Chương 2: Áo cưới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: anhanhle

Thẩm Kiều không thấy rõ mặt anh ta, chỉ nhớ rõ quần áo trên người không hề rẻ chút nào.

Đi theo Mạc Hoài An thời gian lâu rồi, không ăn qua thịt heo cũng gặp qua heo chạy.

Cô là sau lại trong lúc vô tình nghe đồng nghiệp ở đằng kia nói chuyện phiếm, mới biết được người nọ lại là tổng giám đốc Khang Trạch.

Chuyện lễ tân làm cho tổng giám đốc một thân nước trà, bởi vậy chuyện này quả thực có thể viết thành một quyển sách.

"Thật không biết xấu hổ, mới đến mấy ngày a, liền tưởng leo lên tổng giám đốc."

"Ỷ vào chính mình tuổi trẻ xinh đẹp đi."

"Xinh đẹp sao? Ta cảm thấy cũng bình thường, còn không bằng Nghê trợ lý."

Thẩm Kiều nghe xong vừa bực mình vừa buồn cười. Cô là thần tiên sao, còn có thể làm cho tổng giám đốc chạy tới phòng trà tầm thường của nhân viên để pha cà phê.

Bất quá chuyện này cũng kỳ quái, văn phòng tổng giám đốc không phải có phòng trà riêng sao?

Trong phòng tổng giám đốc, trợ lý Nghê Phi đối việc này cũng rất tò mò.

Khang Trạch liền nói: "Máy đun nước hỏng rồi."

Nghê Phi còn tính nói hai câu, Khang Trạch lại hướng cô ta xua xua tay, ý bảo cô ta đi ra ngoài.

Lời đến miệng vội nuốt xuống. Lúc Nghê Phi đóng cửa trong lòng có điểm bất an. Công ty có lời đồn đãi, nói người mới tới kia là Khang Trạch điểm danh tuyển vào.

Khang Trạch người này làm việc luôn luôn nghiêm cẩn, như thế nào sẽ dùng người không khách quan. Hai người này có quan hệ gì? Lễ tân kia là ai?

Nghê Phi quay người lại, hỏi thăm người đó tên họ là gì.

Thẩm Kiều cảm thấy những lời đồn đãi đó thật nhàm chán, nghe xong hai câu lại nghe không được nữa liền muốn chạy lấy người, trong phòng trà lại truyền ra thanh âm.

"Các ngươi nghe gì chưa, Thẩm Kiều cùng Khang giám đốc có quan hệ. Lúc trước cô ta chính là dựa vào Khang giám đốc mà tiến vào."

Lời vừa nói ra một mảnh xôn xao, ngay cả Thẩm Kiều đều thực ngoài ý muốn. Cô khi nào nhận thức một cái vị họ Khang kia.

Tưởng nghe tiếp nhưng không được, lại thấy mấy anh chàng phòng thiết kế đến pha cà phê, Thẩm Kiều thấy thế liền bỏ đi, mơ hồ còn nghe thấy mấy người ở sau lưng trêu chọc cô, tựa hồ là nói cô xinh đẹp gì đó.

Thời điểm tan tầm cùng Lâm Ức dạo phố, nhớ tới chuyện này Thẩm Kiều có điểm thất thần.

Lâm Ức có chút không cao hứng: "Chị đây khó được kết hôn một lần, làm cưng theo chị mua áo cưới, lại như không tình nguyện. Lần tới tưởng bồi còn không nhất định tìm cưng đâu."

Thẩm Kiều liền cười: "Có người nói chính mình bị rủi ro sao?"

Lâm Ức là chị em tốt của cô, lớn hơn cô hai tuổi, vận khí không tồi tìm được người  bạn trai khá tốt, hiện giờ đang chuẩn bị kết hôn.

Nói thật, Thẩm Kiều có chút hâm mộ cô ấy.

Không nghĩ tới Lâm Ức càng hâm mộ Thẩm Kiều hơn: "Cậu như thế nào lại đi tìm công việc, Mạc Hoài An không nuôi cậu nữa?"

Trong phòng thay quần áo, Thẩm Kiều giúp cô cầm quần áo, lại giúp cô thay áo cưới. Về vấn đề này, cô không nghĩ nói nhiều.

"Chia tay."

"Chia tay? Sao lại như thế?"

"Không có gì, chính là chia tay."

"Cậu có phải hay không ngốc a, nam nhân như vậy không biết giữ lấy, cậu đây là muốn trời cao a......"

Nói còn chưa dứt lời, 'bặt' một tiếng áo cưới sút chỉ, bên hông lộ một mảng lớn.

Nửa giờ kế tiếp, chính là một cuộc chiến võ mồm.

Nhân viên cửa hàng nhìn đến quần áo liền yêu cầu Lâm Ức mua, hoặc là bồi thường. Lâm Ức cảm thấy có điểm mệt, quần áo không tiện nghi, mấu chốt là chất lượng chẳng ra gì.

"Mới thử một chút liền rách thành như vậy, mua trở về còn có thể mặc sao."

Thẩm Kiều bên cạnh làm người hòa giải. Nhưng Lâm Ức không nghe nàng: "Tớ không thích, mua về làm gì."

Không khí nhất thời có chút căn thẳng.

Nhân viên cửa hàng một bước cũng không nhường: "Tiểu thư, chất lượng quần áo của cửa hàng chúng tôi đều rất tốt, toàn may bằng tay, ngài xem quần áo hiện tại thành như vậy, chúng tôi cũng không thể lại bán cho người khác a."

Lâm Ức giận dỗi, chết sống không chịu mua.

Thẩm Kiều không có biện pháp, nhìn lên lầu hai, cô hỏi: "Các vị có máy may sao?"

"Vị tiểu thư này muốn làm gì?"

Phía sau có giọng phụ nữ hỏi cô. Thẩm Kiều vừa quay đầu lại thấy một đôi mắt xinh đẹp, một nữ nhân khoảng ba mươi tuổi đứng nơi đó, trên mặt nở nụ cười lễ phép.

Nhân viên cửa hàng vừa thấy nàng liền chào hỏi: "Bà chủ."

Thẩm Kiều liền biết thân phận người này.

"Là như thế này, bạn tôi thử áo xảy ra việc ngoài ý muốn. Tôi xem có thể may lại hay không, nghĩ sửa một chút, sửa xong hẳn là nhìn không ra đi. Chúng ta đều nhường một bước được không?"

"Kia nếu không được thì thế nào đây?"

"Chúng tôi đây liền mua."

Lâm Ức còn muốn nói gì nữa, Thẩm Kiều lại ý bảo cô đừng mở miệng. Người tới tự xưng họ Từ, là chủ cửa tiệm, đối đề nghị của Thẩm Kiều có điểm hứng thú, lập tức liền mang cô lên lầu hai.

Lầu hai là phòng làm việc, bên trong bày hơn mười cái máy may, ước chừng bảy tám người đang vùi đầu làm việc. Thẩm Kiều đi đến một chổ không có ai, ngồi xuống lấy quần áo ra nghiên cứu một lát, quen thuộc may lại.

Bên cạnh, bà chủ Từ cùng cô nói chuyện phiếm: "Xem cô tuổi không lớn, này may thực thuận tay."

"Tôi từ nhỏ thích này đó, thói quen!"

Thẩm Kiều hai ba bước liền đem chổ hỏng sửa tốt lắm, cầm lấy đưa tới trước mặt bà chủ: "Ngài xem xem, hẳn là không có vấn đề đi. Kỳ thật tôi cảm thấy thiết kế cái áo này cần cải biến một chút, eo hướng lên trên một tấc càng tốt. Có vài cô gái nơi này thịt nhiều, lại không giảm cân, thiết kế này dễ dàng làm lộ khuyết điểm. Hướng lên trên một tấc thì sẽ không lộ, lại không dễ dàng bị căng đứt."

Bà chủ tiếp nhận tới nhìn kỹ, thật đúng là thiên y vô phùng(1), lập tức đối Thẩm Kiều càng thêm lau mắt mà nhìn: "Cô làm nghề gì, nhà thiết kế?"

(1) thiên y vô phùng: chính là như vậy

"Không có, là lễ tân một công ty, này chỉ là tôi yêu thích. Ngài xem cái áo này......"

"Đưa ta đi, cô cùng bạn mình chọn cái khác vừa lòng hơn đi."

Hai người vừa nói vừa cười xuống lầu, gặp Lâm Ức cùng nhân viên cửa hàng đều thực ngoài ý muốn. Lâm Ức có điểm sợ, liền không nghĩ lại thử cái khác, lôi kéo Thẩm Kiều phải đi.

Lúc sắp ra cửa, bà chủ gọi Thẩm Kiều lại: "Có thể lưu lại phương thức liên lạc sao?"

Thẩm Kiều không rõ ý tứ của bà chủ, bất quá cô đối người này rất có hảo cảm, xem như có thêm một cái bằng hữu nhiều thêm một phần tốt, liền để lại số điện thoại cho đối phương.

Ra cửa Lâm Ức nói thầm: "Người này nói chuyện thật tốt, nếu không tớ sẽ không để cậu đưa."

"Cậu như vậy, Dương Nhất Thành nhà cậu làm thế nào mà chịu đựng được hay vậy?"

"Anh ấy yêu tớ a." Lâm Ức cười đến mặt mày sáng rỡ.

Đi dạo một vòng không có thu hoạch được gì, Lâm Ức gọi điện thoại cho Dương Nhất Thành, kêu anh chở các cô đi ăn cơm.

Vì thế Thẩm Kiều bị bắt nhìn một màn ân ân ái ái.

Cùng Mạc Hoài An so sánh, Dương Nhất Thành thật là nam nhân biết săn sóc lại ôn nhu, phong độ mười phần, làm người cũng cẩn thận, nói chuyện thong thả ung dung, đối Lâm Ức cơ hồ ngoan ngoãn phục tùng.

Gả chồng liền phải gả cho người như vậy, Mạc Hoài An tuyệt không phải một đối tượng kết hôn lý tưởng.

Ngày hôm sau gặp lại Lâm Ức, cô nhịn không được lại đem Dương Nhất Thành khen một phen. Lâm Ức chờ gả sốt ruột, toàn thân đều tản ra kích thích nồng đậm.

"Thật muốn ngày đó nhanh nhanh đến, đem chính mình danh chính ngôn thuận giao cho anh ấy."

Thẩm Kiều nghe xong vẻ mặt hồng hồng, ngay sau đó lại hỏi: "Các cậu không có......... cái kia rồi chứ?"

Hai người kết giao cũng đã được hai năm, cô cho rằng bọn họ đã sớm......

"Còn không có, anh ấy nói muốn lưu đến đêm tân hôn. Cậu đừng nhìn anh ấy lớn lên đẹp trai lại có khí chất, kỳ thật không phải là hoa hoa công tử, ngầm thành thật đâu. Đối phụ nữ khác chưa bao giờ xem nhiều một cái, chính là đối với tớ cũng rất có chừng mực. Chúng tớ đến bây giờ trừ bỏ nắm tay, liền chỉ hôn hai lần."

"Hai lần!"

"Ân, này hai lần vẫn là tớ chủ động. Cậu nói xem anh ấy cái người này có phải hay không thực thẹn thùng, bề ngoài nhìn không ra đi."

Thẩm Kiều đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Nhưng nói không được là chổ nào. Có lẽ do cô tiếp xúc với đàn ông không đủ nhiều, trên đời này đàn ông đều không phải cùng Mạc Hoài An giống nhau đi.

Rõ ràng người đều dọn đi, như thế nào nhớ tới hắn. Nhớ tới hắn liền sẽ nhớ tới những điều không thoải mái đó, Thẩm Kiều kỳ thật thực hy vọng chính mình có thể quên đi người đàn ông này.

Cùng Lâm Ức mua áo cưới đến ngày thứ ba, Thẩm Kiều nhận được điện thoại.

Đối phương tự báo gldanh tính: "Ta họ Từ, kêu Từ Vân Phương, còn nhớ rõ ta sao, ngày đó ở Hôn Sa Điếm."

Thẩm Kiều nghĩ tới, là bà chủ kia.

"Ngài có chuyện gì sao?"

Từ Vân Phương đi thẳng vào vấn đề nói rõ ý đồ gọi đến. Nguyên lai trong tiệm gần nhất thiếu người, lại có chuyện cấp bách cần người có tay nghề kỹ thuật thuần thục. Nàng ngày đó xem Thẩm Kiều tay nghề không tồi, nên cố ý hỏi cô xem sao.

"Nhưng tôi còn có công việc."

"Không quan hệ, nếu cô nguyện ý có thể làm kiêm chức. Ngày thường tan tầm lại đây hoặc là cuối tuần cũng được, ta cho cô ấn giờ tính, sẽ không bạc đãi cô. Qua mùa hè chính là mùa kết hôn thịnh vượng, chúng ta trong tiệm nhân thủ thật là không đủ."

Nàng nói lời này, Thẩm Kiều trong lòng tính toán. Mẹ ở phòng quá kém, hoàn cảnh cũng không tốt. Liền tính hiện tại nhất thời không có biện pháp ở thành phố S mua phòng, ít nhất muốn thuê chổ khác tốt hơn.

Kiếm thêm công việc vẫn là phương pháp tốt.

Hai người ăn nhịp với nhau, lập tức định ra thời gian Thẩm Kiều cùng Từ Vân Phương nói chi tiết.

Thẩm Kiều năm phút nửa rời đi công ty, bắt xe điện ngầm đi hướng nam, ra xe điện ngầm không bao lâu liền tới cửa tiệm, xa xa liền thấy bóng dáng người quen.

Là Dương Nhất Thành.

Cô tưởng tiến lên đánh cái tiếp đón, nhìn kỹ lại dừng lại.

Dương Nhất Thành bên người còn có người, là đàn ông, vóc dáng cùng hắn không sai biệt lắm. Người nọ ôm eo hắn, hai người đứng thật sự gần.

Thẩm Kiều theo bản năng cảm thấy có chút vấn đề, lại nghĩ tới chuyên Lâm Ức từng nói qua.

Tình yêu cuồng nhiệt hai năm giữa nam nữ, tổng cộng chỉ hôn môi quá hai lần, có điểm không thể nào nói nổi. Trong lòng cô có loại ý niệm không tốt, đem áp xuống lại không được.

Cô cấp Từ Vân Phương gọi điện thoại, nói chính mình muốn tối nay đến. Thu di động liền lặng lẽ đi theo phía sau hai người họ. Bọn họ đi đến ven đường lên một chiếc xe thể thao, Thẩm Kiều thuận tay ngăn cản taxi đuổi theo, một đường cứ như vậy theo tới Thiên Hợp hội sở.

Kia hai người không phát hiện ra cô, cứ thế một đường ôm nhau đi vào. Thẩm Kiều tới cửa lại bị ngăn cản bên ngoài. Cô không phải hội viên, bảo vệ không cho vào.

Thẩm Kiều tính bỏ đi, ngẫm lại vì hạnh phúc Lâm Ức nên không cam lòng.

Chuyện cả đời của chị em tốt, không làm rõ ràng không được. Vạn nhất Dương Nhất Thành là người như vậy, Lâm Ức cả đời này không phải huỷ hoại sao?

Cô liền chờ ở cửa, nhưng cổng lớn cao cấp của hội sở cũng không cho cô đứng mấy tiếng đồng hồ....

Ngày dần dần tối, Thẩm Kiều lại nghĩ không ra biện pháp.

Lúc này phía sau vang lên tiếng thắng xe, bảo vệ làm khó dễ cô thay đổi sắc mặt, lộ ra thần sắc cung kính.

Thẩm Kiều tò mò quay đầu nhìn lại, cảm thấy chiếc xe kia có chút quen mắt. Lại nhìn kỹ hơn, trong xe người kia bước xuống lại càng quen thuộc.

Kia không phải Mạc Hoài An sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro