8.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ăn xong, Trương Kế Trạch lại dẫn tôi lên xe, lần này, trong tay xe của trợ lý chờ sẵn có một bó hoa tường vi lớn.

Hoa mà tôi thích?

Nhìn Trương Kế Trạch nhận lấy bó hoa, tôi không chủ động hỏi sao anh lại mua nó.

Xe rời khỏi trung tâm thành phố, chạy đến vùng ngoại ô hẻo lánh.

Thời điểm nhìn thấy khu nghĩa trang, tôi mới biết được nơi Trương Kế Trạch muốn đến.

Trương Kế Trạch ôm bó hoa xuống xe, dẫn tôi vào trong.

"Cô ở đây chờ đi." Đứng trước hàng loạt bia mộ, Trương Kế Trạch để lại một câu rồi đi về phía trước.

Đứng bên này tuy không nhìn rõ tên trên bia mộ nhưng tôi đoán được ngôi mộ đó là của ai.

Trương Kế Trạch đặt bó hoa bên bia một, sau đó ngồi xổm xuống, nói cái gì đó. Một lúc sau, anh ta đột nhiên bật khóc, ôm đầu khóc thật to.

Nhìn anh ta khóc, tôi vô cùng khó chịu.

Dù mối tình của chúng tôi đã trở thành dĩ vãng, dù tôi cho rằng mình đã không còn tình cảm nữa nhưng khi nhìn Trương Kế Trạch ở trước bia mộ của mình khóc như vậy, trái tim tôi cũng nhói đau.

"Đều là lỗi của anh, đáng lẽ anh không nên để em đi, anh không nên để em ở bên cạnh hắn."

"Nam Nghệ, anh nhớ em, thật sự rất nhớ em."

"Nam Nghệ, anh không tin đó là tai nạn. Nam nghệ, anh chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn."

"Nam Nghệ, em chờ anh, anh sẽ đến tìm em"

...

Tiếng của Trương Kế Trạch đã lớn hơn một chút, nghe anh nói những câu này, tôi vô cùng ngạc nhiên.

Không phải tai nạn?

Trương Kế Trạch nói cái chết của tôi không phải tai nạn?

Không bỏ qua cho hắn?

Hắn là ai?

Còn nữa, Trương Kế Trạch nói muốn đến tìm tôi, anh rốt cuộc muốn làm gì?

Tôi hoảng loạn chạy qua, nhưng Trương Kế Trạch bỗng dưng quay đầu, quát: "Cút! Không được tới gần cô ấy! Cút đi!"

Tôi giật mình lùi lại.

Trương Kế Trạch vẫn đang khóc, anh ta khóc rất lâu mới từ từ đứng dậy, nhẹ nhàng hôn lên bia mộ rồi cúi đầu đi ngang qua tôi.

Tôi theo sau, không dám lên tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro