Chương 37 : Đầu Hàng 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thoạt nhìn, mép váy màu trắng bên trong lớp áo bông chính là của một cô gái, chụp ở nhà thì có lẽ là dẫn cô ấy về gặp cha mẹ rồi, chơi cả bản nhạc《 Wedding March 》thì có nghĩ là... Không thể không nói, dân mạng hài hước đều mang kính hiển vi lên mạng đấy, chỉ với những chi tiết nhỏ thôi cũng có thể dựng ra cả một câu chuyện rồi, mà câu chuyện này lại còn là thật.

Nhưng nghe vẫn quá vô lý, người bình thường đều sẽ không tin.

Fan của Thừa Lỗi xem thường: "Trí tưởng tượng của mấy người thật phong phú, Tấn Giang không mời mấy người viết truyện thì quả là đáng tiếc, mấy người đi ký hợp đồng viết truyện, chớp mắt là lên bảng vàng, bán bản quyền, bước lên đỉnh cao cuộc sống."

"Mép váy thì sao? Nhất định là bạn gái à? Anh Lỗi của tôi rất vất vả mới có thể về nhà nghỉ ngơi một chuyến, lại bị các người vô cớ tạo đối tượng cho rồi."

"Trước đây anh ấy còn hát tình ca đấy, chỉ tiện tay chơi một bài thôi, có gì ghê gớm chứ?"

Lúc này, vậy mà lại có dân mạng thông qua mép váy nhỏ này mà đào ra đây là một bộ đồ mà Lư Dục Hiểu từng mặc, là một nhãn hiệu xa xỉ nào đó, điều này cũng nói cho mọi người biết rằng, người mặc bộ váy này không phải người giúp việc hay quần chúng ăn dưa vô tội nào đó.

"Lại là Lư Dục Hiểu ? Một lần thì chỉ là trùng hợp, thêm lần này nữa thì vẫn không phải là thật sao?"

"Chờ đã, ai quy định quần áo mà Lư Dục Hiểu mặc thì người khác không thể mặc, có thể là bạn bè hoặc em gái thôi, sao mấy ngươi đều thích dựng chuyện thế?"

"Fan couple của Lư Dục Hiểu và Thừa Lỗi thôi đi được không, phải mất mặt mới cảm thấy dễ chịu sao?"

"Không hẹn, Lư Dục Hiểu và Ngô Tuấn Đình sẽ không chia lìa."

Liên Thắng có chút một lời khó nói hết, chỉ là đăng ảnh thôi mà cũng có thể tạo scandal được, anh ta hỏi Thừa Lỗi : "Cậu cố ý à?"

Thừa Lỗi không để ý, lật quyển sách trên tay: "Cố ý gì? Em là loại người này sao?"

Cậu không giống, bởi vì cậu chính là loại người này.

Liên Thắng cảm thấy mình bị Thừa Lỗi chọc tức đã lâu, tính tình đều trở nên tốt hơn, anh ta bày ra một nụ cười không quá khó coi: "A, phải không?"

Trong mắt Thừa Lỗi lóe lên ý cười, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lật một trang sách: "Không thì em xóa vậy?"

Nghe có vẻ rất nghe lời, tựa như không muốn gây phiền phức.

Liên Thắng một lời khó nói hết nhìn anh: "Bây giờ cậu mà xóa thì chẳng phải cho thấy mình đang chột dạ sao? Vốn dĩ mọi người đều cảm thấy đây chỉ là dựng chuyện, mà cậu biến nó thành thật rồi."

Thừa Lỗi mà không cố ý, đánh chết Liên Thắng cũng không tin.

"À." Thừa Lỗi nhíu mày: "Vậy thì, em sẽ không xóa."

Liên Thắng cảm thấy dường như Thừa Lỗi có một cảm giác mừng thầm, và đây không phải ảo giác.

Thừa Lỗi đăng nhập tài khoản phụ: "Bà xã là của một mình anh, đừng nói là họ Ngô, ngay cả họ Hổ cũng không thể [mặt cười]."

Bởi lần trước anh nói Lư Dục Hiểu là mối tình đầu của mình, nhìn vô cùng nghiêm túc, có mấy fan hâm mộ còn follow anh, khi thấy rốt cuộc người này cũng đăng Weibo, bọn họ suýt thì chết cười.

"Ông nói Ngô Tuấn Đình sao? Tôi thật sự không rõ."

"Ha ha ha ha không nên chỉ nhằm vào mỗi Ngô Tuấn Đình thôi đâu!!! Còn có những người khác mà ông anh."

Thừa Lỗi : "..." Đừng nói nữa, tôi cảm thấy mình hơi "xanh" rồi đấy.

Có một fan nhắc nhở: "Thừa Lỗi sắp trở thành tình địch số một rồi đấy ông anh!"

Người trong cuộc tỏ vẻ vô cùng hài lòng: "Ông rất tinh mắt."

"???" Người kia hỏi: "Không phải ông chính là Thừa Lỗi đấy chứ?"

Ngay khi Thừa Lỗi tưởng mình đã bị lộ tẩy, thì những người khác trả lời: "Ha ha ha ha ha ha đầu tiên là ảo tưởng mình là mối tình đầu của Lư Dục Hiểu, bây giờ lại cho rằng mình là Thừa Lỗi, ông này buồn cười quá."

"Nói sao nhỉ, nói không chừng thì người ta chính là Thừa Lỗi đấy [đầu chó]."

Thừa Lỗi nhịn xuống xúc động muốn block hai người này, thoát khỏi Weibo.

*

Sau khi tách ra với Lư Dục Hiểu, Thừa Lỗi lại trở vể đoàn phim để quay phim, Lư Dục Hiểu nhận một vai diễn mới, nhưng vẫn chưa khai máy, thừa dịp sắp hết năm nên nghỉ ngơi một chút.

Thấy Thừa Lỗi khổ cực như vậy, mỗi ngày Lư Dục Hiểu đều vô cùng quan tâm mà chia sẻ cuộc sống an nhàn của mình với anh, tháng ngày trôi qua không nên quá hạnh phúc, mặc dù mỗi ngày đều phải chụp một vài quảng cáo nhỏ, phải nghe người đại diện bắt tập thể dục, nhưng ngày nào cũng ăn không ngồi rồi, hết theo dõi lịch phát sóng trên ti vi lại chuyển sang vẽ tranh.

Gần hết năm, Lư Dục Hiểu chuẩn bị mua vé máy bay về nhà ăn tết, nhưng hành trình lại bị gián đoạn.

Điền Gia Thụy gửi tin nhắn cho cô: "Thừa Lỗi bị đèn đập vào người, đang ở trong bệnh viện."

"Nghiêm trọng không?" Cách màn hình điện thoại, Lư Dục Hiểu cũng có thể cảm nhận Điền Gia Thụy nghiêm túc hơn mọi ngày rất nhiều, cô hơi hoảng loạn.

Điền Gia Thụy liếc nhìn Thừa Lỗi bên cạnh: "Có hơi nghiêm trọng."

"Chú báo tin cho Hiểu Hiểu đấy à?" Thừa Lỗi nằm trên giường bệnh, mặc dù nhìn sắc mặt hơi kém, nhưng vẫn chưa tới mức đặc biệt nghiêm trọng, cũng may đèn không đập trúng đầu anh. Anh cau mày nhìn về phía Điền Gia Thụy.

"Làm sao?" Điền Gia Thụy hiểu rõ Thừa Lỗi nhất: "Thay anh bán thảm [2] một chút, đến lúc đó Lư Dục Hiểu đáng yêu sẽ chủ động đau lòng cho anh. Anh tùy tiện làm nũng, cô ấy liền mắc lừa, còn không phải để anh muốn làm gì thì làm..."

[2] Bán thảm: lợi dụng hoàn cảnh đáng thương của mình để tranh thủ sự đồng cảm của người khác một cách trắng trợn.

Thấy nụ cười của Điền Gia Thụy càng dần càng hèn mọn, Thừa Lỗi thực sự không chịu được nữa: "Ra chỗ khác mà chơi."

"Ối ối, đại ca sao vậy, bị thương mà lại nóng tính vậy à?" Điền Gia Thụy cười: "Anh đừng nói với em rằng anh không phải người như thế, ngày nào cũng dỗ Lư Dục Hiểu mà chẳng khác gì lừa gạt cả, em cũng không thấy..."

Anh ta vừa định khiển trách Thừa Lỗi một chút, đối phương đột nhiên nói: "Cô ấy cam tâm tình nguyện."

"..."

Điền Gia Thụy bỗng bị nghẹn họng, liên quan gì đến em chứ.

Thừa Lỗi chậm rãi nhắm hai mắt lại: "Say này, không có chuyện gì lớn thì đừng nói cho Lư Dục Hiểu, tránh để cô ấy lại khóc lóc trước mặt anh."

"Không có gì chuyện gì lớn?" Giọng nói của Điền Gia Thụy mang vẻ kinh ngạc: "Lúc anh vừa bị đập trúng, thậm chí còn không thể xoay người, còn nói không có chuyện gì lớn? Phải bị liệt mới là chuyện lớn sao?"

Đèn của studio rất nặng, cũng may lúc đến bệnh viện kiểm tra thì cũng không đặc biệt nghiêm trọng. Sau khi Điền Gia Thụy chạy tới bệnh viện, nghe trợ lý miêu tả liền hoảng sợ một trận.

Thừa Lỗi bình tĩnh hơn Điền Gia Thụy nhiều: "Vậy nên, đợi lần sau anh bị liệt thì mới nói cho Hiểu Hiểu."

"..." Điền Gia Thụy cạn lời: "Bình thường cũng không thấy anh sợ phải nhìn thấy dáng vẻ đau lòng của Lư Dục Hiểu như vậy."

Anh thu mắt: "Sao giống nhau được chứ."

Bình thường, bán thảm là tình thú, anh cũng không xảy ra chuyện gì, nhưng lúc này thật sự xảy ra chuyện rồi, vẫn không đành lòng thấy Lư Dục Hiểu lo lắng.

Thừa Lỗi giương mắt: "Chú nói với Hiểu Hiểu rằng anh không có chuyện gì lớn đi."

Điền Gia Thụy cạn lời, giải thích với Lư Dục Hiểu : "Thật ra Thừa Lỗi không có chuyện gì, chị dâu dừng lo lắng."

Nhưng Lư Dục Hiểu cảm thấy có lẽ Điền Gia Thụy bị Thừa Lỗi đe dọa nên mới lừa mình rằng Thừa Lỗi không có chuyện gì, cô gấp đến mức lập tức mua vé chuyến bay gần nhất đến tìm Thừa Lỗi.

Vì bị thương, Thừa Lỗi cũng không thể bay đến Đế Đô để diễn tập cho chương trình, chỉ có thể dưỡng thương trong phòng VIP của bệnh viện. Lúc Lư Dục Hiểu đến, anh giật nảy mình: "Sao em lại đến đây?"

Nói xong, Thừa Lỗi liếc nhìn Điền Gia Thụy, đối phương cảm thấy cổ mát lạnh: "Anh, thật sự không phải do em mà."

"Tự em muốn đến." Lư Dục Hiểu giải thích.

"Sắp hết năm rồi, em không về nhà mà lại sang đây với anh à?"

Đúng lúc Lư Dục Hiểu không muốn về nhà ăn tết, lúc này lại tìm được cớ, cô nhíu mày: "Bọn họ có em hay không thì khác gì nhau, anh không muốn em ở cạnh à?"

Dù Thừa Lỗi thẳng thắn hơn nữa cũng không dám nói rằng không muốn.

Điền Gia Thụy muốn để bọn họ ở riêng một chỗ với nhau, rất thức thời mà ra khỏi phòng: "Trong nhà có việc, đi trước đây."

Nhưng hai người kia tựa như không nghe thấy, không thèm để ý rằng trong phòng thiếu mất một người.

"Eo bị thương nghiêm trọng không?" Lư Dục Hiểu lo lắng quan sát anh.

Giọng nói của Thừa Lỗi nhẹ nhàng: "Có thể có chuyện gì lớn chứ?"

"Có phải eo của anh không ổn không..."

Rất nhiều nghệ sĩ đều vì quay phim mà eo bị thương, Lư Dục Hiểu hơi lo lắng.

Thừa Lỗi giãn lông mày, mang theo vài phần lưu manh: "Eo của anh có ổn hay không, chẳng phải sau này em sẽ biết sao?"

"..." Vậy nên, rốt cuộc tại sao cô lại phải lo lắng cho tên súc sinh này chứ?

*

Buổi chiều, Liên Thắng và trợ lý đến thăm Thừa Lỗi, mặc dù Liên Thắng có hơi càm ràm, nhưng vẫn tỏ vẻ tình cảm thâm hậu đối với Thừa Lỗi : "Ôi, cậu như vậy tôi thật sự rất đau lòng."

Thừa Lỗi cảm thấy phiền nhất là người khác già mồm với anh, vừa định nói gì đó, Liên Thắng tiếp tục nói: "Đau lòng muốn chết, cậu vừa bị thương, không thể tham gia chương trình, tiến độ của đoàn phim cũng bị chậm trễ, quảng cáo cũng không chụp được, tôi còn phải giải thích với một đám fan đang mắng mình. Số của tôi thật khổ mà."

Thừa Lỗi : "..."

Vốn dĩ Liên Thắng đang tỏ vẻ thương tâm gần chết, đột nhiên trở nên lạnh lùng: "Vậy chừng nào thì cậu mới tăng lương cho tôi?"

Thừa Lỗi mặc kệ anh ta: "Chờ hội viên Weibo của em hết hạn, em sẽ tặng cả studio cho anh."

Nhưng hội viên Weibo của người nào đó được fan nạp tiền đến tận mấy trăm năm.

Liên Thắng: "..." Cáo từ.

*

Thừa Lỗi nghỉ ngơi mấy ngày, mặc dù cảm thấy vẫn chưa hoàn toàn bình phục nhưng cũng có thể đi lại bình thường, anh liền ngồi máy bay đến Đế Đô, dẫn theo cả Lư Dục Hiểu đi cùng.

Thừa Lỗi có một căn nhà riêng ở Đế Đô, Lư Dục Hiểu theo anh đến đây, Thừa Lỗi mở tủ giày, bên trong có một đôi dép lê tai thỏ màu hồng.

Kết quả là, Lư Dục Hiểu lùi về sau một chút, nhìn chằm chằm đôi dép, hỏi: "Có người phụ nữ khác từng đến nhà anh sao?"

Thừa Lỗi khẽ cười một tiếng: "Trừ em ra, quả thật là không ai dám tới."

Lư Dục Hiểu không ngờ sẽ nhận được câu trả lời này: "À?"

Anh xoay người, hai tay chống lên bức tường phía sau, bao vây cô: "Có biết khi đến nhà anh sẽ xảy ra chuyện gì không?"

Lư Dục Hiểu mơ màng, bên tai lập tức đỏ lên, cô nói lắp bắp: "Biết đại... đại khái."

Thừa Lỗi bị câu trả lời này của cô chọc cười, thấy cô bị hù dọa nên giữ chừng mực: "Bây giờ có thể đi dép lê chưa?"

Lư Dục Hiểu hơi xấu hổ, nhỏ giọng nói: "Có thể."

Hóa ra là mua riêng cho cô.

Thừa Lỗi mở cửa căn phòng nào đó: "Đây là phòng của em."

Lư Dục Hiểu vốn đang ngây ngốc, nghe thấy anh nói, cô chậm rãi giương mắt, gật đầu theo bản năng. Một lát sau, cô mới ý thức được, hóa ra lần trước Thừa Lỗi không nói đùa, anh thật sự đã bài trí phòng cho mình.

Thế nhưng... Lư Dục Hiểu cắn cắn môi, sao bọn họ không ở chung một phòng chứ.

Thừa Lỗi không hề phát hiện ra suy nghĩ này của cô: "Lại đây, nhìn xem có thích hay không."

Anh không biết cô thích gì, chỉ cảm thấy có lẽ cô sẽ thích màu hồng, nên trong phòng đều trang trí màu hồng, vô cùng đáng yêu, bên trong bài trí rất đẹp, vừa nhìn liền biết là thật tâm chuẩn bị. Nhưng sự chú ý của Lư Dục Hiểu lại không hề đặt ở căn phòng, cô tùy tiện gật đầu.

Thừa Lỗi hơi nghiêng người, đột nhiên nói: "Hiểu Hiểu, chúng ta ở chung đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro