Phiên Ngoại II (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần thứ hai nhắc nhở không được kết nối, Thái Hanh đem thiết bị truyền tin ném tới một bên.

Từ sau khi trở lại quân bộ, cả ngày chưa thấy Chính Quốc, lúc trước còn nhắn tin vài câu, bây giờ đều nghỉ làm rồi, đối phương lại chạy đi không thấy hình bóng, đến bây giờ cũng không có tin tức.

Lúc này mới trải qua tuần trăng mật được mấy ngày, đã chuẩn bị bỏ chồng bỏ con.

Kim Thái Hanh ở trong lòng tức giận lầu bầu vài câu, ngẩng đầu nhìn một nồi canh xương tỏa ra mùi thơm khắp nhà, hỏi người máy việc nhà bên cạnh, "Thời gian hầm bao lâu mới xong?"

"Đã xong rồi, chờ phu nhân trở về có thể vào bàn."

Kim Thái Hanh hài lòng gật gật đầu, lật lên trang thực đơn dành cho người muốn có thai, lại chỉ nồi canh thịt bò hầm cầu kỳ bên cạnh, "Cái này thì sao, cần phải hầm thời gian bao lâu? Đừng mang nồi ra quá sớm, Điền ChínhQuốc còn không biết lúc nào trở về, cái này nhất định phải nóng mới ăn được."

"Chủ nhân ngươi cứ yên tâm đi, tôi làm việc ngài vẫn chưa yên tâm."

Người máy nhấc lên móng vuốt trò vỗ vỗ ngực, một mặt tò mò nhìn chằm chằm một bàn đồ ăn Thái Hanh dặn dò làm ra, mong đợi hỏi, "Chủ nhân, ngài xác định món đồ này hữu dụng, chủ nhân nhỏ sẽ xuất hiện? Ngày hôm nay ăn ngày mai có thể có?"

"Chủ nhân nhỏ" chữ rất hiển nhiên lấy lòng Kim Thái Hanh, hắn nhếch miệng lên, liếc nó một cái nói, "Đây chính là bài thuốc bí mật tôi dò hỏi bác sĩ trong hoàng cung mới lấy được, chỉ cần ăn mấy lần, tiểu nhi tử sẽ xuất hiện."

"Cậu phải nhìn chằm chằm nồi canh này, nhất định phải nắm giữ độ nóng, Chính Quốc nếu là không thích ăn tôi liền rút nguồn điện của cậu."

Nhìn bộ dạng chủ nhân ngu xuẩn một mặt cuồng nhiệt, người máy không đành lòng nhìn thẳng màn hình tự động đóng lại, một mặt ủy khuất nói, "Ghét bỏ tôi làm phu ngân không thích ăn, vậy ngài tự tay làm đi."

"Cậu biết cái gì, tôi có chuyện quan trọng hơn." Thái Hanh khá là đắc ý nhướng mày, nện vào đầu người máy một cái, đi ra nhà bếp, lưu lại người máy đáng thương chỉ biết đứng đó trông nồi canh.

Vừa nãy vì giám sát thức ăn đêm nay, làm trễ nãi chính sự trong tay, Kim Thái Hanh bước nhanh đi lên lầu thang, Bảo Bảo đang cố nhoài người nhìn vào chiếc giường nhỏ chưa làm xong, một mặt tò mò đụng nơi này đâm nơi kia.

"Hanh Hanh... A, Bảo Bảo không xem được."

Đứa nhỏ nỗ lực nhón chân đứng lên, sau đó lại nhìn giường nhỏ, một mặt ngượng ngùng nói, "Bảo Bảo.... muốn cao giống Hanh Hanh."

Thái Hanh nhéo nhép khuôn mặt của nó, khóe miệng không dễ phát giác lên, "Tiểu bàn tử, con nhìn lại vòng eo của mình đi xem mập thế nào."

Bảo Bảo giơ tay che bụng nhỏ tròn vo của mình, "Hanh Hanh là đồ bại hoại! A... Mới không có, con có thể gầy... Hanh Hanh mới mập mạp, Hừ!"

Kim Thái Hanh cúi đầu dùng cằm râu chà sát gương mặt đứa nhỏ, "Được, đừng quấy rầy cha làm giường nhỏ cho em trai, xuống ăn đồ ăn đi, ăn nhiều một chút mới có thể cao như cha."

"Em trai?" Đứa nhỏ kinh ngạc mở to hai mắt, "Bảo Bảo sắp làm anh trai sao?"

"Sắp rồi, chờ ba ba con ăn hết đồ ăn trong bếp, con có thể có thêm em trai." Thái Hanh cầm lấy tấm gỗ cùng tua vít, vừa nói chuyện một bên cúi đầu nghiêm túc làm việc.

Đứa nhỏ nghe được như hiểu mà không hiểu, nghiêng đầu suy nghĩ nửa ngày mới nghẹn ra một câu nói, "... Đồ ăn sẽ biến thành em trai?"

Thái Hanh một khi làm việc sẽ hết sức chăm chú, vào lúc này không chú ý tới đứa nhỏ đang nói cái gì, ứng phó "Ừ" một câu, đứa nhỏ vừa nghe trong nháy mắt mở càng lớn, ngậm ngón tay chạy xuống cầu thang, thẳng đến nhà bếp.

Trong phòng bếp một bàn thức ăn ngon mùi thơm phân tán, Bảo Bảo nhìn thấy đồ ăn trong nháy mắt chảy ngụm nước, nhưng nghĩ đến những đồ ăn này sẽ biến thành em trai, không nhịn được mân mê miệng nhỏ: Đệ đệ làm sao đáng thương như thế, Bảo Bảo không muốn em trai phải bị ăn, bé không muốn ăn em trai, thế nhưng thật sự đói a...

Trong lúc Bảo Bảo đang xoắn xuýt, cửa đột nhiên mở ra, Chính Quốc đi tới, Bảo Bảo thấy ba ba, ánh mắt sáng lên, đột nhiên nhào tới, "Ba ba về rồi!"

Điền Chính Quốc bị đứa nhỏ suýt chút nữa đụng vào, cười ôm lấy nó, lúc thường thời gian này Bảo Bảo nhào lên đón tiếp cậu, trong tay sẽ mang theo các loại thức ăn, ngày hôm nay dĩ nhiên không có thứ gì, không khỏi làm cho cậu tò mò, "Ngày hôm nay Bảo Bảo sao lại ngoan như vậy, dĩ nhiên không có ăn vụng."

"... Không ăn em trai.." Đứa nhỏ nắm lấy quần áo Chính Quốc, xoa xoa cái bụng nhỏ, gương mặt kiên định.

Hai chữ "em trai" khiến trái tim Điền Chính Quốc nhảy một cái, trong lúc nhất thời cũng không đoái hoài tới Bảo Bảo nói cái gì, "Ba con đâu, làm sao không nhìn thấy."

"Hanh Hanh ở trên lầu, đang làm giường nhỏ cho em trai!" Bảo Bảo đặc biệt kích động đến khoa tay một chút, cười híp mắt nói, "Giường nhỏ lớn như vậy, thế nhưng không có lớn bằng giường Bảo Bảo."

Chính Quốc bị nó chọc cười, ôm đứa nhỏ đi lên lầu, quả nhiên thấy trong phòng ngủ bên cạnh, Thái Hanh đang quỳ một chân trên đất, cúi đầu nghiêm túc đập tấm gỗ.

Người ta nói đàn ông khi nghiêm túc làm việc có mị lực nhất, vào lúc này hắn mặc một áo sơ mi trắng, cổ áo mở ra, lộ ra lồng ngực màu đồng cổ, mái tóc đen thả xuống che lấy trán, lại càng thêm nổi bật đôi đồng tử đen kịt sâu thẳm.

Điền Chính Quốc dựa vào bên cạnh cửa không nói gì, lúc này Thái Hanh quay đầu lại, vừa nhìn thấy là cậu, đầu tiên là sững sờ sau đó lập tức đứng lên, dùng nửa người chặn lại giường nhỏ, "... Em, em đã trở lại."

Chính Quốc gật gật đầu, nhìn chằm chằm kia giường nhỏ lộ ra một bên, do dự một chút, trên mặt đột nhiên đỏ ửng một trận, "... Anh làm sao hiện tại lại làm giường nhỏ..."

Nhắc tới chuyện này, mặt Kim Thái Hanh cũng đỏ, "... Dù sao sớm sẽ có con, sớm làm tốt lo trước khỏi họa, làm cho Bảo Bảo, không thể bạc đãi đứa thứ hai được."

"Đứa thứ hai" mặt Điền Chính Quốc lập tức đỏ hơn, lúc thường nhắc tới cái đề tài này cậu vẫn là cười mắng hắn một câu "Đứa thứ hai từ đâu tới, muốn có anh tự mình sinh", nhưng hôm nay cậu lại ngoài ý muốn trầm mặc, đứng tại chỗ nửa ngày không nghẹn ra một câu.

Thái Hanh bởi vì bị đâm xuyên tâm sự, nhất thời cũng có chút ngượng ngùng, cầm tua vít đứng ở tại chỗ.

Chính Quốc thấp giọng khụ một tiếng, theo bản năng gãi đầu một cái, "Cái kia... Anh rảnh rỗi không, em có chút chuyện muốn nói cho anh."

Kim Thái Hanh vừa muốn mở miệng, dưới lầu truyền đến âm thanh người máy thét to "Ăn cơm", Bảo Bảo "Nha" một tiếng, giống như một cơn gió chạy xuống, Thái Hanh nhân cơ hội cảm kích ném tua vít, nói sang chuyện khác, "Ăn cơm trước đi, có việc cơm nước xong lại nói."

Hai người một trước một sau đi xuống lầu, trên bàn đã bày một bàn cơm nước khiến người ta nhỏ dãi.

Kim Thái Hanh cố ý để người máy làm một bàn đồ ăn mục đích to lớn nhất chính là để Điền Chính Quốc ăn nhiều hơn, vì vậy sau khi chờ ba người ngồi xuống, vội vàng gắp một miếng thức ăn vào trong bát của cậu, một hồi nói cái này ăn ngon, một hồi nói cái kia không sai, một hồi lại nói cái này ngon em cũng nếm thử đi.

Chốc lát trong bát Chính Quốc chất đầy đồ ăn, thế nhưng hôm nay cậu lại không có tâm trạng nhìn một bàn đồ ăn không động đũa.

Thái Hanh nhìn sốt ruột, Bảo Bảo bên cạnh cũng gấp.

"Làm sao không dùng bữa, khẩu vị không tốt sao?"

Điền Chính Quốc lắc đầu một cái, tiếp tục ăn một miếng cơm trắng, Thái Hanh gắp lên một miếng thịt bò để tới trước mặt cậu, "Nếm thử cái này, nấu ba tiếng đây, ở tinh cầu nhân bản không phải em vẫn nói không có thịt chỉ có hoa quả, hiện tại có thịt có thịt có thức ăn, em ăn nhiều một chút a."

Điền Chính Quốc thật nhanh liếc hắn một cái, trên mặt khả nghi đỏ ửng vẫn không có rút đi, "... Anh đừng để ý đến em, anh ăn nhanh lên một chút, em có chuyện rất quan trọng nói cho anh."

Nói xong cậu lung tung gắp lên một miếng thịt nhét vào trong miệng, Bảo Bảo bên cạnh thực sự không nhịn được, "Ba ba ăn em trai!"

"... A?"

Điền Chính Quốc bị sợ hết hồn, không cẩn thận lập tức đem thịt nuốt vào, đứa nhỏ lập tức một mặt run rẩy tiến gần tới tới, hai con mắt cấp tốc nổi lên nước mắt, "Làm sao lại thế, ba ba ăn hết em trai rồi, Bảo Bảo... muốn làm ca ca"

"... Cái gì ăn em trai... Tiểu bàn tử này đang nói cái gì vậy?"

Chính Quốc đầu óc mơ hồ ngẩng đầu lên, khóe miệng Thái Hanh co giật mấy lần, đại khái đoán được mạch não của con trai, nhất thời đè lại đầu thằng nhóc, co quắp nghiêm mặt nói, "Con thỏ nhỏ chết bầm này nói linh tinh mà thôi, chúng ta trước tiên không quản nó, em mới vừa nói có chuyện rất quan trọng nói với anh, đến cùng là chuyện gì?"

"... Trước tiên cơm nước xong nói sau đi."

Đôi mắt Chính Quốc lấp lóe mấy lần, trên mặt lại nóng lên, cầm đũa muốn gắp đồ ăn, Bảo Bảo bên cạnh bị Kim Thái Hanh đè lại, quơ quơ móng vuốt nhỏ, liên tục nói, "Em trai đều bị ba ba ăn sạch, nha nha nha..."

Đứa nhỏ bên trái một tiếng "Em trai" bên phải một tiếng "Em trai", khiến tâm tình Chính Quốc triệt để gọi rối loạn, vào lúc này thấy sắc mặt phức tạp của Thái Hanh, hắn cho là đã xảy ra chuyện gì, trong lúc nhất thời trở nên khẩn trương, "Đến cùng làm sao vậy, em nói cho anh biết trước, em không nói bữa cơm này anh ăn không vô nữa."

Nhìn thấy bộ dạng Thái Hanh cau mày, Điền Chính Quốc thấp giọng ho một tiếng, rốt cục buông đũa xuống, "... Vậy nói rõ trước, nếu như em nói xong anh phải giữ bình tĩnh,... Đừng dọa Bảo Bảo."

Cậu càng như vậy càng làm cho Kim Thái Hanh hãi hùng khiếp vía, việc này rốt cục là chuyện gì có thể làm cho hắn mất đi bình tĩnh, "Em nói đi, anh không đến mức mất bình tĩnh đâu."

Điền Chính Quốc rất không tin liếc nhìn hắn một cái, há miệng, trên mặt đỏ ửng vẫn luôn lan tràn đến trên cổ, "... Ngày hôm nay sau khi em ở quân bộ mở cuộc họp xong, em đi tìm Trần Lâm, anh cũng biết gần đây em mập hơn, cho nên muốn đi tìm anh ta để..."

Nghe đến câu cuối cùng, Thái Hanh đột nhiên sững sờ, trong phút chốc một chút trợn to hai mắt, "... Em là nói em đi làm kiểm tra! Kết quả thế nào?"

Chính Quốc ngẩng đầu nhìn trời, nhanh chóng liếc mắt nhìn gương mặt mong đợi của Kim Thái Hanh, không được tự nhiên sờ sờ chóp mũi, "... Cứ như vậy a, mới vừa đầy một tháng, chúng ta... Đại khái lại sắp làm ba ba..."

Một câu nói khiến Thái Hanh trực tiếp đứng lên, "Có... Có!?"

Hắn trợn trừng mắt, hoàn toàn mất hết bộ dạng lạnh lùng lúc thường, cả người nôn nóng đứng tại chỗ, Chính Quốc thậm chí còn nghe được âm thanh hắn hít vào một hơi.

Hiếm khi thấy nhìn thấy bộ dạng ngu ngốc của cái tên này, Điền Chính Quốc không nhịn được cười một chút, "Vừa nãy là ai nói sẽ không mất bình tĩnh..."

Một câu lời còn chưa nói hết, Kim Thái Hanh đột nhiên nâng mặt của anh, tàn nhẫn mà hôn lên.

Người máy vội vàng giơ tay che kín đôi mắt Bảo Bảo, cảnh không thích hợp cho trẻ nhỏ, cay đôi mắt.

Vừa hôn xong xuôi, hai người thở hồng hộc tách ra, Thái Hanh kích động đến mức lông mi đều phát run, làm cho Điền Chính Quốc không khỏi ngượng ngùng.

Bảo Bảo lúc này mới đẩy tay của người máy ra, chớp mắt mấy cái, lập tức nhào lên, nhìn chằm chằm bụng ba ba kinh ngạc nói, "... Đồ ăn ăn vào liền biến thành em trai! Thật nhanh nha...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro