Chương 32: Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không biết qua bao lâu, Kim Thái Hanh mặt không thay đổi ngẩng đầu, khô khốc mà nói, "Tôi không cứu cậu."

Thanh âm hắn trầm thấp lạnh lẽo cứng rắn, so với lúc thường cũng không khác gì nhau, nhưng nếu để ý kỹ sẽ phát hiện trong lời nói của hắn có chút khàn khàn, ngón tay giấu bên trong chăn bởi vì căng thẳng cuộn tròn rúc vào một chỗ.

Điền Chính Quốc cười cười, có chút bất đắc dĩ xoa xoa thái dương, "Chuyện này anh không cần gạt tôi tuy rằng lúc đó tôi hôn mê, thế nhưng không phải hoàn toàn không có ý thức, huống chi bác sĩ Trần đã nói cho tôi biết, anh còn muốn che giấu tôi cái gì.

Thái Hanh mím môi thật chặt, cứng rắn nói, "Đó chỉ là hoàn thành nhiệm vụ thôi, coi như Trạch Long không bắt cóc cậu, tôi cũng sẽ đi truy bắt tên đó, đây chỉ là chức trách của tôi, không hề liên quan đến cậu."

"Vậy tại sao anh lại bị thương?" Điền Chính Quốc nhìn chằm chằm vào con mắt của hắn, đôi con ngươi trong suốt mang theo bướng bỉnh trước nay chưa từng có.

Cậu chưa bao giờ thích ép buộc người khác, bình thường nếu như đối phương không muốn nói, cậu tuyệt đối không ép buộc, thế nhưng giờ khắc này thái độ của cậu bướng bỉnh không hề như mọi ngày, nếu hôm nay Thái Hanh không cho cậu một đáp án hài lòng, cậu tuyệt đối sẽ không rời đi.

"Anh đã là thượng tá, coi như truy bắt quân địch cũng không cần thiết tự mình cùng đội hành động ra trận, lại càng không thể tự mình đi vào bên trong phi hành khí của quân địch cứu người, thậm chí lúc này còn giống như kẻ ngốc bị thương nằm ở trong bệnh viện."

"Tôi chính là thích tự mình ra tay chẳng lẽ không được sao!"

Kim Thái Hanh cứng rắn nhìn qua, khẩu khí vẫn băng lãnh như cũ, thế nhưng dưới ánh mắt sáng ngời của Điền Chính Quốc, lại có vẻ như vậy vẫn không đủ, "Điền Chính Quốc, chỉ huy cứu viện là tôi, người muốn bắt giữ Trạch Long là tôi, nên hành động như thế nào cũng là trách nhiệm của tôi, chuyện này không liên quan gì đến cậu, cậu cũng không cần phải hỏi đến, việc của cậu bây giờ là nhanh chóng đi về nghỉ ngơi, không phải ở đây cùng tôi nói chuyện phiếm."

Thái độ hắn quá tệ, một bộ dạng tôi thích làm gì là chuyện của tôi không liên quan gì đến cậu, nếu như không phải biết việc làm của hắn, Chính Quốc thật không dám tưởng tượng, người đàn ông này dĩ nhiên có thể nói dối tới như vậy.

Điền Chính Quốc có chút dở khóc dở cười, sâu sắc mà nhìn người đàn ông trước mặt, cảm giác thật giống như hôm nay cậu mới chính thức phá tan tảng băng cứng rắn trong lòng Kim Thái Hanh, chạm vào trái tim mềm mại ấm áp kia.

Cậu trầm mặc, vẫn luôn không mở miệng, chỉ là lẳng lặng nhìn Thái Hanh.

Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh không có cách nào duy trì bộ dạng lạnh lùng, trái tim đập đến điên cuồng, giống như muốn từ trong cổ họng nhảy ra, trong lòng bàn tay tiết nhiều mồ hôi dính vào ráp trải giường, hắn giả vờ vô tình dời mắt đi, không dám đối diện cùng Điền Chính Quốc.

Hắn sợ chính mình một khi xé ra tầng ngụy trang cuối cùng này, tình cảm đè nén trong nhiều năm giống như núi lửa phun trào ra ngoài, sẽ khiến Điền Chính Quốc bị sợ hãi chạy đi mất.

Cứng rắn dời đi tầm mắt, Điền Chính Quốc đột nhiên nhẹ giọng mở miệng, "Những thứ này đều là giải quyết việc chung, vậy vừa nãy lúc tôi hôn mê tại sao anh lại đi tìm tôi."

Thân hình Kim Thái Hanh đột nhiên cứng lại, hắn thậm chí không còn kịp suy tư, thốt lên, "Lúc đó cậu tỉnh rồi?"

Lời mới vừa nói ra khỏi miệng, hắn liền biết mình nguy rồi.

Quả nhiên, Điền Chính Quốc nghe hắn nói như thế liền câu lên khóe miệng, nhíu mày nhìn dáng vẻ chật vật của Thái Hanh, cười một cái nói, "Lúc ấy có chút ý thức nhưng vẫn chưa tỉnh táo hẳn, thế nhưng tôi vẫn cảm giác được có người vẫn luôn cầm tay tôi gọi tên của tôi, cái người kia là anh sao?"

Mặt Kim Thái Hanh cứng đờ, thời khắc này giống như đứa nhỏ lén lút làm chuyện xấu bị người ta phát hiện, trên mặt chợt lóe lên biểu tình cực kỳ mất tự nhiên, ho khan vài tiếng mới đè nén tiếng tim đập ầm ầm trong lồng ngực, trầm giọng nói, "Cậu nhìn lầm rồi, tôi bị thương thành như vậy, làm sao có thời giờ đi chăm sóc cậu, chỉ là tùy tiện liếc mắt một cái tôi liền đi."

Anh bị thương thành như vậy còn chưa uống thuốc, nhìn thấy tôi còn muốn xuống giường đưa tôi về, mặt cá chết anh thật sự coi tôi là đứa ngốc sao?

Điền Chính Quốc không có vạch trần lời nói dối của Thái Hanh, lặng yên không tiếng động tỉ mỉ ngắm nhìn người đàn ông anh tuấn trước mắt này, mới ý thức được hắn nổi nóng không có nghĩa là giận dữ, mặt lạnh không có nghĩa là phiền chán, mà là đang dùng tất cả khả năng ngụy trang để che giấu nội tâm mình, thậm chí trên mặt biểu tình nhỏ bé cũng trở nên đáng yêu.

Điền Chính Quốc Quốc vẫy vẫy tay, ý vị thâm trường liếc mắt nhìn hắn, khóe môi mang theo nụ cười như có như không, "Thái Hanh, chúng ta không phải chỉ là quan hệ hợp tác thôi sao, nếu anh có vết thương trên người, hà tất phải đến nhìn tôi, dù sao sự sống chết của tôi cũng không liên quan gì đến anh."

Kim Thái Hanh nhìn thấy biểu cảm này của Điền Chính Quốc cảm giác bị đối phương nhìn thấu, nhất thời hô hấp cứng lại, có chút táo bạo lại cấp thiết nói, "Sao cậu đần như vậy, tại tiệc cưới bị người ta bắt cóc, nếu như tôi không tới xem cậu, truyền đi chẳng phải là rất mất mặt!"

Điền Chính Quốc cười, "Thật mất mặt sao? Thế nhưng tôi lại cảm thấy rất tốt."

"Nếu như tôi thật sự xảy ra chuyện gì, chết rồi hoặc là rơi vào trong tay quân địch, không phải vừa vặn anh có thể tìm một người thông minh hơn tôi sao, dù sao anh vẫn luôn chê tôi dốt nát, nếu anh không muốn tìm người khác, trực tiếp nói với người nhà rằng tôi chết rồi, anh không muốn kết hôn cùng người khác, ai còn nỡ ép buộc anh, lúc đó anh muốn chơi thì chơi, có thể cùng với người mà anh thích trải qua cuộc sống ung dung tự tại, không cần phải gò bó bản thân hợp tác với tôi, chẳng phải thoải mái hơn nhiều lắm."

Cậu vừa dứt lời, Kim Thái Hanh lại mạnh mẽ lườm một cái, "Cái gì có chết hay không, cậu nói hươu nói vượn gì vậy! Thu hồi những thứ ngổn ngang trong đầu cậu đi, tôi chưa từng nghĩ như vậy!"

"Vậy anh nghĩ như thế nào." Điền Chính Quốc lại một lần nữa đem đề tài vòng về chỗ cũ, ánh mắt sáng quắc nhìn anh.

Kim Thái Hanh trầm mặc, hắn phát hiện bản không thể chống đỡ được Điền Chính Quốc từng bước ép sát, trong lòng nổi lên mưa to gió lớn, giờ khắc này ngoại trừ trầm mặc hắn căn bản không biết nên làm gì.

"Chính mồm anh nói với tôi, anh sớm đã có người trong lòng, chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác, cho dù là đăng ký kết hôn, cử hành lễ cưới, cũng chỉ là quan hệ lợi ích, nhưng bây giờ anh lại vì một người không quan trọng, không muốn cùng người mình thích trải qua ngày tháng tiêu dao tự tại, hay là anh đều đối xử với những người không liên quan như vậy?"

"Dĩ nhiên không phải!"

Thái Hanh lắc đầu phủ nhận, tay nắm thành nắm đấm thật chặt, hiện tại cụm từ "quan hệ hợp tác" đối với hắn mà nói giống như một câu ma chú, chỉ cần nghe đến không có cách nào điều khiển lý trí, chán ghét nhìn Chính Quốc dùng từ này hình dung quan hệ của bọn họ, dù cho nó đã giúp hắn vững vàng khóa chặt Điền Chính Quốc ở bên người, thế nhưng cũng khiến đối phương hiểu lầm mình rất nhiều, hắn theo bản năng mà bật thốt lên, lại phát hiện bản thân gãi thêm đúng chỗ ngứa.

Điền Chính Quốc nhìn thấy cái tai ửng hồng của Kim Thái Hanh, khóe miệng ý cười sâu hơn mấy phần, không còn tiếp tục hỏi nữa, mà là xốc chăn của Thái Hanh leo lên giường của hắn.

Kim Thái Hanh lập tức kinh ngạc, căn bản không phản ứng lại xảy ra chuyện gì, cả người giống như bị đông lại, ngồi tại chỗ cũ quên mất phản ứng.

Điền Chính Quốc như không chú ý tới người anh đột nhiên cứng ngắc, tự mình nằm xuống bên cạnh, trong miệng còn không quên hưởng thụ thở một hơi dài nhẹ nhõm, "Hô... Cuối cùng cũng được nằm rồi."

Mãi đến tận khi làn da của hai người chạm vào nhau, nghe đến âm thanh phát ra hơi khàn khàn của Chính Quốc, Kim Thái Hanh mới rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, sau đó gương mặt mất tự nhiên trong nháy mắt nghẹn đến đỏ bừng, nhìn chằm chằm Điền Chính Quốc, cơ hồ táo bạo mở miệng, "Cậu tới làm gì! Mau đi về đi!"

Nếu như không phải thân thể Kim Thái Hanh cứng ngắc như một khối sắt, Điền Chính Quốc chắc chắn hắn sẽ trực tiếp đẩy cậu xuống giường.

Tiện tay giành lấy một nửa cái gối, cậu nhíu mày nở nụ cười, "Tôi chính là bệnh nhân vừa mới tỉnh lại, toàn thân đều đau đớn mệt mỏi không thôi, anh cho tôi nằm ở đây một lát, nếu như anh dám đẩy tôi xuống, tôi xảy ra chuyện gì anh nhất định phải chịu trách nhiệm."

Nói xong cậu lại chen lấn đến chỗ Thái Hanh, cơ hồ chiếm đoạt hơn nửa cái giường, một bộ dạng lười biếng không muốn rời đi.

Hắn vẫn chưa khôi phục tinh thần lại, không hiểu Chính Quốc mới còn hùng hổ dọa người, làm sao đột nhiên lại leo lên giường của mình.

Kim Thái Hanh hoàn toàn không có cách nào nhúc nhích, tóc của Chính Quốc cọ xát vào cánh tay của hắn, cảm giác mềm mại, xõa tung còn có chút ngổn ngang, mơ hồ bay lên mùi vị bạc hà.

Phút chốc, Kim Thái Hanh hô hấp khó khăn nhịp tim tựa hồ rối loạn, khoảng cách của bọn họ thật sự là quá gần rồi... Từ lần trước Điền Chính Quốc qua đêm tại nhà hắn, hai người rốt cuộc vẫn chưa gần như thế.

Gần đến mức hắn buông xuống tầm mắt có thể nhìn thấy lông mi chỉnh tề cùng đôi môi đỏ bừng của cậu, nhiệt độ ấm áp xuyên thấu qua vải vóc truyền tới trên người hắn, ngón chân trong lúc vô tình đụng vào làn da bóng loáng kia, loại cảm giác như tơ lụa lướt qua, lại giống như bị một con kiến cắn, lưu lại cảm giác ngứa ngáy như có như không, thuận theo ngón chân nhanh chóng truyền khắp toàn thân.

Thái Hanh gian nan chuyển động hầu kết một chút, cơ bắp toàn thân tựa hồ căng thẳng, căn bản không dám cúi đầu nhìn nhiều.

"Cậu về giường của mình mà ngủ, đừng ở chỗ này cùng tôi chen chúc." Âm thanh của hắn thô suyễn, giống như ghét bỏ dịch về phía bên cạnh một chút, một bộ dạng hận không thể cách xa Điền Chính Quốc mười vạn tám ngàn dặm.

Trước đây cậu nhìn thấy bộ dạng đức hạnh thối này của hắn sẽ không nhịn được mắt trợn trắng, hiện tại lại có chút hiểu ra cái tên này rất có thể là đang thẹn thùng.

Không nhịn được ngẩng đầu liếc Kim Thái Hanh một cái, nhìn thấy tấm lưng rắn chắc cùng với khuôn mặt đỏ bừng, cậu đột nhiên có chút muốn cười.

Trước đây cảm thấy được người này là loại công tử nhà giàu, con ông cháu cha rất dễ khiến người ta chán ghét, bây giờ hiểu biết tính cách của hắn, lại cảm giác hắn rõ ràng là một con mèo cỡ lớn, người đến gần sẽ lập tức né tránh, thế nhưng nếu như người ta không phản ứng, hắn sẽ mang theo bộ mặt xem thường, bất đắc dĩ đi đến quẫy đuôi muốn gây sự chú ý.

Điền Chính Quốc càng nghĩ càng cảm thấy đúng như vậy, giống như phát hiện được đại lục mới, không nhịn được bật dậy, dùng ngón tay chọc chọc vào khuôn mặt đỏ lên của Thái Hanh.

Sờ vào khuôn mặt nóng bỏng của đối phương, cậu kinh ngạc phát hiện tên này tính khí thối như thế, mà mặt dĩ nhiên lại mềm mại!

Hắn rốt cuộc khắc chế không nổi, đột nhiên quay đầu lại, táo bạo gạt tay Điền Chính Quốc, "Cậu đừng động lung tung! Còn không đi nhanh một chút!"

Sức của Kim Thái Hanh quá lớn, cơ hồ suýt chút nữa khiến Chính Quốc bị đau, cậu không hề phòng bị, cánh tay vốn là chống đỡ ở trên giường lại đột nhiên mềm nhũn, cả người trực tiếp mất đi cân bằng, một đầu rơi vào trong lồng ngực của Thái Hanh.

Ngực người này giống như đá vừa cứng vừa rắn chắc, mũi của Điền Chính Quốc bị đụng vào không khỏi đau đớn, thậm chí nước mắt đều sắp rơi ra, thế nhưng Kim Thái Hanh cũng là không hề phòng bị, căn bản không ngờ tới Điền Chính Quốc dĩ nhiên lại bị như vậy, dưới tình thế cấp bách trực tiếp đem đối phương ôm vào trong lòng.

"Sao ngực của anh cứng như vậy.. con mẹ nó... Mũi của tôi..."

Cậu đau đến mức tròng mắt ngập nước , không nhịn được đánh Kim Thái Hanh một cái, ngẩng đầu tức giận lườm hắn, nhưng căn bản không biết bộ dạng viền mắt đỏ lên cùng với ánh mắt ướt át của mình, ở trong mắt Thái Hanh nhìn ra không biết có bao nhiêu kích thích.

Nhất thời hô hấp của hắn nặng hơn, cả người giống như cục đá, đôi mắt đột nhiên thâm thúy hơn mấy phần.

Điền Chính Quốc vất vả nhịn xuống đau đớn, lúc này mới ý thức được Kim Thái Hanh vẫn luôn không nói gì, theo bản năng vừa ngẩng đầu đụng phải đồng tử đen kịt của ấy, trái tim liền đập mạnh một cái.

Bốn mắt nhìn nhau, cậu quên mất đứng dậy, Thái Hanh cũng quên mất buông tay, hai người dùng một tư thế mặt đối mặt sững sờ tại chỗ cũ, tất cả đều quên mất phản ứng.

Bầu không khí đột nhiên trở nên ám muội, rõ ràng là chuyện xảy ra rất nhanh, thế nhưng Điền Chính Quốc lại có thể cảm giác được thứ gì đó dưới thân của Kim Thái Hanh nổi lên rắn chắc giống như lồng ngực của hắn, còn có cánh tay siết chặt bên hông mình cường tráng giống như sắt thép.

Đây là một động tác cực kỳ nguy hiểm a, chỉ cần Kim Thái Hanh nguyện ý, xuống chút nữa một chút có thể sờ tới eo và mông của Điền Chính Quốc, thậm chí còn có thể vén lên vạt áo của cậu, tiến vào quần của cậu, trực tiếp cảm thụ đồ vật nóng rực bên trong.

Trên người cậu mặc trang phục bệnh nhân bởi vì động tác này tất cả nút buộc đều tuột xuống, Thái Hanh không cần xem cũng có thể nhìn thấy lồng ngực bằng phẳng cùng với hai quả anh đào nhạt màu của đối phương, yết hầu của hắn chuyển động nhanh hơn mấy phần, một đôi mắt chìm xuống, giống như hồ sâu không thấy đáy cuốn lên từng đợt sóng, chỉ liếc mắt nhìn liền muốn đem người ta nuốt vào.

Đầu ngón tay của hắn không khống chế được nắm chặt, hận không thể đem người ngã ở trong lồng ngực của mình tàn nhẫn mà nhào nặn, trực tiếp khắc sâu vào trong thân thể của mình, Điền Chính Quốc bị hắn ôm chặt, không nhịn được rên lên một tiếng, giọt mồ hôi từ trên trán lăn xuống, đập vào lồng ngực rộng mở của Thái Hanh.

Phút chốc giống như đám lửa cháy lan ra đồng cỏ khô khốc, đốt cháy tất cả xung quanh, Kim Thái Hanh đột nhiên tỉnh táo, vội vàng thu tay về, chật vật lại dời mắt đi, bàn tay giấu ở dưới chăn không tự chủ mà nắm chặt.

Nếu như bây giờ không dừng lại, anh nhất định sẽ đem Điền Chính Quốc ăn toàn bộ từ trên xuống dưới mất!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro