Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em đã đề nghị chia tay với chị gái anh!" Vương Nhất Bác dừng lại một chút, không dám nâng mắt quan sát biểu hiện của Tiêu Chiến, mà cẩn thận lắng nghe suy nghĩ của anh.

Tiêu Chiến không nghĩ gì cả, trong đầu chỉ có thứ gì đó đánh ong ong bên trong mà không chịu dừng lại.

Làm thế nào mà người ta có thể chia tay qua điện thoại vào ngày bạn gái làm phẫu thuật? Đây là chuyện mà con người có thể làm sao?

"Đừng nhìn em như vậy." Vương Nhất Bác có thể cảm nhận được ánh mắt dữ tợn của Tiêu Chiến mà không cần ngẩng đầu lên.

"Em biết anh nghĩ bây giờ không phải là thời điểm tốt, nhưng em cảm thấy đây là thời điểm thích hợp nhất." Vương Nhất Bác đặt đũa xuống, dựa lưng vào ghế, ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng.

Bây giờ ngồi nói chuyện với Tiêu Chiến không phải là người yêu của anh, mà là bác sĩ tâm lý Vương Nhất Bác. Anh không có khả năng nói thắng bác sĩ tâm lý, còn là một bác sĩ có thể đọc được suy nghĩ của người ta. Còn chưa kịp cãi đã mặc định là thua rồi.

"Chị gái anh ép em kết hôn, anh đều đã nghe thấy rồi." Vương Nhất Bác dừng lại, giống như đang chờ Tiêu Chiến trả lời, nhưng bản thân câu nói này không phải là câu hỏi, vậy tại sao lại cần trả lời cơ chứ?

"Kể cả không thích anh, em cũng không thể chịu đựng được chuyện như ngày hôm nay."

Vương Nhất Bác nói thật, cậu có thể hiểu được tâm trạng của Tiêu Tâm Vũ khi nói ra những lời này, nhưng cậu không tiếp nhận được. Tương tự như vậy, cậu không muốn trì hoãn một người phụ nữ muốn kết hôn. Nếu cứ mơ hồ mà lôi kéo, đặc biệt là Tiêu Tâm Vũ không còn ít tuổi, cậu sẽ cảm thấy mình giống một tên khốn, mặc dù cậu rõ ràng là một tên khốn hoàn chỉnh rồi.

Tiêu Chiến không nói gì, cắn môi đợi Vương Nhất Bác nói tiếp.

"Em không gọi điện cho cô ấy, nhưng cô ấy gửi tin nhắn cho em, và em đã đề cập đến nó. Nhưng giống như em dự đoán, chị anh không trả lời. Cô ấy có thể giả vờ như không nhìn thấy hoặc là không nhận được."

Vương Nhất Bác thở dài, cười lạnh. Tiêu Chiến cảm thấy hơi lạnh, nhịn không được mà rụt cổ vào.

"Đã định chia tay từ lâu, cuối cùng lại đưa ra trong tình huống như vậy."

"Chị gái anh có biết quan hệ của chúng ta không?"

"Em chưa nói. Cứ giải quyết chuyện chia tay trước đã."

Tiêu Chiến nhíu mày, bây giờ thì anh đã biết phải làm thế nào khi đến bệnh viện ngày mai, cũng biết phải đối mặt như thế nào với Tiêu Tâm Vũ.

"Mấy ngày nữa em tạm thời sẽ không đến thăm cô ấy. Để cho cô ấy suy nghĩ cẩn thận rồi đến sau."

Tiêu Chiến gật đầu. Bộ dáng bức hôn của Tiêu Tâm Vũ hôm nay cũng khiến anh cảm thấy khó tin. Đó không phải là Tiêu Tâm Vũ, dường như là một nhân cách sống nhờ trong cơ thể của cô, cũng giống như trong thân thể của Tiêu Chiến có một nhân cách khác, rụt rè, sợ hãi và ích kỷ. Cũng có thể trong mỗi người đều có một nhân cách như vậy.

"Xin lỗi, bảo bảo." Giọng điệu của Vương Nhất Bác đã khôi phục lại sự mềm mại. Cậu vươn tay nắm lấy tay Tiêu Chiến đặt lên bàn ăn, "Hôm nay là sinh nhật của anh, mà còn làm ra việc như thế này."

Tiêu Chiến cười khổ, đúng vậy, hôm nay là sinh nhật anh. Đáng lẽ phải có gia đình và người yêu giúp anh ăn mừng. Kết quả là anh chỉ nhận được một mớ bao lì xì điện tử, và những con số không ngừng tăng lên đó liên tục nhắc nhở anh:

"Mọi người đều rất bận rộn, sinh nhật gửi bao lì xì chính là để mua một chút gì đó mà mình thích ăn."

"Đúng vậy, là sinh nhật anh! Mọi người đang làm cái gì vậy!" Tiêu Chiến đột nhiên ngẩng đầu, tức giận nói.

"Tâm Vũ vì sao lại chọn ngày hôm nay để đau ruột thừa? Tại sao chị ấy giận dỗi em mà vẫn phải nhờ em đưa anh về nhà? Sao hôm nay em lại đề nghị chia tay với chị ấy?"

"Để cho anh có một cái sinh nhật yên bình không được sao?"

Tiêu Chiến dưới sự tức giận đã đem tất cả những suy nghĩ bẩn thỉu và ích kỷ nhất trong lòng mình nói ra. Việc Tiêu Tâm Vũ bị đau ruột thừa không ai có thể kiểm soát được; việc Tiêu Tâm Vũ lo lắng cho anh cũng không phải là giả dối; kể cả việc Vương Nhất Bác đề nghị chia tay cũng là việc mà bọn họ đã lên kế hoạch từ lâu.

Nhưng những việc này lại không thể nhường nhịn một chút, chờ anh xong sinh nhật hãy ập đến hay sao?

Vương Nhất Bác biết anh chỉ là đang phát tiết nên không nói gì, lẳng lặng chờ Tiêu Chiến đem hết nỗi tức giận chôn chặt trong lòng cả một ngày trút hết ra.

Tiêu Chiến thở hổn hển, lồng ngực phập phồng, ánh mắt vừa tức giận vừa uỷ khuất. Vương Nhất Bác đứng lên, đi đến bên người anh, để anh dựa vào mình, nhẹ nhàng xoa đầu anh.

"Sẽ ổn thôi." Cậu không thể biết được bao giờ sẽ ổn, cũng không thể bù đắp cho Tiêu Chiến lần sinh nhật này. Sinh nhật chính là sinh nhật, mỗi năm chỉ có một lần.

Tiêu Chiến không nói gì, chỉ dựa vào bụng Vương Nhất Bác. Mọi chuyện đều đã xảy ra rồi, anh không còn cách nào khác ngoài việc tiếp tục bước đi.

"Sáng mai anh qua thăm chị gái anh. Em đợi anh ở cổng bệnh viện, rồi cùng nhau về nhà em nhé?"

"Được."

31 năm qua, sinh nhật của Tiêu Chiến chưa bao giờ tồi tệ như lần này, trong lòng anh cũng vô cùng hỗn loạn. Điều duy nhất làm anh cảm thấy may mắn chính là Vương Nhất Bác vẫn ở bên cạnh anh. Một người yêu có thể đọc hiểu trái tim anh, lại ngoan ngoãn đáng yêu như một chú mèo con, ngồi trong lòng anh, chịu khó đem cuộn len rối tung thu dọn từng chút một. Dù Tiêu Chiến có làm lộn xộn đến đâu thì cuối cùng, Vương Nhất Bác cũng sẽ đem một quả cầu len tròn trịa gọn gàng trả lại cho anh.

***

Tiêu Chiến có chuyện trong lòng nên dậy tương đối sớm, cũng muốn đến bệnh viện thăm Tiêu Tâm Vũ sớm. Vương Nhất Bác đã đề nghị chia tay với cô vào ngày hôm qua, nhưng mãi cho đến khi đi ngủ vẫn không nhận được câu trả lời. Tiêu Chiến đoán hôm nay Tiêu Tâm Vũ nhất định sẽ hỏi anh điều gì đó.

Tiêu Chiến yêu cầu Vương Nhất Bác đậu xe trong bãi đỗ xe. Hai người còn chưa nói gì, Tiêu Chiến đã xuống xe đi lên lầu.

Tiêu Tâm Vũ đã uống được một số thức ăn lỏng. Cô đã ăn kiêng nhiều năm nên không có quá nhiều cảm giác đói, vết mổ vẫn còn hơi đau lại có thể che giấu đi những cảm giác khác trong thân thể.

"Chị hai, đang ăn sáng sao?" Tiêu Chiến mang tới một bó hoa hồng đỏ, không thích hợp mang đến thăm người bệnh, nhưng Tiêu Tâm Vũ lại thích. Trong số các loài hoa, cô chỉ thích hoa hồng đỏ, cũng giống như bản thân cô, rực rỡ, ấm áp, lại có gai.

"Ừm, uống một chút nước cơm."

Tiêu Chiên gật đầu. Tiêu Tâm Vũ trông không khác gì so với ngày hôm qua, thậm chí sắc mặt còn tốt hơn một chút.

"Chiến Chiến, chương trình hôm trước ghi hình bao giờ mới phát sóng?" Tiêu Tâm Vũ vừa làm phẫu thuật, cũng không có việc gì làm, chỉ có thể nằm trên giường xem TV.

"Có lẽ là thứ Sáu." Tiêu Chiến biết, chương trình này có Vương Nhất Bác nên Tiêu Tâm Vũ không bỏ sót một tập nào.

"Nhanh như vậy?" Tiêu Tâm Vũ lẩm bẩm, "Nhất Bác đâu? Không đi cùng em sao?"

Tiêu Chiến quên mất việc anh và Vương Nhất Bác sống ở lầu trên và lầu dưới, chỉ cần quen biết là có thể cùng nhau đến bệnh viện thăm Tiêu Tâm Vũ. Bọn họ tránh né như vậy mới dễ gây nghi ngờ.

"Em không biết. Em không liên lạc với cậu ấy. Cậu ấy cũng không nói cho em biết khi nào đến bệnh viện. Có lẽ buổi sáng lại bận rộn làm gì đó." Tiêu Chiến ngồi trên ghế sô pha nhìn Tiêu Tâm Vũ. Chị ấy không thể biết được anh đang nghĩ gì, càng không biết anh đang nói dối.

"Ồ."

Không khí trở nên trầm mặc, chỉ có tiếng cười nói vang lên từ chương trình tống nghệ trên TV, hai người ngồi trong phòng đều có những suy nghĩ riêng.

"Chiến Chiến."

Tiêu Chiến quay đầu nhìn Tiêu Tâm Vũ.

"Nhất Bác thích người khác rồi sao?"

Tới rồi...

"Em không biết." Tiêu Chiến dừng một chút, "Chị hai, cậu ấy đối xử với chị không tốt sao?"

"Cũng không phải." Tiêu Tâm Vũ mỉm cười, nhưng nụ cười này lại không đẹp chút nào. Tiêu Chiến cũng đã học được từ Vương Nhất Bác, nụ cười hiện tại của Tiêu Tâm Vũ chỉ che đi nỗi khổ trong lòng cô.

"Anh ấy đã đề nghị chia tay với chị."

"A?"

"Ngày hôm qua chị nói với anh ấy, chị muốn kết hôn. Có lẽ đã làm anh ấy hoảng sợ."

Tiêu Chiến quay đầu tiếp tục nhìn chằm chằm vào TV.

"Chị rất thích anh ấy, sẽ thật tuyệt nếu có thể cùng anh ấy kết hôn. Nhưng chị đã suy nghĩ cả đêm, những gì anh ấy nói đều đúng. Nếu không phải lần này phẫu thuật, chị có lẽ đã không nghĩ đến điều đó và tiếp tục cùng anh ấy yêu đương. Cho đến khi anh ấy chán hoặc chị chán, hoặc là bọn chị quyết định kết hôn."

Tiêu Chiến không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào người đàn ông trên TV đang cười đến không khép được miệng, chờ chị hai nói tiếp.

"Chính là bọn chị có bất đồng trong tình cảm."

"Chị muốn kết hôn. Chị đã lớn tuổi rồi, không muốn nếu có chuyện gì xảy ra với mình, lại phải lẻ loi ở nhà chờ xe cứu thương."

Tiêu Tâm Vũ lại cười, nhưng không dám cười quá lớn, sợ sẽ ảnh hưởng đến vết thương. Nụ cười này có vẻ hơi kỳ quái, còn có chút thê lương.

"Lần đầu tiên, chị cảm thấy sự chênh lệch mười tuổi lại lớn đến như vậy. Chị hiểu anh ấy không muốn kết hôn ở tuổi 25, nhưng mà chị không thể chờ được."

"Chị..." Tiêu Chiến muốn an ủi chị hai. Chị vẫn còn rất trẻ, 35 tuổi cũng chưa là gì cả. Nhưng điều Tiêu Tâm Vũ nói là sự thật, nếu một ngày anh muốn kết hôn, mọi chuyện đều đã ổn thỏa, Vương Nhất Bác có sẵn sàng không?

"Chị không trả lời anh ấy. Chị muốn chờ thêm một thời gian nữa, chờ đến khi xuất viện. Chờ thêm một chút nữa, cả chị và anh ấy đều cần phải suy nghĩ lại."

Thời điểm Tiêu Chiến ra khỏi bệnh viện, anh không thể biết trong lòng nặng nề hay nhẹ nhõm hơn. Nhìn qua thì có vẻ Tiêu Tâm Vũ sẽ đồng ý chia tay với Vương Nhất Bác, nhưng lời Tiêu Tâm Vũ nói lại khiến anh cảm thấy khổ sở.

"Đến nhà em nhé?" Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến đã đeo dây an toàn rồi mới khởi động xe.

"Đi mua quà cho ba mẹ em đã. Lần đầu tiên đến nhà không thể đến tay không." Tiêu Chiến thở dài, cửa thứ nhất đã qua, cửa thứ hai lại tới.

Vương Nhất Bác không nói với Tiêu Chiến, thực ra ba mẹ cậu không phải là cửa ải khó khăn, nhưng có nói thì Tiêu Chiến cũng không tin. Cứ để anh ấy đến nhà cậu rồi tự mình cảm nhận.

***

Hai người mang theo túi lớn túi nhỏ vào đi vào tiểu khu. Gia đình họ Vương tuy không nhiều tiền như nhà họ Tiêu, nhưng cũng là gia đình khá giả. Nhà họ Vương ở lầu ba, là một căn hộ thông tầng, còn có cả hoa viên trên cao.

Mẹ Vương đúng như Tiêu Chiến mong đợi, thời gian có vẻ ưu ái bà, không để lại trên mặt bà quá nhiều vết tích, có thể thấy khi còn trẻ là một mỹ nhân.

Vương Nhất Bác trông rất giống bố. Tiêu Chiến nhìn lại muốn cười. Có lẽ Vương Nhất Bác khi về già cũng sẽ như thế này.

"Con chào chú dì." Tiêu Chiến chào hỏi người lớn tuổi, lại đem những món quà đã mua đặt lên tủ ở lối vào.

"Chiến Chiến, vào ngồi đi." Mẹ Vương rất nhiệt tình, điều này lại ngoài dự đoán của Tiêu Chiến. Anh không biết Vương Nhất Bác có nói gì với ba mẹ về mối quan hệ của hai người không.

"Sao nhìn người thật còn đẹp hơn trong ảnh vậy?" Mẹ Vương ngắm nghía Tiêu Chiến, "Đúng không, ba nó?"

"Đúng đúng, rất đẹp trai." Ba Vương mỉm cười đồng ý với vợ.

"Con đã đói chưa? Cơm đã nấu xong rồi, hôm nay dì tự mình xuống bếp đấy. Nhất Bác nói con thích ăn món cay Tứ Xuyên, dì cũng thích." Mẹ Vương vừa nói vừa kéo tay Tiêu Chiến đi về phía phòng ăn.

"Mẹ, để chúng con đi rửa tay cái đã."

Vương Nhất Bác trực tiếp nắm lấy cái tay kia của Tiêu Chiến. Tiêu Chiến đứng giữa hai người, cảm thấy hơi xấu hổ.

"A, đúng rồi. Rửa tay trước đi."

Mẹ Vương buông tay ra trước. Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác kéo vào phòng vệ sinh.

"Em làm gì vậy? Sao lại đứng trước mặt ba mẹ mà nắm tay anh?" Tiêu Chiến thấy cậu đóng cửa lại mới dám nói chuyện.

"Mẹ em biết quan hệ của chúng ta, sợ cái gì."

"Ba mẹ em đều biết rồi?" Tiêu Chiến tròn mắt nhìn cậu.

"Vâng." Vương Nhất Bác mở vòi nước, "Em đã nói với anh rồi. Ba mẹ em không thành vấn đề."

Tiêu Chiến bây giờ mới tin lời cậu.

Mẹ Vương nhiệt tình làm Tiêu Chiến không kịp thích ứng. Anh đã chứng kiến đủ loại tình huống come out, nhưng không có trường hợp nào giống như anh gặp phải bây giờ. Khi anh nói với gia đình, cha mẹ anh cũng không để trong lòng, cũng không tỏ ra vui mừng hay lo lắng.

Mẹ của Vương Nhất Bác lại khiến Tiêu Chiến nghĩ rằng họ đang rất mong chờ ngày con trai mang bạn trai về nhà ra mắt.

Tay nghề của mẹ Vương rất tốt, Tiêu Chiến ăn nhiều hơn so với mọi ngày. Bầu không khí trong nhà họ Vương khiến anh cảm thấy căng thẳng cả buổi sáng được thả lỏng trong chốc lát.

Nếu vấn đề ở nhà họ Tiêu cũng có thể giải quyết dễ dàng như thế này thì tốt biết bao.

Ăn quá nhiều thì sẽ buồn ngủ. Tiêu Chiến đã ngủ không ngon từ lúc đi ghi hình, sáng hôm nay còn muốn ngủ thêm một lát, nhưng trong đầu có việc nên tỉnh dậy sớm. Đôi mắt bây giờ lại không thể dựa vào ý chí để chống đỡ nữa.

Mẹ Vương kêu Vương Nhất Bác mang Tiêu Chiến lên phòng ngủ một lát. Tiêu Chiến có chút xấu hổ. Từ lúc vào cửa đã thấy nhà họ Vương sạch sẽ không tì vết, ngay cả đệm sô pha cũng toả ra mùi thơm như vừa được giặt. Vương Nhất Bác rất ít khi trở về, mẹ Vương chắc hẳn đã đem khăn phủ lên giường.

"Không sao đâu, con về nhà ngủ cũng được." Trong mắt Tiêu Chiến vẫn còn nước mắt sinh lý, lắc đầu từ chối lòng tốt của mẹ Vương.

"Nếu không em đưa anh về nhé?"

"Vậy các con trở về đi." Mẹ Vương cho rằng Tiêu Chiến lạ giường, bất đắc dĩ phải để đứa nhỏ trở về nhà nghỉ ngơi.

Trước khi đi, mẹ Vương còn gói cho hai người rất nhiều đồ ăn, làm Tiêu Chiến nhớ tới những sinh viên đại học trở về sau kỳ nghỉ, hoặc những người lao động nhập cư phải chuẩn bị trở về thành phố làm việc. Anh còn tưởng cả đời mình cũng không có cơ hội trải qua cảnh tượng này, không ngờ lần đầu lại cảm nhận được từ cha mẹ của người yêu.

Rõ ràng chỉ cần lái xe hơn nửa giờ là tới, nhưng họ lại nhét vào cốp xe đến đầy tràn. Rõ ràng là anh và Vương Nhất Bác kiếm được rất nhiều tiền, nhưng họ vẫn gói ghém tất cả những đồ ăn không mấy giá trị trong nhà.

Đây có lẽ là cái nặng của tình cha mẹ.

Xe chạy không lâu Tiêu Chiến đã chìm vào giấc ngủ. Anh ngủ rất sâu, thậm chí xe bên cạnh bấm còi mấy lần cũng không thèm đổi tư thế.

Lúc xe chạy đến dưới tiểu khu, Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến chưa tỉnh lại, cũng không đánh thức anh. Cậu mở cửa sổ xe, đón lấy làn gió cuối thu.

Đặt một miếng đệm lên xe, cậu cắm tai nghe vào và bắt đầu đọc thông tin bệnh nhân chưa đọc ngày hôm qua. Hiệu quả đọc tốt đến đáng ngạc nhiên, vốn cần năm sáu giờ mới đọc xong tư liệu thì bây giờ chỉ mất hơn ba giờ.

Mặt trời đã ngả về tây, ánh nắng cuối thu cũng không còn gay gắt nữa, gió thổi vào lại có chút lạnh. Tóc hai bên thái dương của Tiêu Chiến khẽ đung đưa, Vương Nhất Bác vươn tay vuốt phẳng lại, sau đó đóng cửa xe.

Tiêu Chiến ngủ cho đến khi trời tối mới từ từ tỉnh dậy. Anh còn tưởng đang nằm trên giường, phải một lúc sau mới nhớ ra, anh đã ngủ quên trên xe trước khi về đến nhà.

Anh tập trung ánh mắt đang tan rã của mình để tìm người bên cạnh, phát hiện ra Vương Nhất Bác đang hút thuốc lá bên ngoài xe. Vương Nhất Bác rất ít khi hút thuốc, cũng không nghiện, giống như Tiêu Chiến, chỉ hút khi có tâm sự trong lòng.

Tiêu Chiến không nhúc nhích. Anh nằm trên ghế, đắp trên người chiếc áo khoác của Vương Nhất Bác, đỏ mắt nhìn cậu đang ngồi ở đầu xe.

Trời càng ngày càng tối, làn khói cũng càng ngày càng ngắn, vòng khói cũng từ từ không còn rõ ràng, chỉ còn lại điếu thuốc sắp cháy hết, lấp loé lấp loé, thu hút ánh mắt của Tiêu Chiến. Nếu ban đêm chỉ có thể nhìn thấy chút ánh sáng này, những con thiêu thân cũng không ngại ngần lao tới. Huống chi là chút ánh sáng này đối với Tiêu Chiến cũng đủ để soi rọi chính mình.

Vương Nhất Bác xoay đầu, đối diện với đôi mắt mở to của Tiêu Chiến. Mặc dù mọi thứ xung quanh đều không còn rõ ràng, nhưng chỉ có đôi mắt Tiêu Chiến là khiến cậu nhìn một lần đã khắc sâu vào tâm trí.

Vương Nhất Bác đem đầu lọc còn sót lại bóp tắt, kéo cửa xe ra, mang theo hơi thở đêm mùa thu và mùi thuốc lá thoang thoảng chui vào trong xe.

"Anh tỉnh rồi à?" Vương Nhất Bác vươn tay sờ lên gò má Tiêu Chiến, "Anh đã ngủ rất lâu."

"Ừ." Tiêu Chiến duỗi người, cầm lấy tay Vương Nhất Bác, xoa xoa ngón cái lên mu bàn tay cậu.

"Về nhà chứ?"

Hai người cứ như vậy ngồi lại trong xe một lát, khó có được bình tĩnh như thế này, nhưng Vương Nhất Bác lại giống như lúc ở trong WC, không thể nhịn được mà dò hỏi.

"Được." Một giấc ngủ ngon có thể khiến cho đầu óc người ta minh mẫn, những chuyện phiền muộn mấy ngày nay cũng đột nhiên tiêu tan.

***

Sau khi kỳ nghỉ kết thúc, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đều bận rộn. Tiêu Tâm Vũ ở lại bệnh viện hai ngày thì về nhà. Tiêu Chiến đã định cuối tuần sẽ đến tìm cô nói chuyện, anh đã tính toán rồi, lúc đó Tiêu Tâm Vũ cũng gần như bình phục.

Vương Nhất Bác không đến bệnh viện kể từ hôm đó, cũng không liên lạc với Tiêu Tâm Vũ, cô cũng không liên lạc với cậu. Chuyện sau này Tiêu Tâm Vũ cũng không nói cho Tiêu Chiến. Cậu không biết Tiêu Tâm Vũ định làm gì, có lẽ cô muốn đợi cơ thể hồi phục rồi mới đến tìm cậu để nói chuyện.

Tiêu Chiến hẹn thứ Bảy sẽ đến nhà thăm Tiêu Tâm Vũ. Anh cũng không nói với Vương Nhất Bác, muốn tự mình giải quyết.

Trước khi tan sở vào chiều thứ Sáu, Tiêu Tâm Vũ gọi điện thoại cho Tiêu Chiến. Tiêu Chiến đang gửi tin nhắn cho Vương Nhất Bác thì điện thoại đột ngột đổ chuông.

"Chiến Chiến, em có bận không?"

"Em vừa hoàn thành công việc, đang trả lời tin nhắn, chút nữa lại tiếp tục họp. Điện thoại của chị đến vừa kịp lúc." Tiêu Chiến mỉm cười. Kể từ khi quyết định ngả bài với Tiêu Tâm Vũ, trong lòng anh lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

"Ngày mai muốn ăn cái gì, để chị nói dì chuẩn bị?"

"Chị có thể ăn được cái gì thì ăn cái đó, nhưng không được ăn cay đâu, ít nhất phải hai ba tháng sau mới có thể từ từ quay lại chế độ ăn trước đây."

"Chị khá hơn nhiều rồi. Không được ăn cay quả thực quá thèm. Em có muốn ăn lẩu không?"

"Thịt bò Chaoshan? Hay là đậu?" Tiêu Chiến nghiêm túc theo dõi chế độ ăn của Tiêu Tâm Vũ theo lời bác sĩ.

"Được, để chị kêu dì mua."

Tối thứ Sáu, Tiêu Chiến tăng ca đến hơn mười giờ mới về nhà, Vương Nhất Bác thật ra lại tan tầm sớm. Hôm nay chương trình tống nghệ tình cảm của minh tinh phát sóng tập cuối, nhưng Tiêu Chiến quá mệt mỏi, không xem TV, ăn cơm, tắm rửa xong liền lên giường đi ngủ.

Trước khi ngủ, anh gửi một tin nhắn cho Tiêu Tâm Vũ báo rằng anh sẽ đến nhà cô vào khoảng 12 giờ ngày mai. Có cần thêm gì không để anh mua dọc đường. Tiêu Tâm Vũ không trả lời, Tiêu Chiến nghĩ rằng cô đã ngủ, vì vậy anh khoá điện thoại chờ đọc tin nhắn vào buổi sáng.

Vương Nhất Bác đã hẹn bệnh nhân vào thứ Bảy. Tiêu Chiến không dám nghĩ nhiều, sợ Vương Nhất Bác sẽ biết anh đến gặp Tiêu Tâm Vũ để nói chuyện của hai người.

Không ngờ sau khi rời giường vào buổi sáng, Vương Nhất Bác lại nhận được tin nhắn của Tiêu Tâm Vũ sau mười ngày không liên lạc, hẹn cậu đến nhà ăn lẩu.

"Chị anh không phải đã biết chuyện gì rồi chứ?"

Tiêu Chiến cảm thấy rất kỳ quái. Tại sao lại hẹn hai người cùng đến nhà cô ăn cơm?

"Anh có thể đi một mình được không?" Vương Nhất Bác vừa trả lời tin nhắn của Tiêu Tâm Vũ vừa nói, "Em phải gặp bệnh nhân xong mới đến được."

"Được chứ, chị ấy là chị gái anh." Tiêu Chiến an ủi.

"Tốt rồi."

Tiêu Chiến không cần Vương Nhất Bác đưa đi, tự mình đón xe đến nhà Tiêu Tâm Vũ. Ở trên xe, anh ngây người nhìn chằm chằm vào hộp thoại với Tiêu Tâm Vũ. Tin tức cuối cùng còn dừng lại ở tin nhắn anh đã gửi tối hôm qua.

Chị ấy đã đọc nhưng lại không trả lời. Chị hai anh chưa bao giờ làm như vậy...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro