Chương 34 : Đầu Hàng 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Niệm Niệm vẻ mặt bát quái bước đến, vừa mở túi khoai tây chiên vừa hỏi: "Sao vậy? Anh Thừa Lỗi của em lại trêu chọc em à?"

Còn chưa tìm nha đầu này tính sổ đâu.

Lư Dục Hiểu quay đầu nhìn cô: "Có phải chị bán đứng em không?"

Cô nàng nhìn sang hướng khác, dáng vẻ vô tội: "Không mà."

"Thừa Lỗi cho chị lợi lộc gì?"

"Cậu ta không cho chị lợi lộc gì, chị chẳng làm gì cả." Trần Niệm Niệm vẫn cãi chối chết.

"Không cho chị lợi mà chị lại tận chức tận trách như vậy, xem ra quả thực là fan chân chính của Thừa Lỗi nha." Lư Dục Hiểu oán hận: "Nếu chị trung thành với em bẳng một nửa đối với Thừa Lỗi thôi, em thật sự nằm mơ cũng cười đến tỉnh đấy."

Cô nàng nói theo lẽ hiển nhiên: "Em và Thừa Lỗi là người một nhà, còn tính toán em với cậu ta làm gì."

Lư Dục Hiểu nhỏ giọng nói: "Còn chưa kết hôn mà chị đã bán em đi rồi. Nếu kết hôn rồi, chẳng phải chị sẽ lật tung gốc rễ em lên sao?"

"Yên tâm yên tâm, chị nhất định sẽ bán giá tốt."

Vừa dứt lời, Trần Niệm Niệm liền bị Lư Dục Hiểu ôm gối tấn công.

Cô nàng lần lượt tránh được, sau đó bắt đầu ngụy biện, tỏ vẻ cây không ngay nhưng vẫn không sợ chết đứng: "Chị cũng là vì tốt cho em thôi."

"?"

Trần Niệm Niệm cắn một miếng khoai tây chiên: "Fan couple của em và Ngô Tuấn Đình thực sự rất buồn nôn, nếu em và Thừa Lỗi ở bên nhau, chẳng phải mấy bọn fan couple sẽ bị tức chết hay sao? Nếu vậy, Ngô Tuấn Đình cũng sẽ không dựa vào em để lăng xê nữa."

Lư Dục Hiểu : "..."

Nói rất có đạo lý, cô không phản bác được.

Trần Niệm Niệm ngồi trên ghế sofa, Lư Dục Hiểu cướp túi khoai tây chiên, không cho cô nàng ăn: "Xem mấy lời trên mạng ít thôi, fan của anh ta mắng em thì cũng mặc kệ, không sao cả."

"Này, đưa chị khoai tây chiên."

"Không đưa, ai bảo chị ăn khoai tây chiên ngay trước mặt em?"

Đồ mà cô không được ăn, nhất định cũng không thể để Trần Niệm Niệm ăn!

Trần Niệm Niệm tức giận: "Em xong rồi Tiểu Lư, lát nữa chị sẽ nói với anh Thừa Lỗi của em, tối qua em nhớ cậu ta đến nỗi không ngủ được, còn cố tình đặt một chiếc gối ôm, mỗi tối..."

Còn chưa nói xong, Trần Niệm Niệm đã bị Khương Sơ bịt miệng.

"Ưm ưm!"

Mặt Lư Dục Hiểu đỏ tới tận mang tai: "Nếu chị nói với Thừa Lỗi, em... em sẽ không cho chị làm trợ lý bên cạnh em nữa."

Nhưng lời uy hiếp của người nào đó không hề có tác dụng, tối hôm đó, Lư Dục Hiểu liền nhận được video call của Thừa Lỗi.

"Hiểu Hiểu."

Trong mắt anh mang theo ý cười nhàn nhạt, nhìn kỹ thì còn có một tia trêu chọc, Lư Dục Hiểu nghĩ, nhất định là tên quỷ đáng ghét Trần Niệm Niệm kia lại nói gì đó với Thừa Lỗi rồi, cô rời mắt: "Thân thể em hơi khó chịu, hôm khác nói chuyện tiếp nha."

Nhìn có vẻ như thân thể thật sự không thoải mái, vì cả khuôn mặt đều đỏ lên.

"Không phải em nhớ anh sao?" Thừa Lỗi không nhịn được cười: "Làm sao bây giờ, anh cũng nhớ em."

Nghĩ gì thì cũng mặc kệ, hiện tại quay phim xong lập tức bay đến bên người cô.

Lư Dục Hiểu nghe anh nói, nai con trong lồng ngực lại chạy loạn, nhưng vẫn mạnh miệng: "Em không nhớ anh, chỉ là em thích ngẩn người mà thôi."

Người đàn ông cười càng tùy tiện hơn, nghe giống như một nụ cười thiện chí nhìn thấu toàn bộ, nhưng Lư Dục Hiểu nghe xong, chỉ muốn sang phòng bên cạnh đánh cho Trần Niệm Niệm một trận.

Lúc này sao cô còn làm người được cơ chứ? Ngoài miệng thì nói không thích không nhớ, thật ra ngày nào cũng ngẩn người ngắm hình nền, lúc ngủ còn ôm cả gối ôm, nghe như biến thái thì phải?

"Lần sau gọi video cho anh, nhớ mặc thêm quần áo đấy."

Lư Dục Hiểu cúi đầu liếc nhìn, chẳng phải mặc váy hai dây, khoác áo khoác bên ngoài sao? Sao lại phải mặc thêm chứ, không phải là choàng ga giường gọi video với anh đấy chứ.

Thừa Lỗi dựa người về sau, yết hầu dịch chuyển lên xuống, trong video, cô gái đang bĩu đôi môi anh đào, sợi tóc rơi trên xương quai xanh gợi cảm, khiến người khác bất giác rời ánh mắt xuống dưới, rơi trên phong cảnh khiến người khác suy nghĩ xa xôi.

Không còn gì khó chịu hơn là chỉ được nhìn mà không được ăn.

Anh cười xùy một tiếng: "Mỗi lần gọi cho em xong, anh đều phải giội nước, Hiểu Hiểu, có phải em cố ý hay không?"

Còn chưa hỏi xong, màn hình bỗng đen kịt.

Thừa Lỗi không cần đoán cũng biết, nhất định lúc này cả người Lư Dục Hiểu đều bọc trong chăn.

Sau khi tắt video, Lư Dục Hiểu cảm thấy nhiệt độ điều hoà hơi cao.

Thừa Lỗi là cầm thú sao! Rõ ràng vừa rồi cô ăn mặc rất đứng đắn, trêu chọc anh chỗ nào chứ, chính anh có ý đồ đen tối, còn trách cô mặc ít!

Tên đàn ông tồi, Lư Dục Hiểu thầm mắng trong lòng.

May mắn rằng hai người có thể gặp nhau trước giao thừa, không thì Lư Dục Hiểu thật sự không biết Thừa Lỗi còn có thể lưu manh thành dạng gì nữa.

Thừa Lỗi đã mua vé máy bay, Lư Dục Hiểu rất khẩn trương: "Có phải em nên chuẩn bị quà cho dì không nhỉ."

"Em đến là được rồi, mẹ anh sẽ không so đo những thứ kia đâu."

Lư Dục Hiểu giữ chặt anh "Ơ, không được, nào có lần đầu gặp mặt phụ huynh mà không tặng quà chứ."

Thừa Lỗi cũng không cảm thấy gì, chỉ là mẹ anh mời Lư Dục Hiểu ăn một bữa cơm mà thôi, không ngờ Lư Dục Hiểu lại căng thẳng như vậy, có lẽ là lần đầu gặp phụ huynh nên muốn biểu hiện tốt một chút.

Trái tim thô ráp của lão lưu manh bỗng hiếm khi xúc động, anh nắm tay Lư Dục Hiểu, hỏi đùa: "Nếu mẹ anh ném cho em mấy trăm vạn để em rời xa anh, em có đồng ý không?"

Cô thuận miệng nói: "Tốt quá, em có thể bao nuôi không biết bao nhiêu tiểu bạch kiểm."

Lư Dục Hiểu nói như vậy, cuối cùng bị Thừa Lỗi véo má, anh một lời khó nói hết nhìn cô: "Em là đồ ngốc à? Ở bên anh thì thẻ lương đều là của em, sao chỉ có mấy trăm vạn thôi chứ?"

"A." Lư Dục Hiểu bừng tỉnh, đôi mắt long lanh nhìn anh: "Anh có bao nhiêu tiền?"

Thừa Lỗi cảm thấy không đúng: "Có phải em muốn bao nuôi tiểu bạch kiểm không?"

"Không có mà." Cô chớp chớp mắt.

Thừa Lỗi không tin, ôm cô đặt trên đùi trừng phạt một hồi, lúc Lư Dục Hiểu đứng dậy, dè dặt nhìn anh: "Anh... anh..."

Thừa Lỗi hiếm khi mất thể diện trước mặt cô, anh đứng lên, cố găng giữ lại mặt mũi, ngạo mạn nói: "Sao thế? Em muốn giúp anh à?"

Lư Dục Hiểu nói vô cùng nhỏ: "Cũng không phải là không thể..."

"..."

Thừa Lỗi suýt chút nữa tưởng mình vừa nghe nhầm, vẻ mặt của anh bỗng chốc khó có thể hình dung, nơi nào đó càng khó chịu hơn, cuối cùng, anh cười khẽ một tiếng, vươn tay sờ mái tóc mềm mại của Lư Dục Hiểu : "Tiểu nha đầu, sau này em sẽ phải hối hận."

Anh định đi rót cốc nước lạnh để uống, Lư Dục Hiểu hơi hé môi, cuối cùng vẫn nhỏ giọng giải thích: "Sẽ không đâu, em trưởng thành rồi."

Rõ ràng khuôn mặt đã đỏ bừng, nhưng lời nói ra lại không hề rụt rè.

Thừa Lỗi suýt không thể khống chế, lúc này mà không làm chút gì đó thì thật có lỗi với chính mình, nhưng không phải là anh không muốn làm, mà là không dám làm. Thừa Lỗi sâu sắc tự kiểm điểm, anh không xứng làm lưu manh.

Kể từ ngày đầu tiên gặp Lư Dục Hiểu, anh đã cẩn thận đến gần cô, không dám quấy rầy cuộc sống của cô, không dám để cô nhìn thấy mình, anh sợ mình sẽ bị phiền chán, cho dù sau đó hai người ở bên nhau, anh cũng tiến hành theo tuần tự, chỉ sợ mình sẽ làm ra bước đi sai lầm.

Thừa Lỗi trước mặt Lư Dục Hiểu, cho dù nói chuyện không hề có ranh giới, nhưng cũng biết kiềm chế.

Cô vẫn cúi đầu, Thừa Lỗi sợ cô nghĩ nhiều, cúi người hôn lên má cô, thấp giọng dụ dỗ: "Sau này dù em có cầu xin anh cũng không được đâu."

Lư Dục Hiểu lúc này chỉ biết xấu hổ.

*

Ngày hai người đến nhà Thừa Lỗi, gió thổi mạnh, hơi se lạnh, Lữ Vận Hàn nhìn thấy Thừa Lỗi từ xa: "Các con đến rồi à, mau vào trong đi."

Nhà Thừa Lỗi rất lớn, cả trong cả ngoài không ít người giúp việc, nhìn mẹ anh rất trẻ trung xinh đẹp, trên người mặc áo len ngắn tay màu xanh lam đơn giản, dưới chân phối với váy lửng, từ trong ra ngoài đều tỏa ra sự sang trọng.

"Chào dì ạ."

"Lư Dục Hiểu ?" Lữ Vận Hàn rất nhiệt tình kéo cô vào phòng khách.

Thừa Lỗi cởi áo lông, đặt quà một bên, anh ngồi xuống bên cạnh, tùy tiện hỏi: "Dương Gia Tứ đâu ạ."

Dương Gia Tứ là em trai anh, Lữ Vận Hàn cười khẽ: "Thằng nhóc kia lại không biết đi đâu chơi rồi."

Lư Dục Hiểu liếc nhìn xung quanh, nhưng không thấy cha của Thừa Lỗi, cô cũng không hỏi nhiều, chỉ là trong lòng cảm thấy kỳ quái, vì sao Thừa Lỗi cũng không hỏi về ông một câu, hơn nữa, anh cũng chưa từng nhắc đến người kia trước mặt mình.

Lúc ăn cơm, em trai của Thừa Lỗi trở về, trông cậu bé có lẽ mới chỉ 12, 13 tuổi, cậu bé nhìn thấy Lư Dục Hiểu và Thừa Lỗi, nhớ đến lời dặn của Lữ Vận Hàn, lễ phép nói: "Chào anh trai, chào chị dâu ạ."

Lư Dục Hiểu không nhịn được cười.

Trên bàn ăn, Lữ Vận Hàn gắp đồ ăn cho Dương Gia Tứ, lại gắp cho Thừa Lỗi xương sườn mà anh thích ăn nhất, Thừa Lỗi thu mắt: "Cảm ơn."

Một tiếng cảm ơn này cũng khiến cho Lữ Vận Hàn hơi xấu hổ, nụ cười trên mặt bà bỗng chốc không được tự nhiên, nhưng cũng nhanh chóng biến mất.

Lư Dục Hiểu thầm nghĩ, giữa mẹ với con sao lại khách khí như vậy, tựa như... giữa cô và cha dượng của mình vậy. Hơn nữa, Thừa Lỗi lại quá nghiêm chỉnh, không giống bình thường chút nào.

Cô hơi cúi đầu ăn cơm, Lữ Vận Hàn đột nhiên nhìn bọn họ: "Khi nào thì các con kết hôn?"

Lư Dục Hiểu vừa ăn miếng ớt, bỗng bắt đầu bị sặc, Thừa Lỗi vội vàng đi rót cốc nước lạnh cho cô uống, vừa vỗ lưng vừa bất đắc dĩ nói: "Ăn cơm mà cũng bị sặc."

Vậy nên mới nói, lúc ăn lúc ngủ không nên nói chuyện là có lý nha.

Lư Dục Hiểu uống một ngụm nước lạnh, giải thích: "Cháu... cháu và Thừa Lỗi mới qua lại mấy tháng thôi."

"Mấy tháng?" Lữ Vận Hàn nhìn về phía Thừa Lỗi : "Nhưng trước đó dì nghe Tiêu Tiêu nói hồi cấp ba các cháu đã ở bên nhau rồi mà?"

Lư Dục Hiểu xua tay: "Không phải, không phải đâu ạ."

Thừa Lỗi nhẹ giọng ho khan: "Mẹ, cô ấy vẫn còn trẻ con, mẹ đừng dọa cô ấy."

Lữ Vận Hàn phì cười: "Được được được, chuyện của các con, các con tự quyết định."

Lư Dục Hiểu cúi đầu kéo ống tay áo của anh, thấp giọng bất mãn hỏi: "Ai là trẻ con?"

Cô đã nói mình trưởng thành rồi mà.

Ai ngờ người đàn ông lại xấu xa vò đầu cô: "Vậy em kết hôn với anh nhé?"

"Anh..."

Được thôi được thôi, cô là một đứa trẻ, còn Thừa Lỗi là đứa trẻ lớn hơn cô 1 tuổi.

Sau khi ăn cơm xong, Thừa Lỗi dẫn cô vào phòng mình, Lư Dục Hiểu nắm vạt áo anh, chậm rãi đi theo: "Anh có giận không?"

Thừa Lỗi dĩ nhiên không giận, đừng nói là Lư Dục Hiểu chưa chuẩn bị tốt, ngay cả chính anh cũng bị dọa sợ. Cho dù quyết định làm bạn đời của nhau, nhưng hôn nhân mang nghĩa là trách nhiệm và gia đình mới, nhất định anh phải chuẩn bị thật đầy đủ.

Nhưng thấy Lư Dục Hiểu suy nghĩ nhiều, anh lại nổi hứng muốn trêu chọc cô, anh dừng bước, vẻ mặt đầy mất mát nhìn cô: "Không hề tức giận, nhưng... hơi đau lòng, em không muốn kết hôn với anh sao?"

Quả nhiên Lư Dục Hiểu cảm thấy áy náy, hai tay cô ôm chặt lấy vòng eo của người đàn ông, đôi mắt nai long lanh nhìn anh: "Không phải vậy đâu!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro