15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bất quá tôi cũng có điều kiện." Park Jihoon nói: "Tôi không phải bên vi phạm hôn ước, bồi thường cho tôi là việc đương nhiên, cho nên tôi thay đổi điều kiện lúc trước, quyết định muốn tài sản mà cá nhân Park Bác Lỗi đang sở hữu, còn có di sản bà ngoại tôi lưu lại năm đó, không cần tửu phường."

Nhìn phản ứng bọn họ, Park Jihoon tiếp tục nói: "Đây đã là nhượng bộ lớn nhất của tôi, cũng là cơ hội cuối cùng tôi cho các người, các người tốt nhất quyết định nhanh lên, thời gian các người suy xét quá dài, nói không chừng tôi liền đổi ý. Các người biết tính tôi rồi, tôi không vui các người cũng đều đừng nghĩ đến chuyện khác, đến lúc đó tôi sẽ làm tất cả mọi người ở đây hối hận khi không có quý trọng cơ hội lần này."

"Tôi đồng ý." Tần Tú tự hỏi một chút liền lập tức đồng ý, sau đó nhìn về phía người Lâm gia, dùng ánh mắt ý bảo bọn họ cũng nên quyết định.

Người Lâm gia cùng nhau nhỏ giọng thương lượng trong chốc lát, cuối cùng Lâm lão gia tử làm chủ đồng ý điều kiện Park Jihoon, vì thế việc Park Jihoon cùng Park Bác Lỗi ly hôn, rất nhanh đã được quyết định.

Tài sản dưới danh nghĩa của Park Bác Lỗi cũng không ít nhưng so sánh với tài sản một nhà bọn họ, chênh lệch còn rất lớn. Có chênh lệch sự chênh lệch lớn như vậy, hơn nữa vốn dĩ là bọn họ đuối lý, điều kiện này bọn họ đáp ứng rất dứt khoát.

Bên Park Nghiên Phương, tuy rằng trong lòng rất không tình nguyện, nhưng chỉ cần Park Jihoon không cần Park Gia Tửu phường, điều kiện như vậy, Lâm lão gia tử đồng ý, bọn họ vẫn có thể tiếp thu.

So sánh với điều kiện lúc trước, điều kiện hiện tại của Park Jihoon xác thật đã nhượng bộ tương đối lớn, cũng hợp tình hợp lý. Mỗi một bước trong kế hoạch của Park Jihoon đều hoàn thành, điều kiện trước kia cậu đưa ra bọn họ tuyệt đối không đồng ý, sau đó trong khoảng thời gian này, cậu đã tạo áp lực cho bọn họ, khi bọn họ trở nên bức thiết cùng lo âu, Park Jihoon lại ra vẻ nhượng bộ, đưa ra điều kiện bọn họ có thể tiếp thu, bọn họ dưới tình huống này sẽ đáp ứng rất dứt khoát.

Park Bác Lỗi nhìn một đám người tự mình quyết định việc ly hôn của hắn, phảng phất cùng hắn một chút quan hệ đều không có, tâm tình phức tạp nhìn Park Hà một cái, sau đó một mình đứng dậy rời đi.

Lâm Dật Cẩm trải qua một lần hốt hoảng, đã sắp kích động muốn khóc, tâm tình lo âu của hắn khiến thần kinh sắp banh ra, rốt cuộc cũng có thể thả lỏng một ít.

"Như vậy việc kế tiếp liền giao cho các người, chờ thủ tục sang tên xong xuôi, tôi liền lập tức ký tên ly hôn." Park Jihoon nói xong liền đứng dậy rời đi.

Vì tránh cho đêm dài lắm mộng, bọn họ lập tức liên hệ luật sư, chuẩn bị trong thời gian ngắn nhất, đem thủ tục đều làm tốt.

Park Jihoon lại một mình ra cửa, bất quá cậu cũng không có rời khỏi phạm vi của Park gia, bởi vì nơi cậu đi đến, là nơi Park Woojin sống.

"Thiếu gia Park Jihoon?" Ngô bá có chút ngoài ý muốn nhìn Park Jihoon.

"Ngô bá." Park Jihoon đem hộp gỗ trong tay đưa qua nói: "Có thể hay không nhờ thúc, giúp con đem cái này chuyển giao cho chú Tư, nói là lễ vật con đưa cho y."

Ngô bá có chút chần chờ nhìn hộp trong tay Park Jihoon, nhìn Park Jihoon hỏi: "Thúc có thể mở ra nhìn xem không?"

Ngô bá yêu cầu phải xác định bên trong là cái gì, mới có thể quyết định có thể thay Park Jihoon chuyển giao hay không.

Park Jihoon gật đầu.

Ngô bá tiếp nhận hộp mở ra, nhìn đồ vật bên trong, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại càng thêm nghiêm túc cẩn thận tiến hành xác nhận, trong mắt hiện lên biểu tình kinh ngạc.

"Đồ vật này, thúc có thể thay con chuyển giao, con còn có muốn nói gì không?" Ngô bá đem hộp gỗ đậy lại, cẩn thận ôm.

"Thúc giúp con nói cho chú Tư, con có một chút việc muốn cùng y nói nói chuyện." Park Jihoon nói.

"Được." Ngô bá đáp ứng nói: "Bất quá tiên sinh hai ngày trước xuất ngoại, có khả năng phải chờ một chút."

"Con đã biết, cảm ơn Ngô bá." Park Jihoon nói lời cảm ơn, xoay người rời đi.

Ngô bá nhìn bóng dáng Park Jihoon rời đi, nhịn không được thở dài, Park gia xảy ra những việc này, bên ngoài đều đã ồn ào huyên náo, nghĩ nếu bà ngoại Park Jihoon còn sống, khẳng định tình huống như bây giờ sẽ không xảy ra.

Ba ngày sau, Park Jihoon cùng Park Bác Lỗi chính thức ký tên ly hôn.

Park Jihoon nhìn về phía Park Bác Lỗi cùng Lâm Dật Cẩm nói: "Trước tiên chúc phúc các người, hy vọng sau khi các người kết hôn, có thể sớm ngày yêu nhau."

Kiếp trước bởi vì Park Jihoon ngăn cản, ngược lại thúc đẩy tình cảm hai người bọn họ phát triển, một đời này cậu không gây trở ngại, cậu muốn xem bọn họ có thể yêu nhau tới trình độ nào. Còn có một số việc, phải chờ tới thời cơ thích hợp, vạch trần chân tướng, mới có thể đạt hiệu quả tốt nhất.

Park Jihoon mang theo giấy chứng nhận ly hôn, tiêu sái xoay người rời đi.

Những người khác nhìn bộ dáng Park Jihoon không chút nào lưu luyến, tiêu sái rời đi, có chút phản ứng không kịp, này rõ ràng là kết quả bọn họ muốn, nhưng không biết vì sao lại cảm giác giống như là Park Jihoon đã đạt được mục đích.

Park Jihoon lên xe, mới lộ ra nụ cười chân thật từ khi sống lại đến giờ, hết thảy đều so với cậu tưởng tượng còn thuận lợi hơn nhiều.

Cậu ngay từ đầu là thật sự không nghĩ tới, kế hoạch của cậu cư nhiên sẽ thuận lợi hoàn thành như vậy, bởi vì những người đó đều là người rất khôn khéo, chờ bọn họ phục hồi tinh thần lại, phỏng chừng sẽ ảo não đến mức đấm ngực dậm chân mất.

Park Jihoon cảm thấy sau khi cậu sống lại, đầu óc trở nên thanh tỉnh rất nhiều, tính tình cũng không hề táo bạo cực đoan, vì đạt được mục đích của mình mà có thể nhịn rất nhiều. Cậu trước tiên cho bọn họ một liều thuốc gây tê, chờ khi bọn họ không còn cảm giác, từ trên người bọn họ cắn một miếng thịt, chờ khi bọn họ phục hồi tinh thần, sẽ cảm thấy đau đớn khôn nguôi.

Kiếp trước cậu bị bọn họ bức đến phát điên, trở nên cực đoan, đầu óc căn bản không thể suy nghĩ gì nữa, về sau việc nàysẽ không bao giờ xảy ra.

Chuyện tiếp theo cậu cần làm, chính là cần thiết cùng Park Woojin gặp mặt nói chuyện, nhưng đã qua ba ngày, cậu không có nhận được hồi đáp đồng ý gặp mặt, cậu cần nghĩ lại biện pháp mới được.

- ----------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro