Chương 15 : Mảnh Giấy Bỏ Đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau một hồi yên tĩnh, Điền Gia Thụy không nhịn được liền phì cười.

Lư Dục Hiểu đỉnh thật đấy, ngay cả mấy câu này mà cũng dám nói, Điền Gia Thụy lập tức bội phục Lư Dục Hiểu gấp ba lần, anh ta rất tán thành nếu cô có thể trở thành chị dâu của mình.

Nói không chừng thì đời này cũng có thể thấy cảnh Thừa Lỗi quỳ ván giặt đồ đấy.

Lư Dục Hiểu vặn nắp chai nước uống, Thừa Lỗi nghiêng đầu nhìn cô, thản nhiên nói: "Em phẫu thuật chuyển giới lúc nào thế?"

Cô suýt thì phun hết nước ra ngoài, đôi mắt hạnh trợn tròn nhìn anh, vì bị sặc nên vẫn còn ho khan, khuôn mặt đỏ bừng lên.

Sao lại là dáng vẻ khiến người ta động tâm thế này, lông mi của Thừa Lỗi in bóng trên khuôn mặt, yết hầu khẽ dịch chuyển.

Điền Gia Thụy bên cạnh vừa buồn cười, vừa cảm thấy cạn lời.

Quả là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, tiểu Lư không thể đấu lại với đại ma vương Thừa Lỗi. Điền Gia Thụy thu lại suy nghĩ vừa nãy, yên lặng cầu nguyện cho tương lai của Lư Dục Hiểu.

Nếu Ngu Thư Hân còn chưa nhận ra tình cảnh giữa hai người kia thì chắc là đồ đần rồi, cô nàng đứng bên cạnh, chỉ cười cười chứ không nói chuyện.

Thừa Lỗi ôm bả vai Điền Gia Thụy : "Anh có chuyện muốn nói với chú."

"Anh, anh..." Điền Gia Thụy mở to mắt, định thoát khỏi bàn tay của Thừa Lỗi nhưng không thành, anh ta tuyệt vọng nhìn Lư Dục Hiểu : "Lư Dục Hiểu, mau cứu tôi."

Thừa Lỗi nhíu mày, cười chế giễu: "Sao? Chú cầu cứu Lư Dục Hiểu à?"

Điền Gia Thụy sụp đổ, nhanh chóng sửa lời: "Chị dâu, chị nói vài lời giúp em với."

Lư Dục Hiểu nghe thấy cách xưng hô này, liền phải chịu đựng lần trọng kích thứ hai, cô tức giận vỗ vỗ ngực đi đến chỗ khác.

Điền Gia Thụy : "..."

Ngu Thư Hân cúi đầu bước đến, nhìn như vô tình nói: "Thì ra hai người là một đôi, thảo nào cô đều ở đối diện phòng với Thừa Lỗi nhỉ?"

"Phòng?" Lư Dục Hiểu khó hiểu: "Phòng là do đoàn phim sắp xếp, liên quan gì đến Thừa Lỗi, hơn nữa, Thừa Lỗi chỉ đùa chút thôi, tôi không có gì với anh ấy đâu."

"Thế à?" Ngu Thư Hân quay đầu, giọng nói mang vẻ thăm dò: "Tôi thấy hình như anh Thừa thích cô đấy."

Ánh mắt khi thích một người, dù thế nào cũng không giấu được.

Lư Dục Hiểu đưa lưng về phía cô nàng, ánh mắt dao động tựa như chiếc lá bị một cơn gió nhẹ cuốn đi, lông mi run rẩy: "Làm gì có? Ai mà không biết nghệ sĩ nữ mà anh ấy không chào đón nhất chính là tôi chứ?"

Sau đó, cô cũng không trả lời Ngu Thư Hân nữa, trở về phòng nghỉ ngơi.

Thấy Lư Dục Hiểu về, Trần Niệm Niệm liền vội vàng đến gần, vẻ mặt như gà con nhà mình bị tha đi mất, cẩn thận hỏi: "Tên thối tha Thừa Lỗi kia lại nói gì với em rồi? Có phải cậu ta có ý đồ gì với em không?"

May mà đây không phải studio, giọng của Trần Niệm Niệm cũng không lớn, hơn nữa, xung quanh đều là người nhà: "Anh ta trêu đùa em thôi, không có gì đâu."

"Không có gì sao?" Trần Niệm Niệm hạ giọng, ghé vào tai cô nói xấu Thừa Lỗi : "Ánh mắt cậu ta nhìn em giống hệt với con heo nhà chị lúc thèm củ cải trắng vậy."

Lư Dục Hiểu : "..."

Trong lúc nhất thời, vậy mà cô lại không biết nên phủ nhận bản thân là củ cải trắng, hay phủ nhận rằng Thừa Lỗi không phải là heo, bởi vì anh ta còn không bằng heo.

Lư Dục Hiểu hắng giọng một cái: "Anh ta vốn không đứng đắn, thích nói đùa mà thôi."

Trần Niệm Niệm không tin, lòng thầm bới lông tìm vết, từ lúc Thừa Lỗi mới ra mắt cho đến nay, ngay cả bạn gái scandal cũng không có, mặc dù nhìn vẻ ngoài thì không hề đứng đắn, nhưng đều giữ khoảng cách với nghệ sĩ nữ, con nhóc này, sao em không thể tỉnh táo một chút, tránh xa cậu ta ra chứ.

Trần Niệm Niệm thật sự muốn vươn tay lay bả vai Lư Dục Hiểu để cô tỉnh táo lại, nhưng studio quá nhiều người, cô nàng đành nuốt lại lời muốn nói, nhìn Lư Dục Hiểu rồi thở dài.

Cảm giác như bà mẹ già đang lo lắng cho con vậy!

*

Tối hôm đó, trên diễn đàn của giới giải trí bát quái, có người đăng một bài viết:

"Theo như tôi biết, một cặp đôi không ưa nhau nhất giới giải trí đang hẹn hò, hơn nữa, nhà gái nhờ có quan hệ với nhà trai nên nhận được tài nguyên rất tốt."

Lập tức liền có quần chúng ăn dưa suy đoán cặp đôi này là Thừa Lỗi và Lư Dục Hiểu, càng nhìn càng cảm thấy chính xác 100%.

Lúc này, chủ lầu lại bổ sung một câu: "Nghe nói nghệ sĩ nam này còn bị một diễn viên nữ cùng đoàn quấy rối, nhưng vẫn cứng rắn đứng chặn cửa, không cho vào phòng."

"Mẹ nó, không phải Thừa Lỗi và Lư Dục Hiểu thì tôi ăn tôm sống luôn."

"Có trả tiền cameo không mà lôi Thừa Lỗi lên đây? Có chuyện cũng gọi Thừa Lỗi, không có chuyện cũng gọi Thừa Lỗi."

"Mấy tin này thì chắc tôi bịa 10086 cái cũng được, đã report để xóa bài, đừng reply."

Nhưng sau một hồi trà trộn vào các diễn đàn lớn, Lâm Kỳ lại cảm thấy đây không phải một bài đăng được biên soạn đơn giản, cô vội vàng báo cho Liên Thắng, thế là giữa trưa ngày hôm sau, Thừa Lỗi bị nhắc nhở: "Cậu an phận ở đoàn phim một chút đi."

Thừa Lỗi cảm thấy thú vị: "Anh lắp camera ở đoàn phim à?"

Liên Thắng đọc được tin nhắn này, lập tức cảm thấy bệnh tim lại sắp phát tác, cậu ta nói vậy chẳng phải gián tiếp thừa nhận là mình đã làm gì đó rồi sao?

Quả nhiên không thể nào bắt Thừa Lỗi an phận được, cả đời này cũng không thể.

"Cậu đã làm gì ở đoàn phim thế?" Liên Thắng cảm thấy đau đầu.

"Quay phim, nhân tiện giải quyết đại sự cả đời, sao vậy?"

Cách màn hình điện thoại, Liên Thắng cũng có thể cảm nhận được lý lẽ hùng hồn của Thừa Lỗi, anh ta ôm ngực, nhìn Lâm Kỳ nói: "Mau lấy giúp anh thuốc trợ tim cấp tốc."

Thừa Lỗi liền nhận được một tin nhắn: "Quên không nói, bệnh tim của anh Thắng phát tác rồi."

Anh cười nhạo một tiếng, quen Liên Thắng nhiều năm như vậy mà chưa từng nghe nói anh ta bị bệnh tim đấy.

Thừa Lỗi để điện thoại bên cạnh, chăm chú nhìn tờ giấy ghi chú trên tay, các ngón tay với những khớp xương rõ ràng đặt trên mặt bàn, lông mày nhẹ nhàng nhíu lại, như sợ làm nát tờ giấy.

Điện thoại đột nhiên kêu lên, Thừa Lỗi thấy biên kịch có chuyện tìm mình, bèn tiện tay cầm quyển tạp chí che bên trên tờ giấy ghi chú có keo dính, vừa định ra ngoài thì trợ lý đi mua cơm về liền bước vào.

"Tôi ra ngoài một lúc."

Sa Minh gật đầu: "Vâng."

Trợ lý thấy Thừa Lỗi ra ngoài, liền cất hộp cơm đi, dọn dẹp qua loa ghế sofa giúp Thừa Lỗi, anh ta thấy trên mặt bàn có một quyển tạp chí, liền cầm lên rồi đặt bên dưới bàn trà, vô tình làm rơi một tờ giấy ghi chú.

Sa Minh cầm lên nhìn thoáng qua, thấy trên đó cũng không có nội dung gì quan trọng, hơn nữa, tờ giấy này đã cũ nát như vậy, nhìn rất giống đồ bỏ đi. Anh ta nhếch miệng, tiện tay ném tờ giấy vào trong thùng rác.

Một lát sau, nhân viên của khách sạn đến quét dọn vệ sinh, lúc đi còn mang cả rác ra ngoài.

Lúc Thừa Lỗi trở về, vừa hay gặp nhân viên quét dọn đang bước ra ngoài, anh cũng không để ý.

Sa Minh đứng lên: "Anh, cơm nguội rồi, hay là em mua hộp khác cho anh vậy."

"Không cần đâu." Thừa Lỗi vén tay áo, vừa định ngồi xuống, ánh mắt liền lướt qua bàn trà, nhíu mày nói: "Cậu động vào bàn của tôi à?"

Sa Minh hơi nghi ngờ, lại có hơi sợ hãi: "Em chỉ tiện tay... Tiện tay thôi..."

Vẻ mặt Thừa Lỗi mang theo vài tia lo lắng, anh ngồi xổm xuống, lật quyển tạp chí xem có phải tờ giấy bị kẹp bên trong hay không: "Tiện tay cái gì? Cậu có thấy tờ giấy ghi chú bên dưới quyển tạp chí không?"

"Tờ giấy?" Sa Minh hít sâu một hơi, nhận ra mình đã gây họa, hai tay nắm chặt, cúi đầu vừa căng thẳng, vừa áy náy nói: "Thật xin lỗi, em tưởng là bỏ đi nên vừa ném vào thùng rác rồi."

Ngón tay của Thừa Lỗi dừng lại, tiếng lật sách cũng biến mất.

Sa Minh càng cúi đầu thấp hơn, anh ta cảm thấy chắc hẳn mình đã làm mất đồ vật quan trọng của Thừa Lỗi rồi. Mặc dù bình thường Thừa Lỗi đều dễ nói chuyện, nhưng Sa Minh vẫn biết rõ tính anh.

Thừa Lỗi đứng dậy, nhớ đến nhân viên quét dọn vừa ra ngoài, bèn đuổi theo.

May mà nhân viên quét dọn còn chưa đi, Thừa Lỗi vừa mở cửa, bà liền bước ra từ phòng đối diện, anh gọi dì nhân viên quét dọn lại: "Chào dì, trợ lý của cháu tưởng đồ vật quan trọng của cháu là rác nên vừa vứt đi, cháu muốn tìm lại nó."

Lư Dục Hiểu đứng cạnh cửa, nghe thấy Thừa Lỗi nói, bèn khoanh tay tựa lên cửa: "Hả? Vứt gì vậy?"

Mái tóc của cô hơi xoăn, một sợi còn vương trên bờ môi mềm mại, đôi mắt trong veo như nước nhìn anh.

Đôi môi mỏng của Thừa Lỗi mím lại thành một đường: "Bình thường sao không thấy em quan tâm đến chuyện của tôi như vậy?"

Cô đảo mắt, giơ tay vén mái tóc lộn xộn, giọng vui vẻ: "Vì khi đó anh chưa gặp xui xẻo thôi, chỉ lúc gặp chuyện không may thì anh mới có thể cảm nhận được sự yêu mến từ nội tâm của tôi dành cho anh."

"Không cần đâu." Thừa Lỗi đưa tay vuốt mái tóc mềm mại của cô: "Để cha quan tâm con gái là được rồi."

Hừ.

Thừa Lỗi không trêu chọc Lư Dục Hiểu nữa, cùng nhân viên quét dọn tìm lại tờ giấy ghi chú bị vứt đi. Thừa Lỗi nhẹ nhàng thở ra, may mà túi rác trong không có gì bẩn, nhìn anh cũng không quá nhếch nhách.

"Cảm ơn dì."

Nhân viên quét dọn đẩy xe đi, trên hành lang lập tức chỉ còn lại Lư Dục Hiểu và Thừa Lỗi.

Lư Dục Hiểu vừa tò mò vừa ngạc nhiên: "Anh chính là vì tìm mảnh giấy bỏ đi này sao?"

Thừa Lỗi nhíu mày, thế nào cũng không ngờ rằng Lư Dục Hiểu sẽ nói như vậy: "Mảnh giấy bỏ đi?"

Anh coi như báu vật, vậy mà trong mắt đối phương lại không đáng một đồng.

Lư Dục Hiểu không hiểu, cô nhìn thoáng qua mảnh giấy nhăn nhúm trong tay Thừa Lỗi : "Không phải bỏ đi sao? Chẳng lẽ trên đó viết bí mật gì?"

Cô tò mò đoán: "Thật sự có bí mật sao?"

Lư Dục Hiểu vươn tay tùy ý kéo ra, tờ giấy trên tay Thừa Lỗi liền rơi vào tay cô, Lư Dục Hiểu vừa nhìn vừa đọc: "126 căn e980..."

Thừa Lỗi hơi căng thẳng, cuối cùng thì cô ấy cũng có thể cho mình một câu trả lời rõ ràng sao?

Khiến người khác không ngờ đến chính là, kẻ ghét toán là Lư Dục Hiểu nhíu chặt lông mày, khó hiểu hỏi: "Cái quái gì đây? Cái này có thể giải ra à? Sao khó thế?"

Cái gì mà "căn" rồi lại "e", Lư Dục Hiểu choáng váng.

Thừa Lỗi : "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro