Chương 135: Ngoại truyện 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ khi biết mật mã tài khoản phát sóng trực tiếp của Điền Chính Quốc, thỉnh thoảng lúc Kim Thái Hanh nhàn rỗi, sẽ thay Điền Chính Quốc phát sóng trực tiếp một lát.

Dù sao thời lượng phát sóng trực tiếp của mình kiểu gì cũng không hoàn thành được. Không bằng có thời gian này phát thay bạn trai nhỏ một chút, còn có thể giữ cho Điền Chính Quốc cái phí hợp đồng phát sóng trực tiếp cơ bản.

Phí ký hợp đồng phát đủ thời lượng một tháng của Điền Chính Quốc là tám mươi vạn. Cho dù đối với loại tuyển thủ đỉnh cao như Điền Chính Quốc mà nói, cũng không phải số tiền nhỏ.

Trận chung kết sắp tới, Free phái thành viên cuồng dã nhất trong đội là Điền Chính Quốc và thành viên cuồng dã thứ hai là Thần Hỏa đi quay phỏng vấn rác. Còn lại mọi người ở khách sạn nghỉ ngơi. Kim Thái Hanh nhàn rỗi không có việc gì, khởi động máy phát bù thời lượng giúp Điền Chính Quốc.

"V." Chu Hỏa nhìn Kim Thái Hanh ngựa quen đường cũ nhập tài khoản phát sóng trực tiếp của Điền Chính Quốc, tận tình khuyên bảo, "Chính phí ký hợp đồng phát đủ thời lượng một tháng của cậu là hai trăm vạn. Nếu cậu có thời gian, cậu bổ sung cho mình đi, không phải càng có nhiều tiền sao?"

Kim Thái Hanh thuận tay đăng nhập phát sóng trực tiếp, "Em không thiếu tiền."

Puppy ở một bên chua lòm, "Tớ cảm thấy Điền Chính Quốc cũng không thiếu...... Là tớ thiếu, tớ thiếu tiền. Còn thiếu một Kim thần có thể hỗ trợ phát sóng trực tiếp, hỗ trợ bổ sung khi bạn trai lớn lên như vậy nữa."

Thương bạn trai, vẫn là Kim thần thương.

Puppy cọ lưu lượng phát sóng trực tiếp là có một tay, thấy Kim Thái Hanh mở bản cài đặt trò chơi, vội không ngừng gửi lời mời tổ đội qua.

Bị Kim Thái Hanh trực tiếp ấn "Từ chối."

Puppy không kiêu ngạo, không siểm nịnh, lại mời ba lần, sau đó lại bị cự tuyệt ba lần, tháo tai nghe, nói, "Thật không phải cọ fan phòng phát sóng trực tiếp của cậu. Tớ chủ yếu là muốn tổ đội luyện phối hợp với cậu, không đủ người thì không huấn luyện à?"

"Không huấn luyện." Kim Thái Hanh dứt khoát từ chối, "Tớ chơi nhiều quá rồi, không muốn nghĩ nữa."

"Nghe thấy chưa?" Puppy quay đầu mách lẻo với lão Kiều, "Kim Thái Hanh, cậu ta từ chối huấn luyện!"

"Ừ ừ ừ." Lão Kiều đang xem video phục bàn, không hơi sức đâu để ý Puppy, "Không huấn luyện thì không huấn luyện...... Mà không phải. Cậu quản cậu ấy làm cái gì? Kim Thái Hanh là đang muốn chọc Điền Chính Quốc một chút. Cậu trộn lẫn hai người họ vào chuyện này làm cái gì đây?"

Puppy khó khăn lắm mới nhịn được xúc động muốn trợn trắng mắt.

Lão Kiều đang phục bàn đến điểm mấu chốt, đột nhiên bị Puppy đánh gãy giờ đã quên mất mình muốn ghi lại cái gì, cũng tức giận, "Cẩn thận nghĩ lại, vì sao người ta có thể có bạn trai, còn cậu không có! Nghĩ xem là vì sao?!"

Kim Thái Hanh rất khiêm tốn, vào trò chơi đơn bài, nói, "Đừng khen...... Sở dĩ có thể có bạn trai nhỏ, là bởi vì tớ lấy thời gian người khác huấn luyện đi tán tỉnh nam sinh."

Puppy hùng hùng hổ hổ đeo tai nghe lên lần nữa.

Cùng lúc đó, ở studio chờ quay phỏng vấn, Điền Chính Quốc nhận được tin nhắc nhắc nhở tài khoản phát sóng trực tiếp của mình đã đăng nhập.

Không cần nghĩ, là Kim Thái Hanh đăng nhập tài khoản phát sóng trực tiếp của cậu, lại phát sóng.

Vẻ mặt vốn đang chán muốn chết chuẩn bị quay mấy lời vô nghĩa của tuyển thủ JK, giờ lại đang nỗ lực khống chế cái khóe miệng của mình, tận lực cố gắng quản lý biểu tình, miễn cho lát nữa quay chính thức, thần thái của Điền thần lại quá ôn hòa, video rác lại không có mùi thuốc súng.

Điền Chính Quốc căng mặt ước chừng một tiếng đồng hồ. Vừa quay xong, không chờ đến lúc lên xe liền mở ngay app phát sóng trực tiếp trên di động, vào phòng phát sóng trực tiếp của mình, xem Kim Thái Hanh chơi trò chơi từ xa.

Thần Hỏa vẻ mặt ê răng.

Kim Thái Hanh phát sóng hai tiếng. Lúc Điền Chính Quốc với Thần Hỏa trở về khách sạn thì mới tắt phát sóng. Đợi sau khi hai người trở về khách sạn, Thần Hỏa tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội chèn ép Điền Chính Quốc, tấm tắc, "Điền thần xem phòng phát sóng trực tiếp của mình suốt cả chặng đường. Đôi mắt cũng không nháy lấy một cái. Còn mở bình luận ra xem. Cái màn hình di động bé như vậy, bình luận thì rậm rạp, cũng không sợ hoa mắt. Đôi mắt của tuyển thủ chuyên nghiệp vô cùng quý giá, vậy mà có người không quý trọng nha......"

Điền Chính Quốc coi như không nghe thấy, "Mọi người đều ở đây, đấu tập một lúc đi."

Điền Chính Quốc rất ít làm trò dính người với Kim Thái Hanh trước mặt người khác. Mặc kệ trong lòng bị Kim Thái Hanh trêu chọc thành cái dạng gì, vẫn có thể miễn cưỡng giả vờ mình là người đứng đắn.

Giống như người vừa kết thúc đấu tập, không kịp chờ ăn cơm, nhân cơ hội thay quần áo chặn Kim Thái Hanh ở trong phòng hôn sâu không phải là cậu ta vậy.

"...... Điền thần."

Bây giờ mỗi lần Điền Chính Quốc hôn môi Kim Thái Hanh, tay chân đều không quá ngoan ngoãn. Kim Thái Hanh nhẹ nhàng cầm bàn tay Điền Chính Quốc đang luồn vào trong áo sơ mi của mình, "...... Tha cho anh đi. Em có thể giết bất kỳ ai em thích, chứ anh thì không được."

Điền Chính Quốc vùi mặt vào ngực Kim Thái Hanh hít sâu một chút.

"Hôm nay phát sóng trực tiếp lại có người hỏi." Kim Thái Hanh trêu Điền Chính Quốc, "Hỏi em khi nào công khai anh."

Chuyện khi nào chính thức công khai kết giao với Kim Thái Hanh, kỳ thật trong lòng Điền Chính Quốc đã sớm có kế hoạch rồi, còn cái kế hoạch ấy là gì, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, chỉ là không nói ra thôi.

Điền Chính Quốc chậm chạp không muốn nói rõ kế hoạch công khai của mình, cậu vẫn là có chút mê tín, luôn cảm thấy câu này với câu "Đánh thắng trận trở về sẽ kết hôn" là giống nhau, không được may mắn lắm, nói ra sợ không được giải quán quân.

Chút mê tín này của Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh cũng có thể đoán được, hắn không hề truy vấn, ngược lại hỏi, "Đổi vấn đề khác. Chuẩn bị dùng tài khoản nào để công khai?"

Điền Chính Quốc không chút nghĩ ngợi nói, "Tài khoản chính nha."

Điền Chính Quốc cảnh giác nhìn Kim Thái Hanh, "Em không cần tài khoản phụ. Đừng náo loạn."

Cái ký ức sỉ nhục liên quan đến tài khoản phụ, Điền Chính Quốc hận không thể vùi vào trong đất luôn đi.

Kim Thái Hanh nhịn cười, "Tài khoản phụ đi. Anh thích tài khoản phụ của em."

"Không được." Điền Chính Quốc tức giận nói, "Em không thích!"

Kim Thái Hanh cào cằm Điền Chính Quốc một chút, "Tài khoản phụ đi...... Bằng không chơi trò chơi xem thắng thua? Anh thắng, em dùng tài khoản phụ. Em thắng thì dùng tài khoản chính, có chơi không?"

Điền Chính Quốc rối rắm hồi lâu, đến tận khi Puppy tới thúc giục hai người, Điền Chính Quốc mới do do dự dự nói, "...... Được rồi."

Đáng tiếc, trò chơi mà Kim Thái Hanh nói là một trò chơi khác.

Đêm đó, sau khi kết thúc đấu tập, Điền Chính Quốc vặn vặn khớp tay, chuẩn bị đúng hẹn mở hình thức solo trong trò chơi đánh với Kim Thái Hanh một ván.

Kỳ thật trong lòng Điền Chính Quốc rất rõ ràng. Chơi solo, nếu Kim Thái Hanh nghiêm túc chơi, thì mặc kệ là mình chơi Trị Liệu Sư hay Đột Kích Thủ, phần thắng đều không lớn.

Nhưng vì không cần công khai tình yêu với Kim Thái Hanh bằng tài khoản phụ, Điền Chính Quốc vẫn quyết định đua một chút.

Thậm chí nửa tiếng trước Điền Chính Quốc đã gọi phục vụ phòng.

Phục vụ phòng kéo xe trà bánh tiến vào. Chu Hỏa mơ mơ màng màng nhận lấy rồi đặt trên bàn trà, mờ mịt, "Ai gọi cà phê vậy?"

Điền Chính Quốc xoa xoa cổ, "Em."

Kim Thái Hanh đang thiết lập hình thức chơi solo, quay đầu lại nhìn thoáng qua, "Một giờ sáng lại uống cà phê, không ngủ à?"

Điền Chính Quốc lắc đầu, "Không sao."

"Đừng náo loạn." Kim Thái Hanh nói với Chu Hỏa, "Đổ cà phê đi, em ấy không uống."

Điền Chính Quốc nhíu mày, "Em uống."

Kim Thái Hanh dừng một chút, khóe miệng hơi hơi gợi lên, trong trò chơi đã nhắn tin cho Điền Chính Quốc,

V: [Nghe lời. Đừng uống.]

V: [Không bắt nạt em. Chơi cái khác công bằng hơn.]

Kim Thái Hanh dứt lời, xóa phòng solo tự định nghĩa hắn vừa thiết lập xong.

Kim Thái Hanh tìm một bộ bài poker ra, xào xào bài, "Chúng ta đấu địa chủ."

Điền Chính Quốc, "......"

Những người khác chưa về phòng, còn đang nằm liệt trên ghế của mình, nhìn Kim Thái Hanh như nhìn kẻ tâm thần.

Lão Kiều đau não, "Cậu lại phát điên cái gì? Nếu cái này truyền ra là cậu chết rồi cậu biết không? Vụng trộm chơi bài. Các cậu......"

"Bọn em đánh cuộc, liền chơi một phen, không tính cái khác." Kim Thái Hanh dùng chân câu cái bàn trà nhỏ lại, "Một người vào hỗ trợ thêm một đầu đi."

Lão Kiều bĩu môi, "Dính đến đánh cược là tôi không chạm vào. Tôi không hỗ trợ."

Puppy còn thù chuyện ban ngày Kim Thái Hanh không song bài với mình, "Tớ cũng không giúp."

Chu Hỏa rất muốn chơi. Nhưng mà ...... Hắn sẽ không.

Chỉ còn lại một mình Thần Hỏa.

Thần Hỏa xoa xoa tay, nóng lòng muốn thử......

"Không được." Điền Chính Quốc từ chối rất hoàn toàn, "Đầu óc Thần Hỏa không được. Em không chơi với anh ấy."

Thần Hỏa, "......"

"Anh thật là muốn đánh cậu một trận quá." Thần Hỏa nghiến răng, "Cái đồ sói con nhà cậu......"

"Chắp vá, chắp vá đi." Chu Hỏa hoà giải, "Đã trễ thế này, đến chỗ nào tìm người cho cậu đây? Cậu chắp vá, chắp vá, không phải chơi bài thôi sao? Các cậu đánh cuộc bao nhiêu? Quan trọng như vậy à?"

Điền Chính Quốc muốn nói lại thôi, ngượng ngùng nói ra, nhìn trên dưới Thần Hỏa, bất đắc dĩ, "Được. Được rồi."

Thần Hỏa hừ một tiếng, vẫn là vui vui vẻ vẻ ngồi xuống.

Điền Chính Quốc càng nhìn Thần Hỏa càng cảm thấy không đáng tin cậy, cảm thấy hắn đến để đào hố mình, nhịn không được nói, "Anh mẹ nó...... Đừng nhân cơ hội chơi em. Giờ đánh một ván, anh đánh cho tử tế."

Thần Hỏa thuần túy là ngứa tay muốn chơi bài, có lệ nói, "Biết, biết."

Điền Chính Quốc vẫn là không yên tâm, "Hay anh uống ly cà phê kia đi? Thanh tỉnh một chút?"

Thần Hỏa buồn bực nhìn về phía Điền Chính Quốc, "Cậu...... Các cậu bao nhiêu tuổi rồi? Cậu nghiêm túc như vậy làm cái gì? Các cậu chơi tiền à? Một ván thắng thua bao nhiêu?"

Môi Điền Chính Quốc giật giật, một lát nói, "Một trăm triệu."

Thần Hỏa, Puppy, lão Kiều, Chu Hỏa đồng thời sặc một chút.

Puppy hối hận, "Nếu không anh đến? Anh cũng muốn thử cảm giác một trăm triệu qua tay một chút......"

Thần Hỏa run run rẩy rẩy, "Này này...... Này nếu là không cẩn thận có sơ xuất. Anh anh anh cũng không phải cố ý, anh chắc chắn sẽ đánh tử tế."

Điền Chính Quốc thoáng thả lỏng, nhíu mày ngồi xổm bên cạnh bàn trà nhỏ, nín thở tĩnh khí.

Sự việc quan trọng, Điền Chính Quốc thật sự nghiêm túc.

Ánh mắt Kim Thái Hanh vẫn luôn ở trên người Điền Chính Quốc, khóe miệng trước sau vẫn ngậm cười, còn chưa bắt đầu chơi, trong lòng đã thả tay.

Đùa vui anh bạn nhỏ là được, lát nữa tùy tiện đánh đánh, bại bởi Điền Chính Quốc là tốt.

Chu Hỏa làm chia bài gợi cảm, nghe Điền Chính Quốc giải thích đơn giản cho mình xong thận trọng gật gật đầu. Xào bài xong mới chia từng lá cho mọi người.

Chu Hỏa hơi đổ mồ hôi: "Tôi không hiểu, vì sao hai cậu đùa cái gì đều chơi lớn như vậy? Thế này tôi có chút hồi hộp nha......"

"Anh hồi hộp cây búa. Chia nhanh." Thần Hỏa kỳ thật cũng có chút hồi hộp, "Rút thăm bắt đầu kêu địa chủ nha. Rút tùy tiện."

Puppy hỗ trợ làm thăm, rút một chút, điểm Điền Chính Quốc lớn nhất.

Bên này Chu Hỏa đã hỗ trợ chia bài xong, bài của ba người đều thủ sẵn, chia bài kết thúc, ba người lần lượt lấy bài.

Điền Chính Quốc nghiêm túc lấy bài từng cây từng cây, sắc mặt dần dần biến đen......

Một cây A, hai cây K, hai cây Q, hai cây 10, hai cây 9, một cây 8, hai cây 7, một cây 5, hai cây 4, hai cây 3.

AKKQQ10109987754433.

Điền Chính Quốc hít sâu một hơi......

Một bộ bài, sao có thể tệ thành như vậy?

Này mẹ nó cũng không biết phải thắng như thế nào.

Điền Chính Quốc cả đời không chịu thua, ánh mắt cậu nhiệt liệt nhìn về phía Thần Hỏa, gửi hy vọng vào Thần Hỏa có chút vận chó, cậu có thể tổ nông dân hai người với Thần Hỏa.

Lòng Thần Hỏa mang mộng tưởng một trăm triệu, thật cẩn thận vê mở bài......

Một cây 2, hai cây K, một cây Q, hai cây J, hai cây 8, hai cây 7, ba cây 5, hai cây 4, hai cây 3.

2KKQJJ88775554433.

Thần Hỏa cầu nguyện trong lòng, đồng đội làm nông dân với mình lát nữa đừng ăn thịt mình...... Cái này không phải tại mình không nỗ lực.

Kim Thái Hanh đã quyết định chơi vui, cũng không nóng nảy, cầm lấy bài cuối cùng.....

Hai cây Joker, ba cây 2, hai cây A, hai cây J, hai cây 10, hai cây 9, ba cây 6.

JoJo222AAJJ1010998666.

Kim Thái Hanh, "......"

Chia bài gợi cảm run bần bật hỏi, "JK, gọi địa chủ không?"

Mặt Điền Chính Quốc băng sương: "Không gọi."

Thần Hỏa nuốt một chút nước miếng, "Không gọi."

Kim Thái Hanh, "...... Em muốn."

Chu Hỏa chia ba cây bài cuối cùng cho Kim Thái Hanh.

Một cây A, một cây Q, một cây 6.

Rất tốt, lại cho Kim Thái Hanh thêm hai bộ.

Điền thần còn trông cậy vào Thần Hỏa, nhíu mày nghiêm túc dặn dò nói, "Nhìn cho kỹ, đánh tử tế."

JoJo, ba cây 2, thêm ba bộ...... Kim Thái Hanh nghiêm túc nhìn bài trong tay mình, này thì mẹ nó...... Nên thua như thế nào đây?

Kim Thái Hanh là thiệt tình muốn thả tay.

Nhưng ông trời không cho hắn cơ hội ấy.

Thế này là xem như rõ ràng, hai người này cũng không có khả năng thắng mình.

Kim Thái Hanh yêu thương bạn trai nhỏ, trực tiếp đánh thấy mùa xuân. Điền Chính Quốc với Thần Hỏa hai Đột Kích Thủ như lâm đại địch, tổ đội anh em tốt một cây bài cũng chưa thể đánh ra, một tay nắm chặt đống bài giản dị, rác rưởi đến tận cuối cùng.

Ý trời như thế, Kim Thái Hanh cũng không còn cách nào.

Tài khoản phụ phủ đầy bụi đã lâu của Điền thần, vẫn là lại muốn thấy ánh mặt trời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro