay Dư Ý hướng ngoài chạy đi.

Thương Tích Vũ từ phía xa nhìn theo Dư Ý một bước không rời, không buông tay, chỉ hận không thể toàn thân đều dán lên người của Tiểu Thâm, ánh mắt cũng lạnh đi…… đúng là chướng mắt.

Hắn ngay lập tức nghĩ tới điều gì đó, lười biếng thấp giọng nói: “Nếu không, nhường cho ta một nửa thời gian ban đêm đi, để ta nghĩ biện pháp, khiến nó không cách nào xuất hiện nữa.”

Yên lặng.

Thương Tích Vũ khẽ cười, “Đúng là nên để hắn thấy được bộ dạng thật của ngươi.”

Thư Lâm.

Dư Ý đi theo bên cạnh Tiểu Thâm xuất hiện, thu hút vô số ánh mắt, không ít người không biết được chính xác, vừa nhìn thấy thân ảnh Mặc Tinh, cảm thấy bị sốc, tâm lý hoảng hốt hỏi: “Qúa lớn rồi, quá lớn rồi, là tác phẩm lớn của thánh nhân nào mới có thể cho ra Mặc Tinh lớn tới vậy……”

“?? điên rồi sao, tác phẩm lớn thì có thể cho ra Mặc Tinh khổng lồ sao. Nghe nói cái này là do trúng thuật pháp của Huyền Ngô Tử, không ngờ lớn lên giống với Dư Chiếu tổ sư y chang vậy.”

Kích thước này của Mặc Tinh nếu so với Nhân tộc cũng được tính là cao rồi, còn trong tộc của nó, thì xem như là cực cực cao. Sau khi nghe nói về tác phẩm của Huyền Ngô Tử xong, mọi người mới lộ ra vẻ mặt không có gì lạ, “Ta sớm đã biết rồi, hắn sớm muộn gì cũng làm ra cái loại đạo thuật này.

Chậc chậc, cái này còn chưa nghiên cứu xong nhưng cũng không đến nỗi nào nhỉ, chính là…… dám lấy Mặc Tinh ra thử pháp? Hắn sau này không muốn đến Thư Lâm nữa sao?”

Đắc tội với Chủ Hàn Tiểu Thâm thì vẫn còn đường để xoay chuyển, nhưng nếu như đắc tội với Mặc Tinh, với tính cách nhớ dai cùng với kiêu ngạo của bọn nó, ngươi còn có thể ở lại Thư Lâm mới lạ đó.

Nhưng không chỉ có các đệ tử nhìn Dư Ý, những tiểu Mặc Tinh cũng đến vây quanh Dư Ý xem, há miệng, vô số những âm thanh nhỏ vụn lướt qua tai họ.
Rất nhanh, đã có Mặc Tinh với đôi chân ngắn chạy tới bên cạnh Tiểu Thâm.

Dư Ý nhìn chằm chằm vào nó, trèo lên tới trên tay Tiểu Thâm, tiếp tục bò tới trên đầu Tiểu Thâm, biểu tình vô cùng thích thú, thậm chí còn vuốt một chút tóc bên dưới, ở cái chỗ mới này rất vui vẻ——

Dư Ý thò ngón tay ra, búng con Mặc Tinh này bay đi.

Tiểu Thâm: “……”

Tiểu Thâm: “Được rồi, ngươi cái tốt không học, chỉ học cái xấu.”

Dư Ý cúi đầu nhưng không hề thấy xấu hổ……

Lũ Mặc Tinh lên án hành vi của Dư Ý, rõ ràng là đã biến to tới thế này rồi còn độc quyền chiếm lấy Chủ Hàn không cho bọn nó trèo lên chơi, vị tiền bối biến hình sớm nhất trong số bọn chúng sử dụng đại tuyệt chiêu trong những tuyệt chiêu: chỉ chỉ trỏ trỏ.

Dư Ý im lặng một lúc, đột nhiên rút kiếm ra, dương kiếm chỉ thẳng.

Nó đứng cầm kiếm, một khi kiếm xuất khỏi vỏ, thần sắc biến thành lạnh lùng. Đạo bào phần phật tung bay, cuối cùng mờ mịt, giống như tranh mực lại vô cùng sống động. Ý kiếm trên như muốn xuyên qua chín tầng mây, dưới thế như vực sâu, đôi mắt lấp lánh, liếc mắt nhìn chúng sinh.

…… Không hổ là ý nghĩ của Dư Chiếu tổ sư!

Bọn Mặc Tinh âm thầm hét lên rồi trốn vào trong giá sách.

Các đệ tử xung quanh cũng sôi sục rồi, Mặc Tinh đeo kiếm này kế thừa kiếm ý của Dư Chiếu tổ sư, mọi người đều biết, nhưng nó hiếm khi nào cần phải thể hiện kiếm ý. Hơn nữa sau khi phóng to lên, quan sát được càng rõ ràng, cảm quan nhìn thấy đều không quá giống.

Nhất thời người tới xem càng lúc càng đông, Dư Chiếu tổ sư thân vẫn đạo tiêu, nhưng có tượng đá có thể thấy được phong thái người trước đây, càng có Mặc Tinh, có thể thấy được cả kiếm, cũng là cái phúc của người sau a.

Nhưng sau khi Dư Ý đem đám Mặc Tinh hù chạy hết rồi, rất nhanh thu lại kiếm, tiếp tục chơi với góc áo của Tiểu Thâm.

Tiếng thở dài lần lượt vang lên khắp bốn phía……

“Giải tán đi, giải tán đi, chưa nhìn thấy qua Mặc Tinh sao!” tay Tiểu Thâm giống như càng cua xua xua đuổi đi.

Lúc này Đạo Di ôm một chồng sách hớn hổn hển chạy tới, hắn gần đây giờ Mão đã dậy đọc sách, bình thường không hề cử động, lúc này thoáng thấy Dư Ý, “oác! Đây là hiệu quả thuật pháp của Huyền Ngô tử a?”

Ý nghĩa đầu tiên trong đầu hắn chính là, tên này không thể bò lên người Tiểu Thâm ca nữa rồi, “Dư Ý cao giống như cây mè nở hoa vậy, không đúng, nên là cây mè đen nở hoa, hahahaha.”

Đáng tiếc, Dư Ý mặt không biểu tình, không thể hiểu được sự hài hước của Đạo Di.

Đạo Di từ đáy lòng khinh bỉ, các ngươi nghe Tiểu Thâm đọc thơ đâu có phải là cái vẻ mặt này.

“Đây lại là ngươi tìm phải không.” Tiểu Thâm lướt qua những cuốn sách của Đạo Di.

Đạo Di gật đầu, “Đúng vậy, Tiểu Thâm ca, ta xin ca đó, ta ở đây giúp ca tìm kiếm, ca cũng phải đọc sách đi.”

“Ta xem rồi a, ta còn tìm được thuật phân thân, thích hợp với ngươi.” Tiểu Thâm nói, lần trước Đạo Di nói với hắn muốn học huyễn thuật, hắn cảm thấy Đạo Di không phù hợp nên đã từ chối rồi, nhưng khi nghĩ lại, cũng có suy nghĩ riêng của mình, tìm sách cảm thấy phù hợp với Đạo Di, “Sách đó không dễ lấy, ta đã chép nó ra rồi. Ngươi xem xem.”

Tiểu Thâm từ bàn làm việc lấy ra một cuốn sách.

Từ khi Tiểu Thâm trở nên quen thuộc với Vũ Lăng, Đạo Di sớm đã không phải lúc nào cũng kè kè hắn rồi, thật sự không biết hắn tìm lúc nào, còn chép lại nữa!

“Đa tạ Tiểu Thâm ca.” Đạo Di thụ sủng nhược kinh nhận lấy cuốn sách rồi mở ra xem, đập vào mắt hắn chính là chữ viết xấu không gì so được của Tiểu Thâm, không tránh được “A” một tiếng dài, sau đó mới tử tế xem nội dung.
Mới xem được hai hàng, Đạo Di liền mỉm cười.

Long tộc là tộc đứng đầu của Thủy tộc còn đứng đầu Vũ tộc chính là phượng hoàng, cũng giống như Thủy tộc thích tự xưng là có huyết mạch cận với rồng vậy, Vũ tộc cũng thích liên quan tới phượng hoàng.

Phượng hoàng tính mạnh mẽ, cao ngạo, từ thời xa xưa ở tu chân giới đã ngạo mạn, chính vì vậy đã chọc giận nhiều tu giả thực lực. Sau khi tranh đấu số lượng suy giảm, vì tu sinh dưỡng tức, cũng không biết đã ẩn cư ở đâu, tung tích biến mất còn sớm hơn so với Long tộc. Thậm chí còn có truyền thuyết nói bọn nó thực ra giống như Long tộc vậy, tất cả đã rời khỏi trần thế.

Đạo thuật này trước mắt đề cập tới chính là phượng hoàng chi thuật, rất giống với cách biểu đạt thái quá của một số Vũ tộc: Đạo thuật này của chúng ta là dựa vào linh cảm căn cứ trên thuật pháp của Phượng Hoàng tộc cổ xưa mà sáng tạo ra, hoặc là nói đây là do Phượng Hoàng truyền lại cho ông nọ, ông đó lại truyền cho…… cuối cùng truyền lại cho chúng ta, mười tám đạo sau khi truyền tay còn lại ba phần tinh túy.

Dù sao mánh khóe rất nhiều, nhưng không có phức tạp như chuyện của Long tộc, đại khái cũng kiêng tránh Phượng Hoàng tộc không nhất định giống như Long tộc đều không còn rồi, nếu nổi dậy thì biết làm sao.

Vốn nghĩ rằng thói quen giống nhau, nhưng càng đọc về sau, thần sắc Đạo Di càng kinh hãi, sau khi đọc vài trang, nhịn không được thì thầm nói: “Cái thuật hỏa vũ này, tinh hoa bí mật đến như vậy, ta thực sự tin rằng có vài phần liên quan đến phượng hoàng rồi……”

Tu vi hắn tuy rằng còn chưa sâu, nhưng nhiều đời đã sống ở Vũ Lăng, nhãn quan rất tốt, nhìn ra được giá trị của nó.

“Thì vốn là có.” Tiểu Thâm nói hiển nhiên.

Rất lâu trước đây Long Phụng hai tộc có quan hệ rất tốt, hơn nữa Long tộc quan niệm thẩm mỹ thoáng, đương nhiên cũng có kết hôn, còn có người nói phu thê long phụng chính là hợp nhất, lúc bên nhau không ai có thể cản nổi. Chỉ có điều hai tộc đều không phải bình thường, phượng hoàng cực kỳ kiêu ngạo, tỉ lệ thành đôi cực kỳ thấp. Mặc dù thời điểm biết chuyện này, cũng không còn nhiều cặp đôi long phượng ở bên nhau.

Quay lại chuyện chính, Tiểu Thâm đối với nguồn gốc Phượng tộc cũng biết một ít.

“Nhưng mà, ta trước nay chưa từng thấy qua thuật pháp này a.” Đạo Di nghĩ kỹ một lúc, trong tông hình như chưa từng có người luyện qua thuật pháp này, hay là do hắn không biết gì, “Tiểu Thâm ca, ca tìm thấy ở chỗ nào vậy?”

“Chính là sâu bên trong, ta phải lật một vòng.” Tiểu Thâm nói, “Sao, không có người luyện? Không biết nhìn nhận như vậy sao.”

“Không…… có thể là do ta còn quá trẻ.” Đạo Di gãi gãi đầu, tàng tịch ở Thư Lâm càng sâu bên trong càng thâm cao, nội tình bên trong hắn cũng không hiểu rõ.

Thư Lâm từng vòng từng vòng, đệ tử bình thường không có sự cho phép của Chủ Hàn, đều không thể tiến vào sâu. Có một số đạo pháp, còn phải do tông chủ ban cho đệ tử cao tầng thích hợp.

Vậy nên nói cuốn này đến từ chỗ sâu bên trong của Thư Lâm, khó trách không bình thường, nếu không phải Tiểu Thâm ca nhặt ra, hắn còn không biết tháng nào năm nào mới có cơ hội lấy được nó!

Đạo Di nghĩ thông được một chuyện, càng cảm thấy cảm kích Tiểu Thâm rồi, đây tuyệt đối là món đồ tốt a, “Tiểu Thâm ca…… ca đối với ta quá tốt rồi minh minh*.”

*Minh minh: tiếng kêu của chim.

“Ngươi sao lại khóc rồi, ngươi khóc thật khó nghe!” Tiểu Thâm dọa một chút.

Đạo Di: “……”

Mặc dù công nhận là khó nghe thật, nhưng cũng không cần phải nói ra chứ.

Tiểu Thâm tùy ý nói: “Ngươi đừng khóc nữa! Ta chính là thấy ngươi tìm sách cũng rất cực khổ.”

Mặc dù khi Tiểu Thâm bắt đầu quyết định, sau khi chiếm Vũ Lăng Tông sẽ không lưu lại con chim sáo này, nhưng sau khi sống cùng nhau, hắn đối với Đạo Di cũng có chút phiền, cũng sinh ra sự công nhận, thậm chí còn cảm thấy Đạo Di làm việc khá khéo léo.

Có thể nói, đối thủ cạnh tranh lớn nhất chức tổng quản long cung của Tạ Khô Vinh chính là Đạo Di rồi!

Hy vọng Tạ Khô Vinh có thể tiếp tục nỗ lực, đừng để tụt lại sau!

“Ta chỉ là làm một chút xíu công việc mà thôi……” Đạo Di cảm động sâu sắc rồi, Tiểu Thâm ca chính là trong nóng ngoài lạnh, hắn trước đây vốn dĩ vẫn còn vụng về, hiện tại lại chủ động học thơ của Vân Tự Nhiên, “Trường niệm nhân tâm tiện như thủy, ngươi ta hữu tình vạn trượng thâm!”

Tiểu Thâm ca quả nhiên gật đầu nhẹ nhàng, cho rằng Đạo Di ứng dụng câu thơ này hợp lý.

Đạo Di đem sách giữ bên thân, quyết định khi về phải luyện cái này.

Quan một thời gian nữa có cuộc tỉ thí nhỏ trong tông, đệ tử ngoại môn cũng có thể tham gia, người chiến thắng sẽ có các loại chiến phẩm trợ lực. Chính là giống như cái cát biển trắng của Huyền Ngô Tử vậy.

Hắn vừa cất xong, liền nghe thấy trong Thư Lâm có tiếng thở ra, quay đầu nhìn, hóa ra là sư thúc tổ đến rồi.

Mọi người ngại ngùng hành lễ và hỏi thăm Thương Tích Vũ, tại sao lại ngại ngùng?

“Lần này là thật hay là giả vậy……”

“Không biết a, rất khó mà nói.”

“Trước tiên cứ chào hỏi đã, đề phòng vạn nhất!”

Thương Tích Vũ bước đến gần, mọi người thấy Chủ Hàn không được nhiệt tình giống như trước đây, thậm chí rất lạnh nhạt, “Sao ngươi lại tới rồi?”

“Giúp ngươi xem sách, không được sao.” Thương Tích Vũ hỏi ngược lại, lại liếc nhìn Dư Ý một cái.

Hắn nói như vậy, Tiểu Thâm cũng không cần khách khí nữa, ngượng ngùng từ một đống Đạo Di đem tới đưa cho hắn hơn một nửa, “Xem nhanh lên!”

Thương Tích Vũ: “……”

Thương Tích Vũ: “Ngươi thật là không biết khách khí.”

Hắn từ cảm thấy khoái, nhưng càng nghĩ càng thấy không dễ dàng, đơn giản một mình qua đây. May là lần này, Mặc Tinh không có xấc láo như vậy, chỉ đi theo Tiểu Thâm mà thôi.

Tiểu Thâm cảm thấy không thể giải thích được, “Nhân tộc đúng là kỳ quái, rõ ràng chính là do ngươi yêu cầu.”

Dư Ý cũng gật gật đầu, chỉ gật một chút rồi lại vô thức kê đầu lên vai Tiểu Thâm.

Thương Tích Vũ cười lạnh trong lòng, “Hắn” thì cũng thôi đi, cái chấm đen của Dư Chiếu này cũng hơn hắn một bậc. Hắn muốn chạm tay Tiểu Thâm một chút còn phải có điều kiện trao đổi, nó ngược lại cực kỳ bừa bãi.

Nhưng hắn cũng không suy nghĩ ra tay với nó, rẻ mạt như “Hắn”. Lần nào cũng đều tự mình gây mất thiện cảm……

Đúng là phiền.

Huyền Ngô Tử suốt đêm đắm mình trong đại dương kiến thức để nghiên cứu thuật pháp, mới cảm giác hai mắt hơi cay, dụi dụi mắt, bước ra bên ngoài, chuẩn bị uống chút nước trà rồi tiếp tục.

Thấy sư thúc tổ cũng ở đây, không có gì ngạc nhiên, đang ở cùng với Chủ Hàn.

Huyền Ngô Tử chạy lên phía trước chào hỏi: “Tiểu Thâm ca, sư thúc tổ……”

Thương Tích Vũ gương mặt thờ ơ, liếc nhìn Huyền Ngô Tử, duỗi ngón tay đem hắn búng bay đi rồi.

Huyền Ngô Tử: ????

Huyền Ngô Tử khóc không thành tiếng.

Tiểu Thâm: “……”

Dư Ý: “…………”

 ……

Thương Tích Vũ trong lòng không thoải mái, vô cùng nóng nảy.

Chỉ mới ở Thư Lâm nửa ngày mà thôi, cái bầu không khí tối tăm trầm thấp kia đã dọa rất nhiều môn nhân sợ hãi, không dám đọc sách ở đây. Hơn nữa không chắc hắn chỉ đến đây một ngày, kể từ đó, thỉnh thoảng còn nghe được hắn cùng với Chủ Hàn cãi nhau, văng vẳng lên tiếng Huyền Ngô Tử khóc.

Mọi người kêu khổ không ngừng, cũng không biết hai người này tới cùng là có quan hệ gì, nhìn thì thấy lúc tốt lúc không, Huyền Ngô Tử kia đóng vai trò gì trong đó.

Cũng may, lúc này sư thúc tổ bị tông chủ gọi đi rồi, cuối cùng trả lại cho mọi người không gian yên tĩnh.

Ngày hôm nay có bảy, tám tên đệ tử mới nhập tông đến Thư Lâm, trong đó có Sơ Phong đã quen biết với Tiểu Thâm từ ngày trước. Bọn họ tiến vào nhìn trái nhìn phải, khi thấy Tiểu Thâm tựa bàn đọc sách, Mặc Tinh đeo kiếm cao to mài mực cho hắn, Đạo Di cũng đứng bên cạnh nói gì đó. Mấy người thì thầm nói gì đó với nhau, rồi tiến lên trước.

“Chủ Hàn.” Sơ Phong dũng cảm bắt chuyện với Tiểu Thâm.

“Là ngươi a.” Tiểu Thâm cũng nhận ra Sơ Phong, còn có mấy tên nhóc kia nữa, suy cho cùng những tên này đều có thể tính cũng có thể không tính là tân nương của hắn, đây gọi là tân nương của rồng.

Nhìn phía sau bọn họ, không còn ai khác nữa, “Sao lần này không có quản sự đi cùng với các ngươi.”

Sơ Phong lộ ra một chút ý cười, “Mấy người chúng tôi đều đã nhập Anh Ninh cảnh, tự mình bái sư, đã không còn ở Hiệp Ma Viện nữa rồi, đến chỗ này cũng là sư ca, sư tỷ dẫn đi theo.”

Có thể nhanh như vậy đã nhập Anh Ninh cảnh, tuyệt đối đều là những người tài giỏi, có thể tưởng tượng nhiều năm sau, bọn họ chính là trụ cột của Vũ Lăng Tông.

Tiểu Thâm tùy ý gật gật đầu.

“Không giấu gì ngài, bọn ta đối với phong cách, học thức của ngài, thập phần ngưỡng mộ, kể từ lần được Chủ Hàn cứu mạng, không dám quên ân, hôm nay ngoại trừ việc đến cảm ơn lần nữa, cũng hy vọng sau này khi bước vào con đường tu tiên, có thể được một vị tiền bối như ngài chỉ dạy!” Sơ Phong nghiêm túc nói.

Đạo Di tự nói trong lòng, đây có lẽ là lời nói khách sáo đi, Tiểu Thâm ca của chúng ta cái gì mà phong cách, học thức…… tự mình sau khi nhìn thấy đám Mặc Tinh cũng bị ảo tưởng rồi. 

Tiểu Thâm mờ mịt: “Chỉ dạy cái gì?”

Hắn đối với cái từ chỉ dạy này mấy ngày trước trong cuốn <Nhân tộc nguồn gốc từ thường dùng> học được. Hắn cũng nghe Đạo Di nói qua, trước nay Chủ Hàn là một nửa thầy giáo, chỉ điểm giảng đạo cho các đệ tử đều là chuyện bình thường. Chỉ có điều sau khi hắn nhận chức, đây là lần đầu tiên có người chủ động đến nhờ hắn chỉ dạy……

Sơ Phong lập tức nói: “Đều được hết, bất luận là xử sự làm người hay là tu hành ngộ đạo!”

Bạn đi cùng hắn, hay có thể nói là một vị sư tỷ, cũng nắm lấy cơ hội chen lời: “Tiên sinh chưởng quản Thư Lâm, có thể khai sáng cho đệ tử, đạo và thuật có quan hệ với nhau như thế nào!”

Tu chân giả tu đạo, cũng luyện thuật, lấy đạo khống chế thuật.

Đối với đệ tử vừa nhập môn mà nói, hai cái này sẽ khiến bọn họ mơ hồ, suy cho cùng các loại đạo pháp, thuật pháp lóa mắt nhiều như vậy, tựa hồ mỗi một hạng mục đều rất quan trọng.

“Cái này a.” Tiểu Thâm ngẩng đầu suy nghĩ, “Đương nhiên là trước khi luyện thuật phải lập đạo rồi, muốn tu thuật pháp, công phu vẫn ở phía sau.”

Tiểu Thâm nói mấy câu từ ngữ rõ ràng, Sơ Phong và những người đi cùng sắc mặt không đổi, không giống như những gì mà Đạo Di nghĩ, vỡ mộng về người mình sùng bái, thậm chí tôn làm báu vật, “Lời này của Chủ Hàn, đúng là ý vị thâm sâu, khiến ta như được mở rộng tầm mắt!”

Đạo Di cũng âm thầm gật đầu, Tiểu Thâm ca thực lợi hại, mặc dù là nói trắng trợn ra, nhưng vô cùng chính xác, suy cho cùng cũng là người có thể dùng huyễn thuật vượt cảnh đấu nhau. Những đệ tử này đều là thế hệ thiên phú dị bẩm, đại khái có thể từ đây thu được lợi ích không nhỏ.

“Thuật trước đạo sau, thuật tại ngoài pháp, thụ giáo rồi!” nữ đệ tử đặt câu hỏi kia cũng thẹn thùng cảm ơn, còn tinh ý chỉnh là ý nghĩa lời nói của Tiểu Thâm, “Sau khi trở về ta sẽ chép nó lên bàn làm việc, lúc nào cũng nhắc nhở chính mình.”

Sơ Phong lại bất mãn nhìn cô gái đó một cái, “Ngươi làm sao lại sửa đổi lời nói của Chủ Hàn, Chủ Hàn nói rõ ràng là trước khi luyện thuật thì phải lập đạo rồi, muốn tu thuật pháp, công phu vẫn ở phía sau mà!”

Nữ đệ tử sững người, lập tức nói: “Không sai, là ta sai rồi, tự tiện sửa ý, làm mất đi tinh túy, ta nhất định một chữ cũng không đổi viết lại!”

Đạo Di: “…………”

Có vấn đề gì với mấy người này vậy, rõ ràng mọi chuyện vẫn còn đang rất tốt, hắn vừa nãy còn cảm thấy mấy câu này có thể tuyên truyền ra ngoài, rửa lại danh tiếng cho Tiểu Thâm ca, bọn họ lại đang làm gì? 
 
Không cần đâu, thực sự không cần đâu.

Sơ Phong giống như biết được nghi ngờ của hắn, cười với hắn, nói: “Bọn ta mấy ngày nay nghe qua một số tin đồn Chủ Hàn không viết văn chương, nhưng bọn ta một chút cũng không tin. Đó không phải là ngược lại với truyền thống nhận chủ của Mặc Tinh mà quản sự đã nói sao, và cũng không giống với những gì mà bọn ta nhìn thấy ở Chủ Hàn.”

Trong mắt những đệ tử này, Tiểu Thâm hoàn toàn có thể đảm nhiệm chức vị Chủ Hàn.

Nếu như nói Thương Tích Vũ là trăng trên biển của Tiểu Thâm, vậy thì Tiểu Thâm chính là đỉnh núi tuyết của bọn họ rồi, từ lần đầu nhìn thấy hắn, thì là ngước nhìn, sau khi được cứu càng thêm bội phục.

Đến trước làm chủ, cộng thêm các loại tình huống trùng hợp, bọn họ rất nguyện ý nghĩ tốt về Tiểu Thâm, riêng tư cũng bàn luận rất nhiều lần. Lời vừa nãy của Tiểu Thâm, càng khắc thêm hình tượng của Tiểu Thâm trong đầu họ, càng cảm thấy Chủ Hàn là một người tuyệt vời, không hề thô tục.

“Chủ Hàn rõ ràng có thể nói những lời chắt lọc như vậy, cái gọi là không thông văn chương, chỉ là không bị gò bó theo khuôn mẫu thôi, lẽ nào nhất định phải nghiền ngẫm từng chữ mới có thể lĩnh hội được những đúc kết của lịch sử ngàn năm sao? Sách viết ra, lời nói ra, không phải chỉ để người hiểu được.” Sơ Phong thở dài nói, “Chỉ tiếc có những người, không hiểu được Chủ Hàn, tầm thường chính là thanh nhã, đại đạo điều đơn giản nhất là trở về với nguyên sơ!”

Những người khác lần lượt gật đầu, lại bổ sung thêm vài câu, đem Tiểu Thâm đề cao vô hạn, chuyện Chủ Hàn ép người ta đọc thơ của Vân Tự Nhiên chân nhân, nhất định là muốn khiến bọn họ ngộ đạo mà thôi, những kẻ mới nhập môn này cảm thấy có thể hiểu được, thậm chí nguyện ý theo đuổi tới cùng.

Cuối cùng mới hành lễ thật lâu, cảm thấy ngại ngùng nói: “Đệ tử tự ý giải thích, xin Chủ Hàn đừng trách.”

Đạo Di đối với bài thuyết trình vừa rồi, thực sự choáng váng, những kẻ này chính là trụ cột tương lai của Vũ Lăng Tông?

Trí tưởng tượng của những người này khiến cho hắn rất lâu mới có thể bình tĩnh, nhưng suy nghĩ kỹ lại, cũng tự có logic của nó, nếu không phải là hắn chứng kiến từ đầu, thực sự là muốn tin theo luôn rồi…… mơ hồ nhìn hướng Tiểu Thâm ca, ca rốt cuộc là đã làm gì đối với những mầm non của Vũ Lăng Tông rồi.

Chỉ thấy Tiểu Thâm cũng có chút bất ngờ, tựa hồ nghĩ một chút đem lời giải thích làm cho lộn ngược, mới nói: "...Ồ, không sao, cũng được."

Đạo Di:  “………………”

Tiểu Thâm ca, cái tình huống này ca còn chưa hiểu sao, cái gì gọi là cũng được a ? ! !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro