Chap 36.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Hanbin rời khỏi nhà thì Hyuk nằm yên dưới nền đất lạnh lẽo, nước mắt không ngừng rơi xuống. Hắn chỉ biết hắn rất đau, đau ở nơi nào cũng không cảm nhận rõ, hình như...cả cơ thể đều đau.

Cậu chẳng những cự tuyệt hắn, còn khẳng định rằng tuyệt đối sẽ không yêu hắn.




Nghe được tiếng động ở trên lầu, chị bếp cùng con trai chạy lên, thấy hắn ngồi dưới đất, vẻ mặt thất thần, hai người liền đỡ hắn lên giường. Trong lúc đỡ lên, vô tình chạm phải vết thương trên tay hắn, khiến hắn hít một hơi khí lạnh.

"Cậu chủ, anh có sao không, để tôi gọi xe cấp cứu." Con trai chị bếp tên là Sunho, cậu ta rút điện thoại ra định gọi thì Hyuk ngăn lại.

Hắn ho khẽ rồi nói: "Tôi không sao, hai người ra ngoài đi." Chị bếp và Sunho nhìn nhau, sau đó bước ra ngoài, khép cửa lại.




Hanbin chỉ mặc mỗi cái áo khoác, may mà cậu để nó ở bên ngoài phòng, lúc chạy đi kịp vơ lấy, chứ nếu không bây giờ cậu chết cóng rồi. Trời đêm thật lạnh, mà cậu chỉ mặc mỗi chiếc áo thun bị xé rách và chiếc quần short ngắn, dù có thêm chiếc áo khoác nhưng vẫn không đủ ấm.

Vẫy được một chiếc taxi, Hanbin vừa lên xe vừa gọi
điện cho Sungwoon, phải mất rất lâu cậu ta mới nghe máy, nói bằng giọng lè nhè ngáy ngủ: "Alô, ai đó?"

"Tôi Hanbin đây, cậu mau mở cửa đi, à tiện thể cho mượn ít tiền tôi sắp tới rồi đó!"

"Cậu đang ở đâu, làm gì nửa đêm tới nhà tôi chứ?" Sungwoon vẫn còn lờ mờ chưa tỉnh.

"Gặp đi rồi nói, cậu mau mở cửa, tôi sắp tới rồi!"

"Ờ ờ!" Lúc này cậu ta mới tỉnh, vội cầm ví, mặc áo khoác ra mở cửa.

Vừa lúc đó Hanbin cũng xuống xe taxi, cầm ví Sungwoon trả tiền xe.

"Ế, cậu ăn mặc gì kỳ vậy?" Dưới ánh đèn đường,

Sungwoon thấy Hanbin mặc quần short rách, áo thun ở trong tơi tả.

"Vào nhà đi rồi nói, tôi lạnh cóng rồi!" Hanbin lách người vào

Sắc mặt Sungwoon hết xanh lại trắng, hết trắng lại tím, đổi màu liên tục. Cậu ta cắt ngang, hỏi: "Cậu nói cái gì?"

Hanbin thở dài, "Để tôi kể hết đã."

Sau đó cậu kể lại toàn bộ câu chuyện, nói hết sự thật cho Sungwoon nghe. Vì ba mẹ của cậu ta đều ở quê, căn nhà nhỏ này là cậu ta thuê, bình thường đều sống một mình, bây giờ ngoài hai người ra thì chẳng có ai nữa, vậy nên Hanbin mạnh miệng nói hết, tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn* mà kể. *Biết thì sẽ nói, nói thì nói hết.

Nghe xong, Sungwoon há mồm thật lâu mới lắp bắp:
"Cậu...cậu nói cậu với giám đốc Koo ...kết hôn sao?"

Hanbin đau khổ gật đầu.

"Thế còn...Soo-young làm sao bây giờ?" Sungwoon mặt nhăn mày nhó, cũng không kỳ thị chuyện này, bởi đồng tính đã dần được xã hội chấp nhận, Mỹ đã cho phép hôn nhân đồng tính rồi.

"Haizz, tôi cũng không biết làm sao." Hanbin chán nản cực độ.

"Thế có thể ly hôn được không?" Sungwoon hỏi xong thì liền nói tiếp. "Ấy không được rồi, ly hôn thì nhà, xe, cả công việc của cậu nữa, đều mất luôn. Cậu mất việc thì tôi cũng không an ổn nổi."

"Thì đó." Hanbin tiếp tục thở dài.

"Cơ mà cậu ký tên vào bảng đăng ký kết hôn thật đó hả? Sao lúc ấy cậu không bàn với giám đốc Koo làm bản kết hôn giả đi? Dù sao khi đó Ngài ấy cũng đâu có đồng ý kết hôn với cậu đâu." Sungwoon đưa ra ý kiến.

"Cậu nghĩ ông Koo là ai, mang giấy kết hôn giả về thì yên được chắc? Vả lại lừa dối một người già thương mình như ông ấy, tôi không làm được." Hanbin lúc ấy vốn đã nghĩ qua, nhưng cậu không đề cập với Hyuk là vì cậu sợ khi phát hiện ra, ông Koo sẽ buồn như thế nào.

"Ờ há. Cơ mà tuy tôi là bạn cậu, bạn của Soo- young, nhưng tôi không khuyên cậu ly hôn đâu. Bởi ông Koo thương cậu, giám đốc Koo tốt với câu, vả lại ơn nghĩa của người ta làm sao phụ bạc như vậy được.
Nhưng tôi cũng muốn cậu kết hôn với Soo-young, dù sao hai người là môn đăng hộ đối, yêu nhau thật lòng, xứng đôi vừa lứa, tương kính như tân, ngọt ngào như mật, không kết hôn quả là đáng tiếc."

"Ở đâu ra lắm cụm từ bốn chữ thế hả?" Hanbin vỗ lên vai Sungwoon. "Tôi hiểu cậu lo cho tôi, tôi cũng biết bây giờ không thể làm gì khác được. Nhưng tôi kiên quyết phải kết hôn với Soo-young, dù thế nào đi nữa cũng sẽ không thay đổi. Cùng lắm thì không đăng ký kết hôn, đợi khi anh ta chịu buông tay thì tôi đi ly hôn rồi về đăng ký với Soo-young là xong chuyện."

"Ừ thì tương lai là do cậu quyết định. Nhưng mấy ngày kế tiếp cậu tính làm sao?" Sungwoon nhắc tới vấn đề trọng tâm nhất.

"Thì ở nhờ nhà cậu vậy, nói chung tôi sẽ không về nhà." Hanbin nắm chặt tay nói.

"Thế không đi làm luôn sao?"

"Đi làm cái gì chứ, quần áo đều để ở nhà, thẻ nhân viên cũng có mang theo đâu. Cùng lắm nghỉ vài ngày, nói tóm lại là không về!" Hanbin chém đinh chặt sắt nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro