16-20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Chương 16: Tổng Thống Phu Nhân Tương Lai
Văn phòng Tổng thống.

Ánh mặt trời xuyên qua tầng mây, hào quan bao phủ khắp nơi. Ánh nắng lước qua những ngọn cỏ xanh trên mặt đất, Thoạt nhìn như tất cả đều bừng tỉnh.

Quảng trường trung ương Bạch Vũ Phát "bảnh bảnh" thanh âm, túc mục trang nghiêm.

Uy nghiêm lưu kim trước đại môn, đều nhịp đội danh dự khí thế dâng trào trải qua. Đón ánh sáng mặt trời, cờ quốc gia đỏ tươi từ từ dâng lên ——

Anh đứng ở Bạch Vũ Cung, dân chúng cảm thấy sáng sớm vạn vật đều thức tỉnh, hết thảy đều có vẻ ngay ngắn.

Cung điện ngoại, nhìn lên quốc kỳ xa xa ánh mắt liền dừng trên người anh, mọi người giống hải triều kích động hướng lại đây, càng gần một bước chiêm ngưỡng dáng vẻ của tổng thống. Nhóm Vệ binh ngăn bọn họ lại.

Bạch tổng thống tuy vừa tiền nhiệm không lâu, hơn nữa là vị tổng thống trẻ tuổi nhất từ trước đến nay, lại là một vị tổng thống rất quan tâm đến lòng dân. Lúc trước báo cáo diễn thuyết, làm phấn chấn và thâm nhập vào lòng dân, cơ hồ mọi người đều đổ xô ra đường, cuối cùng hỗ trợ anh lấy phiếu cao, nhẹ nhàng đánh bại vị phó tổng thống.

Anh đứng ở địa vị cao, rất xa phất tay thăm hỏi bọn họ.

Âm thanh Dân chúng ủng hộ vang lên hết đợt này đến đợt khác, tình cảm quần chúng xúc động. Anh trước sau bình thản ung dung, dùng tư thái ưu nhã đáp lại bọn họ —— đáp lại người dân của anh.

Địa vị cao thế này mang cho anh nhiều quyền lợi, đồng thời cũng lưng đeo nặng trách nhiệm cùng...... Nguy hiểm.

Vào giờ phút này, có người vội vàng lại đây, ghé vào anh bên tai, hạ giọng: "Thưa ngài, phó tổng thống tới rồi."

Anh nhàn nhạt "ừ"một tiếng, "đưa tới phòng tôi."

"Thêm kiến công nghiệp quân sự xưởng sự, hắn tựa hồ đã biết được đôi chuyện." Lãnh Phi ngôn ngữ nhè nhẹ.

Anh nhíu mày, nhưng cũng không ngoài ý muốn, "Loại sự tình này thế tất nhiên giấu không được hắn."

"Vũ khí bí mật kia......"

"Ai dám lộ ra nửa câu, giết không tha." Cuối cùng là ba chữ, lãnh khốc vô tình, trên mặt toàn là hàn băng.

Lãnh Phi trong lòng tự nhiên hiểu rõ, cũng không dám nhắc lại.

Thời điểm anh đến phòng họp, Tống Quốc Nghiêu vẫn đang chờ. So với anh trẻ tuổi, Tống Quốc Nghiêu đã là trung niên. Hắn chống gậy ngồi ngay ngắn ở kia, đến khi anh vào cửa, ra lệnh những người kia lui ra, hắn mới chậm rì rì đứng dậy.

"Chào ngài."

Tuy là thái độ cung kính, nhưng đáy lòng hắn có bao nhiêu không phục, anh trong lòng hiểu rõ.

"Sớm như vậy phó tổng thống có chuyện quan trọng sao?" anh ngồi ở vị trí chủ đạo, trên mặt chỉ cười nhạt.

" không phải chuyện quan trọng, nhưng nhất định là chuyện tốt." Tống Quốc Nghiêu cười ha hả, "con gái duy nhất của tôi không biết ngài có biết không?"

"Duy nhất?"

"Đúng. Con tôi mấy ngày nay mới vừa về nước. Nói chuyện cùng tôi một hồi, ngưỡng mộ ngàu đã lâu, khi về liền la hét đòi thấy ngài. Ngài xem, khi nào có thể bỏ ra chút thời gian gặp con bé, liền tính là thỏa mãn tâm nguyện con gái ta một chút."

Anh cũng chỉ cười cười, "Khó được cô ấy có tâm như thế, còn nhớ rõ tôi. Tất nhiên tôi cũng muốn gặp. mấy ngày sau, tôi sẽ tự mình mở tiệc chiêu đãi Tống tiểu thư, coi như là đón gió tẩy trần, ông xem thế nào?"

"Tôi nói cậu muốn thấy mặt nó, con gái tôi biết nhất định vui vẻ vô cùng."

Anh nhàn nhạt gật đầu, từ ngăn kéo lấy một cái hộp gấm thuận tay giao cho Tống Quốc Nghiêu, "Đây là lễ vật đưa cho Tống tiểu thư, còn nhờ phó tổng thống giúp tôi mang về."

Tống Quốc Nghiêu vẻ mặt tươi cười, nói: "Ngài rất có tâm!!"Tiễn Tống Quốc Nghiêu đi, trên mặt anh cười cười đi theo.

Lãnh Phi nói: "Lão cáo già này, há mồm không hỏi quân sự, nhưng cùng ngài nói về Tống tiểu thư.?"

"Ông ta muốn liên hôn."

Lãnh Phi muốn nói cái gì đó, nhưng muốn nói lại thôi. Anh liếc hắn một cái: "Nói thẳng."

"Bạch Tống hai nhà hợp lại một, tuy rằng đối chúng ta mà nói, nhìn như cái gì cũng tốt. Nhưng là...... Nếu ngài cự tuyệt chuyện liên hôn này, hắn ngược lại tìm Dư phó tổng thống còn lại liên hôn. Như vậy gần nhất, Dư Tống hợp thànn một nhà, đối chúng ta tất nhiên là uy hiếp lớn nhất."

Điểm này, cũng là điểm anh lo lắng, cho nên mới chuẩn bị lễ vật đưa cho Tống tiểu thư.

............

Buổi chiều Thứ Bảy.

Hạ Thiên Tinh giúp Đại Bạch mặc trang phục cưỡi ngựa, cho nhóc ruổi ngựa tiên. Đồ này của nhóc, đều là anh đưa, tự mình làm theo yêu cầu. Mặc ở trên người, khí thế bức người.

" Chú tài xế mang con đi trại nuôi ngựa. Đừng chơi lâu." Hạ Thiên Tinh dặn dò, xách theo cho con ấm nước, đưa xuống lầu.

Cô vô pháp tương bồi, thứ hai đó là chính thức khảo hạch, trực tiếp quan tâm đến vấn đề công tác của cô, một chút cũng không dám qua loa.

"Đã biết, mẹ vội cái gì, con có thể tự lo được." Hạ Đại Bạch vẫy vẫy tay, đi theo tài xế lên xe, còn không quên quay đầu lại hôn gió cô một cái.

Lúc này, quản gia tiếp điện thoại, bước nhanh tới hướng cô.

"Hạ tiểu thư, tổng thống cần tiếp một vị khách, cho nên...... Xin cô hiện tại lập tức lên lầu. Nếu có chuyện quan trọng, có thể ở trong phòng rung chuông, phân phó chúng tôi liền tới." Quản gia nghiêm chỉnh nói, biểu tình nghiêm túc.

Hạ sao trời cảm thấy tò mò, "Trước kia tổng thống tiên sinh chưa bao giờ ở chỗ này tiếp khách. Lần này là......"

"Lần này tiếp kiến chính là tiểu thư của phó tổng. có thể là tổng thống phu nhân tương lai. Cho nên, Hạ tiểu thư, xin thứ lỗi."

Tổng thống phu nhân tương lai......

"...... Thì ra là thế." Hạ Thiên Tinh trầm thấp lẩm bẩm một tiếng, rồi sau đó, cười cười, "Tôi lên trước đây. Yên tâm, không có chuyện gì tôi tuyệt không sẽ xuống quấy rầy."

Không nói gì nữa, Hạ Thiên Tinh xoay người hướng trên lầu. Mở thư phòng, nghiêm túc niệm chính mình.

Chính là, sau khi nghe quản gia nói, liền có chút thất thần.

Tò mò người con gái anh coi trọng là người thế nào.

Ây, nhất định là bởi vì đối phương tương lai sẽ là mẹ kế của con cô, cho nên cô mới hiếu kì như vậy!

Chính là, tưởng tượng đến tương lai con cô gọi người khác là mẹ, tâm tình vẫn nhịn không được trầm xuống.

Ngồi một chút, chỉ nghe được dưới lầu truyền đến tiếng xe gầm rú. Cô cơ hồ là lập tức buông sách trong tay, từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Như thường lệ là đoàn xe thật dài. Hạ Thiên Tinh liếc mắt một cái liền nhận ra, anh ngự dụng xe là đệ tam lượng.

Đoàn xe, ở trang viên dừng lại, vệ sĩ dẫn đầu xuống xe, cửa xe từ tùy hỗ kéo ra, anh dẫn đầu từ bên trong xe ra.

Ngay sau đó......

Một dáng người xinh đẹp đập vào mắt cô.   Chương 17: Người Hầu Của Tổng Thống

Cô gái có nét đẹp ôn nhu, người mặc một bộ váy dài vàng nhạt, gió thổi qua, lụa mỏng bay bay, đúng là rất đẹp.

Cô ấy sóng vai cùng anh đi tới, ngửa đầu không biết ở cùng anh nói cái gì, thần sắc anh như cũ ôn ôn nhàn nhạt, nhưng ngẫu nhiên lại gật đầu, xem như đáp lại.

Thật là một bức tranh tuyệt mỹ. Tuấn nam mỹ nữ, rất xứng đôi.

Hạ Thiên Tinh ngượng ngùng thu hồi tầm mắt, khom người đi ra ngoài, chuẩn bị đem cửa sổ đóng lại. Đó không phải thế giới của cô, cô không cần quan tâm đến, chỉ cần sống tốt là được rồi.






"Ây, cô ấy là ai?"

Cửa sổ đóng lại được một nữa, dưới lầu, thanh âm trẻ trung của cô gái đột nhiên vang lên.

Trong lòng Hạ Thiên Tinh ' lộp bộp ' một tiếng, theo bản năng cúi đầu đi xuống xem.

Không nghĩ tới, giờ phút này tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn cô. Cô gái trẻ vẻ mặt tìm kiếm, ánh mắt anh cũng nặng nề nhìn chằm chằm cô. Lại xem quản gia ở một bên, đang không ngừng lau mồ hôi lạnh.

Hạ Thiên Tinh cũng không nghĩ tới mình ở trên lầu nhìn thôi cũng vị phát hiện, đúng là nằm không trúng đạn, trong lòng có một chút hoảng loạn, nhưng nhanh chóng khôi phục trấn định, hơi hơi mỉm cười, không nhanh không chậm đem cửa sổ đóng lại.

Dưới lầu, Tống tiểu thư trong lòng tò mò về cô gái xuất hiện ở phủ tổng thống. Nhưng mà, anh không đề cập tới, cô cũng không dám hỏi nhiều. Đi vào cửa trước, không khỏi nhìn nhiều lần cửa sổ kia.

Chẳng lẽ, tổng thống đại nhân đã có người trong lòng?

Cô ghé mắt, lặng yên nhìn lén tròng trắng anh, nhưng là trên mặt anh trước sau bình tĩnh như nước, nhìn không ra manh mối gì.

............

Trên lầu.

Không chờ Thiên Tinh ấn chuông, người hầu đã vội vàng chạy đi lên.

"Hạ tiểu thư, cô không nên xuất hiện ở cửa sổ. Vạn nhất Tống tiểu thư có điều gì hiểu lầm, sự tình liền không ổn."

"Sorry, là lỗi của tôi. Bất quá, cô chạy nhanh lấy bộ quần áo người hầu cho tôi thay đi!"

"A?"

"Đừng nhìn nữa!"

Hạ Thiên Tinh thúc giục một tiếng, đối phương cũng không dám lại chậm trễ, vội vàng đi lấy áo quần người hầu lên.

Hạ Thiên Tinh lưu loát cởi quần áo của mình, thay nhanh trang phục người hầu.

"Hạ tiểu thư, cô đây là......?"

Đối phương vừa thấy cô trang điểm, vẫn là kinh ngạc cực điểm. Cô tuy rằng không có khả năng sẽ là tổng thống phu nhân, nhưng dù sao cũng là mẹ ruột của tiểu thếu gia, ai dám sai cô là người hầu chứ?

"Trước tiên làm Tống tiểu thư khỏi nghi ngờ đã, miễn tạo thành ảnh hưởng không tốt." Hạ Thiên Tinh giải thích.

Trước mắt cũng cũng chỉ có nói chính mình là người hầu của phủ tổng thống, mới có thể không bị nghi ngờ.

Người hầu cũng không hề nói cái gì.

Bên này, cửa phòng khách đóng chặt. Lãnh Phê cùng vài tên hộ vệ đều ở cửa.

Hạ Thiên Tinh xuống lầu, ánh mắt anh ta từ trên người cô vội vàng xẹt qua, tiện đà, tạm dừng, lại nhìn kỹ lần nữa, mới giác phát hiện là cô.

"Hạ tiểu thư, đây là......"

"Hơ! Đừng gọi tôi là Hạ tiểu thư." Hạ Thiên Tinh nhìn phòng tiếp khách.

Lúc này, người hầu vừa lúc bưng cà phê cùng điểm tâm tới. Quản gia tiếp nhận, nói với cô: "Hạ tiểu thư, thực xin lỗi, chỉ có thể phiền cô."

Hạ Thiên Tinh hiểu ý quản gia. Chính là muốn cho Tống tiểu thư biết cô là người hầu của phủ tổng thống. Hạ Thiên Tinh cũng đang có ý này.

Gật đầu, bưng trà bánh đi vào.

Cửa mới đẩy ra một chút, liền nghe được âm thanh Tống tiểu thư cười duyên từ bên trong truyền đến, "Khi còn nhỏ cùng anh chơi cờ anh đều sẽ nhường tôi, hiện tại anh sẽ nhường tôi."

"Không nghĩ tới Tống tiểu thư còn nhớ rõ việc nhỏ này."

"Tổng thống tiên sinh, chắc không phải mình tôi nhớ chứ."

Anh hơi hơi gật đầu, ánh mắt từ trên đầu cô gái xẹt qua, đưa cô kẹp tóc kim cương cô cũng không có đeo.

"Lễ vật của tôi, cô không thích?" Anh hỏi, ngón cái nhẹ nhàng chậm chạp vuốt ve quân cờ thủy tinh trong tay.

"Thích, thích vô cùng. Mẹ tôi đều khen tổng thống tiên sinh ánh mắt thực tốt. Bất quá...... Tôi đều không mang được. Tôi sợ không cẩn thận rớt nơi nào thì không tìm về được."

Anh điền đạm cười, "Cô thích là được rồi, rớt chúng ta lại mua."

Tống tiểu thư tâm tình cực tốt, thanh âm cũng càng thêm ngọt, " không giống nhau. Đó là tổng thống tiên sinh tặng tôi, ý nghĩa bất đồng."

Hạ Thiên Tinh đứng ở cửa, nghe hai người anh một câu tôi một câu, bỗng nhiên cảm thấy mình xuất hiện hơi dư thừa.

Tống tiểu thư lời nói hay thần thái, nhìn anh với ánh mắt sùng bái cùng hâm mộ. Mà anh đối với cô ta cũng là ôn nhu khó có được, không giống như đối với mình lãnh đạm.

Nghĩ vậy, Hạ Thiên Tinh lại ảo não đấm đầu mình.

Nghĩ cái gì vậy? Tổng thống cùng tổng thống phu nhân tương lai đang trò chuyện, sao tự nhiên lại nghĩ đến mình?

Cô là người bình thường, xứng sao?

Lắc lắc đầu, đem ý tưởng điên khùng đó ném ra. Mới bưng điểm tâm đi qua.

Bọn họ lại hạ cờ, thủy tinh quân cờ ngọc thạch bàn cờ, một người chiếm cứ một phương. Hạ Thiên Tinh cũng không quấy rầy, chỉ là đem điểm tâm yên lặng để ở một bên.

"Ai! Cô từ từ!" Xoay người chuẩn bị đi ra ngoài, thì bị Tống tiểu thư kia gọi lại, "Cô có phải là cô gái vừa rồi ở trên lầu không?"

Anh nâng mắt, nhìn thấy là cô, con ngươi thâm trầm đôi chút.

Cô mặc người hầu phục, cụp mi rũ mắt, nhưng thật sự là khó nhận ra.

"Đúng rồi Tống tiểu thư. Bởi vì quản gia nói trời sắp mưa, cho nên, tôi mới vừa lên lầu đóng cửa sổ." Hạ Thiên Tinh giải thích.

"Cô ...... Là người hầu?" Tống tiểu thư kia đánh giá cô một vòng, mắt có chút hoài nghi.

"Vâng "

"Như vậy đi, cô ở lưu lại giúp ta lột cua đi." Tống tiểu thư liếc mắt con cua bự vừa mới bưng lên. Tống tiểu thư thích ăn cua, trong phòng bếp sớm liền chuẩn bị.

Ách?

Hạ Thiên Tinh sửng sốt một chút. Cô thật đúng là đem chính mình thành người hầu để người khác sai?

Cô liếc mắt nhìn vị Tống tiểu thư kia một cái, vốn là không muốn làm.

Nhưng mà, nghĩ đi nghĩ lại, nơi này tốt xấu gì cũng là phủ tổng thống, cô còn muốn ở lại với con mình thêm ít thời gian nữa. Nếu là chọc Tống tiểu thư liền bị đuổi đi.

Lột thì lột, sợ gì chứ!

Cầm công cụ lột cua, lui qua một bên xử lý xác cua. Có công cụ ở trên tay, thật ra rất nhẹ nhàng.

Không nghĩ tới vị Tống tiểu thư kia lại bỗng nhiên xoay qua mặt qua nói: "Cô lột tay không đi, không cần dùng công cụ. Gõ gõ đánh đánh, ảnh hưởng tôi với tổng thống tiên sinh chơi cờ."

Ách? Tay không?

Làm sao chứ? một con cua lớn như vậy, tay không lột, không phải định làm khó cô sao?

Đáy lòng Hạ Thiên Tinh không vui nói thầm, nhìn tổng thống tiên sinh liếc mắt một cái, khẽ cắn môi, tay không thì tay không. so với bị đuổi đi muốn thế nào thì thế đó.

Lột đến đầy đầu là vỏ cua, thật vất vả lột một đĩa nhỏ.

"A......" Cô đang tay không bẻ càng cua tiếp theo, càng sắc nhọn xác chợt đâm vào ngón tay.

Cô đau đến thở nhẹ một tiếng, ngón tay lập tức chảy máu ra.

Bên này, anh dừng động tác, lông mày lạnh lùng nhăn lại, tầm mắt đã phóng về phía cô. Trầm giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

"A, không có việc gì, không có việc gì......" Hạ Thiên Tinh lắc đầu, bỏ tay chảy máu phía sau lưng. Vừa rồi tiếng cô la rất nhỏ, tựa như thở dài giống nhau.

Không nghĩ tới anh vậy mà cũng nghe được.

Bất quá, lông mày nhăn như vậy, là đang trách cô không nên quấy rầy bọn họ sao?

   Chương 18: Không Cần Tự Mình Đa Tình

Một bên Tống tiểu thư bất động thanh sắc nhìn tổng thống đại nhân đang nhìn cô, quân cờ trong tay hơi nắm chặt.

Con gái thật sự mẫn cảm.

"Thật sự không có việc gì sao?" cô ta hỏi Hạ Thiên Tinh.

"Ân, không có việc gì."






"Vậy cô tiếp tục đi. Tổng thống tiên sinh, chúng ta cũng tiếp tục đi." Tống Duy Nhất hướng Bạch Dạ Kình nói, thanh âm vô cùng ngọt.

Hạ Thiên Tinh lẳng lặng liếc mắt nhìn Bạch Dạ Kình một cái, ánh mắt anh âm trầm bí hiểm, lông mày hơi nhíu lại, tựa hồ là không vui.

Xem ra, là cô lỗ mãng chọc anh giận rồi! Bất quá, này cũng không phải lỗi của cô a? Trừ Đại Bạch, cô ngày thường cũng sẽ không tùy tiện lột cua cho người khác! Nếu không phải vì ý tưởng vĩ đại là ở chung với Đại Bạch, cô cũng sẽ không quan tâm Tống tiểu thư là ai.

Ngón tay cô đau quá.

Xử lý xác cua đối với cô bây giờ mà nói, càng trở khó khăn.

Bạch Dạ Kình hơi cau mày, liền nhìn đến cô đến bộ dạng buồn rầu ai oán.

Ánh mắt trầm xuống, buông quân cờ trong tay, hướng phía Hạ Thiên Tinh đi qua.

Hạ Thiên Tinh chuyên tâm xử lý xác cua, chỉ cảm thấy một thân ảnh màu đen bao phủ xuống dưới, bỗng dưng ngẩng đầu, Bạch Dạ Kình thân hình cao lớn đã đứng yên ở trước mặt cô, như một tòa vĩ ngạn núi lớn.

"Tay, đưa tôi xem."

Hạ Thiên Tinh ngạc nhiên ngốc ở kia, có chút xuất thần. Anh tựa hồ không kiên nhẫn, liếc nhìn cô một cái, mặt vô cảm đem tay cô trực tiếp kéo qua.

Ngón tay bị anh đụng tới, Hạ Thiên Tinh mới đột nhiên hoàn hồn. Đầu ngón tay run lên, tim cô cũng rung lên theo.

"Không có việc gì."cô có chút khẩn trương, lông mi run lên như cánh bướm, thanh âm càng nhẹ hơn, "Chỉ là cắt qua một chút mà thôi......"

"Chân tay vụng về." So với cô đang khẩn trương, Bạch Dạ Kình bộ dạng hết sức tự nhiên.

Trong giọng nói tuy là trách cứ, nhưng xem ánh mắt của anh lại tựa hồ không có trách cô.

Ngón tay trắng như tuyết kia, lúc này còn đang chảy máu, có chút chói mắt. Anh phân phó: "Đi ra ngoài tìm bác sĩ xử lý miệng vết thương một chút. Tống tiểu thư thích cua, nói quản gia lại phái người khác vào."

Cho nên nói...... Không cần cô lột nữa?

Hạ Thiên Tinh đáy lòng vừa mới u oán trở thành hư không, nhẹ nhàng ' ừ ' một tiếng, không dấu vết lấy tay từ tay anh kéo về. Thật lâu sau, đầu ngón tay phảng phất còn nhiệt độ của anh, chậm chạp không tiêu tan.

Nhiệt độ kia, vẫn luôn từ đầu ngón tay, truyền lại đến ngực, vào tâm tư cô ......

Cô hơi hơi gật đầu, cùng Tống Duy Nhất chào hỏi, liền đi ra ngoài.

Tống Duy Nhất nhìn chằm chằm Hạ Thiên Tinh, hồi lâu đều chưa rời đi.

Cô gái này, có thật chỉ là người hầu? Vì sao, cô cảm thấy tổng thống tiên sinh đối với cô ấy tựa hồ đặc biệt quan tâm?

........................

Hạ Thiên Tinh đi ra ngoài, một lòng còn ở ' bang bang ——' nhảy loạn.

Nhìn chằm chằm vết thương trên tay, nhìn một hồi lâu, bỗng nhiên cảm thấy kia miệng vết thương cũng không đau lắm.

Bất quá......

Vừa mới tổng thống tiên sinh ở trước mặt tổng thống phu nhân làm trò, là quan tâm sao?

Tiếp theo nháy mắt, lại ngượng ngùng bĩu môi, cảm thấy cô tự mình đa tình.

Anh sao có thể quan tâm cô chứ? Hơn phân nửa đều là anh bị thói ở sạch quấy phá! Ngón tay cô dính máu, lại lột cua, hẳn là anh ăn không vào.

Hạ Thiên Tinh cảm thấy lý do này mới là lý do chân chính.

"Hạ tiểu thư, vết thương của cô?" Lãnh Phi nhanh mắt, liếc mắt một cái liền nhìn đến ngón tay bị thương của cô.

"Nga, không có việc gì." Cô cười cười, lắc đầu.Quản gia thủ thế, khách khí nói: "Hạ tiểu thư, xin theo tôi đi bên này, để bác sĩ giúp cô xử lý một chút miệng vết thương."

Hạ Thiên Tinh gật đầu, vừa đi vừa cùng lão quản gia nói: "Ngài lại phái người khác vào hầu hạ đi, tôi chân tay vụng về, xử lý không tốt."

"Thật là ủy khuất cho cô rồi."

" Có gì ủy khuất đâu! Một người là tổng thống, một người là tổng thống phu nhân tương lai, tôi có thể giúp đỡ vội là không thể tốt hơn."

Quản gia cười nhìn cô sau một lúc lâu, mới vui mừng nói: "Cô như vậy cũng tốt, chứng minh ngài ấy ánh mắt cực tốt, lúc trước tuyển người cũng không chọn sai."

Cô biết rỏ ý quản gia, ngoắc ngoắc khóe môi, "Ông yên tâm, tôi sẽ không bởi vì con trai mà không biết trời cao đất dày cho rằng chính mình có thể cùng anh ta có thể. Tôi rất rõ ràng hai chúng tôi thân phận cách xa."

"Thực xin lỗi, Hạ tiểu thư, cô đừng oán tôi lắm miệng, tôi cũng là muốn tốt cho tôi."

Hạ Thiên Tinh không nói tiếp. Cô biết, quản gia nói không sai, cô nên tâm như nước lặng, không nên có ham vọng.

............

Cả buổi chiều, Hạ Thiên Tinh đều ở trên lầu, không có xuống dưới. Cô đứng ở cửa sổ, có thể nhìn đến Bạch Dạ Kình vẫn luôn ở cùng Tống Duy Nhất.

Đầu tiên là đưa cô ta tham quan toàn bộ tổng thống phủ lại mang cô ta đi rượu trang. Rồi sau đó, là ở sân bóng đánh golf.

Hai người ở chung rất tốt. Chỉ sợ nhìn xa xa, đều cảm thấy đó là một bức rất tranh mỹ lệ.

Hạ Thiên Tinh nhìn nhìn, trong lòng không khỏi có chút xúc động. Về sau trong nhà này sẽ có mẹ kế, Đại Bạch có thể hay không chịu ủy khuất? Mà cô...... Lúc nào cũng có thể bị đuổi đi!

Cơm chiều xong, Bạch Dạ Kình tiễn Tống tiểu thư rời đi, ngay sau đó, tài xế cũng chở Đại Bạch đã trở về.

Hạ Bại Bạch vừa vào cửa liền sinh hờn dỗi, ai nói lời nào cũng không để ý tới. Trực tiếp đem chính mình nhốt trong phòng, không chịu ra ngoài.

Hạ Thiên Tinh đối với nó cũng không có cách gì, chỉ phải từ nó. Tắm rửa xong mới từ trong phòng tắm ra, sấy tóc, cửa phòng bị người gõ hai cái, liền bị đẩy ra.

Cô vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Bạch Dạ Kình ở cửa đứng, vội đóng lại máy sấy, đứng lên, "Tổng thống tiên sinh."

"Cô không đi xem nó sao?" Bạch Dạ Kình hỏi.

"Có qua. Nhưng là, tính tình nó quật cường, ai khuyên đều không được."

Bạch Dạ Kình mi vừa nhíu, liếc mắt nhìn cô một cái, "Tính tình này giống cô?"

Hạ Thiên Tinh ủy khuất thật sự, coi bĩu môi, "Tôi cũng không quật cường như nó."

Bạch Dạ Kình liếc mắt nhìn cô một cái, "Quật không quật còn chờ khảo chứng, nhưng là liệt là nhất định."

Hạ Thiên Tinh khổ sở. Người này quả nhiên còn nhớ cô cắn anh hai cái.

" Đi, cùng đi xem nó thế nào." Bạch Dạ Kình nói.

"Đi ngay." tóc cô còn có chút ướt dầm dề, giờ phút này cũng đành phải vậy, chỉ ngồi ở gương trang điểm tùy ý chải vuốt qua.

Bạch Dạ Kình đứng ở cửa chờ. Ánh mắt liền không tự chủ được ngừng ở trên người cô.

Áo ngủ co tương đối bảo thủ, váy tơ tằm, quá đầu gối. Thoạt nhìn có chút tiểu thư điềm tĩnh.

Hai chân lộ ra, trắng nõn như tuyết, chọc người thèm nhỏ dãi. Còn có chút ướt át đuôi tóc rũ trên vai, nhẹ nhàng như nước lại không mất gợi cảm.

Ánh mắt Bạch Dạ Kình thâm trầm, đáy mắt thêm mấy phần nhiệt độ.

Hạ Thiên Tinh vừa lúc đứng dậy, quay mặt đi tới.

Ánh mắt anh còn không kịp dời đi, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt anh nóng rựt. Cô ngẩn ra, tim đập lỡ một nhịp, lập tức mặt liền đỏ.

"Tôi ...... Có phải hay không không đúng chỗ nào?" cô khẩn trương hỏi.

"Không có." anh lắc đầu. Ánh mắt lúc này mới chậm rãi dời đi, như vừa rồi chưa có chuyện gì, như là tùy ý nói: "Tay thế nào?"

"Xử lý một chút, hiện tại đã sớm không đau."

"ừ." anh gật đầu.

Hạ Thiên Tinh từ trong phòng đi ra, cùng anh sóng vai đi ở phía bên phải anh.    Chương 19: Ngủ Cùng Con Trai
Hạ Thiên Tinh từ trong phòng đi ra, đi ở bên phải song song với anh. Anh cao 188cm, đặc biệt cao lớn, khiến bóng dáng cô càng thêm nhỏ bé.

Hai người như vậy sóng vai đi tới, cô có thể ngửi được mùi hương thơm ngát trên người anh.

Cũng rất giống 5 năm trước khi họ ở bên nhau......

Hạ Thiên Tinh cảm thấy mình rất kỳ quái. Đã từng hận thấu xương cái người 5 năm trước khiến mình mang thai này, thậm chí nghĩ tới vô số lần phương pháp tra tấn để trả thù anh, nhưng hôm nay......






Lại càng ngày càng cảm thấy, người đàn ông này, cũng không quá khiến người ta chán ghét như mình tưởng tượng...

Hai người, cũng không nói chuyện cùng nhau. Vào phòng của con trai, Hạ Đại Bạch ngồi xếp bằng ngồi ở giường đùa nghịch môn hình phi cơ.

Mô hình phi cơ là Lãnh Phê đưa cho cậu, cũng sắp bị phá hủy tan nát.

Bố mẹ tiến vào, cậu cũng không ngẩng đầu, tiếp tục chơi.

Bạch Dạ Kình trầm mặc ngồi xuống cạnh câu. Lúc ở trước mặt cậu bé ra vẻ buồn rầu, anh sẽ đúng lúc đệ thượng một khối, trường chỉ tùy ý một chút, vật nhỏ liền đã hiểu.

Quay đầu hỏi anh, "Ba cũng biết sao?"

"Một chút." Trên thực tế, anh từ nhỏ đã chịu các phương diện huấn luyện. "Đây chỉ là môn hình, về sau, ba có thể chỉ cho con cách lắp ráp súng ống hoặc là một số vũ khí. Có hứng thú không?"

Súng ống, vũ khí?

Hạ Thiên Tinh ở một bên lập tức nói tiếp, "Không nên không nên, quá nguy hiểm."

"Con thích! Ba, vậy khi nào có thể dạy con?"Con mắt to tròn trong sáng, đen bóng của Đại Bạch ngước lên nhìn người kia. Vừa mới còn sinh khí, lúc này lập tức liền biến mất.

"Chờ con chơi xong cái này, lúc nào cũng đều được." Bạch Dạ Kình ôm cậu đặt trên đùi mình.

"Cái này rất đơn giản, con chơi xong rồi. Nếu không, ngày mai người dạy con?" Hạ Đại Bạch nóng lòng muốn thử.

"Không được. Lúc nào cũng đều không được" Hạ Thiên Tinh lo lắng, lại lần nữa chen vào nói.

"Được, ngày mai dạy con." Bạch Dạ Kình lại xoa xoa đầu nhỏ, nói.

"Ba ba tuyệt nhất!" Hạ Đại Bạch kích động ở trước mặt hắn kêu' ba ' một tiếng.

Gương mặt lãnh khốc bây giờ lại nhàn nhạt ý cười.

"......" Hạ Thiên Tinh ngồi ở một bên, có chút oán giận nhìn hai cha con này.

Cô là cái gì đây? Bị bọn họ lơ đẹp luôn rồi.

Hiện tại đã như vậy, về sau, chờ Tống tiểu thư gả cho anh, sẽ là bộ dáng gì?

Đến lúc đó, ba người bọn họ mới chân chính là người một nhà, còn chính mình......

Nghĩ vậy, Hạ Thiên Tinh tâm tình lập tức trùng xuống. Cô đơn nhìn hai cha con kia đang vô cùng vui vẻ, đứng dậy chuẩn bị yên lặng đi ra ngoài.

"Mẹ!"

Đại Bạch đột nhiên gọi cô.

Cô quay đầu lại.

"Ba đã đáp ứng con, đêm nay cùng con ngủ." Đứa trẻ mang vẻ mặt vui vẻ.

"Phải không?" Hạ Thiên Tinh nhìn chằm chằm Bạch Dạ Kình. Hai người bọn họ cũng thật sự muốn bồi dưỡng tình cảm một chút.

"Vậy mẹ cũng phải đáp ứng con, đêm nay cũng cùng Đại Bạch ngủ." Hạ Đại Bạch bỗng nhiên đưa ra thỉnh cầu.

Hạ Thiên Tinh sửng sốt, "Như vậy sao được? Giường rất nhỏ a."

Sô pha cũng không có.

Hạ Đại Bạch khuôn mặt nhỏ hết nhìn ba rồi lại nhìn mẹ "Nhà người khác con cái đều là được ngủ cùng ba mẹ, chỉ có Đại Bạch đáng thương nhất, có mẹ liền không có ba, có ba liền không có mẹ. Hơn nữa......"

Nói đến này, cái mũi nhỏ đáng thương hít hít, khóc nức nở, "Ba về sau nếu là cưới người khác, các người liền càng không thể cùng nhau ngủ với Đại Bạch."

Hạ Thiên Tinh bị cậu nhóc kia vừa kéo vừa nói, làm cho tâm tình rối thành một đoàn.

Nhiều năm như vậy, bọn họ đã thiếu bảo bối rối này rất nhiều......

Nhưng cô lại không thể tùy tiện gật đầu. Cô cùng anh...... Như thế nào có thể cùng ngủ một giường?

Cô hướng anh thỉnh cầu trợ cấp giúp tới hướng tổng thống đại nhân, cho rằng anh nhất định sẽ nhẫn tâm cự tuyệt con trai. Kết quả, lại liếc nhìn cô một cái, nói: "Đáp ứng đi."

"A?"

Hạ Thiên Tinh cảm thấy chính mình có phải nghe lầm hay không, nhìn chằm chằm người kia.

Anh đem Hạ Đại Bạch từ trên đùi đặt xuống dưới, đứng dậy, nhàn nhạt dặn dò: "Hai người ngủ trước đi, tôi tắm rửa một cái lại qua đây."

"......" Hạ Thiên Tinh lại lần nữa choáng váng.

Người đàn ông cất bước đi ra ngoài, cô theo sau, hạ giọng: "Tổng thống tiên sinh, anh như thế nào có thể......"

"Trước kia cũng ngủ cùng, không phải sao?" Anh xoay người liếc nhìn cô một cái, thần sắc thản nhiên, "Bình tĩnh một chút."

"......"

Chờ đến người kia đã đi rồi, cô bị bảo bối lôi kéo nằm trên giường, trong đầu cô có chút thiếu dưỡng.

Gia hỏa này, như thế nào có thể đem "trước kia cũng ngủ qua" năm chữ này nói được đúng lý hợp tình như vậy?!

Cư nhiên còn có thể khuyên cô bình tĩnh! Sao có thể bình tĩnh được?

Cô hy vọng anh vừa mới nói "tối nay lại qua đây" chỉ nhằm trốn tránh. Tốt nhất là một đi không trở lại.

Nếu không, cô suốt một suốt đêm này đều đừng hy vọng có thể ngủ được.

"Đại bảo, mặt mẹ rất đỏ nha" Thân hình Đại Bạch mềm như bông ghé vào trên người cô, ngón tay chọc vào khuôn mặt nóng hầm hập của cô.

"Có sao?" Hạ Thiên Tinh quẫn bách sờ sờ mặt chính mình, không chịu thừa nhận, "Không phải đỏ, là nóng."

"Ơ, trước kia mẹ cùng ba ba đã sớm ngủ qua. Sao không thể ngủ cùng nữa?"

"......" Hạ Thiên Tinh khóc không ra nước mắt. Ai nói không thể ngủ cùng chứ? Còn không phải vì anh mới có thể mang thai sao?

"Con không hiểu đâu."

"Đại bảo, có phải hai người cùng ngủ sẽ lại có em bé không?" Hạ Đại Bạch nhìn cô.

"A?"

"Đêm nay mẹ cùng ba ngủ, cùng nhau sinh ra một BABY khác được không? Chỉ cần hai người lại có BABY, ba liền sẽ không cưới người khác."

Ngủ để sinh BABY?

Hạ Thiên Tinh khóe môi giật giật. Loại suy nghĩ hại não này mà nó cũng nghĩ ra.

"BABY cũng không phải là nói ngủ là có thể ngủ mà có."

"Kia còn nên làm cái gì?" Đại Bạch tò mò mắt to chớp chớp nhìn cô. Rõ ràng trước kia cô giáo ở nhà trẻ liền nói cho cậu, không thể cùng tiểu cô nương tùy tiện, sẽ ngủ ra BABY.

"Hai người thường xuyên ở bên nhau thảo luận loại vấn đề này sao?"

Một tràng thanh âm mát lạnh vang lên, bỗng nhiên xen vào hai mẹ con nói chuyện. Bạch Dạ Kình mặc áo ngủ màu đen, nghiêng ở cửa, dù bận vẫn ung dung liếc bọn họ.

Hạ Thiên Tinh cứng người. Lập tức muốn tìm cái động đem chính mình chôn.

Vừa cùng con trai nói chuyện, có phải tất cả anh đều nghe thấy được? Có phải sẽ cho rằng, cô cũng nghĩ cùng anh ngủ, BABY sẽ xuất hiện đi?

"Ba ba!"

Đại bạch gọi một tiếng, rồi sau đó vẫy vẫy tay, "Mau tới đây ngủ! Ba ngủ bên phải, Đại Bảo ngủ ở giữa, mẹ ngủ bên trái

Vừa nói, Đại Bạch vừa lăn đến giữa giường    Chương 20: Ngủ Cùng Con Trai (2)
Trên giường, bất quá chỉ có 1m rưỡi

Lúc đầu, cô cùng Đại Bạch nằm chỗ kia rất rộng.

Bạch Dạ kình nằm xuống, vị trí đó bị lõm xuống, hô hấp của cô lập tức liền ngừng lại, toàn thân đều cương lên như cục đá.

Anh mới vừa tắm rửa xong, trên người còn có mùi thơm

Vẫn là vị bạc hà ấy.







Hạ Thiên Tinh nằm thẳng, anh lại muốn nghiêng người, nên phải nằm sát lại.

Cho nên...... Thế cho nên, vành tai cô dán ở trên ngực người đàn ông kia. Hai người, xưa nay chưa từng gần, tim anh đập trầm ổn, cô nghe được rõ ràng.

Chính mình ' phanh phanh phanh ——'tim đập loạn vô cùng, chỉ sợ anh cũng nghe rõ ràng.

"Mẹ còn không có nói cho con, trừ ngủ chung, còn muốn làm cái gì mới có thể sinh ra bảo bảo?" Đại bạch còn ở tò mò hỏi.

Hạ Thiên Tinh muốn trực tiếp đem thằng nhóc này ném đi.

"Mẹ không biết, đừng hỏi mẹ."

"Mẹ sao có thể không biết, mẹ cùng ba sinh ra con." Hạ Đại bạch lông mày nhăn thành một đoàn, hiển nhiên thực không thích thái độ của mẹ

"...... Vậy con hỏi ba đi." Hạ Thiên Tinh lẩm bẩm xong, hơi hơi liếc mắt nhìn người bên cạnh một cái.

Chỉ thấy anh nghiêng người ngủ, khuỷu tay gối lên sau đầu. Từ góc độ của cô, chỉ có thể nhìn đến cằm đẹp cùng với... hầu kết gợi cảm của người đàn ông......

Thượng đế không công bằng. Chẳng những cho người này quyền lợi vô cùng, còn ban cho anh dung nhan hoàn mỹ tuyệt sắc.

Làm như cảm giác được cô nhìn mình chăm chú, liền động hạ thân, rũ mắt, liền nhìn vào mắt cô.

Ánh mắt hắn ý vị thâm trường, "Cô thật muốn tôi nói cho nó?"

Ách?

Khuôn mặt Hạ Thiên Tinh như bị thiêu cháy, người này sao lại hỏi mình?

Cô ho nhẹ một tiếng, giả vờ bình tĩnh, "Tùy, anh muốn nói liền nói đi. Dù sao tôi cái gì cũng không biết."

"Thật không biết hay là giả vờ không biết?"

Thanh âm có chút nhẹ, hơi thở nóng rực giống như lông chim phất qua bên tai cô.

Ban đêm như vậy, khoảng cách này, toàn bộ bầu không khí trở nên vô cùng ái muội.

Hạ Thiên Tinh lông mi run run, không hề phản ứng

"Ba, vậy người nói cho con đi." Hạ Đại Bạch đem ánh mắt tò mò hướng người nào đó.

Hạ Thiên Tinh cảm thấy anh hẳn là cũng sẽ nói dối, kết quả, không nghĩ tới anh cư nhiên chính thức nói: "Cứ như vậy ngủ chung còn chưa đủ."

"Vậy như thế nào?"

"Hai người cùng ngủ, mới có khả năng ngủ ra BABY."

"......"

Hạ Thiên Tinh đã hoàn toàn hỗn độn. Này...... Có tính là phổ cập tính giáo dục cho trẻ con chứ? Có phải sớm quá không?

"Là ba cùng mẹ sao?" Hạ Đại Bạch mắt to lộc cộc xoay lại, giây tiếp theo, hai tay đem mặt mình che lại, chui vào trong chăn. Rồi sau đó, trong chăn truyền đến thanh âm rầu rĩ "Các người coi như Đại Bạch không tồn tại nga ~ nhanh ngủ ra bảo bảo đến đây đi!"

Hạ Thiên Tinh mất tự nhiên, giả bộ ngủ.

Tóm lại, đêm nay bị tiểu gia hỏa này hù chết.

..................

Có người đàn ông này nằm bên người, Hạ Thiên Tinh vốn tưởng chính mình nhất định sẽ ngủ không được. Chính là, cơn buồn ngủ thực mau liền tới.

Ngủ đến nửa đêm, mơ mơ màng màng, sớm đã đã quên đang ngủ ở đâu.

Toàn thân chạm vào thân thể người đàn ông, tưởng con trai chính mình, ngây thơ cười, duỗi tay ôm lấy.

Khuôn mặt nhỏ cùng ' đại bạch ' làm nũng.

Bạch Dạ Kình giấc ngủ vốn là không tốt, bị một cái ôm, lập tức cảnh giác thanh tỉnh.

Rũ mắt, ánh mắt tối đi chút.

Cô ngủ thật trầm, gương mặt ngây thơ, có chút tính trẻ con. Rất khó tưởng tượng, phụ nữ như vậy, đã là mẹ của một đứa con bốn tuổi.

Cô lại hướng trong lòng ngực anh cọ cọ, Bạch Dạ Kình hô hấp buộc chặt, nhíu mi, "Hạ Thiên Tinh?"

Gọi cô một tiếng, tay nhẹ nhàng đặt ở trên vai cô. Áo ngủ rớt xuống chút, khung xương quai xanh của cô tinh tế, gầy đến một tay có thể ôm hết.

"Hư, Đại Bạch, lạnh......" Cô nhắm hai mắt lẩm bẩm, ngón tay đè ở cánh môi mềm mại của hắn.

Người phụ nữ này, cư nhiên đem anh trở thành một đứa trẻ?

Quả thực kỳ cục.

Trường chỉ không khỏi chạm vào khuôn mặt nhỏ, anh hơi hơi cúi xuống, "Hạ Thiên Tinh cô biết tôi là ai không?"

"Hạ Đại Bạch......" Hạ Thiên Tinh cười ngây ngô, bỗng nhiên lại gần, ở trên môi anh hôn một cái.

Môi kia mềm như bông lại ướt nóng, làm Bạch Dạ Kình cả người chấn động.

Chỉ cảm thấy như là điện lưu từ trên môi thoáng quá, chỉ một giây đồng hồ, liền xẹt qua toàn thân.

Hô hấp lập tức liền trầm xuống, ánh mắt thật sâu nhìn chằm chằm người gây chuyện xấu lại còn vẻ mặt vô tội tiếp tục ngủ, một tay nắm cằm cô, một tay ở éo gầy của cô, đem cô kéo lại gần chính mình.

"Cô lại một lần thử xem!"

Thấp giọng cảnh cáo. Tiếng nói, ám ảnh mà gợi cảm, bao hàm nguyên tử hiểm trí mạng.

"Đại bạch, con thật không ngoan......" Hạ Thiên Tinh lẩm bẩm một tiếng, lại đi lên, cánh môi mềm mại nhẹ dán sát vào môi người đàn ông.

Cùng cái hôn vừa rồi rất giống nhau, hôn xọng liền muốn trở mình, nhưng mới có động một chút, môi dưới lại chợt bị cắn một phát.

Đau......

Cô nhíu mày, kinh ngạc, liền tỉnh.

Còn tưởng rằng là Đại Bạch nghịch ngợm, chính là, vừa mở mắt, lại thấy người đàn ông ngũ quan lạnh lùng trước mắt, cô vốn buồn ngủ lập tức bị dọa đến vô tung vô ảnh, nháy mắt liền tỉnh.

Không phải Đại Bạch, mà là...... ba của Đại Bạch!

Cho nên nói......

Cô vừa mới mơ mơ màng màng hôn hai lên hai lần, cũng là trước mặt vị này...... Tổng thống tiên sinh?

Hạ Thiên Tinh đáy lòng kêu rên một tiếng, có loại cảm giác tự tát chính mình hai cái.

"Còn muốn ôm sao?" Xem bộ dáng ảo não của cô, anh rốt cuộc khàn khàn lại lần nữa mở miệng.

"Tôi...... Tôi không phải cố ý......" Hạ Thiên Tinh lắp bắp giải thích.

Lúc này mới phát hiện, chính mình thế nhưng lại ôm anh.

Hơn nữa, khi hai người nói chuyện, cánh môi rất gần nhau...

Chỉ cần thoáng động một chút, đều có khả năng sẽ hôn đến môi đối phương.

Hô hấp của cô cũng căng thẳng theo, ánh mắt nâng lên, nhìn vào mắt anh. Lại vội vội vàng vàng né tránh, lại ngừng ở trên môi.

Muốn chết á!

Môi lại gợi cảm như vậy......

Hơn nữa, vừa mới mơ mơ màng màng hôn qua, tựa hồ...... Vị cũng không tệ lắm......

Chết tiệt! Cô rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì nha?!

Hạ Thiên Tinh thẹn thùng.

Buông cánh tay ra, định nói Bạch Dạ Kình bỏ cánh tay to lớn kia xuống. Chính là, giây tiếp theo......

Hai tay anh chợt căng thẳng, môi anh bỗng nhiên liền hướng môi cô hôn tới.

Thân hình mảnh mai khảnh của Hạ Thiên Tinh run lên.

"Ong ——" một thanh âm vang lên, cô chỉ cảm thấy trong đầu tức khắc trống rỗng. Cánh tay đinh đẩy người kia ra lập tức liền mềm nhũn.

Như là sức lực cả cơ thể đều bị mất sạch, đến cánh tay cũng run lẩy bẩy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro