Story 41: Cưng chiều (UssrxVietnamxNazi)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Luy ý: Truyện không mang tính chất lịch sử ( không liên quan tới lịch sử)

Không cố ý xúc phạm bất kỳ Country nào.

Mọi thứ đều là ảo.

Văn phong dở tệ, mong thứ lỗi.

Tục tĩu

OOC nặng.

"....": cảm nghĩ

[....] : tiếng động.

(....) : một số nội dung khác.

____________________________________

Gửi : Ngọc Jenny và Jang bede

By: Awainhatnheo

Chúc cậu sinh nhật vui vẻ nhé, Ngọc Jenny °˖✧◝(⁰▿⁰)◜✧˖

(ghi khá vội nên có gì sai sót mong cậu bỏ qua.)

____________________________________

Cậu - Việt Nam, một đứa nhóc trẻ trâu 17 tuổi giờ đây lại thành một quý phu nhân.

"Cha ơi? Cha à? Cha, người đâu rồi??? Đừng như vậy mà, đừng gả con đi như vậy chứ?!?! Con còn nhỏ còn trẻ mà, huhuhuhu..." Tiếng la ai oái phát ra khiến gia nhân trong nhà cũng sót thương, nhưng mà ông chủ quyết định rồi.

"Dù gì có gả thì cũng phải nói sớm cho con chuẩn bị tâm lý chứ, đùng cái gả đi là sao?!?!?" Cậu cố gắng la thét.

"Nói cho con chuẩn bị trốn đi à? Bọn ta đâu có ngu." Vị phụ huynh điềm đạm ngồi uống trà đọc báo mà trả lời cậu.

"Huhu..sao người nỡ..huhu.." Bị nói trúng tim đen nên giờ cậu chỉ còn có thể ngồi khóc thút thít.

" Chuẩn bị nhanh đi. Đứa nhỏ Nazi sắp đến rồi đấy." Vị phụ huynh nhàn nhã nói, tay phất phất quạt tạo gió.

Việt Nam chỉ đành ngoan ngoãn nghe lời.

.

.

.

"Ya hú!!! Hắn ta đi rồi." Việt Nam vui vẻ nằm dài trên sofa, tay cầm điều khiển ti vi, tay với lấy bịch snack ở gần đó.

Cậu đã làm phu nhân nhà Nazi được cỡ hai tháng rồi, đủ thời gian để quen thuộc mọi thứ trong căn nhà mới.

May cho cậu là tên Nazi chả quan tâm gì đến cậu cho lắm, tuyệt.

Tên đó cứ lạnh lùng, mặt đục như tảng băng, cậu cũng chả thèm quan tâm hắn.

Thật sự cậu chả hiểu hắn lấy cậu để làm chi nữa, nghe đâu vì lời hứa thuở xa xưa.

Nhưng mà kệ đi, cậu cứ ăn chơi như ở nhà là được, mọi thứ vẫn tốt đẹp như thường.

"Việt Nam ới!!! Anh đến rồi nè!!!" Tiếng hét vang bên tai khiến cậu nhăn mày.

À không, mọi thứ đều tốt đẹp nếu không có tên nào đó.

Một tên đàn ông môi nở nụ cười, chân bước nhanh về phía cậu.

"Ussr à, tôi nhớ anh trưởng thành lắm mà, giọng dẻo dẹo kia là từ đâu đấy???" Cậu khó hiểu mà ngồi thẳng dậy nhìn y.

"Hihi, là do em đó,là do anh thương thương em nhiều lắm đó♡ " Y cười tươi, tay đưa lên tạo hình trái tim hướng về phía cậu.

"Gớm!" Cậu phũ phàng nói, thả người nằm xuống sofa lần nữa.

"Thôi nào, ngồi dậy chơi với anh nè." Ussr ngồi xuống kế bên, tay đưa lay lay người cậu.

"Tôi nhớ bọn chủ tịch tập đoàn mấy anh bận rộn lắm mà, sao anh nhàn rỗi dữ vậy???" Cậu khó chịu hất tay y ra.

Phải, Ussr là bạn thân của Nazi cũng như là một chủ tịch tập đoàn nào đó.

"Hihi, anh làm xong hết rồi mới qua chơi với em đó. Thấy anh giỏi ghê chưa?" Y giương mắt cún chờ đợi câu khen ngợi.

"Nghe phát biết sạo, anh lại đổ cho nhân viên nữa chứ gì. Tưởng tôi không biết à?" Cậu chả thèm quan tâm, mặc kệ y ôm tim đau khổ vì bị nói trúng tim đen.

"Huhu, đừng nói vậy chứ. Do anh muốn bên em thôi mà." Y ngồi một góc thút tha thút thít, cầu mong một chút quan tâm.

"Nhưng tôi là vợ Nazi." Câu nói lạnh nhạt của cậu như một nhát dao đâm xuyên tim y.

Cậu không thèm ở lại với y nữa mà bỏ vào phòng riêng.

"Haizzz... chỉ là anh chậm một chút thôi mà.." Ussr thở dài, rồi y cũng cất bước đi về.

.

.

.

Giờ đã là nữa đêm, nhà nhà đều tắt đèn.

Nazi bước vào nhà, căn nhà nhỏ của hắn và cậu.

Công việc nhiều như núi khiến hắn mệt mỏi.

Đôi mắt hắn nặng trĩu, bước chân cũng nặng nhọc.

Rồi hắn vấp, rồi hắn té, nhưng sao hắn không đau.

Đưa mắt nhìn xuống bên dưới, một thân hình bé nhỏ quen thuộc.

À, là Việt Nam. Nhưng sao cậu lại nằm ở đây, nằm ngay ngưỡng cửa này?

"Ngủ gục à? Tch.." Hắn thở dài bế con người ngốc nghếch này lên, chân cất bước vào trong.

[tách] hắn bật công tắc đèn, căn nhà nhỏ nhạt nhẽo ngày nào giờ đây lại được trang hoàng bởi những dải duy băng đủ màu.

Giữa căn phòng là chiếc bánh kem với tên hắn ở trên. Nay là sinh nhật hắn ư?

Khẽ nở nụ cười, hắn cứ nghĩ cậu không thèm để tâm đến chứ.

"Em làm tôi cảm động lắm.. cảm ơn em nhiều.." Nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc rối xù của cậu, hắn cất giọng.

Như nhớ ra gì đó, hắn im lặng.

Nhanh chân bế cậu đặt xuống giường, hắn chỉnh sửa tư thế rồi bỏ đi về phòng mình.

.

.

.

"Happy birthday to you ♪♪♪ Happy birthday to you ♪♪♪ Happy birthday ♪♪♪ Happy birthday ♪♪♪ Happy birthday to you ♪♪♪ ♡" Ussr vui vẻ hát, trên tay là chiếc bánh kem sinh nhật.

Hôm nay là sinh nhật thứ 18 của Việt Nam.

Và Nazi vẫn đang đi làm.

"Nhanh nhanh ước đi nào, anh sẽ cố giữ cho nến không tắt cho, nhanh lên." Y đứng che gió lại, tay đưa bánh kem đến trước mặt cậu.

"Rồi..rồi.." Cậu nhắm mắt lại, miệng lẩm bẩm điều ước nhỏ bé của mình.

"Xong rồi hả? Vậy thì thổi nến thôi." Y cùng cậu thổi tắt nến.

"Hihi ♡" Y chét kem lên má cậu .

Cậu nhăn mày khó chịu, nhảy xổ lên muốn hất cả chiếc bánh vào người y.

"Ấy ấy, từ từ chứ." Ussr cười, tay ôm eo cậu, tay giữ chiếc bánh.

"Con mẹ nó, anh mau thả ra.Tôi không khiến mặt anh đầy kem thì tôi không phải Việt Nam." Cậu cáu giận muốn trả thù ngay lập tức, nhưng bỗng miệng bị một thứ gì đó chặn lại.

Ussr vậy mà đang hôn cậu.

Y cắn cắn mút mút đôi môi nhỏ, vươn lưỡi luồn vào sâu trong khoang miệng mà liếm láp.

"Ưm...ugh..anh.." Cậu khó khăn nói, cảm giác khó chịu này thật lạ lẩm.

Y không nói gì mà kéo cậu sát vào người mình, nụ hôn cứ thế mà càng sâu.

Tay y lần mò vào trong áo,đưa lên phần ngực mà bắt đầu xoa nắn.

"Ugh...dừng...." Cậu dần mất đi không khí mà đưa tay đập đập vào lưng y.

Ussr cũng chịu buông tha cho đôi môi nhưng lại cúi xuống phần ngực cậu.

Y cứ thế mà một bên nắn, một bên mút lấy đầu hai nhũ hoa.

" A..ha..ngưng lại..ưm ~" Cả người run lên vì khoái cảm, miệng cậu mở to nên nước bọt cứ thế tràn ra.

"Ngoan nào." Y thầm thì, giọng trầm ấm như giót mật vào tai cậu.

Tay y nhanh chóng cởi bỏ trang phục vướng víu của cả hai,rồi đè cậu nằm sấp xuống ghế sofa.

"Ugh..anh đang.." Y đưa cây thịt dài của mình chà xát lấy phần thân dưới của cậu, khiến hạ thân cậu cứ thế dựng lên vì kích thích.

"Ha~ Anh sẽ giúp em nhanh thôi ~" Ussr thẳng thừng đưa cây thịt vào thẳng lỗ nhỏ của cậu.

"A! Đừng..ugh...không.." Việt Nam rên rĩ, y thì cứ thế thúc mạnh vào bên trong.

[cạch] cửa bật mở, Nazi bước vào.

"Ngươi vậy mà dám làm chuyện này với em ấy?!" Nazi cáu gắt vứt bỏ trang phục của chính mình, đi lại gần mà nắm lấy cằm cậu.

"Ý ngươi là ta làm một mình? " Ussr cười, thân dưới vẫn ra vào mạnh bạo.

"Tch...ta tính đợi thêm năm nữa.." Vừa nói, Nazi vừa hôn lấy môi cậu.

"Nuôi lớn rồi ăn hử? Đừng lo, ta không để ngươi hưởng một mình đâu." Ussr tìm thấy điểm G của cậu mà thúc mạnh vào, khoái cảm cứ thế khiến cậu bắn ra dòng tinh dịch trắng.

Trên dưới đều có người chăm sóc khiến cậu hoàn toàn chìm vào dục vọng.

"Ta yêu em."

.

.

.

"Mama đại nhân, Ú lại bắt nạt con." Cô nhóc ôm chầm lấy cậu mà mách lẻo.

"Ngoan nào Na, con tránh ra cho ba mẹ ôm nhau chút không được à?" Ussr ôm cổ cậu mà khó chịu nói.

"Mà anh con tên Us chứ đâu phải Ú đâu Na?Mà tên Ussr kia, buông em ấy ra." Nazi nằm trên đùi cậu mà chỉnh sửa lại con gái mình cũng như nạt tên khốn kia.

"Kệ ta." Ussr không quan tâm.

"Đúng rồi, tên con là Us mà." Cậu nhóc ùa theo cha Nazi mà nói.

"Thôi nào, Na và Ú, hai con đi chơi đi." Việt Nam mệt mỏi, nhà mà có đến 4 đứa con nít cũng khổ.

"Huhu, mama cũng kêu con là Ú, con giận." Us thút thít chạy đi, Na thấy có lỗi nên cũng chạy theo.

Vậy là bớt hai đứa.

"Ussr, Nazi, hai anh nằm im đi. Ta xem phim cuối tuần cũng không được à?" Cậu khẽ hắng giọng nói, hai tên kia liền ngoan ngoãn nằm xuống đùi cậu.

"Rõ thưa vợ, mà em mặc kệ nhóc Us à?" Ussr hỏi.

"Lát em dỗ nó, tối nay em ngủ với tụi nhỏ." Cậu tuyên bố.

"Noooooooooo..." Tiếng hét thất thanh phát ra từ căn nhà nhỏ ấm cúng.

Gia đình năm người của họ lại trải qua một ngày hạnh phúc ♡

-----------------End----------------

H không hay lắm, sorry nha.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro