Chương 48-49-50: Ôm cây đợi thỏ -làm cho cô khó chịu - Xem cô biểu hiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 Chương 48 : Ôm cây đợi thỏ

Đại sảnh của tập đoàn Ngô thị, phong cảnh xa hoa, Lệ Dĩnh không rảnh đi thăm cả tòa nhà Ngô thị, cô cố gắng giữ bình tĩnh. Nhưng trong đầu chỉ cần hiện ra khuôn mặt của Ngô Diệc Phàm, lòng cô liền không khỏi run rẩy.

"Xin hỏi Tổng giám đốc Ngô có ở đây không?" Lệ Dĩnh đi tới trước quầy tiếp tân.

"Xin hỏi cô có hẹn với Ngô tổng sao?" nhân viên tiếp tân nhìn lên nhìn xuống đánh giá Lệ Dĩnh, mơ hồ cảm thấy đã gặp qua ở nơi nào, nhưng nhìn cô ăn mặc bình thường, trong mắt có chút không kiên nhẫn, Tổng giám đốc không phải là người nào cũng có thể gặp được!

"Không có. . . . . . Không có." Lệ Dĩnh ánh mắt lóe lên, "Thật xin lỗi, hôm nay tôi nhất định phải gặp anh ấy!"

Cô vừa nghe nói tin tức của tập đoàn Triệu thị cùng tin ba cô vào bệnh viện, chưa kịp chạy tới bệnh viện nhìn cha, liền tới nơi đây. Cô biết chỉ khi tập đoàn Triệu thị thoát khỏi nguy cơ, ba mới có thể mạnh khỏe, mà có thể giải trừ nguy cơ này cũng chỉ có Ngô Diệc Phàm.

"Tổng giám đốc không rảnh, cô nên đi đi!" Tiếp tân không muốn để ý tới, tự nhiên làm chuyện của mình.

Lệ Dĩnh trong lòng nóng nảy vạn phần, cô lại không thể vứt bỏ, vừa lúc nhìn thấy thang máy cách đó không xa, trong lòng rét run, thừa dịp tiếp tân không để ý, nhanh chóng vọt vào, trực tiếp nhấn phím lên lầu cao nhất.

Tiếp tân phát hiện ra đã đuổi theo không kịp, nhưng nghĩ mình để người khác quấy rầy đến tổng giám đốc, nói không chừng cô sẽ lập tức bị đuổi việc, nghĩ tới nghĩ lui, vội bấm điện thoại phòng thư kí.

"Tôi biết rồi, chuyện này để tôi xử lý!" Thư kí Mã nhận được điện thoại, nhàn nhạt phân phó, nụ cười nơi khóe miệng càng lúc càng lớn. Lưu Diệc Phi đã đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc hơn mười phút rồi, cũng không thấy tổng giám đốc đem cô ta đánh văng ra ngoài, hiện tại đến gây chuyện, vừa đúng hợp ý của cô!

Thang máy tới lầu cuối, Lệ Dĩnh vừa đi ra khỏi thang máy, liền đối mặt với ánh mắt của thư kí Mã.

"Tổng giám đốc phu nhân?" Thư kí Mã không nghĩ tới sẽ là Lệ Dĩnh, giật mình nhìn cô.

Lệ Dĩnh lễ phép cười, "Xin chào, tôi tới tìm Ngô tổng, anh ấy. . . . . ."

Thư kí Mã nhanh chóng phản ứng kịp thời, nghĩ đến người phụ nữ trong phòng làm việc của tổng giám đốc, trong lòng có chút ác ý, nhưng trên mặt lại lập tức làm ra vẻ lo lắng, ánh mắt tránh né, "Bà Tổng, Tổng giám đốc anh ấy. . . . . ."

Thư kí Mã nhìn phòng làm việc của tổng giám đốc một chút, mập mờ nói, "...Có khách!"

Lệ Dĩnh trong lòng ngẩn ra, lập tức hiểu là chuyện gì xảy ra, có khách? Không phải là phụ nữ chứ? Chóp mũi tràn vào một tia chua xót, "Vậy sao? Vậy tôi ở một bên chờ anh ấy."

Thư kí Mã khẽ cau mày, chờ? Đây cũng không phải là ý muốn của cô, cô muốn là Lệ Dĩnh có thể đẩy cửa vào. Hiện tại cô ngược lại hi vọng người phụ nữ mới vào phòng kia có thể thành công câu dẫn được Ngô Diệc Phàm, vừa đúng khiến Lệ Dĩnh đi vào bắt gặp một màn này!

Cô đang suy tư phải làm thế nào chế tạo cơ hội cho Lệ Dĩnh đi vào thì điện thoại nội bộ lại vang lên. Thư kí Mã cầm điện thoại lên, còn chưa kịp hỏi đối phương, chỉ nghe thấy điện thoại đầu kia truyền đến thanh âm Ngô Diệc Phàm.

"Để cho cô ấy vào đi!" Ngô Diệc Phàm nhìn xuyên qua mặt tường thủy tinh thấy bóng dáng ngoài kia, khóe miệng nâng lên chút ý cười, rốt cuộc cũng chịu đến!

"Phàm. . . . . ." Đã cởi áo bó sát người ra, thân thể dán chặt Ngô Diệc Phàm không ngừng trêu đùa anh. Lưu Diệc Phi trong lòng không vui, cô còn không có câu dẫn thành công, sao lại hi vọng người khác tới phá hư. Nghĩ tới đây, cô câu dẫn càng ngày càng kịch liệt, định cởi luôn cả áo lót quần lót.

Ngô Diệc Phàm gác điện thoại, liếc người phụ nữ trong ngực một cái, vốn muốn đem cô ta đuổi đi, nhưng hiện tại cô ta lại có giá trị lợi dụng!

Đưa tay dò hướng sau lưng cô, cởi ra áo lót, ánh mắt rơi vào trên cửa, người phụ nữ anh mong đợi đã lâu sẽ đẩy ra cánh cửa kia. . . . . .

Chương 49 : làm cho cô khó chịu

Lệ Dĩnh nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, sớm muộn cũng phải đối mặt, cô không thể lùi bước!

Lệ Dĩnh hạ quyết tâm, mở ra hai mắt, trong con ngươi lóe lên mấy phần kiên định, dứt khoát đẩy cửa ra, nhưng khi cô nhìn thấy cảnh tượng bên trong thì trong lòng vẫn thấy đau đớn.

Quả nhiên là phụ nữ!

"Cô rốt cuộc đã trở lại!" môi Ngô Diệc Phàm tuy ở trên cổ Lưu Diệc Phi, nhưng tầm mắt lại không chớp lấy một cái nhìn Lệ Dĩnh, mấy ngày không gặp, hình như cô gầy đi!

Trong lòng đột nhiên sinh ra chút quan tâm làm cho anh không vui, ánh mắt càng thêm bén nhọn cùng lãnh tình, động tác trên tay cũng càng thêm mập mờ.

"Phàm, là em họ tới sao?" Lưu Diệc Phi cũng không tị hiềm, ngược lại có chút cố ý khiêu khích. Mình mới vừa rồi dụ dỗ bao lâu anh cũng không hợp tác, mà Lệ Dĩnh vừa tới anh liền chủ động với mình. Cô không phải ngu ngốc, sao lại không biết Ngô Diệc Phàm chính là dùng cô trêu tức Lệ Dĩnh!

Trong lòng mặc dù ghen tỵ, nhưng cũng có mấy phần may mắn, xem ra Ngô Diệc Phàm đối với chuyện Tiểu Dĩnh trốn đi lần này rất tức giận! Vừa có thể làm cho Lệ Dĩnh bi thương, đồng thời lại có thể hiến thân cho người đàn ông này, cô sao không thuận nước đẩy thuyền!

Bây giờ nếu có lên giường cùng Ngô Diệc Phàm ở trước mặt Lệ Dĩnh, cô cũng sẽ không một chút áy náy cùng xấu hổ.

Lúc trước hoan ái trên giường của Lệ Dĩnh cũng là lần cho cô hưng phấn nhất từ trước đến giờ, lần này nếu là ngay trước mặt Lệ Dĩnh, vậy nhất định sẽ càng thêm kích thích!

Cái thanh âm này khiến thân thể Lệ Dĩnh muốn lảo đảo, quay ngược lại một bước, không thể tưởng tượng nổi, người phụ nữ kia là chị họ!

Nhớ tới chuyện bọn họ ở trên giường cô làm loạn, Lệ Dĩnh muốn chạy trốn đi ra ngoài, nhưng khi cô đụng đến tay nắm cửa, còn chưa kịp mở cửa, chỉ nghe thấy tiếng Ngô Diệc Phàm truyền đến.

"Nghe nói cha vợ bệnh nặng, tập đoàn Triệu thị lại gặp phải nguy cơ tài chính lớn như vậy, nếu cô không tới, tôi e Triệu thị cùng cha cô cũng sẽ lên đường!" Ngô Diệc Phàm tà ác nhếch miệng, quả nhiên thấy cả người Lệ Dĩnh dừng lại, cuối cùng đóng cửa, trong mắt có chút được như ý.

Lệ Dĩnh sắc mặt tái nhợt, cả người giống như bị hàn băng bao vây, xoay thân thể lại, nhưng không có ý định xem bọn họ, "Tôi có việc muốn tìm anh!"

Cô vẫn không thể đi, nếu cô đi, Ngô Diệc Phàm sẽ càng không bỏ qua Triệu thị cùng ba!

Ngô Diệc Phàm chỉ cười không nói, nâng lên áo lót màu đỏ của Lưu Diệc Phi, nhẹ nhàng ném đi, một giây kế tiếp, đồ lót kia liền rơi vào bên chân của Lệ Dĩnh.

Màu đỏ kia giống như đầu của một con thú dữ, làm đau nhói đôi mắt của Lệ Dĩnh, lòng của cô cũng đang rỉ máu.

"A. . . . . . Phàm, anh đáng ghét. . . . . ." Lưu Diệc Phi yêu Lâm mềm yếu đến tận xương, bộ ngực cao thẳng mềm mại, phát hiện Ngô Diệc Phàm mặc dù đang trêu chọc cô, nhưng toàn bộ lực chú ý đều tập trung trên người của Lệ Dĩnh. Trong lòng nổi lên ghen tỵ, quyết tâm muốn Lệ Dĩnh càng thêm khó chịu, vì vậy thân ngâm càng thêm ra sức.

Lệ Dĩnh cúi đầu, nắm tay thật chặt, "Ngô Diệc Phàm, tôi muốn nói chuyện với anh một chút!"

Cô muốn nhanh chóng kết thúc, như vậy Ngô Diệc Phàm làm nhục cô có thể ít đi một chút!

"Nói chuyện gì? Chẳng lẽ là nói chuyện trên giường?"

"Không, không phải!" Lệ Dĩnh không nghĩ tới anh lại nói như vậy.

"Không đúng? Vậy cô muốn gì? Tôi là chồng của cô, cô muốn nói gì có thể tùy tiện nói! Cô nói đi! Tôi nghe !" Ngô Diệc Phàm nhìn thân thể mảnh khảnh của cô, thân thể nơi nào đó đột nhiên nóng ran, lông mày anh nhíu chặt lại.

Anh biết thân thể mình phản ứng không phải bởi vì Lưu Diệc Phi trong ngực, mà là người phụ nữ điềm đạm đáng yêu trước mắt này!

Trong lòng không khỏi khẽ nguyền rủa, người phụ nữ đáng chết này! Cô lại có thể dễ dàng khơi lên dục vọng của anh!

Chương 50 : Xem cô biểu hiện

Chồng? Tay anh ôm người phụ nữ khác, mà miệng còn nói anh là chồng của cô!

Lớn như vậy rồi, cô vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy chuyện nực cười này!

Cảm tính nói cho cô biết, cô muốn thét lên ủy khuất cùng phản kháng của mình, nhưng lý trí lại làm cho cô trầm mặc. Cô không thể chọc giận người đàn ông này, nếu không Triệu thị cùng ba thật sự bị phá hủy.

Ngô Diệc Phàm làm tất cả mọi việc, đơn giản cũng là muốn ép cô trở lại, ép cô ở trước mặt anh dâng lên hết tôn nghiêm!

Thấy Phàm không có ý muốn cho Lưu Diệc Phi rời đi, Lệ Dĩnh nhìn thẳng vào mắt Ngô Diệc Phàm, nói ra mục đích lần này, "Xin anh giúp Triệu thị cùng ba tôi!"

Ngô Diệc Phàm nhìn từ trên xuống dưới Lệ Dĩnh, ánh mắt nóng rực kia, mang theo dục vọng, tựa hồ muốn đả thương cô, nhíu mày, "Ngô phu nhân đi ra ngoài lâu như vậy, bây giờ trở lại tìm chồng là tôi đây giúp một tay, cô nói xem, sao tôi phải giúp cô?"

Cô có biết trong khoảng thời gian này anh đi tìm cô vất vả thế nào không? Người phụ nữ này lại dám trốn anh lâu như vậy, nếu không phải là anh khiến Triệu thị gặp nguy cơ, có phải cô sẽ vĩnh viễn không xuất hiện không?

Lệ Dĩnh ngơ ngẩn, nắm chặt ngón tay, "Anh muốn thế nào mới bằng lòng thu tay lại?"

Ngô Diệc Phàm đột nhiên đẩy Lưu Diệc Phi đang ở trên người ra, thân hình cao lớn như con báo châu Mỹ, ưu nhã hướng Lệ Dĩnh từng bước từng bước đến gần, đến cách cô một bước ngắn, đứng lại, ánh mắt khóa chặt gương mặt của cô, nâng lên cằm của cô, "Còn phải xem em biểu hiện ra sao đã! Vợ yêu của anh!"

Lệ Dĩnh co rúm người lại, cô dĩ nhiên hiểu anh ám chỉ là cái gì, dục vọng trong mắt của anh sao mà mãnh liệt đến thế! Bị Lưu Diệc Phi khơi lên dục vọng nên muốn ở trên người cô phát tiết sao?

Trong lòng đau xót, cô phát hiện muốn thuyết phục mình tiếp nhận sự thật này, là rất khó! Nhưng cô không có lựa chọn khác!

"Chị họ. . . . . ."

"Tiểu Dĩnh, mặc dù Phàm là chồng của em, nhưng mọi việc đều phải có thứ tự trước sau, Phàm, anh nói có đúng không?" Lưu Diệc Phi cũng muốn nổ tung rồi, cô thật vất vả mới có cơ hội câu dẫn Ngô Diệc Phàm, cũng không muốn cứ như vậy bị bỏ qua, lấy thân thể trần truồng, quyến rũ tựa vào người Ngô Diệc Phàm.

Lệ Dĩnh sắc mặt càng thêm tái nhợt, chưa từng phát hiện qua chị họ của cô lại vô sỉ như vậy!

Ngô Diệc Phàm là vật phẩm giống đực dùng chung sao? Cái gì gọi là thứ tự trước sau?

Nắm chặt đôi tay, Lệ Dĩnh không biết là dũng khí từ đâu tới, trên mặt nổi lên vẻ tươi cười, nhìn Lưu Diệc Phi, "Chị họ, em cho là chị đối với chồng em là thật tâm, không nghĩ tới chị cư nhiên coi anh ấy như vật phẩm công cộng nha!"

Lệ Dĩnh có điều ngụ ý, cả người Lưu Diệc Phi đột nhiên cứng đờ, theo bản năng nhìn về phía Ngô Diệc Phàm, vội vàng giải thích, "Phàm, em không phải có ý đó. . . . . ."

"Đi ra ngoài!" Ngô Diệc Phàm lạnh lùng nói, nhìn cũng không nhìn Lưu Diệc Phi một cái, ngược lại ánh mắt trên người Lệ Dĩnh không cách nào dời đi, mới vừa rồi trong lòng anh thế nhưng nổi lên chút kinh ngạc, Lệ Dĩnh quả nhiên là thông minh!

"Phàm, anh nghe em giải thích!" Lưu Diệc Phi còn chưa chịu chết tâm, ngay cả cô cũng không nghĩ tới Lệ Dĩnh ôn thuận thường ngày sẽ dùng chiêu này khích bác ly gián.

"Đừng để tôi nói lại lần nữa!" giọng Ngô Diệc Phàm mơ hồ hàm chứa tức giận, tựa hồ biểu thị nếu như Lưu Diệc Phi còn tiếp tục dây dưa, kết quả sẽ rất thảm.

Lưu Diệc Phi tuy rằng bỏ lỡ cơ hội tốt mà ảo nảo, nhưng lại không muốn hoàn toàn chọc giận Ngô Diệc Phàm. Như vậy cô về sau một chút cơ hội cũng sẽ không có, tức giận nhặt lên quần áo trên đất, mặc vào, hung hăng trợn mắt nhìn Lệ Dĩnh một cái. Ánh mắt kia giống như là muốn giết cô.

Đợi Lưu Diệc Phi đi khỏi, trong phòng làm việc chỉ còn lại Lệ Dĩnh cùng Ngô Diệc Phàm, Lệ Dĩnh nhất thời cảm giác được từ trên người anh tản ra cảm giác áp bức không ngừng lan tỏa, làm cho cô muốn hít thở không thông. . . . . . 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro