Chương 13. Tâm sự thiếu niên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay Tiêu Chiến giao cơm trưa, nhìn người ăn xong, đang định đi thì bị Vương Nhất Bác gọi lại.

"Tối nay có việc." Vương Nhất Bác nói.

"Hả?" Tiêu Chiến không hiểu.

"Tối nay có việc, cho nên anh có thể phải tăng ca."

"....."

"Sẽ được tính vào ngày nghỉ phép của anh."

"Được!"

"....."

Mãi cho đến nửa đêm, Vương Nhất Bác mới gửi tin nhắn cho Tiêu Chiến: "Ra ngoài đi."

Một chiếc Honda Gold Wing đậu trong sân, mà Vương Nhất Bác đang ngồi trên xe mô tô, đầu đội mũ bảo hiểm màu đen, ngoắc tay ra hiệu cho Tiêu Chiến.

Honda Gold Wing 2023

Tiêu Chiến bị chiếc xe mô tô hấp dẫn, ngây ngốc bước tới, ngồi xổm xuống nhìn kỹ từ đầu đến đuôi xe.

"Trâu bò thật đấy."

Không có cậu bé nào không thích mô tô. Vương Nhất Bác kéo anh dậy, đem chiếc mũ bảo hiểm màu bạc trong tay đội lên cho anh.

"Đi, em đưa anh đi hóng gió."

Mãi cho đến khi gió đêm thổi từ cổ đến lưng, Tiêu Chiến mới hoàn hồn.

Xe chạy rất ổn định, tiếng động cơ không lớn, cách lớp mũ bảo hiểm, Tiêu Chiến thậm chí còn cảm thấy rất yên tĩnh.

Gió lặng lẽ thổi, con đường cứ chậm rãi trôi đi.

Tiêu Chiến không hỏi Vương Nhất Bác sẽ đi đâu, chỉ nắm chặt quần áo cậu, cảm nhận được độ ấm toát ra từ cơ thể cậu.

Hai người đội cả trăng sao, tuy không phải bôn ba nhưng lại giống như lữ khách. Từ Đông sang Tây, lại từ Tây vòng sang Bắc, cuối cùng đi đến phía Nam toà nhà Đức Luân.

Dọc đường đi, cả hai đều không nói chuyện.

Mãi tới khi dừng lại, Vương Nhất Bác vỗ vỗ vào tay Tiêu Chiến, Tiêu Chiến mới ý thức được rằng đã kết thúc.

"Trả lại anh.... Ngày hẹn hò."

Vương Nhất Bác nói xong liền đi vào toà nhà, để mặc Tiêu Chiến vẫn còn thất thần đứng đó.

Mãi cho đến khi Vương Nhất Bác quay lại nắm lấy cánh tay anh, anh mới lấy lại tinh thần, nói với Vương Nhất Bác: "Vừa rồi hình như anh ngủ quên, mơ thấy Dương Bình."

"Lần sau đừng như vậy nữa, ngủ gật rất nguy hiểm." Vương Nhất Bác trả lời.

Vương Nhất Bác mặc quần áo bình thường, gió thổi bay góc áo, khiến người ta cảm thấy an tâm vô cùng.

"Vương Nhất Bác, tại sao em lại mất ngủ?" Tư duy của Tiêu Chiến nhảy vọt.

Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến đi vào toà nhà, nói: "Không phải mất ngủ, chỉ là em có việc phải làm."

"Chuyện gì?" Tiêu Chiến ngập ngừng hỏi.

Lần này Vương Nhất Bác không trốn tránh, nói: "Làm việc."

"Nhất định phải làm vào thời gian này sao?"

"Vâng, là thói quen."

"Âm thầm nỗ lực để khiến mọi người ngạc nhiên?"

"......"

/

Đêm hôm khuya khoắt, Vương Nhất Bác không muốn về nhà. Hơn hai năm rồi, cậu vẫn chưa thích nghi được với cuộc sống luôn có vệ sĩ bên cạnh.

Vương Nhất Bác rửa mặt xong, lại phát hiện ra trong phòng không có khăn tắm.

Khăn lông hơi ngắn, không có cách nào che kín bộ phận quan trọng. Cậu chỉ có thể quấn nửa vòng, sau đó dùng tay luồn qua hông giữ chặt đầu khăn lại, cố gắng che đi một chút chỗ riêng tư.

Cậu đẩy cửa đi ra ngoài, lại nhìn thấy Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến đến để tìm chỗ ngủ, phòng ngủ trong văn phòng của anh không đủ điều kiện để ở.

Tiêu Chiến cũng vừa mới tắm xong, tóc còn được sấy khô, nhưng hai mắt trợn tròn.

Anh vội vàng nhìn đi chỗ khác, chỉ hận ánh đèn này quá sáng.

Anh xấu hổ, nhưng ánh mắt không kiểm soát được cứ nhìn về hướng đó.

Nhiều năm như vậy, Vương Nhất Bác vẫn chưa mọc "cỏ".

Tiêu Chiến lấy tay che mặt, ký ức lại ùa về.

"Làm sao vậy?" Vương Nhất Bác lẳng lặng quan sát phản ứng của Tiêu Chiến, mặc dù trong lòng biết rõ, nhưng cũng không kìm được khoé môi lại nhếch lên.

Không sao cả, chỉ là nghĩ tới lần đó say rượu, hình như có nói ra điều gì đó không biết xấu hổ mà thôi.

Ngoài ra, tuổi trẻ ở Dương Bình đã có lúc rất liều lĩnh.

/

Kỳ nghỉ hè sắp đến, nhưng Tiêu Chiến vào năm cuối cấp ba lại chỉ được nghỉ có nửa tháng.

"Này, hè này em làm gì vậy?" Tiêu Chiến ngồi vào chỗ cũ của mình, hỏi Vương Nhất Bác vẫn còn đang làm bài tập.

Vương Nhất Bác không quay đầu lại, nói: "Làm gia sư."

"Thuận tiện thì nấu cơm đi."

Trời nóng, phòng bếp lại không thông gió, giống như trong chảo lửa, nấu một bữa cơm cũng đổ mồ hôi như tắm. Cho nên Tiêu Chiến cực kỳ lười.

"Ừm." Vương Nhất Bác trả lời.

Thế mà lại đồng ý, trong lòng Tiêu Chiến cảm thấy nhẹ nhõm, nói: "Em làm bài tập, anh đi mua cho em cái kem."

Tiêu Chiến nói xong liền đi ra ngoài. Vương Nhất Bác lấy từ trong cặp sách ra một chiếc đĩa CD. Đầu DVD được Trình Phương Châu mang đến trong dịp Tết nguyên đán, bọn họ thỉnh thoảng lại qua nhà xem phim để đổi gió.

Nhưng mà, việc học của Vương Nhất Bác càng ngày càng nặng, Tiêu Chiến hiếm khi cho bọn họ đến.

Còn đang suy nghĩ miên man, cánh cửa đột ngột bị đẩy ra, Vương Nhất Bác vội vàng nhét chiếc đĩa CD vào cặp sách.

"Anh về rồi à?" Cậu không ngẩng đầu lên.

Tiêu Chiến đưa chiếc kem trong tay cho cậu, nói: "Ừm, anh đi ngủ đây."

Chờ đến khi Vương Nhất Bác làm xong bài tập đi rửa mặt, Tiêu Chiến mới từ trong phòng chạy ra.

Anh mở cặp sách của Vương Nhất Bác, lấy chiếc đĩa CD ra.

Đứa bé ngoan, tinh thần còn cao đến vậy.

/

Vương Nhất Bác rửa mặt xong, vừa vào cửa đã thấy Tiêu Chiến ngồi trên ghế, vắt chéo chân, môi nở nụ cười.

"....."

Vương Nhất Bác tưởng rằng anh mắc chứng rối loạn tâm thần, cho nên mặc kệ, cứ thế trở về phòng.

Nhưng lại nghe thấy gõ gõ hai tiếng, Vương Nhất Bác cảm thấy có gì đó không ổn, quay đầu lại, liền thấy Tiêu Chiến đang cầm chiếc đĩa CD ở trong tay.

Mẹ kiếp, quá xấu hổ.

"Vương Nhất Bác, tiền đồ hứa hẹn quá nhỉ?"

"....."

"Lớn rồi phải không?"

"......"

"Còn xem cả phim khiêu dâm cơ đấy?"

"....." Vương Nhất Bác đi đến bên cạnh Tiêu Chiến, vươn tay ra, nói: "Là của bạn học, trả đây cho em."

Tiêu Chiến giấu tay ra sau lưng, nói: "Không được, ai nhìn thấy đều có phần, anh còn chưa được xem đâu."

Vương Nhất Bác thở phào nhẹ nhõm, nói: "Không hay đâu."

"Hả?"

Tiêu Chiến càng thêm tò mò, phim khiêu dâm mà lại không hay sao? Vô tình, sự tò mò lại càng thêm sâu sắc.

"Vậy em đi ngủ đi, anh xem một chút." Tiêu Chiến đã quên mất việc trêu chọc học sinh ngoan, một lòng muốn mở chiếc đĩa kia ra, cho nên mới ra lệnh đuổi khách.

"......"

Thấy Vương Nhất Bác vẫn đứng phía sau, Tiêu Chiến nhướng mày, nói: "Cùng xem à?"

Tiêu Chiến đã từng nhìn thấy loại đồ vật này, chính là nỗi đau ắt có của tuổi trẻ. Chỉ là cùng một đám con trai xem trong rạp chiếu phim tư nhân. Nhưng loại phim này, cứ xem hơn mười phút là có người kêu gào muốn đổi phim, dù sao vẫn muốn giữ thể diện. Xem hết một hiệp sẽ nghiện, tinh trùng thượng não rồi mới thấy da mặt mỏng.

Tiêu Chiến hiểu rõ điều này, nhưng vẫn muốn trêu chọc Vương Nhất Bác một chút. Vương Nhất Bác nhất định sẽ không chịu, anh cũng không.

Vương Nhất Bác đi đến trước TV, trước khi Tiêu Chiến phản ứng kịp đã xách đầu đĩa DVD chạy về phòng.

Xem cái rắm.

"....." Một loạt thao tác này có chút "loá mắt".

Tiêu Chiến đứng bên ngoài phòng ngủ của Vương Nhất Bác, hét vào trong: "Đĩa CD anh tịch thu rồi, em không được phép xem những thứ như thế này nữa. Em sắp lên năm hai trung học, phải học tập chăm chỉ, lên đại học rồi thì cô gái nào mà không có....."

Càng nói, âm thanh càng nhỏ. Bởi vì những lời này tràn ngập tình huynh đệ, không thích hợp với thân phận anh trai giả. Đó cũng là vì Tiêu Chiến không thể tưởng tượng được, khi Vương Nhất Bác ở bên một cô gái sẽ có bộ dạng như thế nào.

/

Sau năm mới, Tiêu Chiến không còn đến Tam Trung nữa, anh đã học năm ba trung học, vẫn còn có chút ý thức tự giác này.

Vương Nhất Bác vừa lên năm hai đã được đội bóng rổ nhìn trúng, nhưng cậu vẫn chậm chạp không muốn tham gia vào đội bóng của trường. Tiêu Chiến hỏi cậu vì sao, cậu nói không có nhiều năng lượng đến như vậy.

Chà, tuy rằng không biết năng lượng của cậu đã đi đâu hết cả, nhưng Tiêu Chiến thích sự giả vờ của Vương Nhất Bác.

Nếu Vương Nhất Bác muốn xưng vương, Tiêu Chiến sẽ là đệ nhất trung thần, cho dù ở nơi nào cũng cổ vũ và trầm trồ khen ngợi.

"Tuyệt lắm!" Tiêu Chiến cười ha hả, thậm chí còn huýt sáo.

Vương Nhất Bác lau mồ hôi, vừa rồi vẫn còn cách nơi đánh bóng ba điểm một khoảng, nhưng Vương Nhất Bác đã không chút do dự, đoạt bóng rồi ném vào rổ.

Hôm nay Tiêu Chiến đến Tam Trung. Anh ngồi phía sau cột bóng rổ, trò chuyện với Trình Phương Châu, nhưng đôi mắt lúc nào cũng nhìn chằm chằm lên sân đấu.

Vương Nhất Bác đang thi đấu với đội bóng của trường, cậu chính là tay ném bóng ba điểm thực thụ, tất cả các cú đánh đều trúng rổ, là MVP (*) trong lòng Tiêu Chiến.

Sau một hồi còi nữa, Tiêu Chiến đứng dậy.

"Này, sao lại đi?" Trình Phương Châu kéo tay anh, nhưng lại bị anh khéo léo né tránh.

"Em phải quay về trường học." Tiêu Chiến vẫy vẫy tay với Vương Nhất Bác.

Chờ Tiêu Chiến đi rồi, Vương Nhất Bác cũng tìm một cái cớ để kết thúc trận đấu. Khi cậu rời đi, đội trưởng của đội bóng trường còn hỏi: "Người đó là ai vậy?"

Giọng điệu không mấy tôn trọng, Vương Nhất Bác liếc nhìn anh ta một cái, nói: "Bạn của tôi."

/

Hôm nay Tiêu Chiến về nhà sớm, anh mua hai phần lương bì, muốn chắp vá cho xong bữa tối.

Lương bì: là một món mỳ lạnh của Trung Quốc

Thời tiết càng ngày càng nóng, lưng Tiêu Chiến ướt đẫm mồ hôi, chỉ một lòng muốn tắm nước lạnh.

Kết quả là vừa đẩy cửa phòng tắm ra đã bị thứ gì đó trắng loá làm cho giật mình.

Tiêu Chiến còn chưa kịp hét lên, lại bị  thứ khác thu hút sự chú ý.

Vương Nhất Bác vừa mới tắm rửa xong, còn chưa kịp lau khô người đã bị Tiêu Chiến đẩy cửa vào.

Sau khi kinh ngạc qua đi, Tiêu Chiến giữ cửa, nhướng mày, mỉm cười nhìn phần thân dưới của Vương Nhất Bác.

Sau đó, tiếng huýt sáo lưu manh uyển chuyển bay ra, "Vương Nhất Bác... Bạch Long sao?"

Nói xong anh lại dựa vào cánh cửa cười ha hả, thật rẻ tiền.

Vương Nhất Bác chộp lấy khăn tắm, quàng quanh cổ, bình tĩnh lau sạch nước, hỏi: "Nhìn đủ chưa? Tiêu Chiến."

Tiêu Chiến lúc này mới lưu luyến thu hồi tầm mắt, xoay người đi ra ngoài.

Trước khi đóng cửa lại, anh nói: "Em trắng thật đấy."

Cũng không phải anh chưa từng nhìn thấy cơ thể trần truồng của Vương Nhất Bác, nhưng mà đó là khi còn rất nhỏ, hai người đều chưa trải qua giai đoạn dậy thì. Khi đó, Tiêu Chiến còn không có khái niệm gì về màu da, nhưng mà lần tập kích bất ngờ này khiến Tiêu Chiến không khỏi cảm thán, trắng trẻo đẹp trai, gen tốt thật đấy.

Trên người Vương Nhất Bác hoàn toàn không có mỡ thừa, bả vai tuy không đủ dày nhưng thẳng tắp cường tráng, cơ bụng hơi gầy, có giọt nước đọng lại, không hiểu sao lại khiến Tiêu Chiến nhớ đến kem que ở Bắc Kinh trước kia.

Đủ để giải toả cơn nóng, Tiêu Chiến đã không còn nóng nữa.

/

Vương Nhất Bác nghỉ hè, nhưng Tiêu Chiến thì chưa. Với sự nghiêm khắc của giáo viên trung học năm ba, việc trốn học của anh càng ngày càng trở nên gian nan.

Nhưng mà, tiết tự học buổi tối vẫn phải trốn.

Vương Nhất Bác trêu chọc anh, nói rằng anh không thể trở thành một học sinh ngoan, cho nên không thể học đầy đủ lớp học này.

Tiêu Chiến không quan tâm, bởi vì khả năng cao là anh sẽ không vào đại học, chỉ cần tốt nghiệp trung học là được rồi.

Vương Nhất Bác đã trở thành bếp trưởng trong mùa hè, cậu chỉ nấu cơm, kèm với đó là một ít rau xào đơn giản, hai người dọn bàn ra ngoài sân, không có đèn, phải dùng bữa tối với ánh sáng hắt ra từ trong phòng.

"Năm nay.... Sinh nhật, anh có muốn làm gì không? Anh mười tám tuổi rồi, cũng nên tổ chức một cái sinh nhật tử tế." Sau khi ăn xong, Vương Nhất Bác nói.

Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn sao trời, im lặng một chút mới nói được.

Bởi vì sinh nhật của Tiêu Chiến trùng với ngày giỗ của ba, cho nên anh dứt khoát bỏ qua nó.

Vương Nhất Bác cảm thấy với bản thân cũng không có gì đặc biệt, cho nên cũng bỏ qua. Thấy như vậy quá mức thê thảm, hai người bàn tính lại, cùng nhau ăn sinh nhật, ấn định vào ngày 5/9.

Một sớm, một muộn.

Sinh nhật này chỉ là để an ủi lẫn nhau, quang minh chính đại đối xử tử tế với bản thân một ngày, cho nên ngày tháng không quan trọng.

Nhưng năm nay có chút đặc biệt. Tiêu Chiến sau sinh nhật này sẽ đủ mười tám tuổi, có thể đi đến quán cà phê Internet, có thể đến hộp đêm, cũng có thể đi làm.

Buồn ngủ, Tiêu Chiến muốn trở về phòng, nhưng Vương Nhất Bác lại nói: "Tóc anh dài quá."

Tiêu Chiến sờ tóc mái, "Thầy Vương, hôm nay có rảnh không?"

/

Hai người đều nghèo, việc có thể tự mình giải quyết thì tuyệt đối không chịu tiêu tiền.

Tiêu Chiến ngồi trong sân, cởi trần, ánh sáng trong phòng và đèn pin trong tay là đủ để Vương Nhất Bác cầm kéo.

Ánh sáng ấm áp toả ra một cách ái muội trên thân thể gầy gò của Tiêu Chiến, nhưng Vương Nhất Bác rất tỉ mỉ, không để phân tâm dù chỉ một giây.

Mặc dù Tiêu Chiến có vẻ tuỳ tiện, khéo léo đẩy đưa, nhưng anh lại có tiêu chuẩn thẩm mỹ hơn người. Quần áo tuy rằng đều là hàng vỉa hè, nhưng anh lại có thể phối hợp thành xu hướng.

Trong phòng sạch sẽ ngăn nắp, cũng giống như con người anh, làm cho người ta có cảm giác sẽ luôn sạch sẽ như ánh mặt trời.

Cho nên, kiểu tóc này, Vương Nhất Bác không dám làm tuỳ tiện.

Đêm mùa Hè quá yên tĩnh, cho dù có tiếng dế kêu, cho dù tiếng kéo cọ xát vào nhau tạo ra âm thanh, vẫn luôn có thể cảm thấy dưới bầu trời này chỉ còn có hai ta.

Ngay cả tiếng thở dài của Tiêu Chiến, cũng giống như tiếng thở dốc bên tai.

Vương Nhất Bác nghiêng đầu, dùng vai lau vành tai, nói: "Làm sao vậy?"

"Vương Nhất Bác, anh buồn ngủ quá."

Âm thanh nhão nhão dính dính, giống như kẹo mạch nha.

Kẹo mạch nha

"Sắp xong rồi."

Miệng nói là thế, nhưng Vương Nhất Bác không hề đẩy nhanh tốc độ, thậm chí động tác kéo lên xuống còn chậm hơn.

Tiêu Chiến nhắm mắt lại, môi vô thức bĩu ra, nhìn dáng vẻ là đã ngủ mất rồi.

Vương Nhất Bác đang cười thầm, niềm vui sướng được giải toả trong đêm hè.

Tiêu Chiến không chống nổi đến lúc cuối cùng, nghiêng đầu dựa vào bụng Vương Nhất Bác.

Trước khi anh ngủ cũng không ý thức được, thật ra chiếc kéo đã dừng lại từ lâu.

Vương Nhất Bác cụp mắt xuống, phác hoạ bộ phận trần trụi của Tiêu Chiến vào trong lòng.

"Dậy đi, tắm rửa rồi đi ngủ." Vương Nhất Bác đẩy vai Tiêu Chiến, vỗ vỗ cho anh tỉnh lại.

Tiêu Chiến mơ hồ đứng lên, Vương Nhất Bác đỡ lấy anh, hai bàn tay đặt hờ vào eo anh, chỉ sợ anh bị ngã.

Tiêu Chiến đi được hai bước, lại đẩy tay Vương Nhất Bác ra, nói: "Anh đi tắm đã."

Vương Nhất Bác chờ anh đóng cửa lại mới nhìn xuống bàn tay mình, lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Vạn vật trên đời đều có quy luật phép tắc, cá lớn nuốt cá bé, âm dương hoà hợp. Nhưng tâm sự của thiếu niên, chỉ có muốn, không có nên hay không nên.

Vương Nhất Bác không phải là một con mọt sạch không rành thế sự. Cậu mừng vì Tiêu Chiến không xem đĩa CD kia, nếu không, cậu sẽ không thể giấu được tâm tư của chính mình.

/

Trong kỳ nghỉ hè, cho dù Tiêu Chiến về nhà muộn thế nào, Vương Nhất Bác cũng ngồi trong phòng khách vừa đợi vừa làm bài tập. Chiếc điện thoại di động mà Tiêu Chiến đưa cho Vương Nhất Bác đều đang phát các bài hát của Châu Kiệt Luân hoặc là Lâm Tuấn Kiệt.

Tiêu Chiến đẩy cửa vào, tiếng nhạc truyền đến trước tiên, trong lòng liền cảm thấy nhẹ nhõm không hiểu nổi, sau đó là mùi thức ăn xộc vào xoang mũi, mọi mệt mỏi đều tan biến, cảm giác thoả mãn lại tràn ngập.

Anh thậm chí đã nghĩ tới gia đình sau này của mình, mỗi lần đẩy cửa ra, đều có một bàn đồ ăn và một con người hiền huệ. Nghĩ đến đây, hốc mắt Tiêu Chiến nóng lên, nếu có thể có một gia đình, anh nhất định sẽ cho đi tất cả.

Tiêu Chiến ăn cơm xong, Vương Nhất Bác thường đưa cho anh một chai soda lạnh. Tủ lạnh là đồ vật có giá trị, bọn họ không có, cho nên Vương Nhất Bác phải đi mua.

Phanh một tiếng, Tiêu Chiến nhận lấy đồ uống, sau đó đi theo Vương Nhất Bác vào nhà bếp.

Khi Vương Nhất Bác rửa bát, Tiêu Chiến liền dựa vào khung cửa, vừa uống vừa hỏi: "Khi nào thì em bắt đầu đi học?"

Tiêu Chiến hỏi rất nhiều lần, nhưng Vương Nhất Bác biết anh cũng không phải tò mò về ngày tháng, mà chỉ là tỏ vẻ rằng nếu Vương Nhất Bác đi học, anh ấy sẽ có một cuộc sống tồi tệ. Đây chính là một cách biểu hiện sự khẳng định và lòng biết ơn một cách kỳ cục.

Vương Nhất Bác nói với anh: "Anh sắp vào năm ba rồi, sau này cứ để em nấu cơm đi, em về nhà rồi làm bài tập cũng không sao cả."

Tiêu Chiến cười, uống cạn chai nước, sau đó đi đến bên cạnh Vương Nhất Bác, "Sao anh lại cảm thấy em giống như ba anh vậy?"

Vương Nhất Bác ngửi thấy mùi soda cam ngọt ngào, đột nhiên lại muốn nếm thử một ngụm.

"Không được sao?"

Vương Nhất Bác đang cười, kiểu cười này không hợp với phòng bếp tối tăm, còn chói mắt hơn cả ánh đèn.

"Được chứ, ba ba."

Cái bát của Vương Nhất Bác rơi vào trong chậu, cậu hoảng loạn nhặt lên, không biết thế nào, trong tiếng cười của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác lại không dám ngẩng đầu lên.

--------

(*) MVP: trong lĩnh vực Game là từ viết tắt của cụm từ Most Valuable Player hoặc Most Valuable Professional. Đây là danh hiệu ý chỉ người chơi có thành tích xuất sắc khi tham gia một ván game. Dù team bạn chơi thắng hay thua thì trong đội vẫn có một người đạt được danh hiệu này. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro