Chap 35.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một buổi chiều nọ, Hyuk nhận được tin Hanbin cùng Soo-young đi vào một cửa hàng tổ chức tiệc cưới.

Hắn thất thần ngồi bên ở sofa suốt cả một buổi, chị bếp gọi hắn đi ăn cơm hắn cũng không trả lời, hoàn toàn bất động.







Đến khi Hanbin trở về nhà, hắn bảo cậu ngồi xuống ghế, sau đó hỏi: "Em có thể chia tay với bạn gái được không?"

Hanbin bị câu nói này khiến cho nhảy dựng lên, cậu đáp ngay: "Không thể!"

Hyuk ngẩng đầu nhìn cậu, đôi mắt hắn ngập tràn sự đau khổ. "Tại sao?"

"Cô ấy là tất cả của tôi, không bất cứ ai có thể ngăn trở chúng tôi hết. Tôi sẽ không bao giờ chia tay với cô ấy, anh nghe có hiểu không? Từ giờ về sau, nếu còn nghe anh đề cập đến việc này nữa, đừng trách tại sao tôi lại làm thế với anh." Ý Hanbin là nhắc tới bản hợp đồng kia.

Hyuk cúi đầu, không nói gì nữa. Hắn tận lực kìm, chế sự chua xót đang trào dâng trong lồng ngực, đau đến mức muốn thở cũng khó khăn.

"Không thể sao? Không thể cùng tôi chung sống yên ổn cả một đời sao?" Hyuk lẩm nhẩm một mình, mà Hanbin lúc này đã rời đi rồi.










Những tưởng sau khi đã thổ lộ tình cảm của mình, cậu đã hiểu được rằng hắn yêu cậu biết bao nhiêu, vậy mà cuối cùng cậu vẫn cự tuyệt hắn, tạo ra một khoảng cách thật xa xôi, hắn có cố gắng đến đâu cũng không thể kéo gần lại được.

Dường như trong mắt, trong tim cậu đều chỉ chứa mỗi hình bóng của cô gái kia, hắn không thể nào thay thế được.

Hyuk lái xe ra ngoài. Hắn ngồi trong xe, cười thật to. Không thể ngờ được rằng sẽ có ngày như thế này, ngày mà Hyuk cao cao tại thượng như hắn lại đi so sánh với một cô gái, tệ hơn nữa là, hắn thua cuộc.

Trong mắt hắn chỉ có cậu, trong mắt cậu lại chỉ có cô gái kia. Thật trớ trêu. Thật bi ai.

LEW đang ở nhà chăm sóc cho người tình, đột nhiên nhận được điện thoại của nhân viên quán Bar, nói rằng Koo tổng đang ở đây, uống say đến mức nằm dài ra bàn mà vẫn đòi rượu.

Hyeongseop đang rất mệt, đột nhiên ban chiều đi dạy về thì nằm một chỗ không đi nổi nữa, người giúp việc sắc thuốc, hầm canh, uống xong cả rồi mà vẫn không đỡ. LEW lo lắng lắm, cứ ngồi bên cạnh xoa bóp tay chân cho cậu, không dám rời đi nửa bước.

Nghe tin này, dù quan tâm tới bạn nhưng anh cũng không thể bỏ lại Hyeongseop, đành gọi điện cho YoungHo đến quán Bar, đưa Hyuk về nhà giúp.

Khi YoungHo đến quán Bar thì Hyuk đã say lắm rồi, luôn miệng đòi rượu. Anh thở dài, vừa cõng vừa lôi chủ nhân của mình về.

Ở trên xe, Hyuk hết lảm nhảm nói đông lại nói tây, YoungHo nhìn bộ dạng của hắn thì cực kỳ căm phẫn cái tên báo tin đó cho Hyuk.

Anh biết Hanbin sẽ không bao giờ yêu Hyuk, chuyện cậu muốn kết hôn và đi đến cùng với Soo-young đã là hai năm rõ mười, có cố phủ nhận như thế nào cũng vô dụng mà thôi.

Thế nhưng Hyuk vẫn cố, cố hết sức mà hi vọng. YoungHo dù biết rõ nhưng không dám vạch trần, chỉ biết lẳng lặng tìm cách ngăn chặn những nguồn tin xấu. Có điều tai mắt của Hyuk khắp mọi nơi, anh ngăn ở đây thì đằng kia cung cấp, thế nên đành phó mặc cho số phận.

Hyuk về được đến nhà thì nằm ngủ say như chết, YoungHo hoàn thành nhiệm vụ thì trở về.

Hanbin vẫn còn ở bên ngoài, cậu tức giận câu Hyuk nói buổi chiều nên cố ý đi thật khuya, tận 23h mới về.

Hyuk đã ngủ được hơn một tiếng, nghe tiếng động ngoài cửa thì biết Hanbin đã về. Ban nãy còn được uống thuốc giải rượu nên giờ thần trí hắn đã thanh tỉnh ít nhiều, không đến mức say bét nhè, trái phải không phân biệt được.

Hanbin đi tắm xong thì lên giường ngủ. Vừa nằm xuống, lập tức bị người bên cạnh đè lên. "Ahh! Anh làm cái gì vậy, buông ra!"

"Hanbinie...anh...anh muốn em." Hyuk kéo chiếc áo thun trên người cậu xuống, biện Hanbin dưới thân, hôn lên cổ cậu.

Hanbin không ngừng giãy giụa, dùng hết sức bình sinh mà vẫn không đầy được người nằm trên ra. Cần cổ trắng ngần liên tục bị cắn mút, đôi môi lành lạnh của hắn không ngừng chạm vào da thịt cậu, khiến cậu ghê tởm đẩy ra.

"Buông ra...anh bị điên sao...bản hợp đồng...ah..." Tay hắn lần xuống địa phương mẫn cảm của cậu rồi, còn không giữ tay hắn lại thì chiếc quần cũng tụt mất.

"Em là của tôi...cho dù em có hận tôi, tôi cũng nhất định phải làm!" Hyuk nói xong thì xé quần áo của Hanbin ra.

Hanbin biết bây giờ có cố gắng hét lên hay giãy giụa cũng vô dụng, vì vậy nằm yên lấy lại sức.

Cậu mặc kệ hắn cởi quần, mặc kệ hắn xé áo, cứ nằm im như cá chết.

Sợ hãi không có nghĩa là cậu chịu đựng thỏa hiệp mà không phản kháng.

Đợi hắn không còn đề phòng nữa, cậu dùng hết sức
đạp hắn ra. Hyuk bị một lực lớn đạp xuống giường, cánh tay phải va vào tủ quần áo kêu "rắc" một tiếng, lập tức cơn đau nhói xông lên đại não.

"Tôi nói cho anh biết, tôi tuyệt đối không yêu anh, cũng sẽ không chia tay với Soo-young. Vĩnh viễn sẽ không!"

Nói xong Hanbin nhặt quần áo vừa mặc vừa chạy ra khỏi phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro