Chap 34.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sức khỏe của Hyuk dần hồi phục trở lại, buổi tối cũng đã ngủ ngon. Một tuần của hai người nói dài không dài, ngắn không ngắn, nhưng lại khiến một người vô cùng hạnh phúc, còn người kia lúc nào cũng áy náy và buồn rầu.

Sau khi đi làm trở lại, mấy chị gái trong công ty vây quanh hỏi tại sao cậu lại nghỉ, cậu chỉ biết ú ớ đáp là nhà có việc.

Tại sao cậu nghỉ trùng ngày với giám đốc nhiều lần như vậy mà mọi người không nghi ngờ? Đáp án đơn giản là vì họ luôn cho rằng cậu là em họ của giám đốc, việc nhà của cậu ít nhiều cũng liên quan đến giám đốc và ngược lại. Chính vì lý do đó mới dễ dàng giải quyết.

Cuộc họp quan trọng ở tổng bộ công ty sẽ tổ chức ba tháng một lần, lúc này tất cả các nhân viên trong công ty đều phải đến tổng bộ công ty tham dự cuộc họp. Mới sáng sớm, Hanbin đã tây trang chỉnh tề chuẩn bị cùng Hyuk đến công ty.

Cậu rất vui vẻ, cứ như con chim sẻ mà nói rất nhiều chuyện. Ban đầu Hyuk không hiểu gì, cứ nghĩ hôm nay được gặp ba mẹ ở công ty nên rất vui mừng, nào ngờ khi đến nơi hắn mới biết.

Soo-young làm việc ở tổng bộ công ty, tuy chức vụ nhỏ nhoi thôi nhưng cuộc họp này yêu cầu tất cả các nhân viên đều phải có mặt, cho nên cô cũng nằm trong số nhân viên cùng họp.






Hyuk đi cùng Hanbin mà tâm trạng rã rời, nhìn sắc mặt cũng đủ biết hắn đang chán chường đến mức độ nào. Khi vào trong, nhìn thấy Bonseok cũng có mặt, hắn lại không vui vẻ mà đến nói chuyện với em trai, ngược lại chỉ đáp qua loa có lệ với đứa em một năm không gặp được mấy lần. Hắn cũng quên luôn là em trai bị thương, một câu cũng không hỏi han, chỉ gật đầu khi em trai chào hỏi mà thôi.

Bonseok có nghe nói về việc anh trai cũng bị thương và sức khỏe gần đây khá kém, cho nên cậu không hỏi nhiều, trở về chỗ ngồi.

Hanbin được gặp Soo-young thì trong lòng thích thú lắm, lúc trước cậu còn ước rằng được làm việc cùng với cô, nhưng điều ước này không dễ hưởng thụ như vậy, nếu có được thì cậu phải lén lút đến mức độ nào nữa, thế nên thôi không ước.

Hôm nay Soo-young mặc đầm trắng, cách ăn mặc của cô rất thanh nhã và kín đáo, không lộ liễu hở hang, nhìn qua là biết cô gái thùy mị đoan trang rồi, vì vậy nên mỗi lần giới thiệu cô với bạn bè, cậu đều rất tự hào. Bây giờ nhìn thấy cô ở khoảng cách không gần không xa như vậy, trong lòng cậu tràn ngập vui sướng, thật lòng còn muốn giơ tay vẫy vẫy với cô nữa, nhưng sợ bị phát hiện nên đành thôi.

Hyuk ngồi bên cạnh cậu, tâm tư hoàn toàn không đặt vào xấp tài liệu trên tay, ngược lại mải để ý đến cậu. Thấy cậu nhìn cô gái kia bằng ánh mắt như bắn ra tim hồng, lòng hắn đau đớn không thôi. Không biết gì cả, có lẽ giờ đã tốt hơn nhiều rồi.

Hanbin vốn đang nhìn Soo-young, đột nhiên nhìn thấy NTK Yejun điều khiển xe lăn đi vào, liền chú ý đến. Gương mặt y trông không có vẻ gì là vui, nhưng nếu nhìn kỹ vào ánh mắt, sẽ thấy được sự hân hoan khó mà kìm nén được.

Bonseok đang ngồi bên kia, vừa thấy Yejun liền đi đến, hỗ trợ y yên vị vào chỗ ngồi. Hai người họ còn trao đổi gì đó, chỉ thấy Bonseok lắc đầu cười cười.

Cuộc họp diễn ra tận hai tiếng đồng hồ, bình thường Hanbin sẽ khó chịu lắm, cậu vốn là người năng động nên không thích ngồi yên một chỗ lâu như vậy, nhưng hôm nay có Soo-young ngồi bên kia nên tâm trạng vô cùng tốt, còn muốn cuộc họp này kéo dài lâu hơn. Cậu cùng cô thi thoảng sẽ dùng điện thoại nhắn tin cho sau đó lại ngẩng lên dùng ánh mắt ra hiệu.

Sau khi kết thúc cuộc họp, Hanbin đi cùng Hyuk được một đoạn thì bỗng nhiên ôm bụng kêu lên:

"Ngài Koo ra xe trước đi, tôi đi toilet một chút." Sau đó liền chạy đi.

Hyuk bề ngoài thì bình tĩnh nhưng nội tâm đã dậy sóng. Hắn đưa tài liệu cho YoungHo cầm, rồi bình thản bước về phía toilet.

Nơi nào đó khuất người ở gần toilet nam, Hanbin ôm Soo-young, nói: "Nhớ em quá, cả tháng rồi không gặp."

"A, đừng mà, đây là công ty đó." Soo-young thẹn thùng đẩy cậu ra.

"Nhìn thấy em, anh như được tiếp thêm sức mạnh vậy á. Hôm nay quả thật rất vui." Hanbin nắm tay cô không buông.

"Em cũng vậy." Soo-young đỏ mặt, nhưng vẫn nói ra câu này.

"Cho anh hôn một cái nhé?" Hanbin thấy cô đỏ mặt cực kỳ đáng yêu, cho nên nhịn không được mà muốn hôn. "Đừng... ở đây là..."

"Không ai thấy đâu mà, một cái thôi?" Hanbin nói xong liền hôn lên má cô.

Hyuk đứng cách họ một bức tường, nội tâm đau đớn tưởng chừng như không thể nào chịu nổi. Hắn không thể ngờ được rằng ngay cả ở tổng bộ công ty mà Hanbin cũng không sợ, còn dám ân ái với người yêu. Nhưng việc cấm kỵ đó cũng chẳng khiến cậu phân tâm, tình yêu của cậu còn lớn hơn vậy nhiều.
Hanbin đi lướt qua Hyuk mà không thấy. Ngược lại Hyuk thấy rất rõ khuôn mặt ngập tràn sắc xuân của cậu, bàn tay đã siết lại thật chặt, móng tay đâm vào da thịt thế mà hắn không biết đau.

"Lẽ ra thấy em vui tôi phải vui mới đúng, nhưng tại sao tôi lại cảm thấy đau đớn thế này?"

Soo-young bước ra, cùng lúc đó Hyuk cũng rời đi. Hai người chạm mặt nhau, Soo-young vội vã cúi đầu: "Chào giám đốc."

Hyuk nhìn cô, nhìn rất lâu, lâu đến mức cô sợ hãi không biết mình đã làm gì khiến Koo tổng để ý nhiều như vậy. Cô vẫn cúi đầu, nhưng lúc này chịu không được mà ngẩng lên, nhìn thấy khuôn mặt điển trai của hắn tỏa ra sát khí bức người, đôi mắt như bắn ra lửa, biểu hiện này...sao giống sát nhân cuồng sát trong phim thế?

Lẽ ra khi nãy chào xong cô phải đi ngay mới đúng, tự nhiên đứng lại làm gì không biết. Nhưng đã lỡ đứng lại, lỡ thấy ánh mắt hắn nhìn mình chằm chằm, cô đành phải tiếp tục nán lại mà hỏi:

"Giám đốc...còn có việc gì sao?" Hyuk không nói gì, chỉ xoay người bỏ đi khiến Soo-young lơ ngơ không hiểu tại sao.

Hanbin đã lên xe ngồi đợi được mười phút, lại chẳng thấy Hyuk đâu. Cậu cầm lon nước ép đào trên xe mà uống, uống đến quên hết trời trăng, vừa bước ra xe định mua lon nữa uống thì thấy Bonseok đẩy xe lăn của Yejun đi ra cửa công ty.

"Chào anh." Bonseok lễ phép lên tiếng trước.

"Ừm, chào cậu, chào anh." Hanbin nhìn Yejun, anh ta chỉ khẽ gật đầu rồi nhìn sang hướng khác.

"Anh em đâu rồi ạ?" Bonseok nhìn quanh, hỏi.

"Đi đâu không biết nữa, anh ở đây chờ mà không thấy ra. À phải rồi, nghe nói cậu bị thương, có sao không, sao lại bị?" Hanbin thân mật hỏi thăm.

"Dạ chỉ là vết thương ngoài da thôi. Em vì cứu người nên bị vạ lây, hôm ấy trời tối quá nên em bị công kích mà không thể phản công được, nếu trời sáng thì mấy tên côn đồ đó không xong với em đâu."

Bonseok nói rất mạnh mẽ, ngữ khí đầy hùng hồn.

"Vậy sao? Cậu ở đây lâu không, chiều nay sang nhà anh cậu ăn cơm, mời cả nhà thiết kế Yejun nữa, anh sẽ đích thân nấu." Hanbin mời.

"Em nghe anh trai bảo anh nấu rất ngon, nhưng tiếc là giờ em phải ra sân bay ngay, sáng mai em phải thi nữa. Lần khác em nhất định sẽ đến." Bonseok tiếc nuối mà từ chối.

Sau đó ba người chia tay nhau. Hanbin vừa mua lon nước ép nho thì thấy Hyuk trở lại xe, liền hỏi:

"Anh đi đâu mà giờ mới ra xe vậy? Đợi lâu muốn chết."

Hyuk không nói gì, cũng không nhìn cậu, lên xe ngồi. Hanbin nhìn ánh mắt hắn tỏa ra sự lạnh lùng tàn khốc, khuôn mặt anh tuấn cứng đờ, liền hiểu, lại tới nữa rồi. Mỗi khi hắn tỏ thái độ như vậy nghĩa là đang rất khó chịu, cậu cũng nên biết điều mà im lặng, để khỏi phải chuốc lấy phiền phức.

Lúc này Hyuk thật muốn nói rất nhiều điều, muốn hỏi cậu tại sao lại yêu cô gái kia, hai người định như thế nào trong tương lai...nhưng hắn lại không đủ can đảm. Những vấn đề liên quan đến cậu và cô gái kia đều tựa như con dao nhọn, mỗi lần nhắc đến đều đâm vào tim hắn đến rỉ máu, nhưng nếu không hỏi, hắn lại cảm thấy rất bứt rứt, khó chịu.

Hắn không hiểu mình muốn biết để làm gì nữa, có lẽ là hắn hi vọng cậu không trả lời tàn nhẫn như hắn nghĩ, sẽ lại cho hắn hi vọng chăng?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro