Chương 68 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngụy Vô Tiện chưa từng cảm thấy mình có thể đói khát đến mức độ này.

Trên sàn nhà, trên bàn khắp nơi đều là quần áo hỗn độn, đen trắng, vắt trên bình phong, đó là —— Ngụy Vô Tiện không thể tin nổi mở to hai mắt, đó là đai lưng của hắn sao? Vắt lên đó khi nào? Làm sao lên trên đó được?

Những mảnh sứ vỡ vụn trên mặt đất cực kỳ oanh liệt, một cái nút gỗ nhỏ không biết ở đâu ra vẫn còn đang lăn, mũi Tị Trần chĩa xuống tấm đệm mềm mại, đâm vào tấm đệm một lỗ thật sâu, mà chủ nhân của nó ——

Trên ngực Ngụy Vô Tiện là một trận hơi thở nóng rực, tiếng thở dốc bên tai tuy rằng dồn dập nhưng vẫn có tiết chế như trước.

Ánh mắt chậm rãi quay trở lại, đối diện với khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng như băng sương.

Mặc dù vừa trải qua một trận tình sự kịch liệt, khuôn mặt Hàm Quang Quân vẫn không ửng đỏ, làn da trắng nõn phản chiếu con ngươi màu lưu ly cực nhạt, tuy mới phóng thích qua một lần, vẫn lạnh lùng như cũ, không chút tì vết, lộ ra một cỗ khí tức cấm dục không thể khinh nhờn, Ngụy Vô Tiện hoàn toàn không biết làm thế nào để được như vậy.

Chỉ có hàng lông mi hơi rũ xuống lộ ra một tia manh mối như có như không, đối với thân thể trong sạch được mình giữ gìn suốt mười bốn năm cứ thế vội vàng tặng ra ngoài, không cách nào hoàn toàn lý giải và tin nổi.

..........................

(Đọc đầy đủ ở http://nmkl.site)

Ngụy Vô Tiện nhìn thấy bộ dáng của mình mà muốn chết lặng.

Kiếp trước khi hắn làm loại chuyện này mắt vẫn bị che kín, sau đó cũng đều ở dưới tình huống không tỉnh táo được người dọn dẹp sạch sẽ, vậy nên hắn căn bản chưa từng đối mặt với hiện trạng có thể nói là chấn động sau khi làm loại chuyện này.

..........................

Mà một tay của hắn cắm sâu vào cơ lưng loang lổ của Lam Vong Cơ, tay kia nắm chặt lấy một góc bàn giống như bám lấy chiếc phao cứu mạng, hơi nhúc nhích, cái bàn dưới thân lập tức phát ra âm thanh oán giận vì không chịu nổi gánh nặng.

Tất cả những chuyện trước mắt này đều nói cho hắn biết, trận làm tình bất ngờ giữa hắn và Lam Vong Cơ kịch liệt đến cỡ nào.

Nhưng làm thế nào bọn hắn đi tới chuyện này?

Ngụy Vô Tiện cũng không thể lý giải.

Có lẽ do lần tin kỳ đầu tiên của thân thể Khôn Trạch này. Ngụy Vô Tiện tự nhủ với mình.

"Lam Trạm .....?"

Mạt ngạch của Lam Vong Cơ đã không còn đeo từ sớm, vì vậy Ngụy Vô Tiện nhìn cũng có chút không quen.

Mảnh hỗn độn trước mắt này dường như khiến Lam Vong Cơ cũng có chút ngây ngốc, trong lòng Ngụy Vô Tiện lộp bộp một tiếng, tiêu rồi, làm xong như vậy, Lam Trạm không phải đã tỉnh lại đấy chứ? Làm sao để giải thích chuyện này với y?

Sau khi y say rượu thần trí không rõ, không hiểu tại sao lại bị ta làm, hai bọn ta ngay cả giường cũng không lên, trực tiếp làm luôn trên bàn, còn biến thành bộ dáng này, mà này ..... gia quy Lam thị có cho phép làm ở trên bàn không?

Huống chi bọn ta còn chưa thành thân, Lam Trạm lần thứ hai thất thân ở chỗ ta, nếu y biết được có thể khóc hay không? Sẽ không thẹn quá hóa giận, đánh ta ngay tại chỗ chứ?

Bằng không ....... Ngụy Vô Tiện nảy ra ý tưởng, cứ đẩy hết lên người thằng nhóc Lam Duyệt kia đi, rượu là nó bày ra, làm cho hai bọn ta đều say, con ruột của mình làm cho mình thất thân với mẹ của nó, chuyện này nghe có vẻ ..... không tệ lắm đâu nhỉ?

Ngụy Vô Tiện suy nghĩ lung tung một trận, nhưng khoảnh khắc khi Lam Vong Cơ chậm rãi ngước mắt lên, nhìn hắn, tất cả âm thanh trong đầu hắn lập tức đều im bặt.

Đôi mắt Lam Vong Cơ thanh lãnh và tự kiềm chế.

Con ngươi trong suốt thậm chí còn có thể phản chiếu hình dáng của Ngụy Vô Tiện.

"......"

Mỗi một phút mỗi một giây nhìn về phía Ngụy Vô Tiện, đều giống như đang nhìn một thứ gì đó rất trân quý, có sự nghiêm túc không chút nào hời hợt.

Còn có vài phần, ..... buồn bã như có như không.

Ngụy Vô Tiện đột nhiên ý thức được ——

Lam Trạm, chẳng lẽ từ đầu đến cuối, đều là tỉnh táo?

Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng hít một hơi: "Lam Trạm, ngươi ..... không say à?"

Con ngươi thanh lãnh của Lam Vong Cơ lướt qua trên mặt hắn.

Một lúc lâu sau, đôi môi mấp máy, nhả chữ rõ ràng mà bình tĩnh: "Không có."

Từ đầu đến cuối, Lam Vong Cơ đều đang nói thật với hắn, là chính hắn ở đó nghĩ đông nghĩ tây, đoán là có hay không có, còn cho mình một cái cớ tuỳ tiện như thế, nào Lam Trạm say rồi, đã rơi vào tay mình, Thì Hoa Nữ cũng đã sờ qua vì sao ta không thể sờ?

Gặp được là có duyên, người giỏi thì làm nhiều.

Chỉ đơn giản là tự mình cho phép mình, đến "đùa bỡn" Lam Vong Cơ mà không kiêng dè gì.

...... Thế nhưng, trong một góc trái tim Ngụy Vô Tiện, một giọng nói nho nhỏ, không hề rụt rè nói với hắn: Nếu Lam Trạm tỉnh táo, vậy có nghĩa là, tất cả những chuyện này y đều là tự nguyện.

Y và Ngụy Vô Tiện, tự nguyện lên giường, làm loại chuyện thiên kinh địa nghĩa nhất giữa Càn Nguyên và Khôn Trạch.

Khóe miệng Ngụy Vô Tiện lại nhếch lên.

Hắn nhổm người lên ở trên bàn trong tư thế này, chân cũng không khép lại, há miệng ra là phóng đãng, "Hàm Quang Quân, trên giường rất giỏi nha."

Lam Vong Cơ liếc mắt nhìn hắn một cái, nói không rõ là có ý tứ gì, tầm mắt lướt dọc theo thân thể Ngụy Vô Tiện, ánh mắt lại bắt đầu không được tự nhiên.

Ngụy Vô Tiện khẽ cười nói: "..... Sao thế, xấu hổ rồi?"

..........................

..........................

Ánh mắt Ngụy Vô Tiện sáng ngời, là kiểu tinh thần tỏa sáng đặc trưng sau tình sự, cộng thêm, hắn là Ngụy Vô Tiện.

Lam Vong Cơ liếc mắt nhìn hắn một cái, ngắn gọn nói: "Lau chùi."

Ngụy Vô Tiện nói: "Ngươi lau."

..........................

..........................

Lam Vong Cơ phớt lờ lời trêu đùa của hắn, bình tĩnh nói: "Lấy nước, dọn dẹp."

Ngụy Vô Tiện nhấc một chân lên, câu lấy Lam Vong Cơ đang có vẻ muốn đi mặc lại quần áo, "Sao không liếc mắt nhìn người ta? Lam Trạm, sao lại rút ra vô tình thế, nhìn ta một chút đi?"

Lam Vong Cơ bị hắn khóa lại giữa hai chân, tư thế này rất khó khiến cho người ta không nảy sinh liên tưởng.

Không chỉ ăn sạch sẽ Hàm Quang Quân, còn có thể trêu chọc y vô thời hạn thế này, niềm vui sướng trong lòng Ngụy Vô Tiện quả thực khó có thể hình dung, lập tức ngồi thẳng người trên bàn, hai cánh tay ôm lấy Lam Vong Cơ, cả người dán lên thân thể cao lớn như ngọc thụ kia, nắm lấy vành tai hơi phiếm hồng của Lam Vong Cơ, giọng điệu trách móc nói: "Hàm Quang Quân, ngươi thành thành thật thật nói cho ta biết, ngươi có ý nghĩ này từ khi nào?"

Tư thế này, Lam Vong Cơ không có cách nào, chỉ có thể bị ép phải nhìn hắn, vẫn mặt vô biểu tình, trầm thấp mở miệng: "Ý nghĩ gì?"

Ngụy Vô Tiện nói với vẻ đương nhiên: "Ý nghĩ cưỡng h**p ta á?"

Lam Vong Cơ: "......"

Ngụy Vô Tiện nói: "Hàm Quang Quân, ta không có ý trách cứ ngươi, sức lực của ngươi lớn như vậy, muốn cưỡng h**p, ta làm thế nào cũng không phản kháng được, chỉ có thể ngoan ngoãn phục tùng."

Lam Vong Cơ vừa nhíu mày rất nhẹ không thể phát hiện, vừa không biết rốt cuộc hắn muốn nói cái gì, "...... Cho nên?"

Ngụy Vô Tiện nói, "Cho nên ngươi căn bản không cần phải nhẫn nhịn nha."

Lam Vong Cơ: "......"

Nhàn nhạt nhìn qua, nhìn hắn tiếp tục nói lung tung, nhưng một khi nói ra như vậy, hứng thú của Ngụy Vô Tiện càng tăng cao, tiếp tục bóp méo sự thật: "Ngươi nói ngươi đó, nhất định phải nhịn đến bây giờ, nhịn không được đúng không? Ngươi nói ngươi không say hả? Không say thì càng tệ hơn, ngươi xem, ta kêu ngươi cởi quần áo, ngươi liền cởi ra, Hàm Quang Quân, ngươi rốt cuộc có nguyên tắc hay không? Lại còn bị ta sờ hai cái đã hưng phấn, hứng thú vừa lên thì lập tức đè người ta ra làm, không phải sao? Điều này chứng tỏ cái gì, chứng tỏ trong lòng ngươi có quỷ, mưu đồ đã lâu."

Không phải Ngụy Vô Tiện tự tin, hắn cảm thấy hắn cũng không phải là nói bậy hoàn toàn, nếu Lam Trạm không có ý nghĩ kia, vừa rồi bọn hắn có thể hợp thành một khối không?

Lam Vong Cơ càng không mở miệng, hắn càng tự mình liên tục suy diễn. Sức quyến rũ của hắn vô biên như vậy, kiếp trước là Khôn Trạch, Lam Vong Cơ nhịn không được, đời sau đầu tiên là Càn Nguyên, Lam Vong Cơ nói không chừng cũng có ý nghĩ, biến thành Khôn Trạch rồi, càng thêm không thể kiềm chế.

Từ "thích" này Ngụy Vô Tiện không nói ra khỏi miệng được, Lam Vong Cơ càng nói không nên lời, vì thế Ngụy Vô Tiện sẽ để cho y không cần phải thừa nhận, bịa chuyện một hồi, nếu Lam Vong Cơ không phủ nhận, thì hắn sẽ mặt dạn mày dày cho rằng là đúng.

Chỉ bởi vì một góc vừa nhát gan vừa sợ hãi nào đó trong lòng Ngụy Vô Tiện, không muốn suy nghĩ chuyện này còn có khả năng nào khác.

"Nếu ngươi sớm muốn làm chuyện này, ngươi phải nói chứ, đâu cần nhịn đến bây giờ, ta cảm thấy, quãng thời gian ta vừa mới sống lại trở về cũng không được đó. Ban ngày ngươi và bọn nhóc săn đêm, buổi tối trói ta ở trong phòng, tiếp tục trừ gian diệt ác, muốn trừng phạt như thế nào thì trừng phạt như thế ấy, hửm?"

Vẻ mặt Lam Vong Cơ càng mất tự nhiên.

Ngụy Vô Tiện xoay khuôn mặt hơi nghiêng nghiêng của y trở về, ép y phải nhìn mình, tiếp tục thao thao bất tuyệt: "Hoặc là buổi tối ở Tĩnh Thất cũng rất tốt nha, đuổi con trai đi, khổn tiên tác, roi da, nến, Tị Trần loại nào cũng có, nếu ta kêu lên, thì ngươi cấm ngôn ta, còn có quyển Long Dương Xuân Cung mà con trai ngươi cho ta xem, cứ dựa theo những tư thế trong đó, làm từng cái một, làm cho đến khi hài lòng mới thôi. Nếu ta dám chạy, thì ngươi trói ta trở về, trốn một lần làm thêm một canh giờ, làm đến khi ta không còn sức cũng không dám chạy nữa mới thôi. Nếu ta tố cáo với người khác, ngươi nói ta vu khống ngươi. Không không không, ngươi cũng không cần nói, ngươi chỉ cần nghiêm mặt, phong sương cao khiết đứng ở đó, một câu cũng không nói, chắc chắn tất cả mọi người đều tin tưởng ngươi, lập tức thay ngươi mắng ta."

Lam Vong Cơ: "......"

Ngụy Vô Tiện nói: "Ngươi xem, Lam Trạm, ta đã suy nghĩ kỹ mọi thứ giùm ngươi rồi."

Ngụy Vô Tiện chớp chớp đôi mắt to sáng ngời, vừa nói chuyện, vừa dùng đầu ngón tay móc vào quần Lam Vong Cơ, vô cùng suồng sã kéo xuống.

Hắn không cần nhìn ánh mắt Lam Vong Cơ, cũng biết y đang suy nghĩ cái gì.

Đùa gì chứ, đêm đó trong sơn động, Lam Vong Cơ đè hắn làm tuyệt đối không chỉ một lần, hiện tại một phát ít ỏi như thế, Lam Vong Cơ thỏa mãn mới là lạ. Tuy rằng không biết y đang chần chờ cái gì, nhưng Ngụy Vô Tiện rất có lòng tin, nếu có thể bắt được Hàm Quang Quân ở tít trên cao xuống dưới một lần, vậy thì có thể bắt được lần thứ hai. Thành thật mà nói, Lam Vong Cơ bao lâu rồi chưa khai trai hắn không biết, nhưng Ngụy Vô Tiện tuyệt đối đã mười bốn năm rồi đó!

Mười bốn năm trước để hắn nếm được tư vị một lần, vừa rồi hắn lại nếm loại tư vị này thêm một lần nữa, chính là thực tủy biết vị, hiện giờ cái tay hắn lại không quản được, lại muốn được trải nghiệm tư vị của thứ trong quần Lam Vong Cơ một chút.

Vừa rồi hai người bọn họ đều gấp gáp, cũng do đói quá chịu không nổi, chỉ lo lấp đầy bụng, hương vị còn chưa nếm được cẩn thận đã vội vàng kết thúc, có nuốt chửng quả táo cũng không phải nuốt như vậy, hiện tại trong bụng đã lót dạ được một chút, đôi bên đều có thể thong thả, không phải là nên làm lại một trận cho đàng hoàng sao?

Ngụy Vô Tiện nghĩ như vậy và cũng tiếp tục "dụ dỗ" Lam Vong Cơ như vậy: "Lam Nhị công tử, ngươi xem, cửa bên ngoài cũng khóa rồi, sau khi ta bị ngươi đánh dấu thì chút mùi kia cũng không ai có thể ngửi thấy được nữa, một căn phòng nhỏ như vậy, ngươi có đè ta ra làm cả đêm, một Khôn Trạch nhỏ bé yếu ớt như ta có thể làm gì đây? Chẳng phải cũng chỉ có thể ngoan ngoãn trợ hứng cho Lam Nhị công tử sao ......"

..........................

..........................

Tầm mắt hạ thấp rơi xuống trên mặt hắn, Lam Vong Cơ nói: "...... Ngươi, mong muốn điều này?"

Giọng nói này vừa trầm thấp vừa từ tính, rơi xuống khiến đầu trái tim Ngụy Vô Tiện run lên.

Ngụy Vô Tiện trấn tĩnh lại, nói: "Người giỏi thì làm nhiều, Hàm Quang Quân, ngươi nói xem, ngươi có thể, hay là không thể?"

Nói xong, thuận tay nắm chặt bộ phận nào đó của Lam Vong Cơ.

Lại bị người ta đẩy ngã.

..........................

..........................

Trên mặt Ngụy Vô Tiện rất nhanh đã lan ra hai đốm ửng đỏ động lòng người: "Lam Trạm .... Ah! ...... Chờ đã, ah!"

Không bao lâu đã chụp lấy y bắt đầu cầu xin tha thứ.

..........................

..........................

"Lam Trạm, Lam Trạm ngươi tỉnh lại một chút, a! ...... Chờ đã, chờ đã!"

Lam Vong Cơ trong lúc bận rộn dừng lại một chút, trầm thấp thở dốc, "Sao vậy?"

Ngụy Vô Tiện cuống quít nói: "Đổi tư thế!"

...... Thật sự là chịu không nổi.

Lam Vong Cơ làm như không thể lý giải loại yêu cầu này, hai người đều làm đến nóng hầm hập, Ngụy Vô Tiện thật vất vả mới thở được một hơi, nâng hai má Lam Vong Cơ lên mổ vài cái, nói: "Tóm lại không thể làm hoài một tư thế đến chết đúng không? Hồi nãy đã là tư thế này rồi. Hàm Quang Quân, không phải ta nói ngươi, loại chuyện này ngươi không có kinh nghiệm, phải học nhiều thêm một chút, không thể cắm cúi làm. Phải đa dạng, phải tình thú, hiểu không?"

Khuôn mặt Lam Vong Cơ thoáng cái liền trầm xuống, giọng điệu trầm thấp lặp lại lời hắn một lần: "...... Đa dạng? ...... Tình thú?"

Y không biết kinh nghiệm của Ngụy Vô Tiện phong phú bao nhiêu, Càn Nguyên trước y từng có mấy người, biểu hiện của mình như thế nào lại làm cho hắn cảm thấy không thú vị buồn tẻ.

"Tư thế gì?"

..........................

..........................

..........................

Ngụy Vô Tiện cả người đều ngẩn ra, Lam Vong Cơ ôm hắn thở dốc một lát, bẻ cằm hắn qua, đôi môi mỏng bao trùm lên môi hắn, đầu lưỡi nóng bỏng chui vào.

Ngụy Vô Tiện bám vào người Lam Vong Cơ không đứng dậy nổi, hắn không cử động được, chân tê mỏi bủn rủn mềm nhũn còn đang hơi co giật, hắn biết hắn nhúc nhích một cái, là sẽ đứng không vững và ngã xuống. Lam Vong Cơ không hề tỏ ra áy náy chút nào đối với việc bắt nạt hắn tàn nhẫn như vậy, hôn một cái hài lòng mỹ mãn, nhìn bộ dáng này của hắn, trực tiếp ẵm hắn lên.

Ngụy Vô Tiện bị người ta ném lên giường, còn chưa hít vào được một hơi, đã cảm thấy ngực lại bị người gặm lấy.

Ngụy Vô Tiện: "?"

Sau đó cả người bị kéo xuống, một hình dạng vô cùng quen thuộc chọc đến khe mông.

Ngụy Vô Tiện lập tức tỉnh táo: "Lam Trạm?"

Lam Vong Cơ: "Ừm."

Ngụy Vô Tiện không dám tin: "Ngươi ...... còn muốn?"

Ánh mắt Lam Vong Cơ nhìn hắn ba phần thanh lãnh, sáu phần nóng bỏng, còn có một phần cảm xúc không biết là cái gì.

Nhả chữ nhẹ nhàng nói: "Ngươi nói, đa dạng, tình thú."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro