Phiên Ngoại IV (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người rõ ràng là tới làm kiểm tra, lại mơ màng hồ đồ rời đi phòng khám, nghĩ đến bộ dạng vội vàng của Kim Thái Hanh khi rời đi, ngồi ở trên ghế phi hành khí vẫn luôn cười không ngừng, "Người nào đó chạy trốn cũng mau, không cho anh chơi xấu ha, đừng tưởng rằng im lặng có thể trốn tránh vấn đề, vừa rồi chính là em thắng ha ha ——"

Không chờ cậu cười xong, Thái Hanh đã đè lên ngăn chặn bờ môi của cậu, Điền Chính Quốc phát ra một tiếng kêu rên kinh ngạc, đối diện đôi mắt như lửa nóng của Thái Hanh, lại nhịn không được tiếp tục cười.

Tiếng cười quanh quẩn ở giữa môi răng, Kim Thái Hanh kéo cổ áo của cậu ra, một bên hôn xuống một bên tức giận nói, "Không cho cười!"

"...... A ân...... Em thắng còn không được cười a......" ChínhQuốc ngẩng cổ, một bên cười một bên thở hổn hển, cổ áo bị Thái Hanh kéo ra, lộ ra nửa bả vai.

Kim Thái Hanh nhìn quen mắt, thầm mắng một tiếng "hôn chết em", tiếp theo cúi đầu hung hăng mà cắn hầu kết cậu, "Hôm nay là tình huống ngoài ý muốn, để em may mắn thắng một hồi, nếu như em lại cười trong chốc lát chính là em xui xẻo."

"Xui xẻo như thế nào?"

Điền Chính Quốc dương mắt cúi đầu liếc nhìn Kim Thái Hanh, mang theo đôi mắt chứa đựng thủy quang, làm cho hô hấp hắn dừng lại, nghiêng người đem Chính Quốc ôm trên người mình, hướng lên trên đỉnh đỉnh, "Xui xẻo như vậy."

Xúc cảm nóng bỏng khiến toàn thân Điền Chính Quốc run rẩy, sau đó hô hấp trở nên rối loạn.

Một đoạn thời gian này, hai người sợ hãi lau súng cướp cò, thậm chí nằm ở trên giường đều phải dùng một cái chăn ngăn cách lẫn nhau, độ phù hợp của phục tùng giả cùng cầm kiếm giả cao đến nỗi làm người ta sợ hãi, từ mấy tháng trước hai người ở phòng bếp làm bừa một hồi, liền không còn có bất luận tiếp xúc gì.

Hiện giờ tám tháng qua đi, dục vọng ở trong thân thể đã sớm đã chạm vào là nổ ngay, trong nhà còn có đứa nhỏ, hai người còn tính thanh tâm quả dục, hiện giờ ở trong phi hành khí hoàn toàn phong kín chỉ có lẫn nhau, lại hoàn toàn không có áp lực..

Điền Chính Quốc liếm liếm môi, lúc Tại Hưởng hôn xuống, cậu tách ra chân ngồi ở trên người hắn, dán vào tai hắn nghẹn giọng nói, "Nếu anh thua phải vì em làm một chuyện, không bằng anh làm cho em " xui xẻo " một chút đi."

Nói xong lời này cậu đón nhận đôi môi của Kim Thái Hanh, duỗi tay muốn cởi thắt lưng của hắn, Thái Hanh bị khóa quần bó chặt kéo đến sinh đau, nhìn người trước mắt tựa như một mỹ nhân câu hồn nhiếp phách, hắn gắt gao giữ chặt lý trí cuối cùng, gian nan nói, "...... Đừng nghịch nữa, bây giờ còn chưa được, em sẽ bị thương......"

"Như thế nào không được a......"

Điền Chính Quốc bắt lấy tay Thái Hanh đặt ở trên bụng của mình, đứa nhỏ bên trong ngoan ngoãn cuộn thành một đoàn, cảm giác được bàn tay Kim Thái Hanh để lên, nó lay động một lúc tiếp theo lại ngoan ngoãn an tĩnh ngủ.

Lòng bàn tay xúc cảm kỳ diệu cùng huyết mạch tương liên rung động làm cho trái tim Thái Hanh nóng lên, lúc này Chính Quốc vòng lấy cổ hắn, nhẹ giọng nói, "Anh nhìn xem nó thật ngoan, chỉ cần nhẹ nhàng nó sẽ không tức giận, hơn nữa......"

Đến khi nói xong hai chữ cuối cùng, cậu nhẹ nhàng liếm vành tai Kim Thái Hanh, "Hơn nữa anh đã quên Trần Lâm đã nói qua, ba tháng cuối cùng nên khuếch trương một chút, có lợi cho việc sinh đứa nhỏ......"

Thẹn thùng nói ra lời như vậy, đặt vào Điền Chính Quốc trước kia đánh chết cũng không dám nói ra, nhưng gần mực thì đen, Chính Quốc bị Thái Hanh trêu chọc như vậy, tự nhiên chịu không nổi tám tháng ăn chay.

Trong cổ họng Kim Thái Hanh phát ra một tiếng thở dốc giống như dã thú, đôi mắt cũng bởi vì đau khổ áp lực biến thành màu đỏ tươi, "...... Em xác định?"

Chính Quốc không nói, cười nhẹ cúi người hôn lên bờ môi của hắn, dùng hành động trả lời vấn đề.

Kim Thái Hanh đã sớm nhẫn nại tới cực hạn rồi, giờ phút giống như được đại xá, duỗi tay vén lên quần áo rộng thùng thình của Chính Quốc, kéo xuống đai lưng của cậu, " Bảo bối, cha sẽ nhẹ nhàng......"

Một tiếng "Bảo bối" này cũng không biết đến tột cùng là nói cho ai nghe, nhưng âm thanh ôn nhu thuần hậu vang vọng toàn bộ phi hành khí, hai người giống như hai con cá, nhiệt liệt dây dưa quấn lấy nhau, vì bảo hộ bụng Chính Quốc ngồi ở trên người Thái Hanh, theo động tác mềm nhẹ lại không mất lực dao động phập phập phồng phồng.

Trong bụng đứa nhỏ vẫn an tĩnh nhắm mắt lại, giống như đang ở trong nôi, đặc biệt ngoan không có quấy rầy hai người ba làm chuyện xấu hổ.

Đến khi đạt cao trào, Điền Chính Quốc thỏa mãn phát ra một tiếng thở nhẹ ngắn ngủi, dư vị tràn ngập thân thể, thỏa mãn xong lại mỏi mệt nằm ở ghế rơi vào giấc ngủ, Kim Thái Hanh lau mồ hôi trên mái tóc của Chính Quốc, ở trên bụng của đối phương đặt xuống một nụ hôn mềm nhẹ.

Hai người ở trên phi cơ điên loan đảo phượng, hồ nháo một phen, chờ về đến nhà đã tới chạng vạng, thể lực Chính Quốc không bằng lúc trước, bị Thái Hanh mơ mơ màng màng đỡ dậy rót mấy thìa cháo vào miệng lúc sau lại nặng nề ngủ mất.

Buổi tối sau khi dỗ tiểu gia hỏa ngủ, Kim Thái Hanh trở lại phòng, ôm Chính Quốc cùng gia hỏa nho nhỏ trong bụng, thực nhanh rơi vào mộng đẹp.

Bóng đêm yên tĩnh, hết thảy tựa hồ đều bình yên mà tốt đẹp, ai ngờ tới nửa đêm, bụng Chính Quốc đột nhiên kịch liệt co rút đau đớn.

Cậu ngủ mơ mơ màng màng, căn bản không biết đau đớn này vẫn là ở trong mộng hay là ở hiện thực, thẳng đến khi tiểu gia hỏa trong bụng giống như vui vẻ nhảy nhót lung tung, cậu mới hoàn toàn tỉnh lại, nhưng lúc này cậu đã đau không dám động.

Động tĩnh của Điền Chính Quốc trong lồng ngực đánh thức Kim Thái Hanh, hắn vừa thấy sắc mặt trắng bệch của cậu, bỗng chốc ngồi dậy một chút, "...... Làm sao vậy, bụng đau?"

Điền Chính Quốc bị biểu tình khẩn trương của hắn làm cho buồn cười, bụng lập tức lại nảy lên một trận co rút đau đớn, cậu kêu vài tiếng nói, "......Tiểu mập mạp này khả năng muốn ra rồi......"

"!!!" Thái Hanh hoàn toàn bị dọa tinh thần, không kịp thay quần áo, mặc áo ngủ một phen bế Chính Quốc chạy xuống dưới lầu, mười mấy người máy nghe được động tĩnh bò dậy, vừa thấy cảnh này cũng hoảng sợ, vội vàng đi theo phi hành khí đến phòng khám Trần Lâm.

Lúc này Trần Lâm may mắn trực đêm, vừa thấy cảnh tượng này liền hiểu ra chuyện gì, một câu vô nghĩa cũng không nói, trực tiếp đem Điền Chính Quốc đưa đến phòng giải phẫu.

"Tôi có thể ở bên cạnh cậu ấy sao?"

Kim Thái Hanh khẩn trương mở miệng, Trần Lâm không tỏ ý kiến, "Nếu như anh có thể nhìn tôi cầm dao mổ bụng Điền Chín Quốc, không trực tiếp nhảy dựng lên đánh tôi, thì có thể lưu lại."

Lời này lại làm cho Chính Quốc tức cười, bụng lại co rút mồ hôi, cả người nằm ở trên cáng, Thái Hanh bên cạnh nắm chặt tay cậu, "Em đừng khẩn trương, anh ở chỗ này chờ em, em nếu đau thì nhớ đến anh ở bên ngoài chờ em, nghĩ đến anh sẽ không đau."

Đây là cái logic quỷ gì.

Điền Chính Quốc dở khóc dở cười, "Em không khẩn trương...... Em so với anh có kinh nghiệm hơn."
Lời này chọc vào Kim Thái Hanh, làm hắn càng khẩn trương nắm lấy tay Chính Quốc, bên ngoài bộ dạng giả bộ trấn định, thực tế trong lòng bàn tay đã tất cả đều là mồ hôi, "Em đừng cậy mạnh, chút nữa nhìn thấy con trai ngốc, anh sẽ thay em đánh vào mông nó một cái."

Điền Chính Quốc quả thực không biết nói cái gì, vừa buồn cười vừa tức giận, đau đến khóe miệng nhíu vào, "...... Anh vẫn là đi ra ngoài đi, anh ở chỗ này em sợ không sinh được."

Kim Thái Hanh vẻ mặt không cao hứng bị đuổi ra ngoài, sau khi phòng giải phẫu đóng lại lập tức sáng lên đèn đỏ.

Lúc này Hoàng đế và công tước Kim Nam Tuấn cũng nghe tin tới, hơn nữa còn mang theo bác sĩ tài giỏi của cả nước, cùng nhau vào phòng giải phẫu, Bảo Bảo trong lúc ngủ mơ bị đánh thức, nghe người máy nói em trai sắp sinh ra, nháy mắt tinh thần tỉnh táo, nói cái gì đều phải đi theo, trong tay còn mang theo bình sữa mình yêu thích nhất, nói chốc lát muốn tặng em trai.

Mấy người lớn tuổi cùng người máy đều thực trấn định ngồi ở một bên chờ tin tức, ngay cả Bảo Bảo luôn luôn không ngồi yên, đều có thể ôm bình sữa, an an tĩnh tĩnh chờ đợi, chỉ có một mình Thái Hanh, quả thực giống như ngồi trên ghế có gai nhọn, đứng ngồi không yên, vẫn luôn đi tới đi lui.

Lúc này mới tám tháng, thằng nhãi ranh đã đòi ra rồi, có phải vì bọn họ làm bừa trên phi hành khí làm ảnh hưởng đến đứa nhỏ hay không.

Nếu vì hắn quá dùng sức, đứa nhỏ giữ không nổi làm sao bây giờ......

Nhớ đến câu nói Trần Lâm lúc trước "Xúc động nhất thời sẽ ảnh hưởng đến đứa nhỏ", sắc mặt Kim Thái Hanh trắng bệch, một lòng thấp thỏm, dạo bước tần suất càng ngày càng cao.

Bảo Bảo xem đến đầu váng mắt hoa, nhịn không được duỗi tay giơ ra bình sữa mình yêu quý nhất. "A...... Hanh Hanh, có muốn uống ngụm sữa cho bình tĩnh không?"

"Ba rất bình tĩnh." Kim Thái Hanh nói xong lời này, đoạt lấy bình sữa uống một ngụm, đứa nhỏ trơ mắt nhìn bình sữa của mình ít đi một nửa, nháy mắt tan nát cõi lòng, chút nữa nhìn thấy em trai chỉ đưa nửa bình sữa quả thực mất mặt.

Có lẽ là bởi vì bác sĩ Hoàng thất đều tham gia, giải phẫu tiến hành thực mau, chốc lát đèn phòng giải phẫu liền tắt, Chính Quốc được Trần Lâm đẩy ra, bên cạnh còn có một đứa nhỏ mặt mày nhăn nhúm.

Tiểu gia hỏa ô oa khóc không ngừng, vang dội toàn bộ phòng khám đều có thể nghe thấy, Điền Chính Quốc gian nan quay đầu, nhìn con trai giống như củ khoai lang, nháy mắt lộ ra biểu tình dở khóc dở cười, "...... Làm sao bây giờ, có chút xấu......"

Ai cũng chưa nghĩ đến cậu từ phòng giải phẫu đi ra câu đầu tiên nói lại là câu này, trong lúc nhất thời mọi người có chút buồn cười, công tước Kim Nam Tuấn cười ha hả, "Xấu là được rồi, đứa nhỏ mới sinh đều là cái dạng này, năm đó Thái Hanh mới vừa sinh hạ so với đứa nhỏ này còn xấu hơn, lúc đó cha cũng không dám nhìn."

Ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người đứa nhỏ, đôi mắt Kim Thái Hanh từ đầu đến cuối không rời khỏi Chính Quốc, hắn theo cáng xe vẫn luôn đi phía trước, nhẹ giọng hỏi, "Đau sao?"

Cậu lắc đầu, nhìn hắn câu lên khóe miệng, "Chỉ là bụng bị rạch một đường thôi, em không đau, lúc trước mưa bom bão đạn đều nhịn được, với lại anh nói em biết anh ở bên ngoài đợi em, cho nên em đã quên mất đau đớn này rồi.

"Ít nói lời ngon tiếng ngọt." Thái Hanh trừng Điền Chính Quốc một cái, , mặt lại đỏ bừng.

Lúc này Bảo Bảo ở bên cạnh túm quần áo hắn, không ngừng nhón chân lên xem, "Bảo Bảo nhìn không được em trai...... Em trai ở nơi nào, anh là Bảo Bảo ca ca nha."

Điền Chính Quốc đem tiểu gia hỏa bế lên đưa qua, Kim Thái Hanh cả người cứng đờ ôm lấy, quả thực giống như đang ôm châu báu, cứng đờ không nhúc nhích.

Tiểu gia hỏa khóe mắt còn dính nước mắt, nhưng khuôn mặt lại tự động dán tới mặt Thái Hanh, làn da mềm mại cùng thân thể nho nhỏ, làm cho mặt Thái Hanh càng ngày càng hồng, một trái tim cơ hồ sắp từ trong lồng ngực nhảy ra.

Bảo Bảo rốt cuộc thấy được em trai, hưng phấn mà vây quanh hai ba ba, lúc này Kim Thái Hanh cúi đầu, đối diện đồng tử của Chính Quốc, lồng ngực mềm mại giống như là giây tiếp theo muốn tan ra, giờ khắc này hắn vô cùng cảm giác được bản thân rõ ràng đã có được toàn bộ thế giới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro