Chương 22 : Canh Một

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thực ra, tối hôm đó anh đã cho cô đáp án, giây phút Thừa Lỗi giữ chặt Lư Dục Hiểu, nói câu "Anh yêu em" kia, còn nói thêm một câu: "Anh thua rồi."

Vì yêu cô, nên anh đã thua triệt để, thua vì đã quên bản thân từng thề rằng sẽ không bao giờ tự rước lấy nhục nữa. Ngay từ khoảnh khắc gặp lại Lư Dục Hiểu, anh đã tước vũ khí đầu hàng, trái tim không thể khống chế mà hướng về phía cô.

Nhưng giờ phút này, anh bỗng hơi giật mình, thế nào cũng ngờ rằng Lư Dục Hiểu lại đột nhiên hỏi vấn đề như vậy. Anh nghĩ, có lẽ cô định chế giễu mình, lặp lại trò cười trước đây.

Nhưng lúc Thừa Lỗi đối diện với ánh mắt động lòng người của cô, anh cũng chậm rãi nhắm mắt lại, tựa như đang đưa ra một quyết định rất gian nan, không màng đến hậu quả.

Lư Dục Hiểu còn chưa kịp phản ứng, liền rơi vào một lồng ngực ấm áp, một đôi môi mềm mại phủ xuống, đầu lưỡi người đàn ông cạy mở hàm răng của cô, điên cuồng càn quét như muốn tìm kiếm vật gì đó.

Cô bị hôn đến nỗi chân mềm nhũn, hai tay chủ động đặt trên tấm lưng hoàn mỹ của anh.

Thừa Lỗi mở mắt, nhìn đôi mắt đang nhắm chặt của cô gái trong lòng, lông mi dài của cô khẽ run, in bóng trên gương mặt trắng nõn, đôi môi hồng nhuận bị anh cắn có chút ướt át, khiến cho người ta không nhịn được lại muốn nếm thêm ngọt ngào của cô.

Anh nhất thời không thể khống chế tình cảm của mình, lời nói thoát ra từ kẽ môi một cách tự nhiên: "Anh yêu em."

Đáy lòng Lư Dục Hiểu khẽ run lên, mũi bỗng chua xót.

Rõ ràng chỉ là một câu nói cực kỳ đơn giản, nhưng lại gợi cho người ta nhớ đến tất cả những mảnh vụn ngọt ngào và rung động mà mình đã cất giấu.

Thừa Lỗi cho rằng mình sẽ bị Lư Dục Hiểu đối xử lạnh nhạt, khinh thường, hoặc là chế giễu, nhưng bất kể là loại nào, anh cũng đã chuẩn bị tốt để đón nhận, nhưng Lư Dục Hiểu chỉ mở to mắt, sau đó chậm rãi quay mặt đi chỗ khác, như muốn che giấu cảm xúc gì đó.

"Vì sao?"

Lư Dục Hiểu hiểu rõ con người của Thừa Lỗi, tự tin, kiêu ngạo, nhưng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày như vậy. Lư Dục Hiểu thì ngược lại, làm việc gì cũng đều quyết tuyệt [1] hơn người, cô sẽ không cho người khác đường lui, càng sẽ không cho chính mình đường lui.

[1] Quyết tuyệt: quyết đoán, đoạn tuyệt.

Cô muốn nói gì đó, cách đấy không xa bỗng có một giọng nói cực kỳ phẫn nộ truyền đến: "Lư Dục Hiểu !"

Lư Dục Hiểu sửng sốt, quay mặt nhìn thì thấy Trần Niệm Niệm đang tức giận bước tới, cái vẻ mặt như bắt gian tại trận này, ai không biết còn tưởng rằng cô và Thừa Lỗi là một đôi cẩu nam nữ yêu đương vụng trộm. Lư Dục Hiểu vô thức buông lỏng bàn tay đang đặt trên lưng Thừa Lỗi ra, sau đó lùi về sau một bước.

"Em..." Nhìn Trần Niệm Niệm dường như rất tức giận: "Ngựa tốt không ăn cỏ cũ, thỏ không ăn cỏ gần hang..."

Trần Niệm Niệm tức giận đến mức nói năng lung tung, Lư Dục Hiểu cũng không có ý định nhắc nhở cô nàng rằng câu phía sau không quá thích hợp.

Thấy cô vẫn chưa nói hết, Thừa Lỗi liền bổ sung: "Con hư biết nghĩ còn quý hơn vàng? [2]"

[2] Nguyên văn là "浪子回头金不换": khuyên những kẻ sa ngã, làm điều sai trái nên biết quay đầu, tỉnh ngộ...

"Cút!"

Lư Dục Hiểu nhịn cười, Trần Niệm Niệm nổi giận đùng đùng, kéo tay cô lôi về phòng.

"Tôi biết ngay là các người có gian tình mà." Vẻ mặt Trần Niệm Niệm như rất hối hận, cô nàng chống nạnh, đi tới đi lui trong phòng: "Nói mau, đã bắt đầu từ lâu rồi phải không?"

Lư Dục Hiểu mở to mắt, mơ màng lắc đầu.

"Chị đã bảo em tránh xa Thừa Lỗi rồi mà em không nghe, sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào bẫy của cậu ta thôi." Trần Niệm Niệm bắt đầu phân tích cho cô: "Thừa Lỗi là đỉnh cấp lưu lượng [3] đấy, em có biết fan của cậu ta đáng sợ cỡ nào không?"

[3] Đỉnh cấp lưu lượng: nghệ sĩ rất nổi tiếng hiện tại, có rất rất rất nhiều fan hâm mộ, độ bàn luận cực kỳ cao.

Lư Dục Hiểu lại lắc đầu.

Trần Niệm Niệm mở hộp đồ ăn khuya mà mình vừa mang cho Lư Dục Hiểu ra, lấy chiếc đũa bên trong, bẻ "rắc" thành hai đoạn: "Thấy chưa?"

Cô nuốt nước bọt, gật nhẹ đầu.

Trần Niệm Niệm tưởng cô đã bị dọa sợ rồi, thỏa mãn gật đầu. Kết quả là Lư Dục Hiểu lại lấy hai nửa chiếc đũa trong tay cô nàng, rồi dùng nó để gắp đồ ăn.

Thì ra là thèm ăn.

Trần Niệm Niệm: "..."

Trần Niệm Niệm im lặng, cô nàng chưa từng thấy nghệ sĩ nữ nào không quản được miệng như người này. Nhưng khi nhìn thấy cơ thể nhỏ bé mỏng manh của Lư Dục Hiểu thì lại không nỡ trách mắng.

Làm nghệ sĩ nữ vẫn luôn không dễ dàng, mỗi khi lên hình đều bị kéo rộng dáng người, nên họ bắt buộc phải giữ dáng.

*

Mấy ngày sau, rõ ràng là Thừa Lỗi và Lư Dục Hiểu có hơi không giống với lúc trước, ngay cả Điền Gia Thụy cũng cảm giác được điều này, anh ta đập cánh tay Thừa Lỗi : "Làm hòa rồi à?"

Thừa Lỗi gật đầu, khóe miệng cất giấu ý cười: "Ừ."

Điền Gia Thụy còn muốn nói gì đó, Trình Tiêu đột nhiên nhảy vọt tới: "Tiểu Điền, anh quay xong rồi à, chúng ta đi chơi đi."

Vẻ mặt Điền Gia Thụy tựa như sống không còn gì luyến tiếc, liếc nhìn Thừa Lỗi : "Em chơi với Thừa Lỗi đi, anh còn có việc... Anh muốn học hỏi thêm kinh nghiệm của các tiền bối."

"Thừa Lỗi thì có gì vui chứ, chơi Tiểu Điền thú vị nhất."

Điền Gia Thụy : "..." Không muốn bị chơi.

Thừa Lỗi tự động tránh xa hai người này, gửi tin nhắn cho Lư Dục Hiểu, hẹn cô buổi tối cùng đi ăn cơm.

Lư Dục Hiểu có hơi mất mát: "Tối nay em phải ra ngoài bàn chuyện hợp tác với một nhãn hiệu, ngày mai còn phải đi Tinh Thành."

Điều này có nghĩa là mấy ngày tới bọn họ sẽ không gặp nhau.

"Đi với ai?"

"Ngô Tuấn Đình." Nam chính trong bộ phim mà Lư Dục Hiểu đang quảng bá.

Thừa Lỗi không trả lời.

Lư Dục Hiểu hoài nghi liệu có phải anh đang giận hay không, cô xấu hổ không dám hỏi. Sau khi tham dự bữa tiệc liền trở về phòng, Lư Dục Hiểu thu dọn đồ vật xong xuôi, trợ lý cũng đã rời đi, Thừa Lỗi đột nhiên gửi tin nhắn cho cô: "Anh đang ở ngoài cửa."

Cô mở to đôi mắt hạnh, vội vàng đứng dậy mở cửa, thò đầu ra nhìn.

Người đàn ông đang dựa trên bức tường bên ngoài phòng cô, nghe thấy tiếng mở cửa, anh chậm rãi quay đầu, đứng thẳng người, rồi bước đến gần Lư Dục Hiểu.

Lư Dục Hiểu thầm nghĩ, may là khách sạn này phòng chống sasaeng fan nên bảo mật vô cùng nghiêm ngặt, phòng Thừa Lỗi lại ở trên tầng cao nhất, nếu không thì e rằng hai người đã sớm lên trang bìa rồi.

"Vào đi."

Thấy dáng vẻ khẩn trương của cô, Thừa Lỗi liền nảy sinh ý định muốn trêu đùa, anh hơi nghiêng người, vô cùng thật thà hỏi: "Em thấy chúng ta có giống yêu đương vụng trộm không?"

Lư Dục Hiểu bị anh chọc ghẹo, mặt đỏ lên, cô vội vàng bước vào phòng định đóng cửa lại, nhốt tên súc sinh này bên ngoài. May mà Thừa Lỗi nhanh tay nhanh mắt chặn lấy cửa, anh bước vào phòng, đóng cửa lại.

Lư Dục Hiểu đi thẳng đến ghế sofa rồi ngồi xuống, cô ngoảnh mặt, không để ý đến anh.

Thừa Lỗi bước đến, một tay để sau ghế sofa, anh xấu xa thưởng thức dáng vẻ xấu hổ của cô, thậm chí còn muốn nhìn thấy dáng vẻ càng ngượng ngùng của cô. Vài sợi tóc rơi lộn xộn trên cổ Lư Dục Hiểu, lộ ra một đoạn cổ trắng nõn mềm mại, khiến người khác không nhịn được muốn cắn một miếng.

Thừa Lỗi liếc nhìn sợi dây chuyền mình tặng đang đeo trên xương quai xanh trắng nõn của cô. Anh lặng lẽ cong khóe môi, hệt như một cậu nhóc không thể chờ đợi muốn được khen ngợi: "Em có thích món quà này không?"

Anh cho rằng, đã lâu như vậy rồi, có lẽ Lư Dục Hiểu cũng không nhớ sợi dây chuyền này nữa, cho dù nhớ thì cũng sẽ chỉ nghĩ rằng đây là trùng hợp, ai dè tâm tư của mình đã sớm bị Lư Dục Hiểu thấy rõ không xót chút nào.

Lư Dục Hiểu cố tình nói: "Không thích, vừa nhìn đã biết là kiểu dáng thịnh hành mấy năm trước rồi."

Thừa Lỗi nghe vậy, nhíu mày, nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới cũng không thấy cô giống như không thích, anh vươn tay: "Vậy thì trả lại anh."

Lư Dục Hiểu lườm anh: "Làm gì có ai đã tặng quà còn đòi lại cơ chứ?"

"Có anh đấy." Thừa Lỗi vươn bàn tay đến gần hơn.

Dĩ nhiên là Lư Dục Hiểu không đồng ý, thấy Thừa Lỗi vẫn chưa chịu từ bỏ, liền giấu sợi dây chuyền vào trong cổ áo ngay trước mặt anh, vẻ mặt vô tội nói: "Anh đi mà tự lấy."

Thừa Lỗi hơi sửng sốt, lúc cô vén cổ áo, tuy không thể thấy gì, nhưng lại khiến người khác không thể không tưởng tượng đến phong cảnh bên dưới xương quai xanh trắng nõn kia, chứ đừng nói đến lời nói vô cùng sâu xa của cô, anh nhẫn nại chịu đựng, một lúc sau mới nói: "Em chắc chắn?"

Mặt Lư Dục Hiểu đỏ bừng lên, cô nuốt nước bọt, nhận ra rằng mình đã trêu nhầm đối tượng, Thừa Lỗi cũng chẳng phải chính nhân quân tử gì, ngộ nhỡ anh thật sự ra tay thì làm sao bây giờ.

Lư Dục Hiểu nghĩ vậy, nhanh chóng đưa tay lên che ngực, tim đập thình thịch: "Em vô cùng thích quà anh tặng."

Người đàn ông không nhịn được thấp giọng cười một tiếng, đuôi mắt mang một độ cong rất động lòng người, anh ngồi lại gần Lư Dục Hiểu, Lư Dục Hiểu tưởng anh thật sự muốn ra tay, căng thẳng dịch người sang bên phải, Thừa Lỗi cũng dịch sang phải theo cô, anh nghiêng đầu, dùng giọng nói khàn khàn nhẹ nhàng hỏi: "Trước mặt người khác cũng vậy sao?"

Lư Dục Hiểu lắc đầu.

Thừa Lỗi như đã lừa gạt được cô gái nhỏ, giọng nói dịu dàng như nước: "Những lời đó chỉ được nói trước mặt anh thôi, biết chưa?"

Gò má cô nóng lên, xấu hổ ngẩng đầu: "Vì sao?"

Thừa Lỗi điều chỉnh lại tư thế ngồi, anh duỗi ngón tay, gảy một phát lên trán Lư Dục Hiểu : "Còn dám hỏi anh vì sao."

Lư Dục Hiểu tủi thân ôm trán, ngước đôi mắt long lanh lên, chăm chú nhìn anh.

Thừa Lỗi đã thất thố, anh cảm thấy nếu mình còn tiếp tục ở đây thì sẽ không thể khống chế được nữa: "Chăm sóc bản thân thật tốt, anh về phòng đây."

"A." Lư Dục Hiểu gật nhẹ đầu, không hiểu sao bỗng có hơi mất mát, luôn cảm thấy như vẫn thiếu gì đó.

Thừa Lỗi chưa đi, anh đứng nguyên tại chỗ, chăm chú nhìn người đang ngồi trên ghế sofa, thầm đoán xem rốt cuộc cô gái của anh đang nghĩ gì mà lại mất hồn như vậy: "Này."

Lư Dục Hiểu nghi hoặc ngẩng đầu, vẻ mặt tựa như: "Sao anh vẫn còn ở đây?"

"Phải nhớ anh đấy, còn nữa..." Lông mi của anh run lên: "Về sớm một chút."

Cửa nhẹ nhàng đóng lại, Lư Dục Hiểu đưa tay che gương mặt đang nóng lên, cô còn chưa đi mà đã bắt đầu nhớ Thừa Lỗi rồi.

Cách hai bức tường, Thừa Lỗi đang cởi quần áo bước vào phòng tắm, nghĩ đến dáng vẻ động lòng người của cô, máu toàn thân lại bắt đầu sôi trào, may mà có nước lạnh trút xuống mới ngăn cản được dao động trong lòng anh.

*

Ngày hôm sau, Lư Dục Hiểu hạ cánh xuống sân bay, Thừa Lỗi không nhịn được lén lút dùng tài khoản clone để xem video được đăng tải trên mạng, anh thấy một đám người vây quanh Lư Dục Hiểu, cô không dẫn theo vệ sĩ, chỉ có hai trợ lý đi bên cạnh, fan hâm mộ đến đón nhiều hơn mọi ngày, ra sức chen đến bên người cô.

"Lư Dục Hiểu em yêu chị, em yêu chị!"

"Chúc chị yêu công tác thuận lợi!"

"Chị Lư Dục Hiểu, ký tên cho em với."

Lư Dục Hiểu và Trần Niệm Niệm đều sửng sốt, các cô đều không ngờ lại có nhiều người đến đón như vậy, Trần Niệm Niệm đành phải ra sức che chắn giúp Lư Dục Hiểu, xung quanh đông người đến nỗi ký tên cũng không thể. Lư Dục Hiểu nhớ đến ngày đó ở sân bay bị fan của Thừa Lỗi bao vây liền sợ hãi, không nhịn được rùng mình một cái, mặc dù không nhiều người như hôm đó, nhưng di chuyển cũng rất khó khăn.

Thừa Lỗi nhìn thấy bên cạnh Lư Dục Hiểu còn có rất nhiều fan nam, lông mày anh chậm rãi nhíu lại, vô cùng lo lắng cho sự an toàn của cô. Hầu hết lịch trình tham gia hoạt động của nghệ sĩ đều rất kín đáo, xảy ra sự cố cũng không chỉ lần một lần hai.

Nhưng ngay sau đó, màn hình liền xuất hiện một người phụ nữ ăn mặc già dặn, bà chen đến bên cạnh Lư Dục Hiểu, dẫn cô đến chỗ Ngô Tuấn Đình.

Sau đó, Thừa Lỗi nghe thấy một cô gái trong video thét lên: "A a a a a a đó là người đại diện của Ngô Tuấn Đình, vậy mà Ngô Tuấn Đình lại bảo người đại diện đến đón Lư Dục Hiểu, rất ngọt nhaaa."

Sắc mặt Thừa Lỗi hết đen, trắng, rồi lại xanh, cuối cùng chuyển sang xanh lá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro