Phiên Ngoại IV (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỗi ngày cứ như vậy bất tri bất giác trôi qua tới tháng thứ tám, sinh hoạt của hai vợ chồng vẫn cứ gà bay chó sủa.

Điền Chính Quốc vốn nghĩ trải qua ba tháng đầu, sẽ đến thời kỳ thai nhi vững vàng, Kim đại thiếu gia có thể ngừng nghỉ một chút, nhưng trên thực tế Kim Thái Hanh vẫn cứ "điên cuồng" như vậy, theo ngày sinh tới gần, không chỉ có không có giảm bớt ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng.

Ngay từ đầu Chính Quốc ở nhà đợi đến phiền, còn có thể đi ra ngoài tản bộ đi dạo, nhưng tới ba tháng cuối cùng, Thái Hanh dứt khoát bá đạo cấm cậu ra cửa, sợ anh bị va chạm, Điền Chính Quốc từ trước đến nay không chịu ngồi yên đối với chuyện này kháng nghị nghiêm trọng "Em lại không phải đậu hũ, chạm vào một cái có thể nát, cái tên nhà anh quả thực càng lớn tuổi càng giống bà mụ."

Kim Thái Hanh không dao động ném cho cậu một cái xem thường, "Nếu như em thật sự làm đậu hủ làm anh còn yên tâm, ít nhất đậu hũ sẽ không có chân giống như em suốt ngày chỉ thích chạy loạn."

Lời này chọc Chính Quốc buồn cười, "Tại sao anh lại không nói lí như vậy? Anh khẩn trương thế không bằng trực tiếp nhét em vào túi mỗi ngày xách theo."

Ai ngờ được Thái Hanh nghe được lời này phi thường nghiêm túc đứng đắn gật gật đầu, "Em cho rằng anh không nghĩ, anh ước gì hiện tại có thể đội em lên đầu luôn."

Điền Chính Quốc không thể nói gì, đã biết không thể nói đạo lý với cái tên này mà, "Làm ơn, lúc trước có Bảo Bảo em đều bò núi tuyết, cũng có việc gì đâu".

"Cho nên tiểu mập mạp hiện tại mới có thể ngốc như vậy, chính là bởi vì lúc trước ở núi tuyết đóng băng bị choáng váng đầu óc."

Thái Hanh đúng lý hợp tình mà chọc giận Chính Quốc, Bảo Bảo bộ dạng vô cùng đau đớn, ngồi ở trên sô pha nhìn hai người ba cãi nhau, nghe được lời này, một mặt mếu máo, ủy khuất dùng thảm lông cuộn lại chính mình, Hanh Hanh đáng ghét! Người ta mới không ngốc đâu!

"Chiến tranh" như vậy mỗi ngày tám trăm hiệp, nhưng Kim Thái Hanh lại hoàn toàn không có thu liễm, mỗi ngày thấy Chính Quốc xuống lầu lại sợ ngã xuống, thấy cậu không ăn cơm lại sợ cậu kén ăn, thấy cậu che bụng lại khẩn trương giống như muốn sinh......

Điền Chính Quốc đối với chuyện này dở khóc dở cười, yên lặng ở trong lòng trợn mắt, cảm thấy tên này cuồng làm cha thành cái dạng này sau này sẽ sản sinh ra tật xấu.

Hôm nay, là một ngày trời nắng sau liên tục một tuần mưa dầm, vũ trụ một mảnh xanh thẳm, ánh mặt trời chiếu sáng toàn bộ gian nhà, Chính Quốc ở nhà lâu nhìn đến thời tiết như vậy, trong lòng không khỏi có chút phát ngứa.

Lúc ăn cơm, cậu nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, cắn chiếc đũa nói, "Hôm nay thời tiết thật tốt."

Kim Thái Hanh lúc này đang cầm muỗng đút cơm cho Bảo Bảo, từ khi tới tháng thứ tám, hắn liền lệnh cưỡng chế cấm Chính Quốc làm tất cả lao động chân tay, bao gồm nhiệm vụ khó khăn đút cơm cho con trai, hắn cũng tự tay đảm nhận.

Nhưng hắn rốt cuộc không có kinh nghiệm, không chờ đứa nhỏ ăn xong liền đút muỗng tiếp theo, đứa nhỏ thẳng thắn hừ hừ, lúc này hắn lại múc muỗng canh trứng đưa tới miệng đứa nhỏ, đứa nhỏ đang muốn mở miệng nuốt vào, kết quả Thái Hanh vừa nghe đến tiếng của Chính Quốc ngẩng đầu lên, cái muỗng trong tay cũng thu trở về.

"Hư......" Bảo Bảo trong nháy mắt phồng lên quai hàm, con chưa kịp ăn mà.

"Thời tiết tốt thì sao?"

Điền Chính Quốc nâng má chớp chớp mắt, "Cho nên chúng ta hôm nay đi ra ngoài được không, khó có được thời tiết tốt như vậy, không ra khỏi cửa rất đáng tiếc a."

Kim Thái Hanh liền biết chủ ý này của Chính Quốc, cầm bát trong tay để lên trên bàn, "Được ăn xong chúng ta sẽ ra ngoài."

"A?" Vừa nghe lời này Điền Chính Quốc bỗng chốc mở to hai mắt, thiếu chút nữa cho rằng chính mình nghe lầm, "Anh là nói...... Em có thể ra cửa?"

Kim Thái Hanh gật gật đầu, cầm khăn giấy lau miệng cho con trai, thuận thế bắt đầu thu canh trứng trên bàn cùng cái muỗng hình con vịt, "Ăn no chưa, ăn no chúng ta đi nhanh lên, nếu không không còn kịp rồi."

"......A Bảo Bảo còn không có ăn no......" Đứa nhỏ vẻ mặt đáng thương tương nhìn chằm chằm canh trứng gà bị thu đi, quơ quơ móng vuốt nhỏ quay đầu xin ba ba giúp đỡ, kết quả nhịn không được ợ một cái.

Đáng tiếc Điền Chính Quốc lúc này đã hoàn toàn đắm chìm ở bên trong vui sướng có thể ra cửa, căn bản không chú ý tới biểu tình đáng thương của con trai, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Thái Hanh nói, "Hôm nay tại sao anh lại đột nhiên tốt như vậy...... Anh muốn đi chỗ nào? Ai anh như thế nào không nói sớm, sớm biết em hẳn là nên thu thập một chút a."

Kim Thái Hanh không nói chuyện, khó được một lần nhìn Điền Chính Quốc câu lên khóe miệng, "Anh chỉ là đột nhiên cảm thấy ngẫu nhiên trải qua thế giới hai người cũng không tồi, đỡ phải mỗi ngày chiếu cố tiểu mập mạp này."

Lại trách con? Bảo Bảo một mếu máo, không thèm nhìn Thái Hanh chỉ chừa cho hắn một cái mông nhỏ tròn xoe, chỉ kém viết lên hai chữ "Giận dữ".

Điền Chính Quốc trong lòng tuy rằng nghi hoặc, nhưng tưởng tượng đến lâu như vậy không ra khỏi cửa cũng cũng không quản chuyện đó, sau khi thay đổi bộ quần áo rộng thùng thình, hai người lên phi hành khí rời khỏi nhà.

Vốn tưởng rằng Kim Thái Hanh sẽ dẫn cậu đi chỗ bí mật nào, Chính Quốc một đường tâm tình đều rất là nhẹ nhàng, nhưng chờ đến khi nhìn thấy cảnh sắc quen thuộc, cậu cảm giác được không đúng, "Đây không phải đường đi đến phòng khám của Trần Lâm sao, chạy đến nơi này tới làm gì?"

"Đương nhiên là tới làm kiểm tra, nếu không chúng ta tới làm gì." Nói xong lời này, phi hành khí đã đáp xuống cửa phòng khám tư nhân của Trần Lâm.

"......" Vừa nghe lời này biểu tình vui vẻ của Điền Chính Quốc liền biến mất, nhịn không được trừng mắt, nói thế giới hai người đâu, hứa hẹn ra cửa hẹn hò đâu, con mẹ nó thế giới của hai người thì ra là chạy đến bệnh viện làm kiểm tra a!

"Dừng lại, em không đi, không phải cuối tuần này có lịch hẹn kiểm tra ở bệnh viện quân bộ sao."

"Cuối tuần vạn nhất con trai ra đời, ngoài ý muốn thì làm sao bây giờ?" Thái Hanh cầm tay Chính Quốc đi ra cabin.

Mỗi ngày nằm ở nhà dưỡng mỡ có thể có cái rắm ngoài ý muốn!

Điền Chính Quốc ở trong lòng tức giận mắt trợn trắng, nằm liệt ở trên ghế, chết sống không đi ra ngoài.

"Đừng làm nũng nữa mà." Kim Thái Hanh giơ tay muốn đem Chính Quốc bế lên, kết quả lại bị cậu trở tay một cái trực tiếp kéo hắn đến ghế trên, trong nháy mắt ngã ở trên người Chính Quốc, hắn vội vàng tránh khỏi bụng của cậu, nhưng là chóp mũi của hai người vẫn là không thể khống chế dính vào nhau..

Hai vợ chồng cấm dục tám tháng va chạm như vậy, hô hấp đột nhiên thay đổi, mặt Thái Hanh không chịu khống chế đỏ lên, đứng dậy muốn bảo trì khoảng cách an toàn, lúc này Chính Quốc lại giơ tay ôm cổ hắn.

"Uy, hai chúng ta đánh cược đi, Trần Lâm nếu như có rảnh em liền đáp ứng cùng anh làm kiểm tra, nếu là không rảnh, anh phải đáp ứng em một chuyện."

"Vậy em thua chắc rồi." Khóe miệng Kim Thái Hanh khó được dịp nhếch lên, bởi vì ba ngày trước hắn đã hẹn trước Trần Lâm.

"Chúng ta chờ xem." Điền Chính Quốc mỉm cười, ngón tay gắt gao nắm chặt thiết bị truyền tin, chỉ mong gia hỏa Trần Lâm này trong chốc lát có thể nhân được thông tin.

Sự tình liên quan đến hai tháng tự do cùng vấn đề tôn nghiêm của đàn ông, hai người ăn nhịp với nhau, cùng nhau vào phòng khám.

Trần gia nhiều thế hệ làm nghề y, phòng khám này cũng là nhà họ Trần mở, Trần Lâm ngày thường ở quân bộ rất bận, chỉ có lúc nghỉ ngơi mới có thể ở chỗ này hỗ trợ, cho nên nếu không phải trước tiên hẹn trước, rất khó ở chỗ này gặp được anh ta.

Điền Chính Quốc biết rõ điểm này, nhưng trong lòng cũng không dám hoàn toàn xác định, cho nên thừa dịp Thái Hanh không chú ý trộm nhắn tin cho Trần Lâm, dặn dò nếu anh ta ở phòng khám chạy nhanh tìm một chỗ trộm trốn đi, nhưng ngày thường Trần Lâm trả lời tin nhắn rất nhanh, lại ở thời khắc mấu chốt không thấy bóng dáng, tin tức phát đi một lúc đá chìm đáy biển, nửa ngày cũng không thấy phản ứng.

Hai người đi vào bên trong, Điền Chính Quốc trong lòng gấp gáp không thôi, mắt thấy sắp đi đến phòng khám, trên mặt Thái Hanh vẫn cứ biểu tình nắm chắc thắng lợi, đúng lúc này Chính Quốc lại đột nhiên "A a" ôm bụng bắt lấy tay Kim Thái Hanh, "...... Bụng em đột nhiên đau quá, không được, em phải đi vệ sinh......"

Nói cậu xoay người đi hướng ngược lại, Kim Thái Hanh lúc này cũng không đau lòng, giơ tay bắt lấy cổ áo cậu, cười như không cười nhếch lên khóe miệng, "Bụng đau a? Vậy vừa lúc để Trần Lâm làm kiểm tra cho em."

Nói xong hắn giống như ôm lấy bảo bối, ôm bả vai Điền Chính Quốc "Kéo" đi phòng khám, bụng đã to nên Chính Quốc cũng không dám dùng sức giãy giụa, chỉ có thể liên tục nói, "Con mẹ nó anh mau buông tay...... Ai muốn kéo dài thời gian, -anh mau buông ra, em không nín được......"

Phòng khám thực an tĩnh, hai người không dám lớn tiếng nói chuyện chỉ có thể nhỏ giọng nói thầm, nhưng vô luận Chính Quốc giãy giụa như thế nào, vẫn là bị Thái Hamh kéo tới cửa phòng khám.

"Ngoan ngoãn đi vào kiểm tra, nếu không đừng trách anh." Kim Thái Hanh nói xong lời này, giơ tay liền đẩy ra cửa phòng.

Trong nháy mắt này, hắn lại đột nhiên thu hồi tay, như là nhìn thấy thứ gì lập tức đứng ở cửa,Chính Quốc đứng ở phía sau hắn cảm thấy kỳ quái, dò đầu ra nhìn vào trong cửa, giây tiếp theo kinh ngạc trực tiếp trợn tròn đôi mắt.

Trong phòng hai người đàn ông đang hôn môi, một người đàn ông mặc gió màu đen đưa lưng về phía bọn họ, dáng người của hắn cao lớn tinh tráng, mà người được hắn gắt gao ôm vào trong ngực hoàn toàn bị bóng dáng của hắn che đậy, Chính Quốc nhìn không rõ, chỉ nhìn đến người bị ôm trong lồng ngực theo động tác không ngừng đong đưa của hai người lộ ra vạt áo màu trắng, làm người ta nhận ra đây là một vị bác sĩ.

Hai người hôn đến thập phần vong tình, trong không khí phát ra tiếng nước kịch liệt ái muội, vị bác sĩ không ngừng đẩy người đàn ông phía trước, trong miệng phát ra tiếng vang "Chóp chép", thậm chí cửa phòng bị đẩy ra cũng không có phát hiện.

Điền Chính Quốc hoảng sợ, không dấu vết đóng lại cửa phòng, "Vừa rồi...... Anh cũng thấy đi?"

Kim Thái Hanh thấp giọng khụ một tiếng, trên mặt lộ ra biểu tình cực kỳ không được tự nhiên, thô thanh thô khí nói, "Em hỏi lung tung cái gì, xem một cái không phải được rồi, cũng không sợ mù con mắt."

Chính Quốc đẩy Thái Hanh trốn đến phía sau cái cột, dò ra đầu hỏi, "Cho nên...... Người bên trong là Trần Lâm đúng không? Em dù có ngốc cũng đoán ra."

Trong lúc hỏi cái lời này cậu dính sát vào lồng ngực Kim Thái Hanh, một bàn tay còn đặt ở trên vai hắn, bởi vì lực chú ý đều bị hai người trong phòng dẫn đi, không chút nào chú ý tới giờ phút này tư thế của bọn họ có bao nhiêu ái muội, thoạt nhìn giống như là......đang hôn nhau

"Em hỏi anh làm gì, cứ như chỉ một mình anh xem ấy." Mặt Thái Hanh đỏ lên, táo bạo mở miệng.

Lúc này Điền Chính Quốc mới chú ý tới sắc mặt Kim Thái Hanh, ngây ra một lúc, tiếp theo khống chế không được cười trộm lên, "Đụng phải người ta hôn môi anh mặt đỏ cái gì."

Chính Quốc dính vào, dùng chóp mũi cọ cọ mũi Thái Hanh, cười khẽ thấp giọng nói, "Hay là anh nhìn đến người ta hôn môi, nghĩ đến hai chúng ta?"

Hai người hiện tại căn bản không thể chạm vào nhau, mùi vị hormone nháy mắt không chịu khống chế lan tràn ra, thân thể hai người căng thẳng, hô hấp nóng rực lên, Kim Thái Hanh nhìn chằm chằm Chính Quốc gần trong gang tấc, đôi mắt cười như không cười, thầm mắng một tiếng, trốn ở sau cái cột không ai chú ý tới hung hăng ngăn chặn môi Điền Chính Quốc.

Bốn phiến môi chạm vào nhau, Chính Quốc tràn ra một tiếng cười khẽ, không chờ Thái Hanh kịp công thành đoạt đất, cậu đã nghiêng đầu về một bên né tránh, "...... Lúc này lại biết hôn em? Hai chúng ta đánh cuộc rốt cuộc ai thắng ai thua còn chưa phân ra, không có kết quả em không có tâm tư hôn anh, lại nói người nào đó còn kiên trì muốn cho em làm kiểm tra đâu."

Kim Thái Hanh không nói lời nào, nuốt ngụm nước bọt trực tiếp kéo Chính Quốc ra ngoài phòng bệnh, quên con mẹ nó kiểm tra đi, trước ôm tức phụ hôn đủ rồi lại nói!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro