Chương 35 : Ngọt Ngào 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thừa Lỗi lặng lẽ cong khóe môi, nhưng trên mặt lại giả bộ thương tâm gần chết.

Người đơn thuần như Lư Dục Hiểu đã bị Thừa Lỗi chơi xấu nhiều lần vậy rồi mà vẫn lọt vào bẫy của anh, cô ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên: "Em... Em muốn kết hôn với anh."

Ý cười trong mắt anh càng đậm: "Anh không tin."

"Em..." Lư Dục Hiểu vùi đầu trong ngực anh, giọng nói rầu rĩ: "Anh vẫn chưa biết rõ gia cảnh nhà em, nên chưa kết hôn được."

Rốt cuộc Thừa Lỗi cũng không nhịn được, cười khẽ một tiếng: "Ý em là muốn dẫn anh về gặp phụ huynh?"

Lư Dục Hiểu do dự một chút, chậm rãi ngẩng đầu: "Cái này..."

Ánh mắt anh ảm đạm xuống, thất vọng nói: "Thì ra không phải."

Diễn xuất của Thừa Lỗi càng ngày càng tăng rồi.

Lư Dục Hiểu không thấy được bộ mặt thứ hai này của anh: "Được... Em dẫn anh về gặp cha mẹ em."

Cô cắn cắn môi: "Đợi sau này em nói với họ đã."

Thừa Lỗi cố ý làm khó cô: "Sau này là bao lâu?"

Lư Dục Hiểu mấp máy môi, dáng vẻ có chút khó xử.

Anh nhíu mày: "Sao thế? Anh cứ phải ở ẩn như vậy à?"

"Em..." Đôi mắt đen nhánh của Lư Dục Hiểu hơi đảo, cô nghĩ đến trước đây, mũi bỗng chua xót: "Em sợ anh không chấp nhận gia đình em."

Còn một câu cô không nói, cô càng sợ Thừa Lỗi chấp nhận việc quá khứ của mình có thể trái ngược hoàn toàn với trong mắt anh.

Thừa Lỗi nhạy bén bắt được một tia nghẹn ngào trong giọng nói của cô, vẻ mặt anh lập tức trở nên nghiêm túc, hai tay ôm lấy cô: "Em không tin anh vậy à?"

Cô vội vàng lắc đầu: "Không phải là không tin."

"Anh tưởng là lúc đó anh đã thổ lộ rõ với em rồi, em phải hiểu là anh yêu em rất nhiều."

Lòng tự trọng của anh, tuyệt đối không hề kém hơn Lư Dục Hiểu.

Mũi cô càng chua xót hơn, chữ "yêu" kia dường như chạm đến huyệt vị nào đó trên người cô: "Em... Em biết rồi."

"Em phải luôn nhớ, đây là em nợ anh." Thừa Lỗi hận không thể moi tim của cô ra để xem nó được làm bằng gì: "Cô nhóc không có lương tâm."

Cô cúi đầu.

"Còn có..." Anh vỗ lưng của cô: "Đừng quên, sau này hai chúng ta sẽ lập gia đình."

Dù có chấp nhận hay không, thì hôn nhân vốn là chuyện của hai người, cũng là chuyện của hai gia đình.

Lần đầu tiên Thừa Lỗi nói ra một câu khiến cô có cảm giác an toàn như vậy, Lư Dục Hiểu đột nhiên cảm thấy, "gia đình" mà Thừa Lỗi nói mới càng khiến cô muốn hướng đến hơn.

Lư Dục Hiểu bỗng thấy anh tựa như một ngọn núi đáng tin cậy, dù cô không muốn phụ thuộc vào anh, nhưng vẫn biết rằng luôn có một người đứng phía sau, bầu bạn với mình và chống đỡ giúp mình, cảm giác này, ngay cả cha cô cũng chưa từng mang lại.

Nhưng Thừa Lỗi lại phá hỏng bầu không khí: "Vô cùng cảm động phải không?"

Lư Dục Hiểu : "..."

"Cảm thấy bỗng nhiên anh rất vĩ đại, hận không thể lấy thân báo đáp?"

"..." Cô biết ngay mà!

"Anh đây rất hào phóng." Thừa Lỗi chỉ chỉ mặt mình: "Có thể không lấy thân báo đáp, nhưng hôn một chút cũng được."

Cuối cùng cô cũng hôn anh, nhưng chẳng qua là cánh tay của Thừa Lỗi và bàn tay của Lư Dục Hiểu đã xảy ra tiếp xúc thân mật.

Anh không làm loạn nữa: "Được rồi, được rồi, anh dẫn em đi xem lịch sử đen tối hồi cấp ba của em."

Lư Dục Hiểu mở to hai mắt: "Anh nói bậy, em vốn không hề có lịch sử đen tối, có được hay không?"

Thừa Lỗi không nói gì, nắm tay cô vào phòng mình.

Thoạt nhìn, anh không hề đứng đắn, phòng cũng chỉ có ba màu đen xám trắng, sạch sẽ đơn giản, vừa nhìn liền biết là phòng của một tên cẩu độc thân, Lư Dục Hiểu oán thầm.

"Em tưởng là mình sẽ thấy một căn phòng đầy màu hồng." Nghĩ lại mới thấy vô cùng hợp với vẻ lẳng lơ của Thừa Lỗi.

Thừa Lỗi nhìn thấu tâm tư của cô: "Anh phải bận rộn với công việc, rất ít khi về nhà, nên phòng này cũng không phải phong cách của anh. Phòng mà anh tự bài trí thực sự chỉ toàn màu hồng, xem ra em rất thích?"

Lư Dục Hiểu : "..." Hình ảnh quá đẹp đến nỗi không dám tưởng tượng.

Thấy cô dường như bị dọa sợ, Thừa Lỗi cười khẽ: "Bài trí cho em đấy, đồ ngốc."

Lư Dục Hiểu chớp chớp mắt, chậm rãi ngẩng đầu, nửa tin nửa ngờ hỏi: "Em?"

Trái tim cô tựa như một miếng đất nhỏ bị lở xuống, Thừa Lỗi bài trí phòng cho cô lúc nào cơ chứ? Cô còn chưa từng đến chỗ ở của Thừa Lỗi, có thể là anh đã chuẩn bị tốt để chào đón cô bất cứ lúc nào.

Thừa Lỗi thấy cô ngẩn người, khẽ nhíu mày nói: "Rốt cuộc thì em nghĩ anh lẳng lơ đến mức nào?"

Lư Dục Hiểu nhịn cười, nhắm mắt lại, khoác lác nói: "Không có mà, anh mặc đồ màu hồng nhìn rất đáng yêu, rất đẹp, em vô cùng thích."

Trực nam Thừa Lỗi chỉ cảm thấy cay cay mắt, trước đây vì phải quay phim nên mặc một hai lần, đến tận bây giờ vẫn không dám nhớ lại.

Anh cười lạnh: "Ôi phụ nữ!"

Lư Dục Hiểu lè lưỡi, không nói gì.

Thừa Lỗi lấy một chiếc hộp giấy lớn trong góc, mở nắp ra: "Đợi lát nữa nhìn thấy lịch sử đen tối của mình thì đừng khóc nhè đấy."

Lư Dục Hiểu nhăn mũi: "Ai khóc chứ, em không thèm rơi nước mắt đâu."

Anh lấy một chiếc hộp tinh xảo ra, vậy mà bên trong lại đựng đầy ảnh chụp của Lư Dục Hiểu, nhìn từ xa thì thấy một mảng xanh lam có vẻ rất duy mỹ, đến khi cầm lên, Lư Dục Hiểu liền bị hù dọa.

Có ảnh cô đang nhắm mắt, có ảnh thì rất mờ, cũng có ảnh cô đang cười vô cùng mất hình tượng, còn có cả cảnh đang hắt xì. Nhưng cô bị chụp lén nhiều như vậy mà lại không hề phát hiện.

Lư Dục Hiểu một lời khó nói hết nhìn anh, người khác đều lưu giữ những bức ảnh đẹp của cô gái mà mình thích để sau này tưởng nhớ lại, còn anh thì giữ mấy thứ đồ chơi gì thế này? Chẳng lẽ để nhiều năm sau cố tình lấy ra chế giễu cô?

Đây chính là bắt đầu thích thầm cô từ hồi cấp ba mà Trình Tiêu nói sao?

Lúc này, Lư Dục Hiểu chỉ muốn chạy trốn khỏi đây, cô nghi ngờ từ đầu đến cuối đều là một trò lừa bịp.

"Thừa Lỗi." Cô cười ha ha, cầm một bức ảnh lên: "Sao tấm này chúng ta lại đều có mặt thế?"

"?" Anh cảm thấy kinh ngạc, đến gần xem thử, chỉ thấy trên tấm ảnh, Lư Dục Hiểu đang chơi đùa với một chú chó, trừ nó ra thì không còn ai nữa.

Thừa Lỗi : "..."

Người đàn ông mặt dày dứt khoát cọ trước ngực Lư Dục Hiểu : "Gâu gâu, vậy anh và em chính là người một nhà rồi."

"..." Một nhà cái đầu anh ý.

Lư Dục Hiểu vừa định phản bác, lại nhớ đến mình cũng từng không có tiết tháo mà sủa một tiếng, bèn lập tức ngoan ngoãn, im lặng không nói gì.

Cô cất ảnh chụp đi, đóng nắp chiếc hộp lại, vừa định lấy đi thì bị Thừa Lỗi giữ lại, anh nhếch môi: "Quang minh chính đại trộm đồ sao?"

Lư Dục Hiểu nhe chiếc răng nanh nhỏ ra: "Anh sao vậy, chưa có sự đồng ý của em mà đã chụp lén em rồi, em lấy đi anh còn nói em trộm đồ, có nói đạo lý không đấy?"

Nếu nói đạo lý thì không phải là Thừa Lỗi nữa rồi.

Anh dùng sức giữ hộp lại, thu mắt, nhẹ giọng lừa cô: "Hôn một cái thì cho một ảnh."

Lư Dục Hiểu không thể tin được mà nhìn anh, cô thực sự nghi ngờ Thừa Lỗi cố ý xuyên về chụp nhiều hình như vậy để lúc này mang ra uy hiếp mình.

"Tại sao em phải nghe lời anh?"

Người cô rất nhẹ, Thừa Lỗi dễ dàng ôm cô đến ghế dựa phía sau: "Bởi vì đây là nhà anh, anh muốn làm chút gì đó với em..."

Giọng nói của anh khàn khàn: "Em thấy có người sẽ đến cứu em sao?"

"A..." Vậy mà anh lại cắn tai cô.

Lư Dục Hiểu bị hơi thở của người đàn ông xâm chiếm, mềm mại vô lực mà nắm áo anh.

Kết quả cuối cùng đương nhiên là Thừa Lỗi tự chọc khiến toàn thân mình nóng lên, Lư Dục Hiểu nhìn anh vào nhà tắm mà không nhịn được cười, cô lén lút giấu ảnh dưới cửa sổ.

Lư Dục Hiểu đứng lên, liếc nhìn giá sách chiếm nguyên một vách tường, sợ Thừa Lỗi còn cất giữ ảnh chụp xấu xí của mình, bèn bước đến, lén lút tìm cái rương.

Tìm một lúc lâu cũng không thu hoạch được gì, Lư Dục Hiểu thấy tầng trên cùng của giá sách còn có một cái rương bị khóa, cô chớp chớp mắt, giác quan thứ sáu nói cho cô biết rằng, trong cái rương kia nhất định có bí mật không thể cho ai biết, nói không chừng lại là lịch sử đen tối khác của mình.

Không được, nhất định phải nghĩ biện pháp để tiêu hủy! Lư Dục Hiểu vừa định tìm đồ để lấy chiếc rương, cửa phòng tắm đột nhiên mở ra.

Cô như kẻ trộm bị dọa sợ, lập tức xoay người lại, tựa như một chú nai đang hoảng sợ bên bờ suối.

Thừa Lỗi vốn đang nhíu mày, thấy dáng vẻ chột dạ của cô thì không nhịn được mà cong môi cười: "Lại làm chuyện xấu à?"

Lư Dục Hiểu định phủ nhận, ánh mắt đột nhiên đụng phải thân trên để trần của anh, giọt nước chảy từ đường cong cơ bắp hoàn mỹ của người đàn ông xuống nơi nào đó khiến người khác phải đỏ mặt, cô bối rối che mắt: "Anh... Anh mặc quần áo tử tế vào đi."

Thừa Lỗi quấn khăn tắm, đi chân trần đến trước mặt cô, anh khẽ cười một tiếng, xuyên qua khe hở giữa ngón tay Lư Dục Hiểu nhìn vào mắt cô: "Dù sao thì em cũng nên che kín một chút."

Lư Dục Hiểu bị vạch trần, vội vàng bịt kín mắt lại, giả bộ vừa nãy không cố ý, không có chuyện gì xảy ra, cô cũng không biết gì cả.

Anh quay mặt đi chỗ khác cười khẽ một tiếng, kéo tay cô đặt trên cơ bụng của mình: "Thích không?"

Lư Dục Hiểu không chống lại được sức hấp dẫn, nhân cơ hội này mà chiếm chút tiện nghi của Thừa Lỗi, sau đó vội rút bàn tay đang nóng lên về: "Cũng tạm..."

Người đàn ông cúi đầu nhìn cô: "Chỉ tạm thôi sao?"

Gò má cô đỏ bừng: "Cũng được."

Sau đó vội vàng mở cửa rồi chạy trốn như bị mãnh thú đuổi theo.

Thừa Lỗi cười khẽ một tiếng, anh liếc nhìn xung quanh, tuỳ tiện tìm thấy tấm ảnh mà Lư Dục Hiểu giấu, anh cẩn thận bỏ vào hộp tựa như đang cầm trân bảo nào đó.

Sau khi khóa lại cẩn thận, anh lại không nhịn được cười, ngay cả đồ cũng không giấu kỹ.

Lư Dục Hiểu xuống lâu, Lữ Vận Hàn hỏi cô: "Thừa Lỗi đâu?"

Cô cúi đầu, gãi gãi sau tai, vẻ mặt hơi xấu hổ: "Anh ấy đang tắm ạ."

"Giữa ban ngày mà tắm làm gì."

Lữ Vận Hàn thuận miệng bắt bẻ một câu, cũng không định hỏi kỹ, nhưng bên tai Lư Dục Hiểu đã đỏ bừng lên.

Lữ Vận Hàn cảm thấy không đúng, không nhịn được lại nhìn cô: "Có phải nhiệt độ điều hoà quá cao không?"

Lư Dục Hiểu chớp chớp mắt, cắn môi: "Không có, không có ạ."

Sau khi Lữ Vận Hàn đi, cô mới thở dài một hơi, lấy tay áo che mặt lại, trời ạ, xấu hổ chết mất.

Qua một lúc lâu, cô đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt rơi trên người mình, Lư Dục Hiểu bỏ tay áo ra, thấy Dương Gia Tứ đang cầm bóng rổ nhìn mình.

"Chị dâu, chị xinh đẹp thật đấy, nhìn như nghệ sĩ trên ti vi vậy."

Lư Dục Hiểu không nhịn được, cười phì một tiếng, cô đảo đảo đôi mắt đen nhánh, kéo cậu nhóc qua lén lút hỏi dò về Thừa Lỗi : "Có phải anh trai em thường làm chuyện xấu trong nhà không?"

Theo sự hiểu biết của Lư Dục Hiểu đối với Thừa Lỗi, tên súc sinh này vốn không hề làm người, chắc bình thường đều cất giữ đồ đạc trong nhà mất.

Vẻ mặt Dương Gia Tứ mờ mịt: "Anh trai không làm vậy đâu."

Lư Dục Hiểu không tin: "Anh ấy không bắt nạt em sao?"

Cậu nhóc lắc đầu: "Anh trai đối xử với em khá tốt, mỗi lần đều mua cho em rất nhiều đồ ăn ngon."

Lúc này trong lòng Lư Dục Hiểu chỉ cảm thấy không công bằng, rất không công bằng, sao tên súc sinh Thừa Lỗi này chỉ trêu chọc mình thôi chứ? Sao lại chỉ bắt nạt một mình mình?

Ahuhu, muốn khóc, muốn đánh người.

"Vậy bình thường anh ấy đều làm gì?" Lư Dục Hiểu quả thực không thể tưởng tượng được dáng vẻ làm người của Thừa Lỗi.

Dương Gia Tứ suy nghĩ một chút: "Anh trai không ở nhà, nhưng mỗi lần về đều không thích nói chuyện, thường xuyên ở trong phòng một mình. Nếu cha trở về, có lúc anh ấy thậm chí còn không xuống ăn cơm."

Vẻ mặt Lư Dục Hiểu ngơ ngác, đáng lẽ cô nên cười, nhưng khóe môi tựa như cứng đờ lại, không thể cười nổi.

Tựa như trong lòng anh, vĩnh viễn dành một chỗ cho mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro