2.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng tân hôn ngày thứ hai, vợ chồng tôi đến nhà hàng ăn sáng, thuận đường đi chào hỏi bố mẹ chồng.

Mẹ chồng vừa gặp liền hỏi: "Hôm qua bà Lý tới rồi đúng không? Bà ta nói cái gì? Cái bụng này của vợ lão Tam là thêm mộ hay là con trai?"

Gái thì được gọi là thêm mộ, trai thì nói là con trai.

Mẹ chồng hỏi thẳng thừng như vậy!

Tôi vô thức nhìn chị dâu cả.

Chị dâu cả cười cao giọng: "Bố mẹ à, nhà họ Vương ta đúng là may mắn, là con trai!"

"Con trai thì tốt." Bố chồng hiền từ vuốt râu, khen chúng tôi, "Lão Tam khá hơn lão Nhị đấy. Thằng nhóc lão Nhị đó suốt ngày lông bông, còn cưới thêm con vợ khiến người ta không bớt lo được."

Mẹ chồng đặt cái ly trong tay xuống, hừ lạnh: "Con nhỏ đó chết rồi còn gây thêm phiền phức, hôm qua người nhà họ Tề tới, có vẻ không vui, hôm nay lão Tam con đi qua thăm hỏi đi, tiện thể tặng chút đồ, đừng để họ cứ tới gây ngột ngạt cho mẹ!"

Chồng tôi gật đầu.

Xong buổi kính trà sáng, chồng tôi ra ngoài.

Tôi chủ động theo chị dâu cả ra vườn sau nhà họ Vương.

Nhưng vừa bước qua ngạch cửa, từ đâu có một bà điên đầu bù tóc rối lao ra, tôi suýt té ngã, may mà có chị dâu đỡ.

"Tú Tú, đi chỗ khác chơi đi. Chị dâu ba của em đang mang thai, đừng đụng vào bụng cô ấy." Chị dâu cả ôn tồn nói với cô gái điên.

Cô gái điên kia nhìn bụng tôi, cười nói: "Thêm mộ! Thêm mộ!"

Nghe vậy, mặt tôi tái nhợt, dân gian hay truyền miệng trẻ con và kẻ điên có thể nhìn được phụ nữ đang mang thai con trai hay gái, mà cô gái điên trước mặt này chỉ vào bụng tôi nói thêm mộ, rõ ràng là muốn nói tôi mang thai con gái.

Sắc mặt chị dâu cả cũng thay đổi, vội lấy hai viên kẹo trong túi ra dỗ dành cô ta: "Là con trai. Tú Tú ăn kẹo, nói sinh con trai đi."

"Kẹo! Sinh con trai!" Cô gái điên điên cuồng nhét cả viên kẹo có cả giấy gói bên ngoài, cười chảy nước mũi nước miếng, "Sinh con trai! Sinh con trai! Sinh con trai!"

Chị dâu cả vuốt tóc cô ta: "Đi chơi đi."

Đợi cô gái điên đi xa rồi, tôi mới dám hỏi: "Chị dâu, ai vậy?"

Chị dâu kéo tôi vào vườn sau nhà, thuận miệng nói: "Em chồng Vương Tú Tú, con gái út của mẹ chồng đấy."

Em chồng?

Thì ra là em gái của ba anh em!

Tôi tò mò hỏi: "Sao cô ấy lại như vậy? Không phải chị nói nhà họ Vương sinh con gái sẽ..."

"Thêm mộ." Chị dâu cả nhìn theo hướng Tú Tú rời đi, "Lúc mới chào đời cô ta cũng bị mang đi chôn, là mẹ chồng nửa đêm đào cô ta ra khỏi mộ. Lúc đó bố chồng là người quản lý gia tộc, mọi người thấy mẹ chồng đã sinh được ba đứa con trai nên bỏ qua cho Tú Tú, nhưng vô dụng thôi, người được đào ra từ mộ, đầu óc có vấn đề, từ nhỏ đã ngu ngu dại dại."

Tôi nắm chặt khăn tay, lòng bàn tay đẫm mồ hôi lạnh.

Xung quanh không có ai.

Tôi hạ giọng hỏi chị dâu: "Chị, bí phương kia thật sự đáng tin sao?"

Chị ta nhìn tôi: "Cô cứ yên tâm đi là được."

Yên tâm?

Bây giờ cả nhà chồng đều biết tôi mang thai con trai, tôi sao có thể không lo lắng chứ?

Tôi lắp bắp: "Vậy chị hai... Sao lại sinh con gái?"

Chị dâu cả cũng lấy hai viên kẹo dưa cho tôi, thở dài: "Tề Hương Lan xui xẻo, lần này vốn dĩ cô ta cũng muốn sinh con trai, nhưng lão Nhị lại là con nghiện cờ bạc, hai người cãi nhau, bí phương kia bị hỏng, đến ngày thứ ba cô ta đã sinh, bà Lý dù có muốn giúp cũng đã quá muộn."

Tôi căng thẳng: "Bí phương có thể bị phá hỏng à?"

Chị dâu cả có vẻ không muốn giải thích: "Việc này bây giờ không nói rõ được, chờ thêm hai ngày bà Lý chuẩn bị xong, em sẽ hiểu."

Tôi chỉ có thể nói: "Chị cả, cảm ơn chị."

"Cảm ơn cái gì?" Chị dâu cả thở dài, "Chúng ta đều gả làm vợ người ta, không giúp cô, không lẽ chị đây trơ mắt nhìn cô giống Tề Hương Lan hả? Cô đó, cũng may mắn đấy, ít nhất lão Tam cũng coi như là một con người!"

Nghe giọng điệu của chị dâu cả, xem ra cuộc sống của chị ta ở nhà họ Vương cũng không tốt lắm.

Nhưng tôi không dám hỏi nhiều, sợ chị ta không vui.

Theo lời chị dâu cả nói, tôi kiên nhẫn ở nhà chờ mấy ngày.

Đến sáng ngày thứ tư, chị dâu cả vào phòng nói sẽ dẫn tôi đi chùa cầu phúc, tôi biết đã đến lúc cầu con.

Nhà họ Vương sắp xếp hai chiếc ô tô.

Tôi và chị dâu cả ngồi phía trước, đi sau còn có một chiếc xe.

Xe chạy đến núi Lão Nông cách thôn hơn hai mươi dặm thì dừng lại.

Tôi, chị dâu cả cùng tài xế và bảo mẫu đi bộ chừng năm sáu phút, cuối cùng cũng thấy am Từ Vân.

Am Từ Vân hương khói lượn lờ, không ít khách đến hành hương.

Chị dâu cả dẫn tôi đi một vòng thắp hương, cuối cùng dừng lại trước cổng một sân tụng kinh.

"Mấy người ở ngoài canh chừng đi, tôi với vợ của lão Tam vào nghe kinh một chút, đừng làm phiền chúng tôi." Chị dâu cả nói với những người kia, sau đó dẫn tôi vào một căn phòng.

Bà Lý đã chờ sẵn, thấy chúng tôi liền lấy ra một cái hộp: "Sắp đến giờ rồi, mau lên kẻo muộn."

Mau lên kẻo muộn?

Tôi nghi ngờ liếc nhìn cái hộp, thật sự bị sốc với thứ ở bên trong.

Đó là một đứa bé trai máu me đầm đìa, dây rốn còn chưa khô, tay chân hơi động đậy, nhìn có vẻ là mới sinh.

"Đứa bé này... Nó dùng để làm gì?" Tôi sợ hãi che miệng lại, không dám lớn tiếng.

Bà Lý liếc nhìn chị dâu cả: "Cô không nói cô ta biết sao?"

Chị dâu cả lắc đầu: "Không có, tôi sợ hù cô ta, để người nhà biết thì không hay lắm."

Tôi ngơ ngác nhìn đứa bé trong hộp, hỏi bà Lý: "Đứa bé này dùng để làm gì?"

Bà Lý không trả lời, tiếp tục lấy ra một cái hộp đựng bùn trộn với rơm rạ và ít tro hương.

"Đưa tay ra." Bà Lý bảo tôi đưa tay.

Tôi không dám cử động.

Bà Lý gấp gáp nói: "Cô không muốn sinh con trai hả? Không muốn thì thôi!"

"Sinh chứ!" Chị dâu cả nắm lấy tay tôi, tháo chiếc trâm trên đầu đâm vào ngón tay tôi, nhắc nhở, "Muốn sinh con trai thì đừng nghĩ nhiều, nếu không kết cục của cô sẽ như Tề Hương Lan."

Kết cục của chị dâu hai là bị chôn xác đắp mộ trên núi.

Tôi nhìn máu nhỏ từ ngón tay mình.

Bà Lý vất vả trộn bùn, lau tay, lấy ra một cái bọc lụa đỏ quấn lấy đứa bé.

Đứa bé bị quấn chặt, bật khóc.

"Cái này gọi là thờ sơ sinh sống." Bà Lý khàn giọng giải thích, "Đứa bé này không đầy tháng, sinh ra cũng không nuôi nổi. Tôi dùng nó để phong ấn một con búp bê bằng đất sét cho cô, lát nữa cô cho nó uống sữa, nó sẽ nghĩ cô là mẹ. Sau khi về, cô đặt nó trong nhà, cứ bảy ngày đút nó uống sữa một lần, không được nhiều cũng không thể ít hơn. Đến khi cô sinh, tôi sẽ giúp cô đập vỡ con búp bê, nó sẽ đầu thai thành con trai của cô, tìm cô để uống sữa."

Tế sơ sinh sống!

Tôi sợ đến mức nói không nên lời, thậm chí không dám nhìn con búp bê đất sét trên tay bà Lý.

Phải mất một lúc, tôi mới lắp bắp hỏi chị dâu: "Chị, đứa bé này hai người lấy ở đâu vậy?"

Chị dâu cả an ủi: "Đứa bé này bà Lý mua lúc đỡ đẻ đấy, nếu không sao bà ấy lại đòi cô nhiều tiền như vậy? Cô đừng nghĩ nhiều nữa, trẻ con sinh không đủ tháng, có nuôi cũng sống không nổi. Cô không nuôi, hai ngày nữa nó cũng bị ném lên núi cho chó hoang ăn. Cô mua nó coi như là tích đức."

Việc này mà là tích đức?

Con búp bê bằng đất sét được làm rất công phu, nhưng tiếng khóc trẻ con ở bên trong lại rất nhỏ, không ngừng đứt đoạn.

Bà Lý rắc bột vàng lên con búp bê, cười nói: "Nhà họ Vương giàu có, nhưng chỉ có con trai mới được hưởng phú. Vợ của lão Tam à, cô tưởng sinh con gái là chỉ thêm mộ thôi à? Chị dâu cả của cô không nói cô biết lý do chị dâu hai của cô thắt cổ tự tử sao?"

Cái chết của chị dâu hai còn có uẩn khúc?

Tôi nhìn chị dâu cả.

Chị ta thở dài: "Hai lần đều không sinh được con trai, mẹ chồng nói cô ta muốn chi thứ hai tuyệt tử tuyệt tôn thế nên định bán cô ta đi."

Thời đại này vẫn còn vụ bán người?

Tôi hỏi: "Mẹ chồng định bán chị ấy cho ai?"

"Vốn định bán cho một lão quỳ ở Sơn Tây, giá cả thương lượng hết rồi, hai ngàn tệ, chị dâu hai của cô phát hiện, buổi tối liền thắt cổ."

Tôi hạ giọng, sốt sắng hỏi: "Sao chị ấy không bỏ trốn?"

Chị dâu cả chỉ chỉ bên ngoài, cười khổ lắc đầu.

Thì ra những người kia đi theo không chỉ là bảo vệ mà còn trông chừng chúng tôi.

"Chạy khỏi nhà họ Vương không dễ đâu." Sau khi tô điểm phấn vàng cho con búp bê bằng đất sét xong, bà Lý nói, "Ba mươi năm trước, khi bố chồng hai người chưa quản lý gia tộc, vợ trước của ông ta bỏ trốn, kết quả bị bắt lại đánh gãy hai chân, nhốt vào chuồng heo ba tháng, đến khi mở cửa chuồng heo ra thì chỉ còn nửa cái đầu lâu. Chuyện đó mọi người ở khu vực này có ai không biết?"'

Cho heo ăn thịt người sống!

Tôi khiếp đảm: "Không ai quan tâm sao? Gia đình bà ấy đâu?"

Bà Lý nhìn tôi cười giễu cợt, không trả lời, đẩy con búp bê đất sét đến trước mặt tôi: "Cho nó uống sữa đi, búp bê mà tắt thở thì lần này sẽ uổng công vô ích!"

Con búp bê vẫn còn đang khóc, tôi nhất thời không dám chạm vào.

"Tiểu Vân, nhanh lên!" Chị dâu cả vội kéo tay tôi.

Tôi sợ hãi rụt tay về.

Chị ta đẩy đẩy: "Cô không muốn có cuộc sống tốt hơn hả? Mọi người trong nhà đều biết cô mang thai con trai, nếu đến cô sinh phải thêm mộ, tôi nói chuyện với mẹ chồng sao đây? Cô muốn hại chết cả tôi hả?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro