Phiên Ngoại II (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên bờ biển một đêm hoang đường, khí hậu ấm áp cùng hoàn cảnh bỏ hoang không có người ở, khiến cho hai người hoàn toàn quên hết tất cả, vong tình ôm ấp quấn quýt, dằn vặt mệt mỏi lại dựa vào nhau hôn môi, chờ khôi phục tinh thần cũng không biết là ai chủ động cọ xát.

Hai người lại giống như hai đứa trẻ sinh đôi kết hợp chặt chẽ nối liền cùng một chỗ, cuối cùng sau khi thực sự mệt bở hơi tai liền ôm nhau ngủ thiếp đi, chờ lúc tỉnh lại đã là buổi trưa ngày hôm sau, ánh mặt trời sáng rỡ chiếu ở trên mặt, hồi tưởng lại điên cuồng ngày hôm qua, trên mặt Chính Quốc có chút nóng lên, Thái Hanh ngược lại là thản nhiên, ôm cậu đi rửa mặt.

Chờ hai người tắm xong, từ lâu đã đói bụng cồn cào, Điền Chính Quốc một bên mặc quần áo một bên hỏi Kim Thái Hanh buổi trưa ăn cái gì.

Thái Hanh nghiêng người dựa vào trên giường, nhìn Chính Quốc ở trần lộ ra hai cái chân thon dài cùng phía sau lưng trơn bóng, không khỏi trêu ghẹo nói, "Không cần ăn cơm, ăn em là đủ rồi."

Điền Chính Quốc liếc nhìn hắn một cái, cầm lấy một cái áo sơ mi mặc vào, lại bị Thái Hanh lập tức ngăn cản, "Này cả hành tinh này chỉ có hai người chúng ta, em mặc quần áo gì? Dù sao khắp toàn thân em anh đều nhìn thấy rồi, em còn ngại ngùng làm gì?"

Lời này khiến Chính Quốc nở nụ cười, lôi Thái Hanh dậy nói, "Nếu như hai chúng ta đã thấy hết của nhau, dựa vào cái gì em phải để trần, anh còn mặc quần áo."

Kim Thái Hanh nhẹ nhàng nhếch lên khóe miệng, thuận thế đem tay Chính Quốc nhét vào trong quần, "Bởi vì nó vừa nhìn thấy em liền nổi lên phản ứng, anh phải kiếm tấm màn che lại cho nó."

Nói xong một tay hắn ôm eo Điền Chính Quốc, đem cậu kéo vào trong lồng ngực, đại thủ nhào nặn cái mông của cậu, đôi môi thuận thế dính vào, nói giọng khàn khàn, "Em xem nó hiện tại lại chào cờ rồi, có phải trước tiên em nên giúp anh giải quyết một cái?"

Bộ vị giống như lửa nóng ở trong tay nhảy lên, nhiệt độ trên mặt Chính Quốc lại tăng mấy phần, hiếm thấy không có giống như điện giật rút trở về, "... Tại sao em phải giúp anh giải quyết, nó cũng không phải của em."

"Người đều là của em, nó tự nhiên cũng là của em, nhìn xem ngày hôm qua nó cho em sảng khoái đến mức nào, em nên đối xử tốt với nó a." Kim Thái Hanh đem áo sơ mi Chính Quốc mới vừa mặc vào cởi ra ném xuống đất, vươn mình đè lên người cậu.

Điền Chính Quốc đỏ mặt nghiêng đầu, trong miệng nhỏ giọng thầm thì, "... Trong đầu cái tên nhà anh sao không nghĩ làm chuyện chính sự..."

"Bây giờ chính là làm chính sự, đừng quên, chúng ta đang hưởng tuần trăng mật."

Kim Thái Hanh thở hổn hển cười nhẹ hôn lên, Chính Quốc hiếm thấy không có nói ra bất kỳ ý kiến phản đối, trái lại thuận theo nhấc chân đặt ở trên eo hắn...

Tuần trăng mặt không biết xấu hổ như vậy trải qua nửa tháng, trong khoảng thời gian này, hai vị thượng tá trong ngày thường bận rộn chân không chạm đất, triệt để bỏ xuống tất cả quân vụ, ở bên trong tinh cầu xinh đẹp tuyệt trần bỏ hoang không có người ở, phảng phất đặt mình ở trong thế ngoại đào nguyên, chân chính cảm nhận tư vị hạnh phúc.

Có lẽ là ngày ngày trải qua thảnh thơi thoải mái như vậy, quãng thời gian này Chính Quốc càng ngày càng trở nên lười nhác.

Bởi vì ở trường quân đội chịu đựng huấn luyện nghiêm khắc, hơn nữa làm lính nhiều năm như vậy, cậu đã sớm dưỡng thành thói quen đồng hồ sinh học vô cùng chuẩn, cơ bản trời vừa sáng có thể lập tức mở mắt ra, thế nhưng từ sau khi đặt chân đến tinh cầu này, thời gian đối với cậu mà nói biến thành một thứ càng ngày càng không thể khống chế.

Thường thường cậu vừa nằm xuống sẽ lập tức ngủ, hơn nữa vẫn là cảm giác uể oải buồn ngủ, thường thường buổi tối nằm xuống rất sớm, vừa mở mắt đã đến giữa trưa ngày thứ hai, rõ ràng đang ở cạnh biển, lại cơ hồ không có xem qua mặt trời mọc mấy lần, mỗi khi nhớ tới việc này, Chính Quốc cực kỳ oán niệm, thế nhưng nếu như chỉ là như vậy cũng liền thôi.

Quãng thời gian này, cậu ăn uống rất nhiều, mỗi ngày vừa ăn xong cơm không bao lâu sẽ đói bụng không chịu được, vẫn là không khống chế được tìm đồ ăn khắp đồ nơi, rõ ràng nguyên lai không phải người thích ăn vặt, hiện tại có thể ăn cả một chậu hoa quả nhiệt đới.

Đầu tiên phát hiện những biến hóa này tự nhiên là Thái Hanh, khởi điểm hắn cũng không cảm thấy như thế nào, dù sao Điền Chính Quốc đối với bản thân quá mức hà khắc, vào lúc này thật vất vả trải qua tuần trăng mật, cho phép bản thân thoải mái một chút cũng không đáng kể, huống hồ Chính Quốc ăn nhiều một chút, trong lòng hắn còn cảm thấy vui mừng.

Thế nhưng thẳng đến về sau hai người nhiều lần va chạm gây gổ, không kịp chờ đợi lăn xuống giường lớn xa hoa "Làm chính sự", Chính Quốc mỗi lần đều có thể vừa dính vào gối liền ngủ thiếp đi, trực tiếp khiến Thái Hanh "chào cờ" nằm ở nơi đó, hắn mới cảm giác được không đúng.

Nếu cứ như vậy, tay phải của hắn sớm muộn sẽ gãy.

Đối với chuyện này hắn nói bóng gió với Điền Chính Quốc, hỏi đối phương có phải là mang thai rồi không, kỳ thực Chính Quốc trong lòng cũng đang nghi hoặc, thế nhưng vừa nghĩ lại cảm thấy là hai người cả nghĩ quá rồi.

Dù sao lúc trước có Bảo Bảo, cậu vẫn luôn cảm giác buồn nôn, căn bản ăn không vô thứ gì, hơn nữa thường xuyên đau bụng, nào có chuyện ăn nhiều ngủ nhiều như vậy, mà ban đầu cậu ở chiến đội Liệp Ưng, mỗi ngày phải tham gia huấn luyện khổ sở như vậy, tinh thần trước sau vẫn như một, không hề lười biếng tham ngủ như bây giờ.

Nghĩ tới những thứ này cậu không nhịn được an ủi Kim Thái Hanh, "Chắc là do ở đây khí hậu quá tốt, lại không có chuyện gì làm, rảnh rỗi quá nên mới vậy thôi, anh đừng nói lung tung, nếu không lại thất vọng."

Đối với chuyện này Kim Thái Hanh tự nhiên là bán tín bán nghi, thế nhưng nhìn bộ dạng sinh long hoạt hổ của Chính Quốc so với lúc trước ở chiến đội Liệp Ưng, hắn cũng không tiện lại nói thêm gì nữa.

Có lẽ thực sự là hắn cả nghĩ quá rồi?

Nghĩ tới những thứ này, trong lòng hắn liền không nhịn được một trận thở dài thở ngắn, rõ ràng hắn đã cố gắng "cày cáy" như vậy, tại sao đứa nhỏ lại không đến!

Thiệt thòi tên lang băm Trần Lâm kia còn nói cho hắn biết thân thể Điền Chính Quốc dễ dàng mang thai, tất cả đều là đánh rắm, có công phu mỗi ngày nghiên cứu thuốc mỡ, sao không phát minh ra mấy cái có giá trị hơn đi, chỉ biết lừa gạt người làm cha đáng thương như hắn!

"Đang nói với anh đấy, anh nghe thấy không."

Âm thanh Chính Quốc kéo suy nghĩ của hắn, Kim Thái Hanh không được tự nhiên thấp giọng khụ một tiếng, cúi đầu hỏi, "Làm sao vậy?"

Chính Quốc nằm ở trên đùi hắn, vừa nghe lời này chậm rãi xoay người, ngửa đầu hướng hắn nháy mắt mấy cái, "... Em thật giống như đói bụng, trong phòng còn có cam không?"

Vừa nghe lời này, Thái Hanh lập tức nhíu mày, "Một buổi sáng em đã ăn ba quả, không thể tiếp tục ăn."

"Nhưng là em thật sự thật đói a...Hiện tại ngay cả quyền lợi ăn no cũng bị đoạt mất." Điền Chính Quốc hừ hừ hai tiếng, nghiêng người toàn bộ nằm nhoài trên đùi Tại Hưởng, một bộ dạng sinh không thể luyến.

"Ba tiếng trước em mới vừa ăn điểm tâm, nửa giờ trước em mới vừa ăn cơm trưa, cái này cũng chưa tính em còn ăn thêm ba trái cam, em đã ăn đủ nhiều rồi." Kim Thái Hanh liếc nhìn cậu một cái, bởi vì Chính Quốc cách mình quá gần, thân thể hắn có chút mất tự nhiên, tận lực không nhìn Điền Chính Quốc làm bộ đáng thương.

"... Mới ăn ít đồ như thế anh liền đau lòng a? Mỗi ngày em bị anh chơi đùa đau lưng nhức eo, ăn một chút đồ bồi bổ cũng không được? Cái nơi chim không thèm ị này, nguyên liệu nấu ăn đều không có, em không muốn ăn hải sải tươi, chỉ là muốn ăn cam, anh ghét bỏ em đúng không?"

Nói xong lời này, Chính Quốc trực tiếp ngồi dậy, nửa người đặt ở trên người Thái Hanh đôi mắt màu mực trong suốt không hề chớp mà nhìn Kim Thái Hanh, rõ ràng một bộ dạng nghiêm hình bức cung, thế nhưng trên mặt lại chứa đầy oan ức.

Kim Thái Hanh không chịu được thần sắc này của Chính Quốc, nhất thời tim đập mạnh, chết tiệt... Thê tử của hắn lại uy hiếp hắn, rõ ràng biết hắn không có cách nào từ chối yêu cầu của đối phương, còn cố ý làm nũng câu dẫn hắn.

Thấy Thái Hanh nghiêng đầu không nói lời nào, Chính Quốc lại đến gần hắn, trơ mắt nhìn hắn, "Van cầu anh, em chỉ ăn một quả, một quả là tốt rồi..."

Cả gương mặt Thái Hanh trong nháy mắt đỏ ửng, lỗ tai càng là nóng lên cơ hồ bốc khói, thê tử cứ bày ra bộ dạng nũng nịu như vậy quả thực không ổn tí nào.

Phút chốc đứng lên, hắn không được tự nhiên giơ lên một ngón tay, "Chỉ ăn một trái thôi?"

Vừa nghe lời này, Chính Quốc biết mình lại thành công, lúc này đôi mắt đều cười cong, nhìn hắn giơ hai ngón tay, "Lại thêm hai trái ổi, nửa quả dứa."

Kim Thái Hanh hừ hừ hai tiếng, trực tiếp đi nhà bếp, chẳng được bao lâu liền bưng một đĩa đựng trái cây mang ra.

Kim Đại thiếu gia từ nhỏ mười ngón không dính nước mùa xuân, dùng súng cùng dao găm so với người khác đều lưu loát, thế nhưng đối với trù nghệ hắn lại chẳng biết gì cả, đoạn thời gian gần đây, Điền Chính Quốc buồn ngủ tham ăn, mỗi ngày ba bữa cơm liền rơi vào trên người Kim Thái Hanh, cho nên đồ ăn của hai người thực sự có chút khó coi.

Mà Chính Quốc cũng không để ý cái này, ôm một đĩa hoa quả gọt lung ta lung tung liền bắt đầu ăn, một bên ăn, một bên dùng thiết bị truyền tin xem tin tức.

Thái Hanh nhìn Chính Quốc ăn hết cam chua cùng dứa, chỉ còn dư lại chuối tiêu không có mùi vị ngọt, hắn không khỏi sờ tay lên miệng, ánh mắt theo bản năng băn khoăn ở trên người Điền Chính Quốc.

Gương mặt trắng nõn góc cạnh rõ ràng, êm dịu rất nhiều, cơ bụng rắn chắc cũng biến thành mềm một chút, hai chân kiên cường rắn chắc mặc quần rộng rãi ngồi ở trên ghế sa lon, phác hoạ ra đường nét cái mông cong cong, nơi này tựa hồ so với lúc trước vểnh cao hơn rất nhiều...

Ánh mắt không nhịn được ở trên mông của Chính Quốc lưu luyến quên về một hồi, Kim Thái Hanh thấp giọng khụ một tiếng nói, "Chính Quốc, mấy ngày nay làm sao em lại mập nhiều như vậy."

"Khục... Khụ khụ!"

Một câu nói khiến Điền Chính Quốc tàn nhẫn mà sặc một cái, "... Anh nói cái gì?"

"Em không cảm giác được, khắp toàn thân em từ trên xuống dưới đều mập hơn một vòng, lúc trước ôm em anh còn thấy em quá gầy, hiện tại lại không thấy."
Nói xong Thái Hanh trực tiếp đem bàn tay tiến vào dưới mông Chính Quốc nặn nặn, "Em xem nơi này, hiện tại mập hơn một vòng rồi."

Lời này vừa nói, trong nháy mắt Điền Chính Quốc xấu hổ toàn thân đỏ ửng, nhanh chóng đứng lên, né tránh "Móng heo" của Thái Hanh, "Em cũng đừng nói hươu nói vượn, em là vóc người tam giác tiêu chuẩn, anh chỉ sờ chỗ thịt nhiều nên cảm giác thấy vậy thôi."

"Thế nhưng trên bụng của em thịt cũng nhiều a, mấy khối cơ bụng lúc trước sắp thành một đường thẳng rồi."

"Em có cơ bụng tám múi đấy, anh đừng ở chỗ này bịa đặt ha."

Việc liên quan đến tôn nghiêm của đàn ông, Chính Quốc trực tiếp vén quần áo lên lộ ra bụng bằng phẳng, Thái Hanh xì cười một tiếng, thuận thế lộ ra bụng của mình.

Trên làn da màu đồng cổ, cơ bụng rắn chắc rõ ràng đập vào trong mắt, cúi đầu nhìn xuống cơ bụng sắp không ra hình dáng của mình, Điền Chính Quốc trong nháy mắt cảm giác mình bạo kích trí mạng.

Tổng cộng mới trải qua mấy ngày tuần trăng mật a, cậu làm sao mập thành bộ dáng này!?

Kim Thái Hanh bị biểu tình của Chính Quốc chọc cho phát cười, tiện tay xoa xoa bụng của đối phương, cố ý cười trêu nói, "Cơ bụng đâu? Anh làm sao không thấy, chỉ có một khối đậu phụ trắng."

Chính Quốc tự mình đánh mặt mình, trong nháy mắt xấu hổ hận không được tìm một cái lổ để chui xuống, một cái tát gạt tay của Thái Hanh, nhìn chằm chằm bụng của mình, trên đầu từng trận đổ mồ hôi, cậu sẽ không phải thật là có đi...

Sau khi trải qua hành vi phóng đãng hơn hai mươi ngày, quân bộ lâm thời có nhiệm vụ khẩn cấp, bọn họ không thể không gạt đi tuần trăng mật trở về mẫu tinh.

Một lần nữa trở lại quân bộ, một đống lớn quân vụ khiến hai người không kịp thở, bởi vì đều là thượng tá, bây giờ Điền Chính Quốc cùng Kim Thái Hanh không phụ trách cùng một lĩnh vực, rất nhiều công tác không có trùng hợp, cho nên thời gian cạnh nhau cũng là không có.

Ngày này, Kim Thái Hanh còn ở bên trong quân bộ bận rộn không thể thoát thân, Chính Quốc bên này đã tan họp.

Một đám người hồi lâu không có nhìn thấy cậu, vào lúc này toàn bộ cũng không nhịn được xông tới, tò mò hỏi cuộc sống sau kết hôn của hai người.

"Thượng tá, nghe nói ngài và Kim thượng tá đi tuần trăng mật, đi chỗ nào a? Có chơi thoải mái không, tiết lộ cho chúng tôi một chút."

Một đồng sự đến gần hỏi, khiến Điền Chính Quốc bất đắc dĩ lắc đầu cười, đang chuẩn bị mở miệng, bên cạnh một người lại trực tiếp nở nụ cười, "Các cậu nhìn bộ dạng bóng loáng không dính nước của Điền thượng tá đi, đảm bảo chơi rất thoải mái."

Lời này khiến tất cả người trong phòng không nhịn được phun ra ngoài, cười nói, "Đúng a thượng tá, khí sắc ngài thật sự rất tốt a, mặt đầy cảnh "xuân", nhất định cùng Kim thượng tá trải qua rất hạnh phúc đi?"

Chính Quốc vừa bực mình vừa buồn cười gõ gõ bàn, "Các cậu đều rãnh rỗi như vậy, có công phu quan tâm cuộc sống riêng của thượng cấp, không bằng nhanh chóng ngẫm lại dự án khẩn cấp lần hành động này, ngày mai buổi sáng tám giờ tôi muốn nhìn thấy sách lược của mọi người."

Trong phòng nhất thời vang lên tiếng kêu than, một đám người nằm nhoài trên bàn gào thét, "Thượng tá ngài đây là dùng việc công trả thù riêng, chúng tôi rõ ràng thực sự nói thật a!"

"Chính là, thượng tá ngài bị chúng ta nói trúng rồi mới trả đũa đúng không, chính ngài đi soi gương mà xem, ngài hiện tại không chỉ có mặt mày hồng hào, hơn nữa người đều đầy đặn một vòng a, nói không hạnh phúc ai tin a."

"Đầy đặn" cái từ này trong nháy mắt khiến Điền Chính Quốc giật mình, đi vài bước đến cái gương bên cạnh, cậu nhìn một chút gương đối diện chiếu ra thân hình của mình, theo bản năng sửa sang lại cổ áo, lẩm bẩm nói, "Đây không phải là tốt vô cùng sao, mập chỗ nào?"

Một đám người chà chà hai tiếng, dồn dập cười không nói, một tên lính nhỏ tuổi nhất mới nhịn không được xì một tiếng bật cười, "Thượng tá, ngài không thừa nhận tuần trăng mật trải qua thoải mái, thế nhưng lại mập một vòng, sẽ không phải là... Có thai đi?"

Người cả phòng rốt cuộc không khống chế được cười rộ lên, mấy người cười đến mức vai run rẩy, người mới đúng là người mới a, đoán mò cũng không cần thật thà như thế.

Quả nhiên, Chính Quốc vừa nghe lời này, trên trán gân xanh nhảy một cái, nhìn tên lính mới kia cười một cái nói, "Tướng sĩ thân ái, nếu cậu học một biết mười như thế, tin tưởng dự án khẩn cấp cũng không làm khó được cậu, không bằng tối hôm nay cậu đem sách lược của mình gửi đến thiết bị truyền tin của tôi đi."

Người kia vừa nghe lập tức hóa đá tại chỗ, không ngừng mà kêu rên "Không muốn a thượng tá tôi sai rồi!", Điền Chính Quốc cười hướng cậu ta nháy mắt mấy cái, đi thẳng ra khỏi phòng hội nghị, lưu lại một phòng toàn người rốt cuộc không khống chế được bắt đầu cười ha hả.

Đi ra văn phòng, gặp người chào hỏi, Chính Quốc đều sẽ cười gật đầu, nhưng trên thực tế trong lòng cậu còn lâu mới có được bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

Không biết đây đã là người thứ mấy nói cậu mập, hơn nữa dạo này, tật xấu buồn ngủ tham ăn vẫn không biến mất, trong lòng cậu không khỏi càng ngày càng thấp thỏm, người nói vô tâm người nghe hữu ý, lúc trước tại tinh cầu nhân bản, điều kiện chữa bệnh điều kiện có hạn, không có cách nào kiểm tra còn chưa tính, bây giờ tự nhiên trở về mẫu tinh, có lẽ cậu nên đi kiểm tra một lần.

Nghĩ tới những thứ này, trong cổ họng cậu một trận khô rát, bàn tay thấm ra một tầng mồ hôi thật mỏng, theo bản năng chạm vào bụng mình đã hơi có thịt, cậu mím môi lại, đột nhiên thay đổi phương hướng, hoàn toàn trái ngược phương hướng về nhà.

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro