21-25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Chương 21: Chính Là Ngoài Ý Muốn
Trừ người đàn ông trước mặt này, Hạ Thiên Tinh chưa bao giờ bị kẻ nào hôn qua. Thời điểm quen với Hứa Nham, hai người chỉ cầm tay nhau thôi cũng đã có thể mặt đỏ tai hồng.

Hơn nữa......

Kinh nghiệm hôn môi, đối với cô mà nói, cũng đã là chuyện năm năm trước.

Cho nên......

Hôn môi với cô bây giờ mà nói, hoàn toàn xa lạ.

Cô gắt gao nhắm hai mắt lại, ngay cả hô hấp cũng không dám thở mạnh. Trên chóp mũi chảy ra một tầng nhỏ nước mỏng.

Người đàn ông đột nhiên hôn càng sâu.

Hạ Thiên Tinh bị vật nóng rực kia đột nhiên tiến đến, tinh thần phục hồi lại, kinh hoảng trố mắt. Anh thế nhưng cũng không có tiến thêm một bước, chỉ hí mắt: "Còn dám xằng bậy sao?"

............

Sau một đoạn thời gian rất dài tưởng như vô tận, Hạ Thiên Tinh muốn ngất xỉu, như là cực độ thiếu dưỡng khí vậy.

Người đàn ông bên cạnh, đã muốn đứng dậy rời đi, nhưng là, cô còn cảm thấy phần nóng rực kia vẫn xoay quanh ở bên cạnh người, đốt cháy cô.

Điên rồi! Thật sự là điên rồi!

Cô tại sao lại có thể mơ hồ đến đi mức muốn thân mật hơn với anh? Hơn nữa, còn không chỉ hôn một lần! Chỉ sợ, nam anh ta muốn nghĩ mình là cố ý đi!

Ảo não.

Cô ' a ô ' một tiếng, đem gương mặt nóng bỏng vùi vào chăn trong.

Trong lúc hô hấp, lại còn có thể ngửi thấy hương vị của anh lưu lại ở chăn trong. Hạ Thiên Tinh che ngực, tâm loạn...... Lại mất khống chế......

Loại cảm giác này, thật sự quá tệ!

........................

Hôm sau.

Hạ Thiên Tinh ở trên giường mặc quần áo cho tiểu thiếu gia – con trai mình. Hạ Đại Bạch còn đang buồn ngủ, ngáp dài, hỏi: "Mẹ, ba đâu? Như thế nào con không thấy?"

"Đã sớm rời giường, con cho là ai cùng đều giống như con có thể ngủ nướng sao."

Nhắc tới anh, cô không tự chủ được nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua, giờ này nhớ tới còn cảm thấy xấu hổ.

Trong chốc lát, chính mình nên cùng anh đem sự tình giải thích rõ ràng đi?

"Vậy mẹ với ba tối hôm qua ngủ cùng con ở đây sao?" Hạ Đại Bạch nhớ tới việc này.

"Con còn dám nói! Nếu không phải con đưa ra loại chủ ý này, chúng ta cũng sẽ không......" Cô oán giận. Nhưng là, nói đến đây, bỗng dưng dừng lại.

Tiểu tử kia tựa hồ ngửi được chút khác thường, ngóc cáu đầu nhỏ, mắt to chớp nhìn cô, "Cũng sẽ không thế nào?"

"Không thế nào. Con nhanh rời giường." Hạ Thiên Tinh vỗ vỗ mông tiểu tử kia, thúc giục.

Hạ Đại Bạch mặc quần áo tử tế, xuống lầu ăn điểm tâm. Cô trở về phòng của mình rửa mặt, nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc vẫn là quyết định cùng anh đem mọi chuyện nói rõ ràng.

Về sau chính mình còn muốn ở chỗ này cùng với Đại Bạch một thời gian, hai người luôn chạm mặt nhau, không nói rõ ràng, nhiều xấu hổ!

Thời điểm cô xuống lầu, Bạch Dạ Kình vừa vặn đến đón Triêu Dương đi ra. Hạ Thiên Tinh đuổi theo tấm lưng kia: "Tổng thống tiên sinh."

Bạch Dạ Kình cước bộ một chút, trở lại, trên cao nhìn xuống nhìn cô.

囧.

Phía sau anh là mấy người Lãnh Phi, lúc này hết thảy quay đầu lại, kêu cô như thế nào không biết xấu hổ mở miệng?

Hạ Thiên Tinh đến gần anh, xấu hổ đem thanh âm đè thấp: "Tối hôm qua...... Hy vọng anh đừng hiểu lầm."

Bạch Dạ Kình mím môi, "Hiểu lầm?"

"Tôi...... Tôi tưởng là Hạ Đại Bạch, thật sự không biết là anh. Cho nên, tối hôm qua thật sự chính là cngoài ý muốn, anh nên quên đi. Miễn cho tạo thành hiểu lầm......"

Tốt lắm!

Hôn xong liền muốn anh - Bạch Dạ Kình quên, hẳn là cũng chỉ có người phụ nữ này! Bên ngoài bao nhiêu phụ nữ nằm mộng cũng muốn hôn anh?

Ánh mắt của anh trầm đi một chút, lạnh lẽo lườm cô một cái, mặt không chút thay đổi nói: "Loại việc nhỏ này, tôi sẽ không nhớ rõ."Dứt lời, không để ý tới cô, anh cũng không quay đầu lại lên xe rời đi.

Nhìn đoàn xe một chút một chút biến mất ở trong mắt, Hạ Thiên Tinh đứng ở đó, ngượng ngùng bĩu môi.

Việc nhỏ......

Quả thật.

Anh là tổng thống đại nhân, làm sao có thể đem loại "ngoài ý muốn" này để ở trong lòng?

Cho nên, cô làm sao lại cần làm điều thừa nhắc nhở giải thích?

Điều này có vẻ buồn cười!

Hạ Thiên Tinh ảo não không thôi.

Xoay người, trong đầu lại luôn là lời anh vừa mới nói "sẽ không nhớ rõ" với bộ dáng lãnh khốc, tâm tình không hiểu lập tức hạ xuống rất nhiều.

Nhưng là, chính mình không rõ bản thân hy vọng anh sẽ không nhớ rõ sao?

............

Ăn xong bữa sáng, Hạ Thiên Tinh tiếp tục vùi đầu chuẩn bị tư liệu khảo hạch.

Hạ Đại Bạch ở một bên đùa nghịch chân súng ống mà Lãnh Phi cho cậu bé một cách nồng nhiệt vui vẻ.

Anh đối với thứ này, tựa hồ cũng đặc biệt có chú ý. Ngay cả con trai mình cũng thích dùng.

Hạ Thiên Tinh đã muốn buông tha cho lời khuyên đừng đùa nghịch thứ này nữa bởi vì vô dụng.

Vào thời khắc này, điện thoại của cô, đột nhiên vang lên. Mắt nhìn trên màn ảnh lóe ra dãy số, cô buông bút, đón điện thoại di động.

"Thiên Tinh, bà nội đã đem cuộc hẹn của con sắp xếp tốt rồi." Điện báo nói là lão thái thái.

"Gì chứ?"

"Lần trước chuyện hôn nhân bà nói với con, con không để trong lòng?"

"......" Hạ Thiên Tinh thật đem chuyện này đem quên đi.

"Bà nội đem địa chỉ gửi qua cho con, con đi nhanh chút đi, đừng làm cho người ta chờ lâu lắm, biết rồi chứ?"

Bà nội của cô cũng không còn cho cô thời gian cự tuyệt, trực tiếp cúp điện thoại, mười giây sau gửi địa chỉ sang điện thoại di động của cô.

Cô nhéo mi, bắt tay vào chuẩn bị thay đồ. Hạ Đại Bạch nằm úp sấp lại đây xem, "Có chuyện gì sao?"

"Đi xem mắt."

"Đi xem mắt?"

"Con nếu không thích mẹ sẽ không đi." Hạ Thiên Tinh nhìn con mình một cái, chuẩn bị đem địa chỉ xóa đi.

"Đi, đương nhiên muốn đi." Hạ Đại Bạch bắt tay cô giành lấy địa chỉ, nhóc đi đến trên đùi Hạ Thiên Tinh, ngồi xuống. Hai tay nho nhỏ, đang cầm mặt của cô, "Mẹ, tiểu dượng muốn kết hôn với dì, cha lại có khả năng muốn kết hôn với người khác, cho nên...... mẹ cũng đi tìm người mình muốn cưới đi. Tuy rằng Đại Bạch là cảm thấy mẹ có thể gả cho con, nhưng là...... Con còn nhỏ, lão sư nói, con là con mẹ nên không thể kết hôn."

Hạ Thiên Tinh nhìn con trai mình, hốc mắt bỗng nhiên có chút đỏ lên.

Đúng vậy.

Không lâu nữa, Bạch Dạ Kình sẽ kết hôn với Tống Duy Nhất. Đến lúc đó, cô thế nhưng không thể mang con mình đu, sẽ cùng Đại Bạch của cô tách ra......

Càng nghĩ, càng cảm thấy khổ sở.

Nhưng là, lại không dám ở trước mặt đứa nhỏ này biểu lộ điều gì.

Chính là cười cười, nhéo nhéo hai má cậu bé - bản sao của Tiểu Bạch nói "Đã biết, nghe lời con. Khi mẹ tìm được người thật sự muốn gả, mẹ cho con đi làm hoa đồng nha."

"Tốt." Cậu bé một lời đáp ứng, nghĩa mỏng trời cao. Ngẫm lại, cái miệng nhỏ nhắn lại nói, "Nhưng là, người kia, nếu so với cha đẹp trai hơn à ~ cũng phải so với cha có tiền hơn~ còn phải đối tốt với mẹ nữa a."

"......" Hạ Thiên Tinh xem thường."Được rồi, đừng có nằm mộng nữa."

..................

Hạ Thiên Tinh lái xe đi đến địa chỉ chỉ định mà bà nội đưa cho cô.

Thời gian còn chưa tới, nói như vậy đối phương còn chưa có đến, cô chọn vị trí gần cửa sổ ngồi xuống. Đối với đi xem mắt, có chút không yên lòng, cô mang theo quyển sách, tùy ý nhìn qua.

Ngoài tiệm cà phê, một hàng xe chậm rãi chạy lại đây. Một chiếc xe ở giữa, cửa kính xe chậm rãi kéo xuống, nam tử trẻ tuổi khuôn mặt dễ nhìn hiện ra.

"Cô ấy chính là Hạ Thiên Tinh?"

   Chương 22: Đi Xem Mắt

Trước quán cà phê, một hàng xe từ từ đậu lại. Cửa sổ chiếc xe ở hàng giữa chậm rãi giáng xuống, xuất hiện một gương mặt đàn ông trẻ tuổi.

"Cô ấy chính là Hạ Thiên Tinh?"

Người bên cạnh vội cung kính trả lời: "Đúng vậy, nhị thiếu gia. Đối tượng xem mẳt của cô ấy đã bị chúng ta chặn lại, ngài có thể đi qua."

Đối phương gật đầu, đem kính râm gỡ xuống.

Đẩy cửa xe ra, đôi chân thon dài liền bước xuống, "Đem đỗ xe đi, các người có thể đi rồi. Thuận tiện trở về nói với anh tôi, nhiệm vụ này tôi khẳng định hoàn thành."

"Nhị thiếu gia, có cần vệ sĩ ở lại hay không......"  

Người đàn ông không kiên nhẫn xua xua tay, "Đi đi đi, đừng làm tôi ngứa mắt. Tôi lại không phải là ba hay anh trai, không đối thủ, muốn vệ sĩ làm gì?"

"Vậy được rồi."

Anh ta kiên trì, đối phương cũng cũng chỉ có thể từ bỏ.

............

Nhị thiếu gia tiến đến quán cà phê trước, đánh giá Hạ Thiên Tinh sau một lúc lâu.

Từ góc độ của anh ta, chỉ có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt của cô. Nhưng có thể nhìn ra được, ngũ quan của cô thật sự xinh đẹp. Cô đang đọc sách, nhìn tương đối nghiêm túc. Nhưng lại không giống những người bên cạnh anh ta, đều là kiểu nghiêm túc, ngoan ngoãn như học sinh.

Mặt bàn, bị gõ vang.

Hạ Thiên Tinh lúc này mới từ trong sách thoát ra, ngẩng đầu lên. Nhìn thấy người tới, nên sửng sốt một chút. Còn chưa mở miệng, đối phương đã tùy tiện ngồi xuống đối diện cô. Dùng ánh mắt đào hoa liếc mắt cô một cái, vẫy tay gọi phục vụ.

"Tiên sinh, ngài uống cái gì?"

"Cà phê đá. Cám ơn." Anh ta tươi cười, nhướng mày nhìn đối phương bằng hai mắt lộng lẫy, tình ái bắn ra bốn phía, làm khuôn mặt của nữ phục vụ trực tiếp xấu hổ đến đỏ bừng.

Người đàn ông này......

Thật sự rất đẹp.

Dáng người thon dài, nếu không 188cm, cũng ít nhất từ 185cm trở lên.

Bạch Dạ Kình là người đàn ông soái nhất mà Hạ Thiên Tinh từng gặp, nhưng mà nếu so sánh người đàn ông trước mặt này với Bạch Dạ Kình cũng hoàn toàn không kém cỏi đi nơi nào, chỉ là, Bạch Dạ Kình mang theo nét trầm ổn nội tâm, còn anh ta...... Là kiểu người bừa bãi và vài phần ăn chơi trác táng.

Bất quá, từ từ! Tại sao cô lại nghĩ tới Bạch Dạ Kình? Rõ ràng không liên quan nha!

Hạ Thiên Tinh chút ảo não, suy nghĩ lại về người đàn ông trước mặt này, tương đối hoài nghi. Anh ta là người đàn ông đã li dị theo lời bà nói sao?

"Nhìn lâu như vậy, đẹp sao?"

Đối phương nhoẻn miệng cười, đột nhiên hỏi.

Khoảng cách gần, khuôn mặt lại đẹp như vậy, làm Hạ Thiên Tinh cảm thấy có chút choáng váng. Cô khép sách lại, hỏi "Tiên sinh, anh có phải hay không đi nhầm chỗ?"

"Hạ Thiên Tinh. Đi xem mắt. Đúng không?"

"...... Là."

"Dư Trạch Nam, đối tượng xem mắt của cô." Đối phương chủ động vươn tay với cô.

Thật là người nay sao? Hạ Thiên Tinh có chút không dám tin tưởng, lúng ta lúng túng bắt tay với anh ta.

......

Ban đầu, Hạ Thiên Tinh vốn tưởng rằng đối phương sẽ là người đàn ông đã ly hôn vô cùng buồn tẻ, chính là, vừa tiếp xúc, mới phát hiện người này tuổi trẻ tinh thần phấn chấn, còn hài hước thú vị. Cái này cùng tư liệu của bà nội cung cấp khá khác biệt. Bất quá, may mắn là hoàn toàn không vượt quá kiểm soát.

Nếu không, hai người ngồi một phút đồng hồ đều cảm thấy là tra tấn.

Cùng Dư Trạch Nam ở quán cà phê ngồi suốt một buổi chiều. Hai người nói rất nhiều chuyện, Hạ Thiên Tinh phát hiện mình nói cái gì thì anh ta đều có thể tiếp nhận và trả lời rất tốt.

Một buổi trưa, sau khi hai người chìm đắm trong không khí nhẹ nhàng lại sinh động, tiện đà lại cùng nhau ăn bữa tối.

..................

Lúc này.

Bên trong phủ tổng thống.

Tổng thống tiên sinh bỗng nhiên trở về, lập tức công việc của mọi người càng lu bu lên, trong phòng bếp lập tức chuẩn bị nhiều cơm và món ăn hơn.Bạch Dạ Kình tiến tới thư phòng, lúc trở ra nhà ăn đã chuẩn bị xong. Quản gia đã chờ ở kia, bên kia, người hầu đã dắt tiểu thiếu gia ra tới.

"Ba ba." Hạ Đại Bạch chào hỏi.

Bạch Dạ Kình ôm nhóc ngồi xuống ghế, hỏi: "Có đói bụng không?"

"Còn tốt"

Anh ở vị trí ngồi hạ, cầm lấy chiếc đũa, nhìn quanh một vòng, hỏi quản gia: "Hạ tiểu thư đâu?"

"Hạ tiểu thư buổi sáng liền đi ra ngoài, mới vừa gọi điện thoại trở về, nói là cùng bạn ăn rồi, qua cơm chiều mới có thể trở về."

Anh "Ừ" một tiếng, xem như đã biết.

Hạ Đại Bạch uống xong một ngụm canh, nói tiếp: "Mẹ đi xem mắt."

"Cái gì?" anh ghé mắt, liếc liếc mắt nhìn nhóc.

"Đúng vậy, con đã cổ vũ mẹ đi xem mắt! Mẹ thích dượng nhỏ nhưng dượng lại không thích mẹ, còn muốn cưới dì nhỏ, thực thảm! Cho nên mẹ hiện tại muốn đi tìm người đàn ông khác kết hôn! Quản gia bá bá, ông nói, mẹ cháu, khẳng định sẽ tìm được người đàn ông tốt, có phải hay không?" Hạ Đại Bạch quay đầu nhìn phía quản gia.

Quản gia cười cười, "Hạ tiểu thư thông tình đạt lý, lại săn sóc thiện lương, khẳng định sẽ có người đàn ông tốt cưới cô ấy. Hơn nữa, hôm nay có thể cùng đối phương ăn cơm trưa, lại cùng nhau ăn cơm chiều, xem ra là ở chung rất vui. Nói không chừng, duyên phận này liền tới."

"Quản gia bá bá nói đúng. Về sau mẹ cháu kết hôn, nhất định cho ông kẹo mừng."

Bạch Dà Kình liếc mắt nhìn khuôn mặt tươi cười của nhóc, lại nghĩ tới khuôn mặt cô đi xem mắt, thần sắc liền lạnh chút. Môi mỏng nhàn nhạt nhấc lên, "Được rồi, ăn cơm."

Hạ Đại Bảo ' Dạ ' một tiếng, ngoan ngoãn ăn cơm. Quản gia ở một bên lặng yên quan sát thần sắc tổng thống tiên sinh khẽ biến, trong lòng có điều tưởng, lại không dám nói thêm về buổi xem mắt của Hạ Thiên Tinh.

Bạch Dà Kình vốn ăn uống không tồi, nhưng trước mắt nhìn những thứ đồ ăn này, lại đột nhiên không có hứng thú.

Ăn không tới mấy miếng, liền thả chiếc đũa.

..................

Ăn qua cơm chiều, thời điểm tính tiền, Dư Trạch Nam sờ trên người, trống không.

Đáng chết!

Lúc đi, anh ta căn bản không đem theo tiền.

Hạ Thiên Tinh nhìn thấy anh ta quẫn bách, liền đi trả tiền. Dư Trạch Nam theo sau, "Tôi thiếu cô một bữa cơm, lần sau tôi mời"

"Cái gì thiếu, đâu phải chỉ có mình anh ăn?."

"Kia không được, để phụ nữ trả tiền rất mất mặt." Dư Trạch Nam lái Aston Martin, tùy tiện ngừng ở ven đường, đặc biệt rêu rao. Anh ta mở cửa xe ra cho cô "Đi lên, tôi đưa cô về nhà."

Hạ Thiên Tinh có thể cảm giác được, ánh mắt người đi đường đều nhìn cô cực kỳ hâm mộ ánh mắt.

Đúng vậy, người đàn ông này, vừa đẹp trai cao lại có tiền, trắng trợn táo bạo khoe giàu, người khác không hâm mộ cô mới là lạ!

Bất quá......

Nơi cô ở, làm thế nào cho người khác đưa đến?

"Tôi không cần anh đưa." Hạ Thiên Tinh đóng cửa xe của anh ta lại, trực tiếp đi bộ.

Dư Trạch Nam cảm thấy buồn cười, "Không cần tôi đưa cũng được, vậy cô đưa điện thoại cho tôi."

"Làm gì?" Hạ Thiên Tinh cảnh giác.

"Cho tôi."

Dư Trạch Nam dùng lợi thế tay chân dài, dễ như trở bàn tay liền đem di động trong tay cô qua.

Sau đó, di động anh ta liền vang lên

"Được rồi, quá hai ngày, mang cô đi ăn cơm. Tôi biết một chỗ cũng không tồi" Dư Trạch Nam nói xong, đem điện thoại ném về phía Hạ Thiên Tinh

Hạ Thiên Tinh vừa thấy, xem như đại thiếu gia tự giác, trực tiếp lưu số của cô.

Trạch Nam.

Thật là có chút quen thuộc.

"Oanh ——" một tiếng, Aston Martin lao ra mấy mét, nhưng bỗng nhiên dừng lại, lại lui trở về. Cửa sổ xe chậm rãi giáng xuống, lại xuất hiện gương mặt đẹp mê người cười nhìn cô, "Tôi gọi điện thoại thì phải nhận, biết chưa?"
   Chương 23: Chiếu Cố Tổng Thống Tiên Sinh
Hạ Thiên Tinh trở lại phủ tổng thống, đầu tiên đi nhìn Hạ Đại Bạch, cùng cậu bé nói qua tình huống, tắm rửa xong tiếp tục chuẩn bị khảo hạch ngày kia của mình. Chỉ còn lại thời gian một ngày. Cô muốn đi thư phòng tìm tư liệu. Thời điểm đẩy cửa đi vào, trong thư phòng lại vẫn lượng nhất trản đăng, cô ngạc nhiên thấy anh đang ở đó.

Bạch Dạ Kình.

Thân mình cao to tựa vào trên giá sách hình trứng, cầm trong tay một quyển sách. Ngọn đèn tỏ khắp xuống dưới, một vòng kim sắc quang bao phủ ở trên người anh. Hạ Thiên Tinh không nghĩ tới anh sẽ ở đây. Trước kia rất khó nhìn thấy anh một lần, mấy ngày gần đây anh nhưng thật ra thường xuyên ở nhà.

"Tổng thống tiên sinh." Cô đành tiếp đón, tận lực không suy nghĩ thêm nữa chuyện tối hôm qua hai người bọn họ thiếu chút nữa lau súng bóp cò. Bạch Dạ Kình chính là miễn cưỡng nâng mắt, dò xét liếc mắt một cái, môi mỏng mím nhanh, không nói chuyện. Sau đó lại cúi đầu, tiếp tục xem thư trên tay.






Hạ Thiên Tinh cũng xem là thói quen. Dù sao thái độ anh vẫn lạnh băng như vậy. Bất quá, là sai thấy sao? Cảm giác, cảm xúc của tổng thống tiên sinh hôm nay tựa hồ cũng không khá lắm. Hạ Thiên Tinh đơn giản liền vượt qua anh, cẩn thận tìm quyển sách mình muốn dùng. Theo giá sách rút vài quyển, nhưng là, còn lại một quyển phía trên đỉnh đầu. Cô không muốn dùng cây thang, trải qua chuyện lần trước bị ngã nay cô vẫn còn nhớ! Cố gắng kiễng mũi chân, lại như thế nào đều không thể với đến. Cô cau mày, đang buồn bực, phía sau, một bóng đen đột nhiên bao phủ xuống. Tâmcô nhảy dựng lên, lòng rắn chắc đã nhích lại gần, dán phía sau lưng của cô.

Tiện đà......Cánh tay dài, lướt qua cô, dễ dàng đem quyển sách kia rút ra. Đầu ngón tay của anh, vô tình chạm qua tay của cô. Nhiệt độ chạm nhau, trong lòng cô rối loạn một chút. Theo bản năng quay đầu, anh chính là vẫn cúi đầu, một cái chớp mắt, môi hai người cách có không đến một tấc. Lông mi của cô, cơ hồ đều chạm trên chóp mũi của anh. Anh ánh mắt sắc thâm trầm. Hô hấp của cô lập tức liền dồn dập, thân mình theo bản năng lại dựa sát vào giá sách, bản năng muốn cùng anh bảo trì khoảng cách an toàn, bởi vì...... Người đàn ông này, quá nguy hiểm. Chỉ liếc mắt một cái, liền khả năng lại sa vào, không thể tự thoát ra được. Nhưng là, phía sau là anh, phía trước là giá sách, động tác của cô bất quá chính là phí công.

"Hắn thế nào?" Bạch Dạ Kình đột nhiên hỏi.

Hạ Thiên Tinh nghĩ đến anh lại lui ra phía sau từng bước, nhưng là, không có. Anh tay cầm sách, tay còn lại để trên giá sách, phủ thân, xem cô. Thân hình anh cao lớn, tư thế như vậy, làm cho cô cảm thấy cảm giác áp bách rất nặng nề. Suy nghĩ có chút loạn, chỉ lúng ta lúng túng hỏi: "Ai thế nào?"

"Đối tượng xem mắt của cô." Thời điểm nói lời này, thanh âm của anh có chút thanh lương, nhưng trên mặt lại không hiện ra nhiều cảm xúc.

Cô sửng sốt, không nghĩ tới anh sẽ biết chuyện mình đi xem mắt. Xem bộ dáng chắc là Hạ Đại Bạch nói.

Tay cô chỉ đặt ở trên giá sách, nhẹ nhàng khụ một tiếng, hàm hồ nói: "Ừm...... Còn rất tốt a......"

"Tính tiếp tục phát triển?" Anh nhìn chằm chằm cái ót của cô, thanh âm thấp hơn chút, ngay cả mình cũng không phát giác ra.

"Đối phương còn rất tốt, cho nên...... Tiếp xúc trước đi."

Bạch Dạ Kình liếc mắt cô một cái, sau lại lui từng bước. Hơi thở của anh thối lui, cảm giác áp bách cũng đi theo thối lui không ít, Hạ Thiên Tinh cuối cùng mới thở phào nhẹ nhỏm.

Quay đầu. Anh đem quyển sách kia đưa cho cô, ánh mắt sâu nặng lườm cô liếc mắt một cái, "Hiện tại lại không thích Hứa Nham?"

"Anh ấy?"

Nhắc tới Hứa Nham, Hạ Thiên Tinh trong lòng còn thoáng có chút mất mát. Kia dù sao cũng là mối tình đầu. Trên mặt lại lắc đầu, "Năm năm trước, lúc tôi mang thai Đại Bạch, cũng đã xong. Bây giờ còn nói chuyện gì?"

Anh hừ một tiếng, "Cô thay lòng đổi dạ nhưng thật ra rất nhanh. Mấy ngày trước cũng bởi vì hắn cùng tôi tính sổ, hiện tại tiêu sái như vậy."

Hạ Thiên Tinh 囧 hạ, "Ngày đó là uống rượu, về sau sẽ không."

"Đúng rồi." Cô nhớ tới một sự kiện, do dự, mới thử thăm dò hỏi: "Anh cùng Tống tiểu thư...... Ngài thật sự sẽ lấy Tống tiểu thư sao?"

Bạch Dạ Kình soi mói nhìn cô liếc mắt một cái, Hạ Thiên Tinh sợ anh hiểu lầm, vội vàng xua tay giải thích: "Anh đừng hiểu lầm, tôi không phải muốn tìm hiểu sinh hoạt cá nhân ý tứ của anh...... Tôi chỉ là muốn hiểu biết một chút, các ngươi đại khái khi nào thì kết hôn...... Các ngươi muốn kết hôn, tôi đến lúc đó nhất định phải chuyển đi ra ngoài, ngài sớm một chút nói cho tôi biết, tôi cũng chuẩn bị tâm lý."Mi tâm anh nhăn lại, tựa hồ là rất không thích giải thích này của cô, bước hướng ngoài thư phòng đi ra. Hạ Thiên Tinh theo bản năng đuổi kịp từng bước, thanh âm lành lạnh của anh của truyền đến, "Ở đây tôi không cho cô chuyển đi ra ngoài trước đó, cô làm sao cũng không thể đi!"

Nói đến đây, anh lại xoay người lại, thật mạnh nhìn cô liếc mắt một cái, "Cũng không cho phép cô cùng đối tượng xem mầt của cô kết hôn!"

"...... Vì sao nha?" Hạ Thiên Tinh hoàn toàn không rõ. Quy định này không khỏi cũng quá bá đạo chứ!

"Không có vì sao. Tôi nói không cho phép chính là không cho phép!"

"......"

..............................

Hạ Thiên Tinh luôn luôn nghĩ buổi tối hôm kia tổng thống đại nhân gọi hai cái là ' không cho phép ', như thế nào cũng tưởng tưởng cũng không rõ.

"Vị Ương, cậu...... Nếu có người đàn ông ở cùng với cậu, mạc danh kỳ diệu nói không muốn cậu chuyển đi ra ngoài, cậu cảm thấy sẽ là bởi vì sao?" Trong phòng nghỉ, Hạ Thiên Tinh uống cà phê, hỏi Trì Vị Ương.

"Khả năng có người gánh vác tiền thuê nhà, tiện nghi?"

"......" Hạ Thiên Tinh trở mình cái xem thường, "Vậy anh ta nếu còn cùng cậu, không cho phép cậu cùng đối tượng xem mắt kết hôn thì sao?"

"Này còn phải hỏi tớ?" Lúc này, đổi lại là Trì Vị Ương cho cô cái nhìn xem thường, "Nếu người đàn ông nào cùng cậu nói lời này, không cần nghĩ, người ta chính là thích cậu! Thích cậu, đương nhiên sẽ không cho cậu chuyển đi ra ngoài, không hy vọng cậu gả cho người khác. Loại sự tình này còn hỏi?"

"Thích?" Hạ Thiên Tinh sợ run chớp mắt.

Bạch Dạ Kình sẽ thích chính mình? Ngẫm lại, lại nhanh xua tay.

"Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng! Anh ta không có khả năng sẽ thích của tớ"

Trì Vị Ương ngửi được một tia khác thường, buông cà phê lại nói, "Thiên Tinh, căn bản cậu cùng người nào ở chung sao? Cậu, người phụ nữ này, cư nhiên một chút cũng không có cho tớ biết! Khó trách cậu chết sống không chịu mời tớ tới nhà cậu, nguyên lai cậu dấu đàn ông cho mình a!"

"Không phải a, không phải như cậu nghĩ đâu......"

"Đó là thế nào?" Trì Vị Ương hai tay vòng ngực, nhìn chằm chằm cô, "Nói xem, đối phương là loại người nào? Suất hay không suất, cao hay không cao, phú hay không giàu? Hừ, cậu muốn ngay cả tớ cũng dám gạt, hậu quả nhưng là tự chịu nha!"

Hạ Thiên Tinh lỡ miệng nói, trong lúc nhất thời thật đúng là không biết nên giải thích như thế nào. Vắt hết óc nghĩ, tầm mắt bị tivi trong phòng nghỉ trên vách tường cướp đi mất.

Bọn họ ở bộ ngoại giao, mỗi ngày đều truyền phát tin tối đúng lúc tin tức chính trị. Mà giờ khắc này, một cái tin tức trọng đại truyền bá, nhảy đến trên màn ảnh, lập tức liền cướp đi hô hấp của Hạ Thiên Tinh.

Trên đài, cũng đúng vẻ mặt ngưng trọng, "Hiện tại sắp thông báo một tin tức, ngay tại 2 phút trước, quảng trường Bạch Vũ đột nhiên xuất hiện tình huống nổ mạnh, theo thông tin, văn phòng tổng thống đã bị liên lụy, tổng thống tiên sinh khả năng đã ở bị thương. Trừ lần đó ra, còn có phần đông dân chúng đã bị ảnh hưởng, tình huống thương vong cụ thể, sẽ được tiếp tục thông báo."

   Chương 24: Tổng Thống Tiên Sinh Bị Thương"Tại sao có thể như vậy?" Trì Vị Ương cũng chú ý tới tin tức ở tivi.

"Anh ta cũng bị thương sao?" Hạ Thiên Tinh thì thào, một lòng nghĩ đến thảm cảnh trên quảng trường Bạch Vũ, làm cho trong lòng cô run sợ.

"Trời, nghe nói tổng thống bị thương, có phải thật vậy hay không?"

"Không thể nào, nghiêm trọng hay không nghiêm trọng?"

"Này ai biết. Phỏng chừng vụ nổ này chính là nhằm vào tổng thống tiên sinh đi. Nếu tổng thống tiên sinh bị thương, tôi sẽ đau lòng muốn chết." Trong phòng nghỉ những người khác cũng nhìn thấy tin tức, trong lúc nhất thời đều bàn tán.

Hạ Thiên Tinh nhìn tivi chằm chằm, muốn xem tiếp tình hình. Nhưng là, tin tức cũng không nhanh như vậy. Trì Vị Ương nhìn xem tin tức, lại nhìn xem cô, ở trước mặt cô huơ hai cái, "Này! Thiên Tinh, cậu không sao chứ? Mặt mũi trắng bệch."

Hạ Thiên Tinh lắc đầu, đem tay Trì Vị Ương xuống dưới, ánh mắt còn không hề chớp nhìn chằm chằm tivi.

"Vì sao còn không đi viết báo cáo?" Cô lo lắng nói.

"Cậu đừng nhìn." Trì Vị Ương nói: "Lập tức muốn khảo hạch, chúng ta chuẩn bị đi."

"Vị Ương, cậu đi trước đi, tớ chờ một chút nữa." Cô rất muốn gọi điện thoại hỏi tình huống cụ thể một chút nhưng là, vô luận là anh hay là Lãnh Phi, điện thoại đều không có ai bắt máy.

Trì Vị Ương nhìn cô, lại nhìn xem tivi. Rồi sau đó hỏi: "Cậu đang lo lắng cho ai?"

"Dạ Kình......" Tên của anh, cô cơ hồ thốt ra. Nói đến một nửa, bất tri bất giác giác, mắc kẹt, không có thanh âm.

Trì Vị Ương nghe rõ ràng rồi, hỏi: "Tổng thống tiên sinh?"

Hạ Thiên Tinh trong lòng lộn xộn, cũng thật sự không có hơi sức giấu giếm cô, chỉ gật đầu.

Trì Vị Ương hoàn toàn chỉ cho là cô giống như con dân bình thường quan tâm đối với người lãnh đạo, không cho là đúng nói: "Được rồi, tại cậu đây buồn lo vô cớ. Tổng thống tiên sinh là người cậu cần lo lắng sao? Hơn nữa, bên cạnh anh ta nhiều như vậy bảo tiêu, khẳng định không xảy ra sự việc không hay đâu."

"Thật sự?"

"Đương nhiên là thật. Hiện tại trước mắt cậu có chuyện gì còn quan trọng hốn với khảo hạch? Theo tớ đi." Trì Vị Ương lôi kéo cô bước đi.

Trong lòng cô vẫn lo sợ, bất an. Tuy rằng không ở trước tivi, cũng không lấy tận tay tin tức. Đã có đồn đãi nói là phần tử khủng bố vũ trang nhằm vào tổng thống thông qua vụ nổ bom này. Không có tin tức chẳng khác nào là sinh tử chưa biết! Hạ Thiên Tinh kinh hồn, cho đến khi tin tức xác nhận nói tổng thống tiên sinh bình yên vô sự, cô mới thở thật mạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt trên cuối cùng có ý cười.

Trì Vị Ương nhìn chằm chằm cô thời gian thật dài, rốt cuộc nhịn không được nói: "Thiên Tinh, tớ như thế nào cảm thấy...... Cậu đối với tổng thống tiên sinh, giống như cảm tình rất không bình thường. Cậu vì sao lo lắng cho ngài ấy như vậy?"

Hạ Thiên Tinh ngẩn ra. Bắt tay cơ thu hồi đến, hỏi: "Ngài ấy là tổng thống của chúng ta, chẳng lẽ cậu không quan tâm?"

"Quan tâm a, nhưng là tớ quan tâm, không giống cậu. Cậu không chỉ là quan tâm đi? Theo hiểu biết của tớ là cậu đang lo lắng cho tổng thống tiên sinh, không biết còn tưởng rằng cậu là đang lo lắng cho người trong lòng!"

Người trong lòng? Hạ Thiên Tinh bởi vì Trì Vị Ương nói ba chữ kia, cảm thấy chấn động.

Là, anh bị thương, chính mình tại sao lại lo lắng nhị vậy? Hai người bọn họ...... Chân chính lại nói tiếp, ngay cả bạn bè đều không tính, tuy rằng hôn với chuyện thân mật hơn đều đã làm. Không! Tuyệt đối không thể có thể! Cô không có khả năng ngốc đến mức đem tên kia thành người trong lòng!

"Cậu đừng nói bậy." Hạ Thiên Tinh trịnh trọng phản bác chuyện mà Trì Vị Ương nói, như là nói cho cô ấy nghe, lại càng như là nói cho chính mình nghe.

"Thật muốn lại nói tiếp, người trong lòng tớ là Hứa Nham mới đúng, ngược lại không có nửa điểm quan hệ với tổng thống"

Trì Vị Ương nhìn chằm chằm cô, phốc cười ra tiếng, "Tớ đùa cậu, cậu còn tưởng thật? Tổng thống soái như vậy, chiến tích lại tốt như vậy, hiện tại xảy ra chuyện ai không lo lắng a? Nếu không lập tức muốn khảo hạch, tớ cũng lo lắng đòi mạng."

Cho nên nói...... Chính mình vừa mới như vậy lo lắng cho anh, cũng cùng người khác không có gì. Là bình thường đi? Nhất định là như vậy.

Hạ Thiên Tinh suy nghĩ như vậy, trong lòng mới yên ổn rất nhiều. Khảo hạch phỏng vấn, còn không có đến phiên Hạ Thiên Tinh, điện thoại của cô liền vang lên.

Dãy số xa lạ.

Cô không có nghĩ nhiều, đi đến đi một bên, đem điện thoại tiếp nhận.

"Alo, Hạ tiểu thư."

"Lãnh Phi?" Thanh âm này, cô trong nháy mắt chợt nghe ra.

Chính là, anh ta làm sao có thể gọi điện thoại cho mình?"Anh có việc gì thế? Tôi vừa nhìn tin tức, tổng thống tiên sinh ngài ấy......"

"Hạ tiểu thư, ngài ấy bị thương rất nặng, chúng tôi cần cô hỗ trợ. Làm phiền cô hiện tại từ bộ ngoại giao đi ra, tôi phái xe đi qua chắc đã chờ ở cửa."

"Anh nói gì chứ?" Hạ Thiên Tinh cảm thấy căng thẳng, "Nhưng là, tin tức trên rõ ràng nói......"

"Cụ thể chi tiết ở trong điện thoại không thể nhiều lời. Nhưng tổng thống bị thương là chuyện không thể lộ ra. Xin cô hãy mau chạy tới đây."

"ừ, tôi biết, tôi lập tức đến."

Trong đầu Hạ Thiên Tinh đều là câu kia của Lãnh Phi' Tổng thống bị thương rất nặng ', cô thu di động, ngay cả chào hỏi cũng chưa có, bước nhanh đi ra ngoài.

Trì Vị Ương tay mắt lanh lẹ, đem cô một phen bắt được, "Này! Cậu đi đâu? Lập tức đi thi!"

"Tớ không thi! Cậu phải thi đỗ!"

"Cậu điên rồi?" Trì Vị Ương nhìn chằm chằm cô, "Đây là tranh thủ bao lâu cơ hội? Người khác muốn tiến vào bộ ngoại giao cũng chưa có biện pháp, cậu hiện tại lâm môn, nói không thi thì không thi?"

"Tớ thực sự có việc gấp." Hạ Thiên Tinh gỡ tay Vị Ương ra mi, tâm tất cả đều là ưu sầu sâu sắc.

"Có chuyện gì có thể gấp hơn công việc của cậu?"

Hạ Thiên Tinh không thể cùng bạn mình giải thích, dưới tình trạng cô hoàn toàn không thể lý giải, vội vàng lao ra bộ ngoại giao. Trì Vị Ương tức giận đến dậm chân, nhưng chỉ có thể lo lắng suông.

Lúc Thiên Tinh đi ra khỏi bộ ngoại giao, một chiếc xe đã đứng ở trước mặt cô. Lái xe Hạ Thiên Tinh đã gặp qua, là tâm phúc của Bạch Dạ Kình, cô liền lên xe. Một đường, trên xe không khí thực ngưng trọng. Hạ Thiên Tinh mặc dù không có hỏi, nhưng là theo biểu tình trên mặt của lái xe cũng đoán ra rằng, thương thế của anh chỉ sợ là có vẻ nghiêm trọng. Cô vốn tưởng rằng xe lại vẫn chạy đến phủ tổng thống, nhưng là, bánh xe lại đến một chỗ hẻo lánh khác.

Trải qua vô số con đường, một tòa nhà không tính lớn xuất hiện ở trong mắt cô. Tại đây là dạng yên tĩnh mà hẻo lánh, đặc biệt thu hút. Xe dừng lại, Lãnh Phi đã muốn tự mình ra đón. Lãnh Phi thần sắc không xong, Hạ Thiên Tinh vừa thấy, trong lòng càng hiểu rõ.

"Anh ấy thế nào rồi?"

"Hạ tiểu thư đi vào sẽ biết."

Biết Lãnh Phi tâm tình nặng trĩu, Hạ Thiên Tinh liền không hề hỏi nhiều. Chỉ hỏi: "Không biết tôi có thể giúp anh cái gì."

Lãnh Phi không đáp hỏi lại: "Hạ tiểu thư biết nấu ăn không?"

"Đương nhiên."

"Giặt quần áo, còn có cuộc sống việc vặt những thứ này là hoàn toàn không có vấn đề?"

"Ừm." Cô nguyên bản cái gì cũng đều không biết, nhưng là sau khi sinh Đại Bạch, mấy việc đó tự nhiên mà biết.

Chính là......

Thời điểm này, Lãnh Phi như thế nào lại hỏi cái vấn đề này?

"Một khi đã như vậy, mấy ngày nay khả năng muốn làm phiền Hạ tiểu thư chiếu cố tổng thống tiên sinh. Hiện tại cục diện chính trị rung chuyển, quốc nội cùng nước ngoài đều như hổ rình mồi, cho nên, chuyện tổng thống tiên sinh bị thương, quyết không thể làm cho người ngoài biết. Không có người hầu, chúng tôi chỉ có thể tìm Hạ tiểu thư, hy vọng cô có thể hiểu được."

   Chương 25: Chiếu Cố Tổng Thống Tiên SinhHạ Thiên Tinh cũng đã hiểu vì sao tên kia lại sửa miệng nói anh không bị thương, thì ra hiện giờ cục diện chính trị loạn trong giặc ngoài.

Cô gật đầu: "Anh yên tâm, tôi sẽ chăm sóc anh ấy."

Lãnh Phê gật đầu, liền đưa cô vào phòng. Trong phòng, từ bên ngoài xem không lớn, nhưng bên trong lại là đầy đủ mọi thứ.

Trong ngoài chỉ có mấy người anh tin tưởng, bầu không khí nghiêm túc cùng ngưng trọng.

Hạ Thiên Tinh trong lòng cũng căng thẳng, hỏi: "Anh ấy ở đâu?"

"Cùng tôi vào trong đi." Lãnh phê đưa cô hướng một gian phòng ngủ duy nhất đi tới. Anh ta giơ tay gõ gõ cửa, nghe được động tỉnh bên trong, mới ngược lại dặn dò cô: "Khả năng sẽ có chút máu, phải có chuẩn bị tâm lý."

Hạ Thiên Tinh hít sâu, gật đầu. Lãnh Phê lúc này mới đẩy cửa ra.

Tuy rằng chuẩn bị tâm lý, nhưng mà, đột nhiên nhìn thấy cảnh trong phòng, Hạ Thiên Tinh vẫn là bị dọa đến lui về phía sau một bước.

Máu đầy giường, làm cô hai chân nhũn ra, đầu váng mắt hoa.

Máu.

Khăn trải giường, trên mặt đất, còn có trên người anh, tất cả đều là đỏ thẳm, nhìn thấy ghê người.

Hơi thở anh thoi thóp nằm ở kia, ngực bị thương, một mảnh đỏ mơ hồ. Cánh tay, thậm chí liền gân cốt đều lộ ra.

Hạ Thiên Tinh đứng ở kia, chỉ cảm thấy hô hấp đều có chút khó khăn.

"Anh ấy ...... sao lại bị thương nghiêm trọng như vậy?"

Theo lý mà nói, có nhiều bảo vệ như vậy, anh hẳn không bị như vậy mới đúng.

"Là vì cứu một đứa nhỏ." Lãnh Phê nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Hạ Thiên Tinh đã hiểu.

Chỗ cao không thắng hàn, quyền lợi cùng nguy hiểm cùng tồn tại. Anh là tổng thống, trừ bỏ vượt lửa quá sông ở ngoài, không thể vì bất luận cái gì lùi bước.

Người đàn ông này, có thể trở thành vị tổng thống trẻ tuổi nhất được yêu thích nhất, không phải không có lý do gì.

Cô nhìn anh, trong lòng, không tự giác xẹt qua vài phần cảm súc khác.

Là sùng kính, cũng là khâm phục.

Thực may mắn ba của Đại Bạch là một người đàn ông có thể đảm đương mọi việt như thế này.

Hồi lâu, bác sĩ Phó Dật Trần đã giúp anh đem miệng vết thương lý xong, ra phòng ngủ. Hạ Thiên Tinh vội vàng theo sau, "Bác sĩ Phó, tình huống của anh ấy thế nào?"

"Hiện tại là hôn mê. Bị thương như vậy khá nghiêm trọng, buổi tối nhất định sẽ phát sốt. Đến lúc đó, cô nhớ rõ là dùng cồn giúp cậu ấy sát trùng toàn thân một chút."

"Vâng. Nhất định sẽ làm. Còn có cái gì phải chú ý không?"

"Miệng vết thương trên người, ngàn vạn ngàn vạn không thể dính nước. Đây là số điện thoại của tôi, nếu buổi sáng ngày mai cậu còn không có hạ sốt, lập tức điện thoại cho tôi." Phó Dật Trần lấy bút ' lả tả ' viết một dãy số.

Hạ Thiên Tinh khẽ nhíu mày, lo lắng nhìn phòng ngủ, "Bác sĩ Phó không ở lại nơi này sao?"

Cô sợ vạn nhất xảy ra chuyện gì, cô lại lo không nỗi.

"Quảng trường người bệnh còn có rất nhiều, tôi phải đi chủ trì đại cục. Hơn nữa, bên ngoài người đều biết tôi cùng tổng thống có quan hệ, một khi tôi biến mất thời gian quá dài, bên ngoài tất nhiên sẽ khả nghi."

Trong lòng cô lo lắng tình huống của anh, chính là, trước mắt cũng thật sự không có biện pháp khác.

Phó Dật Trần đi rồi, theo sát, Lãnh Phê cũng mang theo mấy người đi rồi.

Bạch Dạ Kình hôn mê bất tỉnh, Lãnh Phê tất nhiên muốn xuất hiện ở truyền thông trước mặt ổn định lòng dân. Hơn nữa, chuyện này người khởi xướng, cũng đến mau chóng điều tra ra, nếu không, anh thời khắc đều là nguy hiểm.

Lập tức, trong phòng, cũng chỉ còn lại cô cùng anh hai người, cũng may, bên ngoài có vệ sĩ, cẩn thận tuần tra khắp nơi.

Hạ Thiên Tinh thở sâu, ổn tâm tình, mới một lần nữa đẩy cửa đi vào.

Trong phòng, bọn Lãnh Phê đã xử lý thảm cùng khăn trải giường dính máu, trên giường, anh cũng được băng bó qua, toàn bộ hình ảnh đã không có nhìn thấy ghê người như ban nãy.

Chỉ là......Tâm cô, vẫn là gắt gao nắm lại, thật không dễ chịu.

......

Buổi tối.

Quả nhiên, anh phát sốt. Thiêu đến mặt đỏ bừng, ấn đường nhăn chặt, hiển nhiên là rất khó chịu.

Hạ Thiên Tinh không dám chậm trễ, chạy nhanh tiếp nước, vắt một cái khăn lông đặt ở trên trán anh. Chính là, tay mới gặp phải cái trán anh, anh hô hấp một trọng, giơ tay chế trụ cổ tay cô.

Anh cơ hồ là dùng toàn bộ sức lực, cô có thể cảm giác được lửa nóng qua bàn tay anh bởi vì quá dùng sức mà phát run.

Chỉ là......

Giờ phút này, anh phi thường suy yếu. Chỉ cần cô nhẹ nhàng tránh, liền có thể thoát khỏi tay anh.

Chỉ là, cô không dám. Sợ không cẩn thận kéo đến miệng vết thương.

"Thả lỏng, là tôi. Anh phát sốt, tôi phải giúp anh." Hạ Thiên Tinh nhẹ nói.

Bạch Dạ Kình mơ mơ màng màng, chỉ nghe được một thanh âm tinh tế và nhẹ nhàng vang ở bên tai, như là mưa xuân, có thể dễ dàng trấn an lòng người.

Lông mi anh rung động đến lợi hại, thật lâu sau, mới gian nan mở. Trước mắt, một mảnh mơ hồ, khuôn mặt lo lắng và sốt ruột của cô chậm rãi hiện ra.

"Là cô?"

Thanh âm anh khàn khàn tới cực điểm, cánh môi khô khốc đến phát đau. Nhìn thấy cô, rõ ràng nhẹ nhàng thở ra.

Hạ Thiên Tinh gật đầu, "Lãnh Phê nói tôi giúp anh, anh thả lỏng đi, tôi tận lực nhẹ chút, không làm đau anh."

Lông mi anh chớp chớp, xem như đã biết. Lúc này mới dần dần thả lỏng cảnh giác, tay từ trên cổ tay côchậm rãi dời đi.

Hạ Thiên Tinh đem khăn lông đặt ở trên trán anh, lại cầm cồn lại đây.

Nhìn anh, trong lúc nhất thời, khó khăn. Muốn mệnh! Muốn sát trùng thân thể anh?

"Như thế nào?" Bạch Dạ Kình cảm giác được cô không tiếp tục, không có trợn mắt, chỉ là suy yếu hỏi.

"...... Bác sĩ Phó nói anh phát sốt phải cho anh lấy cồn lau mình thể......" Hạ Thiên Tinh giải thích thanh âm, càng ngày càng nhẹ.

Bạch Dạ Kình lúc này mới xốc người, liếc nhìn cô một cái. Cô quẫn bách cùng ngượng ngùng, anh nhìn đến rõ ràng.

"Đem cồn cho tôi đi, tôi tự mình làm......" anh dùng cường đại ý chí chống đỡ không cho chính mình lại hôn mê. Tay không có bị thương, cầm bình cồn sờ soạng qua. Chạm qua địa phương, tất cả đều là một mảnh ướt át.

Hạ Thiên Tinh vừa thấy, chạy nhanh đem tay anh ấn trụ, kinh hãi nói: "Anh đừng lộn xộn! Vạn nhất kéo đến miệng vết thương, sẽ đau."

Bạch Dạ Kình kéo kéo môi trắng bệch, "Điểm này đau, không tính cái gì."

Trên người anh lớn lớn bé bé miệng vết thương có bao nhiêu, liền chính mình đều không đếm được. Từ nhỏ liền ở trong quân đội lớn lên, cái gì tàn khốc huấn luyện, anh đều chịu đựng qua.

Cùng mưa bom bão đạn, tiên rút đao cắt so sánh, hiện giờ cái vết thương này có lại tính cái gì?

Anh tuy rằng chỉ nói được nhẹ nhàng bâng quơ, chính là, Hạ Thiên Tinh nghe vào trong tai, lại cảm thấy nói không nên lời, chua xót cùng đau lòng.

"Tôi giúp anh. Anh chỉ cần ngoan ngoãn, không lộn xộn." cô kéo ghế dựa, ở mép giường ngồi xuốnh.

Bạch Dạ Kình nhíu mày, nhìn chằm chằm cô. Cô dùng bông dính cồn, cẩn thận từ vành tai anh cọ qua.

Rồi sau đó......

Cổ, xương quai xanh......Chỗ ngực không có bị thương......

Xuống chút nữa......

Ngón tay cô rơi xuống dây quần anh, có thể cảm giác được tầm mắt sâu nặng và phức tạp của anh còn nhìn chằm chằm chính mình, má cô càng ngày càng hồng.

Cắn cắn môi, rầu rĩ mở miệng: "Anhh nhắm mắt lại đi!"

Anh muốn lại nhìn chằm chằm, cô hẳn là sẽ bởi vì thẹn thùng mà chết đi?

Hai người tuy rằng cái gì đều đã làm, chính là, đó là 5 năm trước. Hơn nữa, cô vẫn luôn đem những cái đó coi như mộng, hiện tại nhớ tới, đều mơ mơ màng màng, cho nên......

Cô thật sự sẽ thẹn thùng a!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro