Phần 18.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ổn chứ?" - Đưa Bright Vachirawit Chiva-aree an toàn trở về vùng đất cấm, Diêm đế cẩn thận xem xét tình hình.

"Chỉ là nửa cái mạng, tôi còn vận công được".

"Nửa cái mạng của Ma Vương mà ngươi lại xem nhẹ đến thế?".

"Ừm, không nặng nề".

"Đau không? Lửa thiên đang xé nát ma lực của ngươi đấy".

"Một chút ".

"Một chút? Ngươi đang lừa con nít? Khi giao ước thành lập, ma lực mà ngươi kết tinh ngần ấy năm trời sẽ chẳng còn là của ngươi nữa, đáng sao?".

Gã nhắm mắt - "Đáng, chỉ cần em ấy vui vẻ, đáng cả mà".

"Ngu ngốc, vĩnh viễn chỉ là kẻ thua cuộc".

"...." - Không sao, bại dưới tay Win Metawin Opas-iamkajorn là điều vinh dự mà cả đời Bright Vachirawit Chiva-aree cất giữ trong ngực trái.

=
=
=

"Cẩn thận!".

"?".

Ngây ngốc nhìn lưỡi dao sắc bén kề sát lòng bàn tay, Win hoảng hốt buông thả.

"Không sao chứ con trai?".

"Thưa mẹ, con ổn".

Hai từ [con ổn] khiến phận làm mẹ càng thêm lo lắng, ngày mà bố trở về trạng thái tươi tắn, cũng là ngày mà Win Metawin Opas-iamkajorn vĩnh viễn ngừng cười.

Chuyển về nhà chính sau lời đề nghị từ chị gái, mỗi ngày, ánh mắt mông lung vẫn xoáy sâu vào chiếc vòng trên cổ tay, con ngươi vô hồn bất chợt rơi lệ, như cái xác không hồn đang cố tỏ ra mạnh mẽ, em dần chết tâm.

Những sự việc xảy ra đã khiến một gia đình ấm áp phải học cách đề phòng, tránh để em rời khỏi họ mãi mãi:

Khi cả nhà quây quần, em tiện tay dọn dư một chiếc bát, đều đặn gắp thức ăn vào đó, mặc cho bên cạnh chẳng có ai ngồi, lặp lại hành động ngu xuẩn ấy trong nhiều ngày.

Một ngày nọ, trong lúc dạo chơi, Win nhặt chiếc lá vàng trong đám héo úa dưới chân, em cúi đầu, hôn nhẹ lên đó, lạnh nhạt xa lánh tất cả, nép mình dưới tán cổ thụ, để cơn mưa đầu mùa thấm đẫm chiếc áo phông đen, tối đó, em sốt cao, phải đưa vào viện điều trị.

Ngày qua ngày, tóc mái đã che khuất khuôn mặt nhợt nhạt, che đôi mắt biết cười trước kia, cũng lạ lẫm đón ánh nắng từ mặt trời gay gắt.

Gia đình yêu quý không để em phải chiến đấu một mình, họ đưa em đến phòng khám tâm lý, đặc cách cho em bác sĩ trị liệu, nhưng, tình trạng ngày càng tồi tệ thêm.

Không lâu sau đó, Win mỉm cười, thời gian dài, em mỉm cười, thứ họ được thấy từ nỗ lực bỏ ra là cái mỉm cười chân thực, em cười cho tất cả, như điều họ  hằng mong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro